Tiêu Hồn Hoa Nguyệt Dạ

Chương 94



Nếu đôi phu thê trẻ đã tốt, họ cũng không dám lưu lại quấy rầy cuộc sống Hoa Yêu, Hoa mẫu. Dường như Hoa Yêu cũng cảm giác được, rời đi hai ngày đã mang theo kiều thê trở lại, thấy Hoa Nhiễm chỉ cười, "Hoa Nhiễm, con không đủ công lực."

"Hừ......" Hoa Nhiễm khinh thường.

Thấy nhạc phụ lộ ra tính trẻ con, Nguyệt Vô Phong cũng dở khóc dở cười.

Trong ngày này, Nguyệt Vô Phong và Hoa Nhiễm gắn bó như keo sơn, hiện tại cặp tay cùng đi, Hoa mẫu cười khẽ, cho dù bảo dưỡng tốt hơn nữa, khóe mắt cũng có nếp nhăn trên mặt khi cười.

Hoa Yêu thấy nụ cười của bà chỉ cảm thấy tim đập lỗi nhịp, đồng thời trong lòng lại dâng lên tức giận và ưu thương, dù sao bà cũng là người phàm.....

"Hoa Nhiễm, chúng ta đi về nhà được không?” Mười ngón tay Nguyệt Vô Phong và Hoa Nhiễm nắm chặt, "Không nên ở nơi này quá lâu, chúng ta nên trở về sống thật tốt” Lòng bàn tay của hắn nóng rực, làm ấm tim Hoa Nhiễm.

"Tốt, một chỗ đẹp hơn nữa cũng không ấm áp bằng ở nhà." Hoa Nhiễm cười, có chút làm nũng, "Chẳng qua cho dù trở về, chàng cũng phải làm rất nhiều chuyện, chẳng qua chàng nhất định phải bớt chút thời gian theo giúp ta."

"Đó là tự nhiên."

Thật ra, Hoa Yêu ở núi này thật đúng là một tòa Yêu Sơn, tùy thời có thể di động, giống như hiện tại, khi xuống sơn là thành Tô Châu. Vào bên trong thành, Hoa Nhiễm lại đổi ý, nhìn thấy trong thành bắt đầu mở cuộc so tài hoa khôi mỗi năm một lần, nàng liền níu tay áo của Nguyệt Vô Phong nói, "Tướng công, chúng ta ở lại đây ba ngày có được không, xem xong cái này, chúng ta sẽ trở về?”

"Không được." Nguyệt Vô Phong dứt khoát cự tuyệt, cuộc so tài hoa khôi, nói cho dễ nghe chỉ tổ chức ở trong dân chúng, đến lúc đó khẳng định có quan viên cấp bậc cao tới cổ động, đoán chừng Thái Tử Gia cũng sẽ không bỏ qua, trước kia còn không biết tại sao hắn thích tới Tô Châu như vậy, thì ra tới nơi này tuyển mỹ nữ nhiều hơn.

"Tướng công......" Âm thanh Hoa Nhiễm dịu dàng ngọt ngào, nhẹ giọng kêu lên.

Nguyệt Vô Phong vẫn sưng mặt lên, "Không được, lúc này và hình thức chọn phi lần đó không khác nhau, có gì náo nhiệt mà đến." Hơn nữa mỗi lần Hoa Nhiễm muốn đi xem náo nhiệt, thấy một nửa luôn là có chuyện buồn bực xảy ra cho bọn họ.

Có lúc, chuyện phát sinh luôn có quy luật, đã tới, có trốn cũng trốn không thoát.

"Không giống nhau..., những người kia vì nghênh đón Thái Tử Gia mà giả vờ làm, nên không giống nhau a, bọn họ vì bản thân mình cố gắng biểu diễn, ngươi biết, chân thật mới đẹp nhất nha."

"Ngươi chỉ giỏi ngụy biện, ở thêm ba ngày, sau ba ngày mặc kệ gặp phải chuyện gì, cũng không cho phép dừng lại nữa." Nguyệt Vô Phong thở dài một cái, liền ngoan ngoãn thỏa hiệp, thật vất vả kéo nàng về bên cạnh, thật không dám làm trái với ý của nàng.

Theo suy nghĩ của Hoa Nhiễm, hoa khôi chỉ có thể là cuộc thi trong thanh lâu mà thôi, nhưng qui mô thi đấu như vậy nàng nhìn thấy lần đầu tiên, chỉ cần nữ nhân mười bốn tuổi trở lên, không liên quan bối cảnh, không liên quan tướng mạo, mỗi người đưa ra 10 nén bạc là được dự thi, số tiền này nộp lên sẽ đưa tới cho nạn dân, vì vậy nữ nhân dự thi có thể từ Thành Đông xếp hàng đến Thành Tây.

Không chỉ có xinh đẹp, có tài ăn nói hay văn chương đều có quyết định thủ thắng.

