Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 87: Hạnh phúc giản đơn



Vô Tà đứng bên cạnh Tần Yến Quy, dù sao cũng không nhúng tay vào được, vậy thì liền cũng bỏ qua, Tần Yến Quy cũng không có lý nào tìm tới nàng. Đôi tay thon dài đôi xử lý những loại cây kia, hẳn là thành thạo, chủ nhân nông trại này rối rít đi ra khỏi phòng rồi. Trong lúc nhất thời, có thể ở lại trong phòng bếp nhỏ liền chỉ còn lại hai người Vô Tà cùng Tần Yến Quy, một người mặc váy gọn gàng, một người mặc quần áo vải thô, trên đầu còn cắm thêm một cây tram hoa sen, trông giống như một đôi vợ chồng thôn quê. Đợi đến khi Vô Tà nhận ra điều này, hai gò má nhất thời đỏ ửng lên, tư vị nơi đáy lòng rất kỳ diệu, kỳ diệu đến nỗi khó có thể dùng ngôn ngữ tầm thường để miêu tả, giống như hoa trong gương, trăng trong nước. Bình thường như vậy, nhưng khi gắn lên người bọn họ lại giống như là một giấc mộng, làm cho người ta không dám tới gần phá vỡ, chỉ sợ nói rồi, mộng cũng liền tan.

Phản ứng của Tần Yến Quy bình tĩnh hơn so với Vô Tà nhiều, đối với sự đăm chiêu trong lòng Vô Tà, hắn giống như không biết, chỉ giữ nguyên vẻ mặt chuyên chú xử lý vật còn sống trong tay, rau dưa, lưỡi đao, người người đều nói quân tử tránh xa phòng bếp nhưng hắn lại khí định thần nhàn, chính là làm chuyện nhỏ tầm thường thô bỉ bậc này cũng làm cho người ta cảm thấy trong lúc hắn phất tay cũng đều có cảm giác ưu nhã, còn có cảm giác hiếm có kia... Cảm giác chân thật.

Thử nghĩ tới nam tử luôn làm cho người ta cảm thấy xa xôi không thể với tới nhưng cũng sẽ  bị thương, sẽ vui giận, cần ăn uống, giờ phút này đang ở bên cạnh nàng, như một người trong gia đình bình thường động thủ tự lực cánh sinh, so với việc cùng sống cùng chết ở lăng đế vương, Vô Tà cũng chưa bao giờ cảm thấy hắn ở gần nàng như vậy. Tần Yến Quy của giờ phút này linh hoạt chân thật, là một người sống rõ ràng.

Vô Tà đứng ở bên cạnh Tần Yến Quy, thỉnh thoảng ngó đầu lên, muốn nhìn xem thành quả của Tần Yến Quy. Khóe môi Tần Yến Quy như có như không cong lên, cũng không có cười nhạo nàng, ngược lại chỉ cho nàng cầm thứ này thứ kia. Tự nhiên như vậy, cuối cùng cũng làm cho Vô Tà có chút bận rộn, giúp việc cũng tốt, chưa tính là một người hoàn toàn ăn không ngồi rồi .

Nhìn những cây rau kia từ từ tản ra mùi thơm trong tay Tần Yến Quy, Vô Tà quả thật là có chút đói đói, bụng liền không tự chủ ừng ực vang dội, thừa dịp Tần Yến Quy không chú ý mà trực tiếp ăn vụng đồ ăn trong nồi, đúng lúc đó Tần Yến Quy xoay người lại, liền nhìn thấy Vô Tà bị phỏng sau lại có tật giật mình, cò cố ý nghiêm mặt, gò má lại đỏ như nhỏ ra máu thì không khỏi bật cười, lắc đầu một cái: "Ăn vụng."

Vô Tà biết là hắn đang cười nàng, mặt cũng quẫn bách, giả bộ không nghe thấy, nhanh bưng thức ăn đã làm xong lên chạy trốn: "Ta mang thức ăn ra."

