Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 92: Tài năng bắt đầu hiển lộ



Vào giờ phút này, vẻ mặt Tần Thương ngược lại không hề nặng nề nữa, khóe miệng khẽ nhếch lên, xuy một tiếng, cặp mắt kia thần thái phấn khởi, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, thần thái khinh thường liếc nhìn. Trong nháy mắt đó, khí thế của một chiến thần bình thường cương quyết lại ngang ngược không hiểu chuyện mà liều mạng bốn bề đột nhiên hiện lên trước mắt mọi người, nhìn hắn mang theo cấm vệ quân Biện kinh giống như có chuẩn bị mà đến nhìn Tần Dung, chế nhạo nói: "Ta nói là sao lại ngửi thấy một mùi nồng nặc như vậy, ta nói này Tần Dung, ngươi không trở về phủ ôm gương đồng tô son, tới đây làm cái gì? Đừng trách Tứ ca ta không nhắc ngươi, thiên lao này cũng không phải là chỗ tốt, có nhiều oan hồn dã quỷ lắm, thấy cái loại bộ dáng này của ngươi, chỉ sợ sẽ làm ngươi trở thành ác quỷ, kéo nhau cùng chơi đùa." D‰Đ~L#QĐ

Miệng lưỡi của Tần Thương này thật độc, cũng không lạ vì hắn nhìn Tần Dung không vừa mắt, Tần Dung sắc mặt âm trầm mặc một thân trang phục lộng lẫy, như tú bà son phấn đầy mặt hay đứng chào hỏi khách, cho dù mặt mũi âm nhu tuấn mỹ, nhưng vì cặp mắt đầy sương mù lạnh lẽo kia, khiến người khác nhận định hắn là người vừa ương ngạnh vừa độc ác. Xưa nay hắn kiêng kỵ người khác bàn tán về dung mạo của hắn, mà lúc này Tần Thương lại ám chỉ, nói là bình thường hắn như ác quỷ, chuyên gây ra tai hoạ, may mắn bản thân vẫn còn tồn tại chút lý trí, trong lòng kiêng kỵ thái tử cảnh cáo không cho hắn khinh cử vọng động. Dưới ánh mắt tức giận, sao Tần Dung có thể chịu cho tiểu tử Tần Thương kia tốt hơn?

Sắc mặt Tần Dung u ám, chợt cười lạnh thành tiếng: "Lão Tứ, nếu ngươi muốn nói như vậy, không bằng đi nói một chút với phụ hoàng, xem xem chuyện ngươi tự tiện xông vào thiên lao dính dáng đến Tam ca, lại phải đổi trắng thay đen như thế nào, để bản thân ngươi thoát được tội!"

Dứt lời, Tần Dung liền muốn hạ lệnh bắt Tần Thương lại, không ngờ tay hắn vừa mới nhấc lên, chưa vung xuống liền nhìn thấy một bóng dáng gầy nhưng không cao lắm đi ra từ chỗ tối. Lúc trước hắn chỉ chú tâm đấu khẩu với Tần Thương, toàn bộ lực chú ý cũng đều đặt trên người Tần Thương, chưa từng để ý xem đã có một người đứng ở phía sau hắn từ khi nào. Giờ phút này nhìn thấy bóng đen gầy gò này chậm rãi đi ra ngoài, Tần Thương thấy rõ người tới, lúc này biến sắc, rất đặc sắc.

"Ngươi... Ngươi không chết!" Mặc dù Tần Dung ương ngạnh tàn nhẫn quen, nhưng rốt cuộc là vẫn chưa từng học qua cách để hiểu được tâm tư con người, hắn tàn nhẫn thì tàn nhẫn, nhưng lại chưa bao giờ ngạc nhiên giống như bây giờ, không chút nghĩ ngợi liền bật thốt lên, người nọ... Là Tần Vô Tà! Là quả bóng nhỏ chết tiệt đó!

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Vô Tà, Tần Dung vừa khiếp sợ, lại oán giận. Lúc này hắn cảm thấy từ trong ra ngoài của vết sẹo ở hai bên gò má đã sớm khép lại của mình cũng bắt đầu có cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo.

