Ngay sau đó Hoa Nhiễm cũng sững sờ, Nguyệt Vô Phong là biểu đệ của vương gia? Vậy Nguyệt Vô Phong là cái gì? Hoàng thân quốc thích?
"Biểu đệ, cho dù ngươi có gạt bỏ thân phận của ngươi thế nào, giữa huynh đệ chúng ta vẫn vĩnh viễn chảy chung một dòng máu.". Giọng nói Mặc Thiếu Dư vẫn rất ôn hòa, nhẹ nhàng.
"Mặc vương gia, quan hệ của ta cùng với những huynh đệ khác có thể miễn cưỡng không có trở ngại, nhưng với ngài...... Chúng ta nói đến chuyện tình cảm này không tránh khỏi có chút quái dị.". Nguyệt Vô Phong dứt lời liền muốn kéo Hoa Nhiễm đi.
Hoa Nhiễm không biết tại sao một Nguyệt Vô Phong luôn lấy lễ đãi người khác, giờ phút này lại có vẻ lạnh nhạt với khách như vậy, thậm chí vẻ mặt của hắn lại vô cùng phòng bị người này, trong mắt dù đã cố gắng che giấu nhưng vẫn không khỏi lộ ra vẻ phiền não.
Hoa Nhiễm nhìn Mặc Thiếu Dư một cái, chỉ thấy trên mặt của hắn mang theo khổ sở. Nàng không biết mở miệng thế nào, chẳng qua hướng hắn áy náy cười một tiếng.
Bọn họ cứ như vậy vòng qua hắn, cứ như vậy rời đi.
Mặc Thiếu Dư đứng ở nơi đó, lá cây rơi lên trên đỉnh đầu của hắn, dán lên trên vương miện của hắn, không làm mất đi phong độ của hắn nhưng trên gương mặt của hắn hiện ra cô độc, tịch mịch. Hoa Nhiễm có thể nhìn thấy rõ trong đôi mắt nhàn nhạt màu xanh của hắn, hắn mím chặt khóe môi mang theo đau đớn, nhìn chăm chú theo bóng lưng Nguyệt Vô Phong rời đi, giống như đang nhìn người tình của hắn rời đi mà hắn không thể cản lại......
Người tình? Nàng bị ý tưởng này của bản thân làm giật mình.
Mặc Thiếu Dư nhìn theo bóng dáng bọn họ đã đi rất xa, kêu lên một tiếng: “Xin lỗi......”.
Một tiếng này không lớn, Nguyệt Vô Phong lại nghe được rõ ràng, lưng của hắn khẽ cứng ngắc, nhưng cũng không chịu xoay người lại mà vẫn đi thẳng, sắc mặt lại càng thêm phiền não không chịu nổi.
"Nguyệt Vô Phong, xảy ra chuyện gì?”. Hoa Nhiễm cực kỳ cẩn thận hỏi một câu.
"Không cần nhìn lại hắn, nàng không cần quan tâm đến hắn...... Giữa chúng ta...... Có một hiểu lầm nho nhỏ.".
"Ta không nên hỏi sao? Vậy ta không hỏi......”. Trong giọng nói của Hoa Nhiễm mang theo một chút buồn bực mà chính nàng cũng không phát hiện.
"Đưa tiễn khách xong, ta sẽ nói cho nàng biết, thay vì nghẹn lại khó chịu không bằng kể bí mật này ra, chuyện này cũng không có gì.".
"Ừ, ừ, ta sẽ thay chàng giữ kín...... Không đúng, là cùng chàng chia sẻ.". Giọng nói Hoa Nhiễm lại bắt đầu vui vẻ: “Về sau có chuyện gì, đều phải nói với ta, ta là nương tử của chàng đấy...... Ta nguyện cùng chàng đồng cam cộng khổ"
"Nha đầu này chỉ thích mạnh miệng.". Nguyệt Vô Phong vừa buồn cười, vừa tức giận, thân mật cọ xát lỗ mũi của nàng, kéo nàng đi ra đại sảnh.