Tần Yến Quy không có ngăn cản nàng, dù gì thì lần này Vô Tà cãi cọ với hắn một lần, không tiếp tục nghe được âm thanh ném bát đập đĩa rung động lòng người, đôi vợ chồng già trở lại từ bên ngoài cũng coi như cứu trợ mình. Bốn người ngồi xuống, hai người di*en^dan(l#equ&yd0on họ thấy trên bàn là nhiều loại thức ăn tản ra mùi thơm thì cũng là không thể tưởng tượng nổi mà trợn to hai mắt, có lẽ là chưa từng bao giờ nghĩ đến rằng nam tử nhìn như thần tiên không dính khói bụi trần gian trước mắt này lại cái gì cũng biết làm. Xem xét tới cô gái đỏ mặt đang ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh hắn cũng là tay không phải rửa cá nấu canh.

Đối với nữ nhân không biết làm những thứ này, lão hán kia rất giật mình, còn vị phụ nhân kia thì ngược lại giống như từng thấy qua, không cho là đúng khiển trách lão hán nhà mình một tiếng không có kiến thức, thân thiện nói chuyện thay Vô Tà: "Lão già, ngươi biết cái gì, chỉ biết nói bừa. Phu nhân, ngươi đừng chú ý tới hắn, hắn chính là tóc dài, kiến thức ngắn. Ta đã nghe nói qua, gia đình giàu có chính là lắm chuyện, nhiều quy củ, các ngươi cũng đừng lừa gạt ta... Ta cũng biết, các ngươi đều không phải là người bình thường, lúc trước thay áo cho các ngươi, tùy tiện một cái đều là đồ tốt mà những nông dân nhà quê như chúng ta chưa từng thấy qua. Trong nhà không đồng ý chuyện cả đời của các ngươi, hai người các ngươi phải bỏ nhà trốn đi hả?"

Trong tay Vô Tà cầm chiếc đũa, lại bị đang hỏi, không thể nào xuống tay, chỉ há miệng, đỏ mặt nhìn Tần Yến Quy. Cũng không biết là hắn cố ý hay không mà lại không nhìn nàng, thật giống như đó chuyện không có quan hệ gì với hắn, không có bị ảnh hưởng chút nào, vẫn khoan thai tự đắc  làm chuyện của mình như cũ, rất có ý khoanh tay đứng nhìn, chỉ là bờ môi vẫn chứa đựng nụ cười như có như không, không có thừa nhận lời nói kia của phụ nhân, nhưng cũng không có phủ nhận.

Chuyện này muốn nàng giải thích như thế nào?

Trong lòng Vô Tà xấu hổ, người dân trên núi thẳng thắn thuần phác, tự nhiên có sao nói vậy, cũng không biết Vô Tà là bị đang hỏi, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ coi nàng là ngượng ngùng rồi, không khỏi ha ha ha nở nụ cười: "Nói đúng rồi, ta nói đúng rồi đi, lão già, về sau nếu không hiểu thì ngươi đừng có nói, bớt nói đi một chút, chỉ có ngươi nói nhiều. Phu nhân, ngươi thật là có phúc lớn, nhìn công tử nhà ngươi một chút, lớn lên thanh tú, lại biết đi học viết chữ, còn biết thương người, ngươi đó, may mắn nhé! Không nói tới có nên bỏ trốn có đúng hay không, nhưng mà nếu hai người yêu thích lẫn nhau, cũng đã rời khỏi nhà, cuộc sống về sau chính là cuộc sống về sau, nữ nhân không biết làm cơm là không thể được, ngày khác thẩm dạy ngươi. Nhìn nha đầu ngươi cũng là thông minh, nhất định là vừa học liền biết."

Phụ nhân kia nói xong, lại cảm thấy hai người này người trẻ tuổi thật giống như đứa bé nhà mình, liền cũng không thể lạnh nhạt như vậy, cũng lập tức sửa lại cách xưng hô.

Vô Tà vẫn có chút không biết làm sao mà ngây ngốc cầm chiếc đũa, gật đầu không được mà lắc đầu cũng không xong, nhất thời tiến lùi không được, vừa dở khóc dở cười. Hai người họ thấy Vô Tà đỏ mặt, liền cũng không làm khó nàng, hì hì nở nụ cười, ngược lại nói với Tần Yến Quy: "Công tử, ngươi xem lúc trước thẩm nói có đúng không, rảnh rỗi thì để cho nương tử ngươi học nấu ăn với thẩm một chút nấu ăn tay nghề, về sau các ngươi còn phải thành gia lập nghiệp, nếu cũng bỏ trốn, cũng không thể thỏa hiệp nhận thua, càng phải trải qua một cuộc sống tốt đẹp!"