Khóe môi Vô Tà giương lên, ánh mắt sáng trong, đại khái cũng có chút ngoài ý muốn. Khi Tần Dung nhìn thấy mình thì lại có thể có phản ứng lớn như vậy, thật đúng là bạn bè cũ gặp mặt, có chút kích động. Ánh mắt của nàng nhàn nhạt quét qua cấm vệ quân mà Tần Dung mang tới ở phía sau một cái, không có cảm giác ngoài ý muốn quá lớn, ngược lại nhìn một chút, khóe miệng liền từ từ nhếch lên, không coi ai ra gì mà đi mấy bước về phía trước. Tần Thương thấy vậy thì đáy lòng cũng cả kinh, chưa kịp ngăn cản động tác của Vô Tà.

Chẳng biết tại sao mà khi bị ánh mắt của nàng lẳng lặng quét qua, nơi vắng lạnh mục nát trong bóng đêm này không lý do mà biến thành trầm muộn đè nén, như có một cỗ áp lực di&en>da*nl@eq¶uyd±on vô hình đang đặt lên hai bờ vai mình theo ánh mắt kia, làm thân thể người ta trầm xuống, không thể động đậy, bọn họ thậm chí còn chưa nhận ra thiếu niên có thân hình gầy gò đạm bạc kia là ai. Loại cảm giác bị áp bức không rõ chân tướng này liền biến mất theo lúc ánh mắt nàng nhẹ nhàng quét qua, cảm giác có một lực lượng đè nén ở hai vai làm mình không thể động đậy chợt hoàn toàn biến mất, không khí đang đọng lại cũng lưu thông trở lại, tất cả lại khôi phục lại bình thường, mà chuyện lúc trước xảy ra thật giống như chỉ ảo giác.

"Ngươi nhìn thấy ta, giống như thật vui vẻ?"

Vô Tà lẳng lặng đi tới gần Tần Dung, làm cho cả người Tần Dung rơi vào mù mịt, không hiểu nàng muốn làm gì, rõ ràng trước mặt chỉ có hai người, mà mình lại dẫn theo nhiều cấm vệ quân tới đây như vậy, cuối cùng ngược lại bởi vì khí thế không giải thích được này của Vô Tà làm cho có chút  bối rối, cuống quít lui về sau hai bước. Thấy Vô Tà, hắn liền lấy tay che ở trước mặt mình theo bản năng...

Vô Tà cũng ngẩn người, sau đó cong mày lên cười, thật sự là bị cử động này của Tần Dung lấy lòng rồi.

Thật ra thì nàng thật đúng là không phải người tốt, chính là người như Tần Dung cũng bị nàng dùng chiêu thức ngầm mà đùa bỡn hai lần, theo bản năng cảm thấy chỉ cần Tần Vô Tà ở đây thì hắn liền không gặp được chuyện tốt. Giờ phút này tỉnh táo lại, Tần Dung chợt cảm thấy uy phong của mình đã mất sạch, hơn nữa lại còn ở trước mặt nhiều cấm vệ quân như vậy, đáy mắt hắn trầm xuống, lệ khí âm u quét qua, có chút tức giận thu tay lại, mặt đầy lúng túng cùng tức giận: "Đương nhiên là vui vẻ!"

Nói xong, hắn liền vung tay lên, hạ lệnh bắt lấy hai người tự tiện xông vào thiên lao này.

Lúc này Tần Thương lắc mình tiến lên, giữ chặt cánh tay của Vô Tà, lôi nàng đến phía sau mình, gương mặt khinh thường cùng tự phụ, sống lưng thẳng tắp, hừ lạnh một tiếng: "Ai dám lên trước."

Tần Thương nói một câu, quả nhiên đã dọa được những người này. Dù sao thì hắn đây cũng là một người quen Thống soái thiên quân vạn mã, cho dù là cấm vệ quân, ở trước mặt uy vọng của Tần Thương sao có thể không kiêng kỵ một hai phần?

"Tần Thương, ta không sao." Cánh tay Vô Tà vẫn bị Tần Thương nắm trong tay. Có lẽ là Tần Thương thật sự có chút nổi giận, ngay cả việc nắm cánh tay Vô Tà cũng có chút không kiểm soát được lực, Vô Tà ngược lại không có cau mày, chỉ là nhẹ nhàng giương môi, nâng lên một cái tay khác nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Tần Thương, một hành động vô cùng tầm thường nhưng mờ ám này lại giống như một luồng gió mát thổi vào đáy lòng Tần Thương. Hắn cúi đầu, liền thấy Vô Tà đang lặng yên nhìn hắn, mặt mày trầm tĩnh, nhưng lại có hiệu quả trấn an cảm xúc giận dữ của hắn một cách thần kỳ.

