Nguyệt Vô Phong nhìn nàng cười tà một tiếng, kéo nàng đi về phía đầu giường, hắn dựa vào đầu giường, kéo Hoa Nhiễm vào trong ngực của mình, để cho nàng dạng chân ngồi trên đùi mình, Hoa Nhiễm ngẩng đầu lên, giờ phút này nàng nhìn vẻ mặt Nguyệt Vô Phong không rõ ràng lắm, mặt của hắn ngăn phía sau tập tranh, nàng có thể thấy chỉ là trang bìa của tập tranh, nàng không thuận theo, giãy dụa thân thể nói: “Ta cũng muốn xem".
Tay Nguyệt Vô Phong ôm thắt lưng của nàng, để cho nàng nhích lại gần mình hơn: “Đừng cử động".
"Ta cũng muốn xem á …….. tại sao ngươi lại độc chiếm?”.
Nguyệt Vô Phong kéo nàng ngồi vào bên cạnh hắn, nhíu mày nói: “Bây giờ cùng nhau xem".
Lúc Hoa Nhiễm vẫn chưa hoàn toàn phản ứng, Nguyệt Vô Phong đã nhanh chóng lật từ đầu tới đuôi, lần thứ nhất, dịu dàng hỏi: “Xem xong rồi chưa?”.
"Không có!”. Hoa Nhiễm lắc đầu.
Nguyệt Vô Phong lại nhanh chóng lật từ đuôi đi phía trước, lần thứ nhất: “Như vậy lần này thế nào?”.
"Vẫn không có."
Ngay sau đó, Nguyệt Vô Phong cầm tập tranh trong tay ném qua một bên, thuận thế đè Hoa Nhiễm lên giường, hắn lấn người đến gần, hai tay chống hai bên hông nàng.
Trái tim Hoa Nhiễm bang bang nhảy loạn, sắc mặt đỏ lên, lắp bắp nói: “Ngươi làm gì thế?”.
"Nặng đầu không?”.
"Ừ." Hoa Nhiễm nằm trên giường không ngừng gật đầu.
"Vậy trước hết ta làm cho ngươi thoải mái một chút." Nguyệt Vô Phong khom người tháo vật trang sức rườm rà trên tóc nàng. Thả vào trên bàn trang điểm.
Sau đó Nguyệt Vô Phong xoay người lại, Hoa Nhiễm đã ngồi dậy, mang theo nụ cười thỏa mãn, lắc lắc cổ của mình: “Như vậy thật là thoải mái, bị gò bó suốt một ngày rồi."
Con ngươi Nguyệt Vô Phong đen thẫm, nhìn nàng mỉm cười: “Còn có thể thoải mái hơn......"
Hoa Nhiễm kinh ngạc, đây là Nguyệt Vô Phong sao? Đây là hắn sao? Trừ ngày lần đầu tiên nhìn thấy hắn ăn xuân dược, đầu óc không rõ ràng lắm, đòi hỏi nàng liên tục, sau này, phát hiện thật ra Nguyệt Vô Phong tao nhã lịch sự, đối với người lễ phép, lúc Hoa Nhiễm lần đầu tiên chủ động hôn hắn, hắn còn đỏ mặt.
Thân thể Nguyệt Vô Phong bao trùm ở trên người của nàng, đưa tay rút y phục trên người nàng, từng cái, từng cái cởi ra vô cùng chậm chạp, vừa cởi, vừa dịu dàng vuốt ve xương quai xanh của nàng, trong quá trình đang cởi quần áo, tình thú hoàn toàn bị kích thích.
Rất nhanh, trên người Hoa Nhiễm chỉ còn lại một cái yếm màu đỏ và một cái quần lót, màu đỏ hợp với da thịt trắng như tuyết của nàng, cảm thấy cảnh xuân vô hạn. Trên mặt của nàng ửng đỏ, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng tràn đầy dụ hoặc, hơi thở nong nóng, mềm mại. Màn đã bị Nguyệt Vô Phong buông xuống, chiếc màn mờ nhạt được ánh nến màu đỏ bên ngoài chiếu xuyên qua, có chút mập mờ, hấp dẫn tận đáy lòng, Hoa Nhiễm, nói: “Tướng công, sao ngươi không cởi quần áo, lúc này không nên quá chú trọng hình tượng á..., tóc loạn một chút, còn có cuồng dã đầy dụ hoặc."