"Cũng tốt." Tần Yến Quy vân đạm phong khinh đáp một tiếng, nhưng cũng không nhìn Vô Tà, chỉ là nụ cười nhạt trên mặt này ở trong mắt người khác cũng lộ ra sự dịu dàng, càng thêm cảm thán Vô Tà thật sự là có phúc lớn, cho nên chuyện bỏ trốn như vậy, đều nói là đại nghịch bất đạo, cũng không nhất định đều là hư. Nhìn hai người trước mắt này một chút là biết, lúc bọn họ mới gặp hai người, cả người đều là vết thương, cũng không biết là đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, những vết thương đáng sợ như vậy, nếu không phải thật lòng thương yêu nhau, sao có thể chịu bỏ vứt bỏ cuộc sống cẩm y ngọc thực lúc trước, ăn nhiều khổ như vậy chỉ vì bỏ trốn đây?

Bữa cơm này náo nhiệt khác thường, nói cười ríu rít làm Vô Tà thậm chí cũng có chút hoảng hốt. Nhìn đôi vợ chồng già kia, mặc dù thường xuyên cãi nhau, chế nhạo đối phương, nhưng mặt mày hạnh phúc, đơn giản thân thiết, ngôi nhà nho nhỏ này không cần đốt than, trong lúc nhất thời lại giống như cũng ấm lên không ít. Vô Tà lẳng lặng ngồi ở đó, đối với thời khắc hạnh phúc tầm thường như vậy, trong lòng thật là hâm mộ.

Dùng xong cơm, vợ chồng hai người nói gì cũng không chịu để cho người giống thần tiên như Tần Yến Quy tiếp xúc với những thứ đồ này, nói rằng cây hạnh bên ngoài đang nở hoa, thơm lắm, vả lại vết thương của hai người họ cũng chưa lành, liền thúc giục Vô Tà dắt Tần Yến Quy ra bên ngoài xem một chút. Ngắm hoa trò chuyện, hoạt động một chút gân cốt luôn rất có lợi đối với thương thế, tóm lại là làm thế nào cũng tốt, chính là đừng đụng vào những thứ bát đũa này nữa.

Vô Tà bất đắc dĩ, liền bị sự nhiệt tình như vậy của chủ nhà đẩy ra ngoài, Tần Yến Quy tựa như thanh thản tự nhiên lại tốt hơn, mặc cho Vô Tà kéo lấy hắn. Sắc trời đã tối xuống, nhưng trăng trong núi cũng cực kỳ sáng ngời, đúng như phụ nhân kia từng d^đ)l3q&đ nói, bên ngoài nhà quả thật là có từng mảng cây hạnh, mùi hoa hạnh, mùi quả hạnh thơm ngát bốn phía, theo một hồi gió nhẹ phất qua, đủ để khiến lòng người vui vẻ thoải mái.

Trên cây hạnh này đang kết quả, lá xanh um tùm, trẻ trung giống như một đứa trẻ non nớt mới vừa ló đầu ra. Vô Tà nhớ tới lời phụ nhân nói lúc trước, liền nói ra: "Qua hai ngày nữa hạnh sẽ chín, nhiều hạnh như vậy, thật ra khiến người ta không ăn hết."

Tần Yến Quy nghe vậy, ánh mắt chưa bao giờ chú ý tới những cây hạnh này cũng theo đó mà hạ xuống, vẻ mặt là sự dịu dàng hiếm có, giống như đám mây bình thường nhẹ nhàng chậm chạp, nhu hòa như ánh trăng: "Hạnh đã nên chín."

Lời nói không chút để ý này của hắn lại thật giống như có ngụ ý. Vô Tà ngẩn người, chỉ cảm thấy trái tim nhảy bang bang, dưới gió nhẹ, Tần Yến Quy thong dong ôn hòa mỉm cười, tựa như tia nắng ấm duy nhất trong ngày đông, dung nhan huy hoàng, nhưng là tiên hoạt gần trong gang tấc.