Tần Thương ngẩn người, sau đó buông lỏng cánh tay suýt chút nữa thì bóp gãy tay Vô Tà, sắc mặt không được tự nhiên. Nhưng vẻ mặt của Vô Tà vào giờ phút này quá mức trầm tĩnh, quá mức tĩnh mịch, Tần Thương nhất thời có chút không đoán ra tâm tư của nàng, không hiểu nàng đang làm gì.

Nhưng vào lúc này, một làn gió lạnh lẽo vô cùng mạnh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đánh úp về phía Vô Tà, là Tần Dung ra tay đầu tiên. Kinh nghiệm này Vô Tà không quen thuộc nữa, bị đối xử như vậy cũng không phải là lần đầu tiên, Tần Thương đang nói chuyện cùng Vô Tà, bỗng nhiên nhấc khóe miệng, chậm rãi nâng lên một tia di%en#d£anl¥eq :-! Hyd$on châm biếm lạnh lung. Trong đáy mắt đen nhánh trầm tĩnh, cũng chớp mắt một cái, không khỏi nở nụ cười thoáng qua, khoát tay chặn lại đòn đánh úp của Tần Dung đối với nàng, kiên cường bén nhọn như móng vuốt chim ưng, thủ đoạn cùng bản lĩnh này sao có thể xa lạ với nàng? Đây đã không phải là lần đầu tiên Tần Dung ra tay như vậy với nàng rồi.

Cơ hồ là trong lúc tình hình trở nên vô cùng căng thẳng, tay Tần Dung liền bị Vô Tà ngăn cản ở giữa không trung, biến cố này làm cả người Tần Dung cũng nhất thời giật mình, hình như là không ngờ rằng của đòn tấn công như vậy của hắn lại bị tiểu tử Tần Vô Tà này chặn lại, còn ngăn cản nhẹ nhàng như vậy! Thứ nhất, hắn thật sự không ra chiêu độc, nhưng đây cũng không phải là lý do khiến Tần Dung từ bỏ, Tần Vô Tà thế nhưng có thể tay không ngăn lại đòn tấn công của hắn! Điều này làm cho Tần Dung hết sức khiếp sợ!

Lúc trước bị một tiếng giễu cợt cùng cảnh cáo kia của Tần Thương làm cho khiếp sợ mà mang cấm vệ quân tới, Tần Dung cảm thấy có chút mất mặt, giờ phút này lại dễ dàng bị Vô Tà mỉa mai một phen, sắc mặt của Tần Dung liền càng thêm âm trầm, lúc này chỉ thấy tiểu hỗn đản Tần Vô Tà đã chặn tay hắn ở giữa không trung này đột nhiên nâng mắt lên nhìn qua hắn. Đang lúc nội tâm của Tần Dung hồi hộp giật mình, liền nghe được nàng nói: "Nếu ngươi muốn bắt ta, ta có thể đi theo ngươi, cần gì phải đánh. Cháu trai ngoan, chớ trách hoàng thúc ta không nhắc nhở ngươi... cấm vệ quân kia của ngươi, hơn phân nửa là không làm khó được Tần Thương . Cho dù ngươi bắt được hắn, hoàng huynh lại biết lấy tội gì để trị hắn đây? Ngược lại là ngươi, cấm vệ quân này của hoàng cung chỉ nghe lệnh của đương kim hoàng đế cùng thái tử, lúc nào thì có thể mặc ngươi điều động? Ta đây vừa mới muốn vào Thiên Lao xem xét một chút, làm sao ngươi liền dẫn người tới, tai mắt thật là... Linh thông đó. Hoàng huynh không giống như là không khỏe nha."

Lời nói này của Vô Tà rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chữ đều giống như một cây chùy nặng đánh vào trong đầu Tần Dung, làm khuôn mặt hắn nhất thời trở thành một hồi trắng một hồi đen. Hắn đã sớm biết Tần Vô Tà ăn nói khéo léo nhưng lại giả vờ ngây ngốc, thật không nghĩ đến nàng lại âm hiểm xảo trá tới bậc này!

Chuyện của Kiến đế với Tuyên vương vốn là bí mật không được truyền ra ngoài. Hai người là nàng cùng Tần Thương không nói tới một chữ Tuyên vương, tên tiểu tử hỗn đản này còn gây nên chuyện xông vào thiên lao, hời hợt vì "xem xét". Nếu là người khác thì cũng không có việc gì, thanh danh của nàng vốn đã không tốt, loại chuyện như vậy, nếu nàng nhất định nói là mình gây nên, nhất định là cũng có người tin!

