Tiểu Hỗn Đản Vs Đại Tổng Giám Đốc

Chương 18



“Đường, cậu không phải đang nói giỡn đi!” Thiệu Phong nghe Thiệu Văn nói Đường thích tiểu thư khủng bố kia nên không tin hỏi lại Thiệu Đường.

“Không được sao?” Thiệu Đường bất mãn hỏi.

“Không, không phải. Hiển nhiên là được rồi, cậu là lão đại cậu nói cái gì đều được, chẳng qua tôi không nghĩ tới cậu sẽ thích cô ta nhưng tôi nghĩ cậu sẽ rất khổ nha.” Thiệu Phong làm bộ chịu không nổi.

“Khổ? Sao lại khổ?” Thiệu Đường khó hiểu.

“Có thể cậu là người thích bị ngược a!” Thiệu Phong nhíu mày cười gian.

“Cậu thì biết cái gì." Thiệu Đường nói xong liền bỏ ngoài tai lời bọn họ nói.

=== ====== ====== ====== ===

“Tôi đã nói trong vòng ba ngày phải có được bản kế hoạch, đến nay là ngày thứ năm rồi Trương quản lí! Ông làm việc như thế nào vậy?" Ngôn Nặc lớn tiếng chỉ trích ban quản lí.

“Đã gần xong rồi thưa tiểu thư, ngày mai có thể trình lên!” Trương Nham khép nép nói.

“Gần xong? Hôm qua ông cũng nói như vậy?”

“Thưa! Tôi đã sớm giao cho cô nhưng cô vẫn nói không đúng, trả về cho chúng tôi!” Trương Nham thấy tiểu nha đầu này quả thực không để lại mặt mũi cho mình, ngoan cố nói.

“Chẳng lẽ sếp ông không hài lòng việc ông làm, không thể để cho ông làm lại sao?"

“Tôi…” Trương Nham tức giận ôm ngực.

“Đừng ở đó ta với ngươi nữa. Hôm nay trước khi tan sở phải có bản kế hoạch ở trước mặt tôi, nếu không chức quản lí ông đừng hòng mà giữ!” Ngôn Nặc mười phần tức giận với thái độ làm việc của người này. Dựa vào chính mình là bậc tiền bối của công ty không đem tổng giám đốc là cô đây để vào mắt mà.

“Còn có các người ở phòng kế toán, chuyện của công nhân lần trước đã hoàn thành chưa?” Nhớ tới lần trước cùng đám công nhân cãi nhau liền hỏi.

“Đã giải quyết, người quản lí cùng khoản tiền lương ứng cho mọi người đã thu lại. Tiền của mọi người cũng đã phát xuống!” Thấy thái độ cô đối với Trương Nham, quản lí phòng kế toán cũng hiểu được vị tổng giám đốc này không đơn giản. Nghe cô hỏi liền trả lời.

“Ân, cuộc họp đến đây chấm dứt! Vương tổng đến văn phòng tôi có việc?” Vế sau của câu này là hạ mình để nói với Vương Tuyết Nhu, nói xong liền dẫn đầu rời phòng họp đi vào văn phòng của mình đợi Tuyết Nhu đến.

“Làm sao vậy đại tổng giám đốc của tôi, cái mặt như thế là thế nào?” Lúc họp Tuyết Nhu phát hiện tâm trạng của Ngôn Nặc không được tốt.

“Không có gì a." Ngôn Nặc nhẹ giọng thở dài.

“Thực sự không có." Tuyết Nhu hiển hiên không tin lời của cô.

“Thật mà." Hôm qua papa gọi điện cho mình mà nói chuyện của công ty về sau giao toàn quyền cho mình quyết định.Cốt là để cho bản thân có thể yên tâm về cương vị tổng giám đốc này. Còn nói nếu lo lắng thì có thể để người khác thay, đổi người mình có thể tin tưởng. Lúc đáp ứng papa trở về công ty là vì không cần chạy qua lại giữa hai công ty hơn nữa cũng bởi ông cũng nói chờ tiểu đệ tốt nghiệp liền để hắn lên chức. Nhưng hiện tại nói là toàn quyền mình phụ trách, chẳng lẽ papa không hoài nghi năng lực của mình sao?

“Mặc kệ em làm sao nhưng không được đem tình cảm cá nhân vào công ty." Vương Tuyết Nhu kiên nhẫn nói.

“Ân, đã biết." Ngôn Nặc hiểu được vừa rồi mình cũng có điểm hơi quá.

“Ừh, buổi yến hội tối nay chị sẽ không đi, em đi đi.” Tuyết Nhu nhớ tới tối nay đã hẹn Thiệu Văn đi xem nhà tân hôn.

“Cái gì? Chị muốn bỏ em lại?” Ngôn Nặc ai oán nhìn Tuyết Nhu.

“Ha ha, em có thể tự xoay sở được mà."Tuyết Nhu vỗ vai Ngôn Nặc.

“Chị biết không? Em ghét nhất bị người khác nói mình có thể làm mọi việc." Ngôn Nặc cười khổ lắc đầu.

“Ha ha buổi tối về nhà gặp em sau.” Vương Tuyết Nhu nói xong liền rời văn phòng.

=== ====== ====== ====== =======

“Xin chào, cô chính là tổng giám đốc tập đoàn An Tư? Quả nhiên không phải chuyện đùa, vừa xinh đẹp vừa có tài.” Một người đàn ông mập mạp bưng ly rượu hướng Ngôn Nặc chào hỏi.

“Lí Đổng, khí thế của ngài vẫn là tốt như vậy dù ngài đã đến tuổi trung niên. Phong Huyền xí nghiệp của ngài từ lúc ngài lãnh đạo ngày càng nổi a!” Một câu nói vừa thu mọi ánh mắt vào Ngôn Nặc vừa đánh giá được Lí đổng kia. Kỳ thực công ty của Ngôn Nặc so với xí nghiệp Phong Huyền vẫn lớn hơn nhiều nhưng cô thấy ở thương trường không cần đi đắc tội người khác.

“Ha ha Ngôn tổng thực vui a."

“Ngôn tổng! Đã lâu không gặp.” Lại một vị nhà giàu mới nổi hướng Ngôn Nặc cười lớn đi tới chuẩn bị ôm Ngôn Nặc.

“Lưu đổng đã lâu không thấy! Nghe nói công ty ngài gần đây đã có bước phát triển a." Ngôn Nặc cẩn thận thoát khỏi cái ôm, chậm rãi vươn tay phải cho hắn nhẹ nhàng nắm một chút rồi cẩn thận thu tay lại.

Ngôn Nặc cầm ly rượu ngồi ở bàn tròn. Nhìn bọn thương nhân ngoài đó, ngoài mặt gặp liền miệng cười nhưng sau lưng lại có thể đâm cho người ta một dao , đây chính là thương trường, thực giả tạo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.