Vô Tà trừng hai mắt, mới phát giác mình thế nhưng lại nhìn chằm chằm vào Tần Yến Quy một hồi lâu, không khỏi có chút lúng túng, ho nhẹ hai tiếng, nói sang chuyện khác: "Ở dưới mộ, sao chúng ta có thể trốn ra khỏi..."

Tần Yến Quy cúi đầu nhìn qua Vô Tà một cái, lạnh nhạt nói: "Trời không tuyệt đường người, vận số của ta và ngươi vừa đủ tốt thôi."

Vận số vừa đủ tốt? Hắn nói cũng không khỏi quá khiêm nhường.

Tại người khác xem ra, có lẽ bọn họ có thể sống ra ngoài, đích xác là vận số, nếu không như thế nào lại tìm được năm đó phương sĩ Đinh Nhất che giấu lên sinh lộ, lại đang chỉ mành treo chuông thời khắc, lần thứ hai đã tìm được sinh lộ, bằng vào một đại đội người cũng không giết chết trâm cài tóc, liền nắm trong tay thế cục? Nhưng Vô Tà cũng là biết, một ít Thôi đi, nếu không phải đều ở đây Tần Yến về tinh vi nắm trong bàn tay, làm sao có thể tất cả đều như hắn dự liệu như vậy phát triển, cho đến cứu tánh mạng của bọn họ?

"Nhưng..." Vô Tà mấp máy môi: "Sao ngươi biết..."

Vô Tà quả thật là xem hắn như người không gì không làm được. Tần Yến Quy vẫn ôn hòa bình tĩnh như cũ, ở dưới tang cây hoa hạnh khắp núi, hoa trăng trong trẻo lẳng lặng bao phủ, giống như là che xuống một vầng sáng thần bí, hắn đứng dưới rừng hoa hạnh này, nhẹ nhàng giương khóe môi, mặt mày cực kỳ rõ ràng.

"Chúng ta cũng chỉ là đang mạo hiểm mà thôi." Dừng một chút, Tần Yến Quy ý vị sâu xa nhìn Vô Tà một cái, nói: "Vô Tà, ngươi coi trọng ta."

Cũng coi thường chính nàng.

Vào thời khắc kia, cho dù hắn không còn hiểu rõ vạn vật, lòng dạ tĩnh mịch, có nhiều thủ đoạn cùng mưu kế hơn nữa, nếu không Vô Tà tuyệt đối tin tưởng cùng không chút do dự mà động thủ, tất cả, có lẽ lại là bộ dạng của một người khác rồi.

Nghe lời nói của Tần Yến Quy, Vô Tà liền giật mình, tiếp theo lại thoải mái mà cười rồi, mặt mày sáng sủa, nụ cười sinh động.

Đó quả thực là một mạo hiểm vô cùng lớn. Mặc dù Tần Yến Quy có thể tính toán chính xác, nhưng khi đối mặt với chuyện sống chết trước mắt, sai một li liền đi sai ngàn dặm. Suy đi tính lại, đây vẫn là một việc làm vô cùng mạo hiểm, người không có can đảm sẽ không quyết định làm chuyện nguy hiểm như vậy.

"Vô Tà, liệu ngươi có chuyện gì muốn làm không?"

Chuyện muốn làm?

Mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì về, tầm tầm thường thường, cơm rau dưa, rảnh rỗi liền ngắm mây tụ mây tan, hoa tàn hoa nở, chờ trái cây chin thì liền ướp rồi chôn ở dưới D$Đ%L@Q!Đ tàng cây, hoặc phơi cánh hoa rơi để pha trà, lúc say thì nằm ngắm rừng núi. Ngày như vậy, có lẽ là ước mà mà nàng tha thiết muốn trở thành hiện thực.

Hắn đột nhiên hỏi nàng vấn đề này, Vô Tà cũng không đáp lại mà chỉ ngẩn ra. Chẳng biết tại sao trong long nàng lại vô hình có chút luống cuống. Đây không phải là lần đầu tiên Tần Yến Quy hỏi nàng vấn đề này. Lần gần đây nhất hắn hỏi nàng vấn đề này, nàng liền cảm thấy giống như sắp xảy ra biến cố gì đó. Quả nhiên, vào thời điểm đó, Tần Yến Quy quyết tâm bỏ qua con cờ là nàng. Như vậy, lần này Tần Yến Quy hỏi như thế là có ý, một lần nữa quyết tâm hoàn toàn bỏ qua nàng?

