Tiêu Hồn Hoa Nguyệt Dạ

Chương 70



"Du Như Mộng, ngươi hạ lưu, nửa đêm canh ba cư nhiên...... làm ô nhục ta." Lạc Tiêu Nhàn tức giận ném cái khay, rơi trên mặt đất vỡ vụn.

"Tiêu Nhàn, không phải nàng không có phản kháng sao?”

"Ngươi quá vô sỉ, toàn thân ta cũng không nhúc nhích được, làm sao phản kháng? AAAA……” Lạc Tiêu Nhàn lại cầm lên một vật ra sức ném trên người Du Như Mộng.

Hoa Nhiễm liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Phong, trong mắt đều là ba chữ, "Ngươi xong rồi."

Không chỉ hạ xuân dược cho Du Như Mộng mà còn hạ nhuyễn cốt tán cho Lạc Tiêu Nhàn.

Bên trong lại đập bình bịch mấy cái, sau đó ngưng lại. Hoa Nhiễm không khỏi tò mò, từ khe hở len lén nhìn vào, nhìn thấy Du Như Mộng đang ôm Lạc Tiêu Nhàn cường hôn, sắc mặt hơi đỏ lên, khẽ ngước mắt nhìn Nguyệt Vô Phong, thấy hắn nhìn mình chằm chằm như chế nhạo.

Vừa định lôi kéo Nguyệt Vô Phong rời đi, lại thấy Lạc Tiêu Nhàn ra sức đẩy ra Du Như Mộng, tát cho hắn một bạt tai thật mạnh, "Du Như Mộng, tại sao ngươi có thể vô sỉ như vậy."

"Tiêu Nhàn, ta hiểu tâm tình của nàng, ta sẽ phụ trách." Du Như Mộng cũng không tức giận, thử đến gần.

Lạc Tiêu Nhàn căm giận nhìn hắn, một chưởng chụp nát cái bàn, "Cút ngay, ai muốn ngươi phụ trách, Du Như Mộng, ngươi lập tức đi ngay, ta không muốn nhìn thấy ngươi!”

"Tiêu Nhàn......"

Nguyệt Vô Phong thấy thời cơ chín muồi, mở cửa ra, nhìn về phía Lạc Tiêu Nhàn nói, "Lạc cô nương, cần gì tức giận như thế?”

"Không cần ngươi lo." Sắc mặt Lạc Tiêu Nhàn mới vừa rồi còn tái xanh, nhưng khi nhìn Nguyệt Vô Phong, sắc mặt lại dịu đi rất nhiều, chuyện này làm cho Hoa Nhiễm có chút so đo, trong lòng oán thầm, tại sao thái độ đối với tướng công của ta rất tốt nhưng đối với nam nhân của ngươi lại không tốt? Vì sao a? Chẳng lẽ bởi vì tướng công của ta tuổi trẻ tài cao, lại thêm anh tuấn?

Nguyệt Vô Phong cũng cảm thấy thái độ của Lạc Tiêu Nhàn đối với hắn rất tốt, vì vậy bắt đầu khuyên giải,"Du huynh đệ là một nam nhân rất tốt mà ta đã gặp, anh tuấn tiêu sái, tác phong nhanh nhẹn, có nam nhân như vậy che chở cho cô nương, có phải rất tốt hay không?”

"Phi, hắn là một nam nhân xấu xa."

Nguyệt Vô Phong lại nói, "Có thể có chỗ hiểu lầm cho nên cô nương cho rằng như thế, ta tin tưởng nhân phẩm của Du huynh, hắn chỉ xấu xa đối với nữ nhân hắn yêu thích. Nam nhân như vậy rất chung tình."

Lạc Tiêu Nhàn hỏi ngược lại, "Ngươi đối với nương tử của ngươi cũng như thế sao?”

Nguyệt Vô Phong nói, "Đối với nương tử của ta mà nói, chuyện này không gọi là xấu xa, mà là tình ý triền miên."