Hoa Nhiễm nhìn những nữ nhân kia đi lên biểu diễn tài năng, trừ ca múa đàn hát, còn mang ra cả độc môn tuyệt kỹ của mình, tỷ như thêu thùa, thậm chí còn đi lên đóng giày, cổ vũ người tấp nập, cũng rất cho mặt mũi, nhiệt liệt vỗ tay. Hoa Nhiễm thầm nghĩ, cư dân nơi này rất cởi mở, hơn nữa người cũng nhiệt tình, trong lòng nàng đột nhiên không khỏi có chút ngứa ngáy, nhưng khi nhìn thấy Nguyệt Vô Phong nhìn nàng chằm chằm, lại có chút không dám. Sau đó nàng suy nghĩ biện pháp, nàng nói với Nguyệt Vô Phong, nàng muốn đi nhà xí.

Nguyệt Vô Phong đợi nửa buổi vẫn không thấy Hoa Nhiễm, lúc nóng nảy muốn đi tìm nàng nhưng đã nhìn thấy Hoa Nhiễm đã chạy lên trên một khán đài xây dựng tạm thời không biết từ khi nào, nhìn Nguyệt Vô Phong cười khanh khách, vẻ mặt có chút hoạt bát.

"Xuống." Nguyệt Vô Phong dùng khẩu hình nhìn về phía nàng nói.

Mà Hoa Nhiễm giống như không nhìn thấy, quay đầu đi, nhìn về phía mọi người vẫy tay lấy lòng. Nguyệt Vô Phong bất đắc dĩ, thở dài, lắc đầu một cái, Hoa Nhiễm này, lúc trở về xem ta có đánh nàng không.

Có thể trước đây Hoa Nhiễm rao bán thuốc, luyện tập được âm thanh rất tốt, giọng nói nghe tốt hơn nhiều so những nữ nhân khác, giọng nói dễ nghe giống như tiếng chuông ngân, "Hôm nay ta kể cho mọi người một câu chuyện cổ tích, chuyện về một nam nhân và một nữ nhân, giả heo ăn hổ......"

Nguyệt Vô Phong nghe Hoa Nhiễm ở phía trên đài nói lung tung, trợn mắt nói mò, đem chuyện tình yêu của mình thay hình đổi dạng, lắc đầu một cái, có chút buồn cười, lẽ ra hắn phải thấy bất mãn nhưng cuối cùng hắn cũng không nhịn được nở nụ cười theo mọi người. Nàng như vậy mới là nàng chân thật, trong con ngươi màu đen tràn ra nụ cười thật vui vẻ, tim của hắn cũng mềm nhũn. Từ trong chuyện cổ tích, hắn nghe được, hắn chính là con hồ ly giảo hoạt kia.

Dường như có người đột nhiên nhận ra Hoa Nhiễm, bắt đầu gọi nàng là Nguyệt phu nhân, còn có đối giới tính của Nguyệt Vô Phong cảm thấy rất hiếu kì.

Hoa Nhiễm tuyệt không hốt hoảng, nhìn mọi người cười, "Bởi vì một nam tử khác cũng yêu thích ta, không cảm động được ta, muốn đi quyến rũ tướng công nhà ta. Tướng công nhà ta yêu thích người nào, chẳng lẽ ta còn không rõ ràng sao?”

Hạnh phúc cũng viết trong con ngươi của hắn, khóe miệng cong lên, mang theo nụ cười sáng lạn, hạnh phúc không thể giả. Nguyệt Vô Phong đứng ở dưới đài giang hai cánh tay về phía nàng, trên mặt nở nụ cười. Nhưng lúc này đột nhiên có một nam nhân ngăn ở trước mặt Hoa Nhiễm, một gối chạm đất, hắn nhìn Hoa Nhiễm đưa ra một tay, "Cô nương xinh đẹp, ta thích nàng."

"Cái gì?” Hoa Nhiễm giật mình hoảng sợ, cúi đầu nhìn qua tên nam tử này, ăn mặc phục sức như ở Tây Vực, thật là cao quý. Đặc biệt cặp mắt kia hơi cạn, làn da ngăm đen, nhưng tướng mạo cực kỳ anh tuấn khôi ngô, hắn hơi mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Da mặt Hoa Nhiễm thật mỏng, sắc mặt đỏ bừng, vô lực nhìn về phía Nguyệt Vô Phong, tên nam tử xa lạ nói, "Cho dù nữ nhân đã có trượng phu rồi ta cũng thích. Hãy bỏ hắn đi, gả cho ta."

Nguyệt Vô Phong nhẹ nhàng nhảy một cái, đứng trên đài, tay ôm eo Hoa Nhiễm, tức giận chằm chằm tên nam tử xa lạ này. Chỉ thấy nam tử xa lạ đứng lên, khẽ cười cười, trong mắt lóe lên một tia ác độc tà mị, hắn nói, "Nguyệt Vô Phong, ta biết ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.