Như mới tỉnh lại khỏi giấc mộng, những ngày yên bình nơi thôn quê vùng này núi này rốt cuộc không thuộc về bọn họ. Bỏ trốn? Điều này cũng không thích hợp với hai vị vương gia là Tuyên vương cùng Tĩnh vương như họ.

Vô Tà khiêu môi, cười cười: "Nếu là có thể ăn được quả hạnh ở đây thì thật là tốt."

Mặc dù không phải thứ thuộc về bọn họ, trong lòng Vô Tà lại nghĩ, có thể kéo dài thêm một ngày thì tốt quá.

"Cũng được." Tần Yến Quy cười nhạt gật đầu một cái, ngược lại lại lẳng lặng nhìn về phía rừng hạnh vô cùng đẹp mắt kia, Vô Tà liền đứng ở bên người hắn. Hắn thu lại ánh mắt, giơ tay lên phủi cánh hoa rơi trên tóc Vô Tà: "Đợi hạnh chín, chúng ta sẽ cùng hồi kinh."

Đây nhìn như một câu nói tùy ý nhưng lại làm trong lòng Vô Tà có chút áy náy, ngơ ngác nhìn hắn, cũng quên bản thân nên phản ứng như thế nào. Tần Yến Quy chỉ nhếch môi, nụ cười tĩnh mịch, lúc này lại làm cho Vô Tà đỏ mặt.

Vô Tà cúi đầu xuống "Ừ" một tiếng. Trong chớp mắt, khi Vô Tà cúi đầu, khóe môi Tần Yến Quy cong lên rồi dần dần trở nên nhạt nhẽo, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn chăm chú vào nàng, cuối cùng là vĩnh viễn không có điểm dừng mà trở lại vẻ tĩnh mịch. Người có lỹ trí, lại bình tĩnh như vậy, đến lúc nào mới thật sự có thời khắc ý loạn tình mê?

Nếu hắn ý loạn tình mê, đó cũng chính là thời khắc nàng và hắn cùng nhau tan xương nát thịt.

Như có như không khẽ thở dài, ánh mắt Tần Yến Quy thâm trầm nhìn Vô Tà, vừa tựa như khắc ghi, đưa mắt nhìn: "Vô Tà, lấy cho ta chiếc áo đến đây đi."

Vô Tà ngẩng đầu nhìn hắn, thấy áo hắn quả thực quá mỏng manh, lúc này lại là khi đêm xuống, gió rất lạnh, hắn lại vừa bị thương nặng chưa lành. Vô Tà gật đầu một cái, không nghi ngờ gì, nâng hắn tới ngồi trên một hòn đá cách bọn họ gần một chút, sau đó nàng liền chạy đi thật nhanh, muốn lấy áo cho Tần Yến Quy.

Đợi sau khi Vô Tà đã đi, vẻ mặt Tần Yến Quy rốt cuộc hoàn toàn bình tĩnh lại, lẳng lặng quét mắt nhìn rừng cây hạnh tỏa ra mùi thơm ngát, sau đó bỗng nhiên rũ rèm mắt xuống, cả người có vẻ lạnh nhạt. Mặc dù hắn mặc một bộ đồ thợ săn cổ quái như thế nhưng từ bên trong vẫn tản ra khí độ cao nhã, lại tựa như mãi mãi tồn tại trên đỉnh núi cao nhất, là nơi băng tuyết trọn đời không thể leo tới.

"Lão Tứ."

Hắn lẳng lặng mở miệng, lời nói kia liền hóa thành gió dừng lại ở một chỗ, nhẹ nhàng bay xuống mặt đất, đợi một lúc, khu rừng hoa hạnh này quả nhiên phát ra âm thanh tuôn rơi tinh tế, một đạo bong dáng cao lớn anh tuấn đi ra từ bên trong...

Người đi ra từ bên trong, không ngoài ai khác, chính là Tần Thương.