Hoa Nhiễm nghe xong, hận không thể chui vào trong đất, Nguyệt Vô Phong nói xong mặt không đổi sắc, rốt cuộc hắn đang làm gì.

Nguyệt Vô Phong tiếp tục nói, "Giữa các ngươi có tình ý, cần gì phải để ý tới thù hận kia, oan oan tương báo đến khi nào mới chấm dứt? Nếu yêu nhau, cho dù có chuyện gì cũng có thể bỏ xuống, tại sao không nói chuyện cho rõ ràng, làm hận ý giảm xuống thấp nhất."

Lạc Tiêu Nhàn vừa muốn phát tác, nhưng chợt dừng lại, "Người kia đối với người khác có thể là một Đại Ma Đầu nhưng đối với ta, vẫn là cha của ta, là người cha ta thương yêu, ngươi bảo làm sao quên? Làm sao quên a...... khi ông ấy chết trong tay bọn họ, máu tươi nhuộm đỏ......" Nước mắt tràn ra, chứa cả yêu và hận.

Nguyệt Vô Phong đột nhiên nhớ tới vài ngày trước đó người võ lâm danh môn thảo phạt Đại Ma Đầu Lạc Lôi, nghe nói lúc ấy Lạc Lôi chết vô cùng khó coi.

"Du Như Mộng thân là Võ Lâm Minh Chủ, có một số việc không thể không làm, với thân phận này đối với những người khác mà nói, có thể là phong quang vô hạn nhưng đối với hắn mà nói, hắn có khó xử của hắn......"

"Vậy hắn có thể không làm a, tại sao nhất định phải làm?”

"Đứng trên lập trường hắn, không làm không được."

"Tiêu Nhàn, ta buông tha tất cả đi theo nàng, nàng có thể tha thứ cho ta không?” Vẫn chưa từng nói chuyện, Du Như Mộng mở miệng, trong giọng nói rất gian nan.

Lạc Tiêu Nhàn sửng sốt, ngay sau đó cười lạnh, "Ngươi ôm chức Minh Chủ Võ Lâm của ngươi để hiệu lệnh quần hùng đi, đi theo ta, ngươi sẽ mất tất cả."

Thấy lời nói của nàng buông lỏng, lại nhìn về phía Du Như Mộng, ý bảo chính hắn rèn sắt khi còn nóng.

Sau đó Nguyệt Vô Phong kéo Hoa Nhiễm đi ra, Hoa Nhiễm quệt mồm hỏi hắn, "Nguyệt Vô Phong, tại sao nàng đối với chàng lại rất thân thiện?”

Nguyệt Vô Phong đột nhiên cười, câu cổ Hoa Nhiễm nói, "Lúc đầu ta cũng buồn bực, hiện tại rốt cuộc ta đã biết, bởi vì nàng nhìn ánh mắt của ta xem, có phải rất giống Du Như Mộng không."

Hoa Nhiễm suy nghĩ một chút, vội vàng gật đầu.

"Trước kia Du Như Mộng dùng tên giả A Tán, cùng Lạc Tiêu Nhàn yêu nhau, sau đó bởi vì thù hận đã tạo thành cục diện hôm nay. Lạc Tiêu Nhàn chỉ dựa vào đôi mắt là có thể đối xử với ta rất ôn hoà, không thể không nói nàng rất nặng tình."

"Hóa ra là như vậy, sau này bọn họ sẽ thế nào?”

"Chuyện này ta không thể bảo đảm, ta có thể nói, có thể làm cũng chỉ có như vậy, trên căn bản ta cảm thấy có thể thành."

Hoa Nhiễm thở dài một cái, "Vô Phong, có lúc nhìn chàng rất khác lạ."

Nguyệt Vô Phong vuốt vuốt tóc của nàng, "Đúng vậy, có lúc...... Dáng vẻ của ta như vậy, nàng vẫn thích sao?”

"Thích, chỉ cần chàng là Nguyệt Vô Phong, ta sẽ thích." Hoa Nhiễm gật đầu không chút do dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.