Hôm nay nàng hời hợt tránh nặng tìm nhẹ cũng tốt, lại vẫn phải dội nước bẩn lên người Tần Dung! Thời buổi chính trị rối loạn như hiện nay, đầu tiên là thái tử bị giam cầm, Tuyên vương đang chịu sự kiêng kỵ của Kiến đế. Gần vua như gần cọp, chính là phụ hoàng của mình cũng khiến cho Tần Dung cũng e sợ không tránh kịp. Trời sinh Kiến đế đã có lòng đa nghi, hai câu hỏi của Tần Vô Tà rõ ràng là đẩy hắn vào trong đống lửa!

Người cấm vệ quân này chịu lệnh của Hổ phù. Xưa nay hắn thân thiết không có khoảng cách với thái tử, cũng không phải là lần đầu tiên dẫn đầu cấm vệ quân, lần này lại bị Tần Vô Tà chuyện bé xé ra to. Đây vốn là một chuyện vô cùng tầm thường, nhưng vào thời điểm này lại đặt hắn lên đầu sóng ngọn gió trong đôi mắt của Kiến đế, nghiễm nhiên chính là một cây gai trong mắt, muốn đẩy hắn vào chỗ chết! Nàng còn nói hắn tai mắt linh thông? Đây rõ ràng là ở trong tối trào phúng hắn có dã tâm tranh đoạt hoàng quyền, lại to gan lớn mật với tai mắt trải rộng trong hoàng cung!

Nhưng hắn dẫn người đuổi tới nơi này, rõ ràng là bởi vì có người muốn cho hắn biết, chính mình lại giấu thân, hắn mới tự mình dẫn người đuổi theo. Hôm nay vừa nghĩ tới thì hắn cũng có chút hoài nghi. Có lẽ là hắn dẫn người đuổi tới nơi này, rõ ràng chính là trúng kế của Tần Vô Tà, là Tần Vô Tà cho người dẫn hắn đến đây, làm hắn chui đầu vào rọ!

Tất cả mọi người đều cho là nàng chết rồi, vậy mà nàng lại sống sờ sờ mà xuất hiện ở chỗ này. Tất cả mọi người đều cho là nàng là người ngu độn, quần áo lụa là, không có chút tài cán nào, nhưng trong đôi câu vài lời lại có thể quyết định sự sống còn của một số nhân vật quan trọng. Người như vậy, còn có cái gì là không làm được?! Tần Dung càng nghĩ càng thấy khiếp sợ, chẳng biết tại sao mà hắn lại bỗng nhiên cảm thấy, người đứng trước mắt mình không phải là một thiếu niên giảo hoạt âm hiểm, mà là một con thú dữ đang giương nanh múa vuốt! D+ie₫ndƒanl™equøydon

Đều nói là Tần Dung hắn âm u tàn nhẫn, nhưng bây giờ sao hắn lại có cảm giác là tên tiểu hỗn đản Tần Vô Tà này mới là quỷ đội lốt người? Nếu không phải là người còn xảo trá ghê tởm hơn so với Tần Dung hắn, sao có thể vẫn sống êm đẹp sau khi lưu lại hai ấn kí đầy sỉ nhục khiến hắn trọn đời khó quên đó. Vào giờ phút này, với khuôn mặt đầy nụ cười của Vô Tà, chỉ bằng vài lời nói đã khiến hắn đổ mồ hôi lạnh?!

Trong nháy mắt, trong lòng chợt lóe lên tất cả suy đoán cùng không cam lòng, Tần Dung không nói nên lời, chỉ là sắc mặt càng ngày càng khó nhìn.

Giờ phút này, chính Tần Thương cũng phát giác sự kỳ quái bên trong. Ý nghĩ của Tần Dung cũng chính là suy nghĩ trong nội tâm của Tần Thương. Vẻ mặt hắn kì lạ nhìn Vô Tà, lại có chút mờ mịt, hình như có chút không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ thật sự là Vô Tà đã làm gì hay sao? Vô tà có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh như vậy, trong mắt cũng vẻ trong trẻo thong dong như vậy, làm cho người ta không khỏi vì suy đoán trong lòng riêng mà cảm thấy xấu hổ, giống như làm như vậy sẽ làm vấy bẩn nàng.

Tần Dung trầm mặt, vung tay xuống: "Động thủ!"