Mặt mũi Tần Thương tiều tụy, trên mặt thậm chí còn có râu ria mọc lún phún, ánh mắt cũng đầy vẻ mệt mỏi, dưới hốc mắt lại có một vòng thâm màu xanh đen. May là người này trời sinh đã dễ nhìn, ngũ quan ngày thường cũng tuấn lãng, phong thái hiên ngang, nếu không thì nhìn Tần Thương giờ phút này sao có thể làm cho người ta liên tưởng đến vị Tứ gia Tần Thương hăng hái đó?

So với vẻ ưu nhã nhạt nhẽo không đổi của Tần Yến Quy, Tần Thương ngược lại còn giống như là một người mới chạy thoát khỏi quỷ môn quan hơn nhiều, bộ dạng này đúng là chật vật không chịu nổi.

Một đường tìm tới, quả thật là Tần Thương tiều tụy đi không ít, mấy ngày nay hắn cơ hồ là thức trắng đêm. Một là Tam ca nhà hắn, một là tiểu Vô Tà, hai người này đều là người mà hắn coi trọng nhất, coi như người người đều nói tiểu Vô Tà đã chết, nhưng hắn cũng biết là chỉ cần Tam ca hắn ở đây,  sau có thể để tiểu Vô Tà chết đi dễ dàng như vậy?

Vì vậy Tần Thương nhất định cho là như thế, nhưng hắn một đường tìm tới, mỗi lần hi vọng là một lần thất bại, dần dần, cả người không khỏi trở nên tiều tụy. Hôm nay hắn đã tìm được Tam ca, trong lúc nhất thời hắn ngược lại không dám đi ra. Giờ phút này trên mặt hắn lấm tấm đầy râu, hốc mắt xanh đen, đầu tóc rối bời, bộ dạng cả người bốc mùi, thật đúng là ngượng ngùng cứ như vậy để cho tiểu Vô di2en1da#nl$eq3uy*do*n Tà nhìn thấy. Nếu không phải lần này bị Tam ca phát hiện hành tung, hắn nhất quyết sẽ không hiện thân với hình tượng này, dù gì cũng phải cho hắn tìm một chỗ cạo qua râu ria, đổi một thân áo rồi cột tóc, sau khi tinh thần sảng khoái mới bằng lòng hiện thân.

Nhưng mình cứ như vậy bị Tần Yến Quy phát hiện ra hành tung, Tần Thương không thể không cảm thấy có chút buồn bực, gương mặt nhăn nhó.

Tần Yến Quy nhìn hắn một cái, không có phản ứng gì, thật giống như không nhìn thấy vẻ nhếch nhác còn hơn cả mình ở trên người Tần Thương, lạnh nhạt nói: "Lão Tứ, tình hình trong kinh như thế nào rồi?"

Nói đến chính sự, mặt Tần Thương cũng nghiêm lại, vẻ buồn bực rầu rĩ trên mặt cũng vì chuyện này mà bị quét sạch, khuôn mặt trở nên sáng sủa trong nháy mắt, nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Tần Yến Quy.

Cũng không biết là hắn nói những gì, chỉ thấy vẻ mặt Tần Yến Quy vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ là càng trở nên lạnh hơn so với lúc trước, hai đầu long mi cũng nhíu lại một chỗ, không nói gì.

Nhưng vào lúc này, Vô Tà vốn quay trở lại lấy áo cho Tần Yến Quy đã trở lại, mặc dù người còn chưa tới nhưng Tần Thương đã nghe thấy tiếng bước chân, cặp mắt hằn lên tia máu vì vài đêm chưa được nghỉ ngơi, lúc này liền sáng lên, cũng quên đi một thân nhếch nhác của chính mình, hình như không kịp chờ đợi muốn thấy Vô Tà ngay lập tức.

"Lão Tứ."

Âm thanh bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn của Tần Yến Quy lại tựa như một chậu nước lạnh dội xuống đầu. Lúc này Tần Thương giống như đưa đám, nhưng cũng không nói gì, không thể làm gì khác hơn là nén xuống sự kích động, cáo từ với Tam ca của hắn, bóng dáng hắn đi nhanh vào trong rừng cây hạnh. Sau vài tiếng loạt xoạt khi giẫm lên lá cây dưới đất, khu rừng liền yên tĩnh trở lại, có lẽ là người đã đi xa...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.