"Ah?” Hoa Nhiễm kinh ngạc liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Phong ở bên cạnh. Nhưng dường như Nguyệt Vô Phong còn kinh ngạc hơn so với nàng, sau khi kinh ngạc chợt lóe lên tức giận, vô cùng tức giận, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
"Oa, thật là lãng mạn." Có nữ tử thét chói tai, "Là ai có lòng như vậy?”
"Là cùng tên thôi." Hoa Nhiễm lắp bắp nói.
Đột nhiên một nam tử tóc trắng mặc hồng y từ trên không trung xoay tròn rơi xuống, áo choàng màu đỏ rực trên người căng phồng trong gió. Hắn xoay tròn nhẹ nhàng đáp xuống, mái tóc trắng mị hoặc bay múa trên không trung, hắn vững vàng đứng trên mặt đất. Dĩ nhiên người này Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong hết sức quen thuộc. Người này là quốc sư đại nhân ………. Quân Thập Dạ.
Hắn xuất hiện thật sự quá rêu rao, quá chói mắt. Cặp mắt đào hoa xinh đẹp phát ra ánh sáng yêu mị có sức hấp dẫn vô hạn, khóe môi hắn nhẹ nhàng nhếch lên, dung nhan phi phàm, tuấn mỹ, khuynh thành khắc vào trong lòng của những thiếu nữ. Giờ phút này hắn rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức làm cho người ta không thở nổi. Hắn thừa kế dung nhan khuynh quốc khuynh thành của mẫu thân hắn, giờ phút này khí chất của hắn càng thêm yêu mị. Hắn chậm rãi mở miệng, vừa mới bắt đầu không ai hiểu hắn đang nói gì. Ngay sau đó, hiểu ra được, hắn nói, hắn rất ưa thích một nữ tử.
Trong đám người đột nhiên yên lặng. Chỉ có hắn đang mở miệng, giọng nói rõ ràng trầm thấp, quanh quẩn ở tai mỗi người.
"Ta rất yêu thích một nữ tử, yêu nàng yêu đến phát điên, yêu đến nổi trong từng đêm không có nàng ta sẽ nhớ đến nụ cười xinh đẹp của nàng." Giọng nói của hắn thật thấp, trên mặt toát ra bi thương tịch mịch, không khỏi làm cho người ta đau lòng.
"Nàng là vị hôn thê của ta, ngay từ lúc ban đầu chúng ta đã định sẳn hôn sự rồi."
"Chỉ phúc vi hôn?” Có nữ nhân can đảm nói tiếp.
Thập Dạ gật đầu một cái, "Đúng vậy, khi chúng ta còn ở trong bụng mẫu thân đã định sẵn tam sinh tam thế."
"Thật là cảm động." Phía dưới có người than thở.
"Ta đi giết hắn!” Hoa Nhiễm từ trong kinh ngạc phục hồi lại tinh thần, tức giận muốn tiến lên.
Lại bị Nguyệt Vô Phong bắt được, "Trước hết nghe hắn nói xong, ta muốn nghe xem hắn nhớ nhung nàng bao nhiêu!” Lời nói của Nguyệt Vô Phong nhẹ như gió thoảng mây bay nhưng Hoa Nhiễm nhìn thấy trên người hắn đã bộc phát lệ khí, giờ phút này hắn giận dữ ngút trời, trong mắt lạnh lẽo.
"Đúng vậy, nghe hắn nói xong trước đã, ta còn chưa từng thấy quốc sư đại nhân xúc động như vậy đấy."
Hoa Nhiễm vừa tức vừa giận, dùng sức dậm chân.
"Lúc chúng ta gặp nhau, nàng chỉ là một nữ hài tử ngốc nghếch, mộc mạc ngây thơ, thiện lương, nàng không nhận ra ta, cho rằng ta là một người nghèo còn giúp đỡ ta. Trong một khắc đó, ta động lòng với nàng. Nụ cười của nàng rực rỡ như hoa, xinh đẹp làm cho ta ngây người. Vì vậy ta liền trộm đi nụ hôn đầu của nàng, nhìn dáng vẻ của nàng ngây ngô, ta cảm thấy giống như mình trộm đi kẹo của đứa bé, trong lòng thật sự vui vẻ."