Lời nói kia của Vô Tà thật giống như có tác dụng. Tần Dung giống như không nhìn thấy Tần Thương, một chữ cũng không nói tới chuyện muốn bắt Tần Thương, chỉ đem tất cả lực chú ý đặt trên người Vô Tà.

Sao Tần Thương có thể chịu để yên, nhưng lại bị Vô Tà ý vị sâu xa liếc mắt nhìn, nàng lắc đầu một cái với hắn: "Ta không sao, Tần Dung sẽ không làm gì ta."

Lời nói bình tĩnh như vậy, chắc chắn như vậy, giống như là từ khi Tần Dung xuất hiện tại nơi này, bất kể có xảy ra chuyện gì cũng đều giống như là việc mà Vô Tà đã dự đoán được ngay từ lúc đầu. Phản ứng của nàng quá mức bình tĩnh!

Tần Thương có chút chần chờ. Có thể là do ánh mắt bình tĩnh ung dung cùng giọng nói nhẹ nhõm khác thường của nàng lại có lực thuyết phục không thể chối từ, giống như bị quỷ thần xui khiến, Tần Thương lại thỏa hiệp với đứa bé hắn đã chăm sóc từ nhỏ. Tựa như tin tưởng Tam ca của hắn, Tần Thương tin tưởng nàng vô điều kiện, tin rằng nàng thật sự không sao, cũng tin nàng làm như vậy là có đạo lý của nàng, nếu mình hành động thiếu suy nghĩ, có lẽ sẽ làm hư chuyện của nàng.

Chờ Tần Thương phục hồi lại tinh thần, Vô Tà đã bị người của Tần Dung mang đi, vẻ mặt Tần Thương vẫn có chút hoảng hốt, quay đầu lại tìm hiểu phương hướng của nhà giam mà mình đã xem ngày hôm đó, do dự không biết có nên bẩm báo việc này cho Tam ca hay không?

Tần Thương quả thật là cứ như vậy mà chạy đi thông báo cho Tần Yến Quy, nhưng phản ứng của Tần Yến Quy còn bình tĩnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Tần Thương. Hắn nhắm mắt lại, từ đầu đến cuối cũng không có nói gì nhiều, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu: "Lão Tứ, đứa bé kia... Không giống nhau..."

Là một đứa bé, luôn luôn phải lớn lên, khi cao hơn, thân thể sẽ có sự thay đổi, mặt mày cũng sẽ dần dần khác đi. Nhưng những thứ này đều không phải là điều quan trọng nhất. Mặc dù bộ dạng của Vô Tà có khác đi nhiều hơn nữa, trong mắt hắn, thủy chung vẫn không có gì khác biệt. Hắn không phải là một người sẽ ghi nhớ sự thay đổi khi lớn lên của một đứa bé, cho nên Vô Tà mới thường xuyên bất mãn, giống như trong mắt hắn, cho tới bây giờ nàng vẫn đều là một đứa bé.

Nhưng hôm nay Vô Tà cũng đã thay đổi, có chút trở nên khó ứng phó, đột nhiên giống như một con cờ mất đi sự khống chế, không còn bị mình đùa giỡn trong lòng bàn tay, ngay cả hắn cũng ngày càng không còn cách nào với nàng, chỉ còn lại bất đắc dĩ. Nàng giống như cũng càng ngày càng không sợ hắn, cũng có lẽ là hắn không nên động lòng trắc ẩn đối với nàng, hay là... Không nên sinh ra bất kỳ cảm xúc không thể khống chế nào đối với nàng, không nên cho nàng có cơ hội dựa vào hắn quá gần...

Biến hóa như thế, ngay cả hắn cũng không biết là tốt hay xấu...

Nhưng tất cả những chuyện ngoài ý muốn này, không phải sớm muộn cũng sẽ xảy ra sao? Sớm muộn gì thì Tần Vô Tà cũng sẽ lớn lên, sẽ thay đổi, sẽ trở nên... Giống như hắn, tỉnh táo, trác tuyệt, lãnh khốc, vô tình, lòng dạ sâu không lường được, trí túc đa mưu, nhưng lại phải chịu nỗi tịch mịch cùng mỏi mệt cả đời, trở thành Tần Yến Quy.

Khóe môi Tần Yến Quy khẽ nhếch, nửa là trào, nửa là phúng, cái gì cũng không chịu nhiều lời như cũ, chỉ còn lại một mình Tần Thương gấp gáp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.