Lúc tiễn khách khứa ra về mặc dù trên mặt Hoa Nhiễm vẫn nở nụ cười nhưng trong lòng lại rất khó chịu, không biết tại sao ai trước khi ra về, cũng cố ý quan sát nàng mấy lần, đặc biệt là ánh mắt của nữ khách nhìn nàng lại càng quái dị, thậm chí còn cười vô cùng mập mờ. Hoa Nhiễm không hiểu họ có ý gì, nhân lúc không có ai để ý đến liền len lén hỏi Nguyệt Vô Phong một câu: “Tướng công, tại sao bọn họ đều nhìn ta, có phải ta hôm nay trang điểm quá đậm, khó coi? Mất mặt chàng hay không?”.
"Trang điểm đậm hay nhạt, cũng tuyệt vời, cho dù nương tử trang điểm thế nào vi phu đều thích, cần gì quan tâm suy nghĩ của người ta?”. Giọng của Nguyệt Vô Phong cười cợt, khóe miệng nhếch lên, Hoa Nhiễm liền bật cười, sắc mặt ửng hồng, con ngươi sáng rực rỡ.
Mấy người khách cuối cùng chính là hai con yêu quái, cộng thêm một độc vương.
Lúc Xích Đồng đi, không khỏi kéo tay Hoa Nhiễm, tỏ ý mình có lời muốn nói với nàng.
Gương mặt Hoa Nhiễm không nhịn được thầm nghĩ, nữ nhân chết tiệt này, ta với ngươi quan hệ lại không tốt, làm gì cùng ta lôi lôi kéo kéo.
Xích Đồng biết rõ suy nghĩ của Hoa Nhiễm, nhưng cũng không biến sắc, lúc nói chuyện với nàng, thái độ vẫn kiêu ngạo, vóc người cao gầy của nàng cao hơn Hoa Nhiễm nửa cái đầu, Hoa Nhiễm nói chuyện với nàng cần phải ngẩng nhìn nàng, điều này làm cho Hoa Nhiễm cảm giác mình kém người ta một bậc.
"Ngươi yên tâm, ta còn không ngu đến mức muốn lôi kéo ngươi làm bằng hữu, ngươi cũng không phải là người gặp người thích, thậm chí lại đã từng là tình địch của ta ngươi tưởng ta vui vẻ sao.”.
"Hả?”. Hoa Nhiễm không hiểu ra sao.
"Hiện tại ta chỉ muốn nói cho ngươi chút chuyện, nói xong sẽ tốt, là ý tứ của Thỏ nhà ta”. Xích Đồng bổ sung thêm một câu: “Thập Dạ và Tiền Bạo đều là người chấp nhất, sẽ không buông tha ngươi...... Còn có...... Cùng với trượng phu nhà ngươi, sau khi làm xong, không cần mang chút vết tích đó đi ra ngoài, như vậy cũng quá rêu rao rồi”.
"À?”. Hoa Nhiễm càng thêm sửng sốt, theo tầm mắt Xích Đồng, phát hiện nơi cổ của mình có rất nhiều chỗ "ấn ký dâu tây" tục xưng là …….. vết hôn.
Xích Đồng lấy tư thái như một nữ vương, xoay người rời đi, trước khi đi, vẫn còn rất khinh bỉ nhìn nàng một cái, sau đó liền ôm vóc người nhỏ nhắn của con Thỏ nhà nàng bước đi. Phía sau nàng còn có một bóng dáng nhỏ nhắn, phải gọi là con Heo con, Heo con chỉ chỉ chính mình, vừa chỉ chỉ Hoa Nhiễm, sau đó nhìn nàng, vẫy vẫy tay rời đi. Trong ánh mắt đầy mờ ám, giống hệt ánh mắt đã từng rình coi lúc trước.....
Hoa Nhiễm đứng tại chỗ hóa đá thật lâu, mới hét lớn lanh lảnh: “Oa, mất hết cả mặt mũi rồi......”.
Xoay người nhìn thấy Nguyệt Vô Phong vui vẻ nở nụ cười, nàng chạy lên phía trước, chui vào trong ngực của hắn, nắm chặt quyền đánh từng phát từng phát vào trước ngực của hắn: “Chàng, chàng lại...... Cứ như vậy để cho ta đi ra ngoài, mặt mũi của ta cũng mất hết...... Ô ô..... "
"Điều này nói rõ, trượng phu của nàng rất mạnh mẽ, nàng ra ngoài cũng coi như là một loại khoe khoang.".
"A...... Chàng khốn kiếp......”. Hoa Nhiễm lại rống một tiếng.