Nếu là bình thường, nam nhân trộm hôn nữ nhân, gọi là trộm hương, gọi là đồ vô sỉ, gọi là dâm tặc. Nhưng giờ phút này Thập Dạ vừa nói như thế, tất cả mọi người cảm thấy đó là đương nhiên, cái này gọi là lãng mạn, cái này gọi là muốn nổi bật.
Hoa Nhiễm đột nhiên muốn chạy trốn, bởi vì nam nhân tóc trắng nơi xa nhiệt tình như lửa, nam nhân bên cạnh lạnh lùng như tuyết. Nàng chỉ cảm thấy khổ sở, khổ sở, thật khổ sở......
"Chẳng qua thời cơ của ta không tốt, bởi vì ta đã trải qua bệnh nặng, trong khoảng thời gian này có một gã nam tử khác đoạt đi nàng, trong lòng nữ nhân kia còn có ta, chẳng qua bây giờ nàng bị hắn nắm thật chặt trong ngực, không thể trốn tránh. Bây giờ ta rất thống khổ, thống khổ đến muốn chết đi."
Nghe lời nói có vẻ ấu trĩ từ trong môi mỏng của Thập Dạ phun ra từng chữ, mang theo tương tư khắc cốt, làm cho người nghe lệ nóng đoanh tròng.
"Hoa Nhiễm, dũng cảm lên, quay về được không, chúng ta mới cùng một loại ‘người’, chỉ có ta mới có thể cưng chìu nàng đến tận trời, chỉ có ta mới có thể cho nàng điều nàng muốn, thiên trường địa cửu, vĩnh viễn, đến chết cũng không đổi. Hoa Nhiễm, ta yêu nàng, rất yêu, rất yêu nàng."
Trong mắt Thập Dạ có nhàn nhạt sương mù, ánh mắt của hắn chính xác tìm được chỗ đứng của Hoa Nhiễm, nhìn về phía nàng lộ ra ánh mắt ái mộ.
Ánh mắt của tất cả mọi người cũng nhìn sang, nhìn chằm chằm vào Hoa Nhiễm, đều đang đợi nàng tỏ thái độ.
Hoa Nhiễm bị lửa giận thiêu đốt, lớn tiếng hét lên, "Thập Dạ, ngươi về nhà náo đi, cần gì ở chỗ này mê hoặc lòng người, chúng ta không có khả năng, không có khả năng, ngươi có hiểu hay không?!”
"Nhà? Không có nàng làm sao có thể gọi là nhà." Thập Dạ hừ lạnh, giọng nói dịu dàng và thê lương.
Trong đám người có giọng nói chỉ trích Hoa Nhiễm. Tỷ như, lúc vị hôn phu của nàng đang bị bệnh tại sao vứt bỏ hắn, ngược lại quấn quít với nam nhân khác. Tỷ như, vị hôn phu của nàng đã tha thứ nàng, tại sao nàng vẫn còn muốn tiếp tục dây dưa không rõ với nam nhân khác? Tỷ như, nữ nhân tầm thường như vậy làm sao có thể xứng với nam tử khuynh quốc khuynh thành.
Thập Dạ bắt đầu thay Hoa Nhiễm giải thích, làm cho người ta có cảm giác tính tình dễ chịu.
Không ít người ném tầm mắt về phía Nguyệt Vô Phong, vẫn là nam tử ưu tú nhưng trên đầu đội danh hiệu không tốt, giành nữ nhân của người khác, ấn tượng đối với hắn không khỏi giảm mạnh.
Nguyệt Vô Phong cũng không để ý mọi người nhìn hắn thế nào, chỉ hơi hơi nheo mắt, kéo Hoa Nhiễm đi tới trước mặt Thập Dạ, hận hận nhìn Thập Dạ, "Ngươi thật đúng là không từ bỏ ý định, loại chuyện như vậy cũng nghĩ ra được."
Thập Dạ lại nói,"Chắc hẳn danh hiệu của người này mọi người cũng đều quen thuộc, Giang Nam đệ nhất phú hào, Nguyệt Vô Phong."
Bởi vì tài phú của Nguyệt gia, mọi người lại bắt đầu bát quái.
Nguyệt Vô Phong nhìn thẳng Quân Thập Dạ, "Ngươi rất yêu nàng sao?”
"Rất yêu, vô cùng yêu."
"Vậy ngươi có thể chết vì nàng sao?” Trên trán Nguyệt Vô Phong hiện ra vầng sáng, tay phải cùng tay Hoa Nhiễm mười ngón tay đan nhau, dường như cam kết điều gì.