“Phong, cậu ấy hạnh phúc là được rồi.” Nhiều năm qua chỉ có Thiệu Hiền hiểu được tấm lòng Thiệu Phong. Ánh mắt hắn từ trước đến giờ chỉ nhìn có mình Thiệu Đường.
“Được, tôi biết nên làm như thế nào!” Thiệu Phong hiểu được ý của Thiệu Hiền.
“Đúng rồi, cậu ấy có nói sẽ cùng chúng ta trả thù.”
“Cậu ấy có nói thời gian hay không?” Thiệu Phong nhìn sang phía Thiệu Đường.
“Có Thiệu Đường nói sau bữa ăn này, bắt đầu lên kế hoạch.”
“Còn Văn? Cậu ta bỏ được chị dâu sao?”
“Cậu ta thì may mắn hơn chúng ta, vì cậu ta là người giỏi nhất trong bốn người chúng ta nên khi bàn xong chỉ cần kêu cậu ta thực hiện là được.”
“Được rồi, quý trọng thời gian sung sướng đi.” Thiệu Phong đem ly rượu tới kính Thiệu Đường.
♚♚♚
“Chúng ta nói chuyện được không?” Lí Kiền tiến lại Thiệu Đường.
“Không có gì để nói.”
“Ta đã lớn tuổi, con thực sự không muốn nhận lại ta sao? Mẹ con mất sớm, nhiều năm nay ta vẫn sống một mình, con không muốn nhận ta thật chứ?” Lí Kiền nét mặt cũng thoáng đau.
“Tôi...” Thiệu Đường rõ ràng bây giờ không biết nên mềm hay nên cứng rắn, mấy hôm trước thì có thể cứng rắn nhưng nhìn Lí Kiền bây giờ có một tia ưu phiền.
“Cùng tâm sự được không?” Lí Kiền chỉ xe của mình cách đó không xa.
“Cho ông nửa tiếng.”
Ngồi ở trong quán cà phê, Thiệu Đường buồn bực nhìn Lí Kiền không rõ vì cái gì ông ta lại trở nên như vậy. Không ngừng ân cần với mình. Nhưng theo lời Lí Kiền nói Thiệu Đường từ từ cũng hiểu được quả thật ông ta có nỗi khổ riêng.
Hơn hai mươi năm trước, Lí Kiền cùng Trương Hinh (mẹ của Đường Đường) là bạn học cùng lớp với nhau. Trương Hinh với Lí Phiêu, Lí Phỉ cùng ở chung phòng kí túc xá, trong khi đó Lí Kiền cùng anh mình (Thiệu Hoa), Ngôn Khải Hào cùng ở một phòng khác. Bởi vì Lí Phỉ với Ngôn Khải Hào có tình cảm với nhau nên hai phòng cũng rất thân thiết. Nhờ tình hữu nghị giữa hai phòng mà Trương Hinh với Lí Kiền có tình cảm với nhau, còn Thiệu Hoa cũng đem Lí Phiêu để vào trong mắt. Sáu người ba cặp rất thường cùng nhau đi ra ngoài chơi. Sau đó lúc tình cảm Lí Kiền và Trương Hinh đang ở giai đoạn cuồng nhiệt thì người nhà Trương Hinh biết được liền đem bà ấy nhốt ở trong nhà. Nhưng lúc này Trương Hinh đã mang thai, Lí Kiền biết được vội vàng chạy tới Trương gia, nhưng cha mẹ của Trương Hinh lại nói rằng Lí Kiền chỉ là con thứ nhất định sẽ không có địa vị trong công ty, họ chỉ đồng ý cho hắn và Trương Hinh cùng một chỗ khi Lí thị hoàn toàn thuộc về Lí Kiền.
Năm đó Lí Kiền cùng Trương Hinh quyết định bán đứng Thiệu Hoa cướp công ty, làm cho Thiệu Hoa thất bại trắng tay, vậy nên sau Lí Hoa mới đổi tên thành Thiệu Hoa còn đi đến một nơi hẻo lánh mở cô nhi viện. Lúc Lí Kiền có được công ty lại nghe tin con mình đã chết.Trương Hinh chịu không nỗi đã tự sát.
“Đều là do Trương Kế, nếu không vì hắn nói lời xằng bậy với Hinh nhi ta đã không đánh mất con, không hại Hinh nhi chết.” Lí Kiền nhớ chuyện trước kia không kiềm chế được mình.
“Trương Kế?”
“Đúng vậy! Trương Kế.”
“Hắn dựa cái gì dám vứt bỏ tôi.” Thiệu Đường.
“Hắn là cậu của con, cũng là anh của Hinh nhi, cũng vì vậy ta cũng chậm chạp không biết nên đối phó với hắn thế nào.”
“Ông không trả thù sao? Vậy tôi giúp ông. Hắn rốt cuộc là ai?” Thiệu Đường kích động.
“Con…” Lí Kiền hưng phấn nhìn Thiệu Đường.
“Không có gì, chỉ vì nghe ông kể tôi thấy thương người phụ nữ kia.” Thiệu Đường sờ sờ đầu.
“Mọi chuyện con đã nghe và hiểu vậy về nhà được không?” Lí Kiền nhìn Thiệu Đường.
“Tôi...” Thiệu Đường muốn rời khỏi nơi này bởi vì muốn trốn tránh ánh mắt của người đối diện.
“Thôi được, ta cho con một tháng, một tháng sau con nhất định phải cho ta câu trả lời.” Lí Kiền nhìn bóng dáng Thiệu Đường rời đi. Cho cô thời gian một tháng để học tập hi vọng về sau công ty cô có thể đảm nhiệm trọng trách.
☞☞☞☞☞
“Anh, trở về giúp em được không?” Lí Kiền nhìn Thiệu Hoa.
"Không được! Lúc trước tôi đã nói rồi.” Thiệu Hoa không nhìn Lí Kiền.
“Anh, em hiện tại rất cần anh giúp.” Đường nếu chuẩn bị tiếp nhận công ty nên cũng cần người có thể chỉ dạy cho con bé.
“Kiền.” Thiệu Hoa có điểm không đành.
“Anh cho dù anh không muốn giúp em, anh cũng có thể giúp em kêu mấy vị trưởng lão giúp cho con anh chứ?” Lí Kiền thương tâm nói. (ta hk biết thay cho trưởng lão thành gì cho đúng nên để vậy lun. Ai biết có thể nói với ta để ta sửa lại.)
“Được tôi giúp em, nhưng bản chất tôi không giúp em, tôi là giúp con tôi.” Thiệu Hoa xoay người đi.
“Được, em ở công ty chờ tin anh.”
“Ông thật sự sẽ trở về giúp ông ta?” Lí Phiêu một bên hỏi Thiệu Hoa.
“Đúng vậy, ba mẹ tôi đã chết, tôi chỉ còn nó là người thân như thế nào không giúp.