Lúc trời còn mờ mờ, thuyền đã cập bờ, Nguyệt Vô Phong thấy Hoa Nhiễm còn ngủ nướng, cũng không đánh thức nàng, ôm nàng vào một chiếc xe ngựa, khi xe ngựa đến cửa Nguyệt phủ, trời đã sáng hẳn, lúc Nguyệt Vô Phong ôm nàng xuống, vừa khéo Hoa Nhiễm cũng tỉnh giấc.
Ánh mắt mông lung của Hoa Nhiễm nhìn chòng chọc Nguyệt Vô Phong một lúc lâu, ngay sau đó bừng tỉnh, oa oa kêu to: “Ngươi đến lúc nào, tại sao không nói với ta, ô ô, dáng vẻ của ta thế này làm sao gặp cha mẹ chồng tương lai của ta”.. Nàng kéo tay áo của hắn hỏi: “Tóc của ta có rối loạn không, mặt có bẩn không …… Trên mặt có nước miếng không …… Còn có......"
"Vậy làm sao bây giờ?”. gương mặt Hoa Nhiễm nhăn nhó: “Này, ta không vào được rồi, đi tìm chỗ nào trang điểm một chút".
Khuôn mặt sa sầm của Nguyệt Vô Phong rốt cuộc giãn ra, tay của hắn sửa sang lại tóc cho Hoa Nhiễm một phen, hôn lên mặt của nàng một cái: “Ngươi rất đẹp, không cần lo lắng."
Hoa Nhiễm lúm đồng tiền như hoa, hận hận đạp Nguyệt Vô Phong một cước: “Cho ngươi gạt ta, hừ!”.
Nguyệt Vô Phong đang muốn hung hăng vân vê mặt Hoa Nhiễm, lúc này cửa chính Nguyệt phủ tự động mở ra, quản gia Nguyệt phủ nhìn thấy Nguyệt Vô Phong, mặt hưng phấn: “Thiếu gia, ngài trở về, ta lập tức đi bẩm báo lão gia và phu nhân."
Nguyệt Vô Phong ôm thắt lưng Hoa Nhiễm, nhẹ giọng dụ dỗ nói: “Không cần khẩn trương, cha mẹ của ta, cũng chỉ hai con mắt, một cái miệng, không cần phải sợ."
Hoa Nhiễm hít sâu hai cái, cuối cùng tỉnh táo lại.
Nhưng sau khi bọn họ vào đại sảnh, mới phát hiện hôm nay xuất hiện một chuyện rất trùng hợp.
Nguyệt mẫu và Nguyệt phụ đang ngồi trên ghế bát tiên trong đại sảnh uống trà, bên cạnh bọn họ có một cô gái mặc y phục màu hồng, đang mím môi cười đùa với bọn họ.
Nguyệt mẫu nhìn thấy Nguyệt Vô Phong trở về, trên mặt vui thích, tươi cười xúc động không lời nào có thể diễn tả được: “Vô Phong, mau đến nhìn xem, vị này là Tâm Hương, mẹ thay ngươi chọn vị hôn thê, các ngươi cũng biết nhau......" Nhìn thấy vẻ mặt của Nguyệt Vô Phong càng lúc càng xanh mét, bà nhìn thấy sau lưng Nguyệt Vô Phong có một nữ hài tử đang ẩn nấp, nàng bị Nguyệt Vô Phong từ phía sau lôi ra ngoài, sắc mặt có chút tái nhợt.
Hoa Nhiễm cảm giác lúc Nguyệt mẫu nhìn thấy nàng, trong ánh mắt lóe lên một tia không vui, nhưng nàng vẫn mở miệng nói: “Chào bá mẫu".
Nguyệt mẫu tùy ý gật đầu: “Vô Phong, nha đầu này ngươi thay trong nhà chọn lựa sao?”.
"Mẹ, nữ nhân này là thê tử ta đã bái đường kết tóc". Nguyệt Vô Phong trầm giọng, gằn từng chữ vô cùng kiên quyết.
"Tiểu tử khốn kiếp, chuyện kết hôn lớn như vậy, tại sao ngay cả ta cũng không biết." Nguyệt phụ vỗ mạnh xuống bàn, trong mắt tức giận.
Trong lòng Hoa Nhiễm ủy khuất, trong nháy mắt, nàng xoay người muốn đi, lại bị Nguyệt Vô Phong nắm chặt, hắn ôm nàng thật chặt vào trong ngực của mình, an ủi nàng: “Ngươi là thê tử của ta, trừ ngươi ra, ta không cần ai".
Tâm Hương đứng lên, trang phục xinh đẹp, khuôn mặt xinh đẹp, bước đi nhẹ nhàng ung dung, trên mặt của nàng mang theo nụ cười dịu dàng, nói: “Vô Phong, ngươi đã về".