"Hoa hoa......" Nguyệt Vô Phong nhẹ nhàng nỉ non, cởi áo khoác của mình, tiến lên ôm chặt Hoa Nhiễm vào trong ngực, hơi thở nóng bỏng phà lên mặt của nàng, tỉ mỉ hôn từng chút, thỉnh thoảng lè lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, Hoa Nhiễm còn nhớ đến tập tranh kia, hỏi: “Tướng công, ngươi dựa theo tập tranh kia...... Tới sao?”.
"Xem ra ta còn chưa đủ dụng tâm." Nguyệt Vô Phong bất đắc dĩ cười, đôi tay bưng lấy mặt nàng, từ từ gặm nhấm môi Hoa Nhiễm, hai chân kẹp lấy đôi chân trần của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, Hoa Nhiễm cảm thấy nơi bụng nàng bị vật nóng rực chỉa vào, ngay sau đó, nóng rực lan tràn đến bụng của mình, ngay sau đó từ từ đi lên.
Dường như Hoa Nhiễm nhớ lại lần trước, trong giọng nói mang theo ủy khuất: “Sẽ đau".
"Lần này sẽ không làm cho ngươi đau". Đầu lưỡi Nguyệt Vô Phong đã sớm dò vào trong miệng nàng, lưỡi hôn thật sâu khiến vẻ tỉnh táo cuối cùng của Hoa Nhiễm cũng hỏng mất.
Hai tay Nguyệt Vô Phong từ trên thân thể Hoa Nhiễm bắt đầu trợt xuống, cách cái yếm, đặt lên trên hai gò bồng đào, êm ái đè xuống, lưỡi dọc theo xương quai xanh trên cổ của nàng một đường đi xuống. Đột nhiên, hắn há mồm cắn ngực nàng, nhẹ nhàng cắn nuốt điểm hồng mẫn cảm nhất của nàng, lè lưỡi từ từ liếm láp, tra tấn Hoa Nhiễm.
Nước miếng thấm ướt trên cái yếm một mảng màu đỏ sậm, Nguyệt Vô Phong chỉ cảm giác tim mình nhảy loạn.
Hoa Nhiễm khàn giọng rên rỉ, như một con mèo nhỏ bị thương, phát ra tiếng kêu trầm thấp.
Tay hắn vốn đặt bên hông cũng chậm rãi trượt, hắn hơi nghiêng người, tay trêu chọc nơi rốn nàng, ngay sau đó tay lại trượt, cách quần lót nhẹ nhàng đi xuống, lập tức vươn một ngón tay nông nông sâu sâu dò tìm, Hoa Nhiễm càng lúc càng ý loạn tình mê. Đột nhiên cảm thấy bụng từng trận đau đớn, cái loại cảm giác quen thuộc đó đã tới.
Nguyệt Vô Phong cảm thấy trong lòng tay ươn ướt, không khỏi cười nói: “Con mèo nhỏ, chuẩn bị xong chưa?”.
Lúc tay của hắn đang chuẩn bị cởi bỏ quần lót của nàng, Hoa Nhiễm ngăn tay của hắn lại: “Đừng......"
Hoa Nhiễm đỏ mặt, ấp a ấp úng: “Hôm nay không tiện......"
Trong mắt Nguyệt Vô Phong mang theo tức giận, nhất quyết không tha: “Tại sao?”.
"Không biết vì sao, cái đó...... Cái đó...... của nữ nhân đột nhiên tới, ta...... Ngươi......"
Nguyệt Vô Phong mang theo thân thể khó chịu, chán chường ngã một bên, từng ngụm, từng ngụm thở hổn hển: “Ngươi đi đi, ta cũng không phải là cầm thú."
Hoa Nhiễm bắt đầu tiến lên phía trước, hôn trên má của Nguyệt Vô Phong một cái: “Tướng công, sắc mặt ngươi rất khó coi, cần ta thay ngươi vuốt ve không?”.