Mặt Hoa Nhiễm chôn trong ngực Nguyệt Vô Phong, nghe giọng nói như thế, chỉ cảm thấy một luồng căm tức dâng lên, Vô Phong, Vô Phong, gọi thật là thân mật, nàng ra sức véo cánh tay Nguyệt Vô Phong.
Nguyệt Vô Phong cười có chút bất đắc dĩ, cái vật nhỏ trong ngực bây giờ đang ghen, hay là đang tức giận, dù sao phải mất rất nhiều thời gian để trấn an cái vật nhỏ này.
Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tâm Hương: “Là rất lâu không gặp, đến nhà ta bái phỏng cha mẹ của ta sao? Đúng rồi, vị này là thê tử mới vừa vào cửa của ta”.. Nguyệt Vô Phong kéo Hoa Nhiễm ra: “Gọi là Hoa Nhiễm, có phải rất đáng yêu hay không".
Trong mắt Tâm Hương chợt lóe lên thất vọng, nụ cười trên mặt không mất, liếc mắt nhìn Hoa Nhiễm một cái, nụ cười càng tăng: “Rất đáng yêu, Hoa Nhiễm, chào ngươi".
Hoa Nhiễm biết dưới tình huống này, không thể thất lễ: “Xin chào, Tâm Hương".
Tâm Hương xoay người lễ phép nói với Nguyệt mẫu: “Bá mẫu, ta về trước đây. Lần sau trở lại thăm ngài".
"Chuyện này sao phải, vừa mới tới tại sao lại đi đâu rồi, Vô Phong......"
Nguyệt phụ kéo Nguyệt mẫu, nhỏ giọng nói: “Chuyện mấy đứa nhỏ, ngươi quan tâm vào làm gì?”.
Sắc mặt Nguyệt mẫu có chút khó coi, nhưng ngậm miệng, nhìn Tâm Hương nói: “Ta sai người đưa ngươi về, đi đường cẩn thận, mấy ngày nữa chúng ta mang Vô Phong đi bái phỏng cha mẹ ngươi".
"Bá mẫu, gặp lại sau". Tâm Hương khẽ dập đầu rồi rời đi, lúc rời đi không ngờ nhìn Hoa Nhiễm cười nhẹ, đột nhiên Hoa Nhiễm tiêu tán địch ý đối với nàng.
Sau khi Tâm Hương rời đi, trong phòng trở nên an tĩnh, đột nhiên Nguyệt phụ lớn tiếng quát: “Tiểu tử thúi, người trưởng thành, cũng không cần cha đúng không, chuyện thành thân lớn như vậy, cũng không về tới nói cho cha ngươi sao?”.
"Cha, ngài nói cái gì? Chuyện đột nhiên xảy ra, cho nên ta thành hôn trước, hơn nữa không phải người vẫn tin tưởng ánh mắt con trai người sao? Con trai của người nhìn trúng cô nương nào, ta tin tưởng người cũng thích". Nguyệt Vô Phong nói chuyện cả buổi khiến Nguyệt phụ bật cười, ông ta vỗ tay nói: “Nói không sai".
Nguyệt mẫu không thuận theo: “Không được, Tâm Hương nói gì cũng phải vào cửa Nguyệt gia chúng ta”.. Nguyệt mẫu căn bản không nhìn đến Hoa Nhiễm, chỉ tức giận nhìn trượng phu của mình không đứng về phía mình.
"Ta đã nói ngươi, không được tự ý làm chủ, bây giờ thì tốt rồi, xem ngươi làm sao giao phó với Tô gia”..
"Ta sẽ không đi từ hôn, hôn sự cũng đã định rồi, chúng ta không thể cô phụ Tâm Hương, nếu không, ta thỏa hiệp một bước, Tâm Hương làm chánh thất, tiểu nữ này làm thiếp".
Hoa Nhiễm cảm giác thân thể mình đang phát run, nàng muốn lập tức chạy trốn, nhưng nàng không thể, nàng biết, nếu nàng không tranh thủ, nàng sẽ hối hận, nàng nhẹ giọng nói ra: “Nguyệt Vô Phong là tướng công của ta, ta sẽ không đồng ý".
Trong mắt Nguyệt Vô Phong hiện ra nụ cười, nhìn mẹ sắp nổi giận và vẻ mặt thưởng thức của cha, hắn ôm Hoa Nhiễm chặt vào trong ngực: “Mẹ, chuyện bên kia, ngài không đi hồi, ta đi, chuyện hôn sự kia ta không đồng ý. Ta về phòng nghỉ ngơi trước, chúng ta ngồi thuyền cả buổi tối, cũng mệt rồi".
Lúc hắn đi ra, còn phân phó một tiểu nha đầu: “Đến phòng bếp làm thức ăn, làm một phần món điểm tâm ngọt, đưa đến phòng ta”..