Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang

Chương 12: Cái yếm giá trị ngàn vàng



Kết quả như vậy đối với Đường Khôi Hoằng mà nói đã là thu hoạch lớn, hắn sợ Đỗ Phi Phi bị Diệp Thần giật giây mà thay đổi chủ ý, vội vàng nói tiếp: “Một khi Đỗ cô nương đã nói như vậy, chúng ta sẽ theo đó mà chấp hành.”

Đường Bất Dịch muốn nói cái gì, lại bị hắn liếc mắt ngăn lại.

Đỗ Phi Phi chà chà tay, nói: “Bây giờ chúng ta đi ăn cơm được chưa?”

Ăn cơm mới là chuyện quan trọng nhất nha.

Đường Khôi Hoằng ước gì có thể lập tức rời đi, có điều hắn vẫn quay sang trưng cầu ý kiến của Diệp Thần mang tính tượng trưng, “Ý của Diệp đại hiệp thế nào?”

“Ừ. Trước cứ như thế đi.” Hắn lạnh nhạt cười, giành trước đi ra ngoài cửa.

Đỗ Phi Phi lập tức đi theo.

Lưu lại Đường Khôi Hoằng và Đường Bất Dịch hai mặt nhìn nhau.

‘Trước như thế’, từ ‘trước’ ở đây dường như có ẩn giấu ý tứ gì đó không đơn giản.

Đường Khôi Hoằng đi ra khỏi địa lao, thấy Diệp Thần đang muốn đi xuống tầng thứ hai của địa lao, Đỗ Phi Phi theo ở phía sau hắn, nhưng chỉ bước từng bước rất nhỏ, hiển nhiên là không tình nguyện, thấy hắn đi ra, lập tức bày ra bộ dạng vui mừng quá đỗi.

Hắn vội vàng khóa cửa, bước nhanh tới cửa thang gác, vừa lúc thấy bước chân chầm chậm tiêu sái của Diệp Thần dừng lại ở bậc thang cuối cùng: “Diệp đại hiệp, ngươi muốn đi nơi nào?”

Hai tay Diệp Thần đặt ở sau người, bước chân vẫn không ngừng, “Hiếm khi được đến địa lao của Đường Môn, cho nên phải xem cho thỏa thích mới được.”

Đường Khôi Hoằng cướp chỗ của Đỗ Phi Phi, theo sát phía sau hắn.

Đỗ Phi Phi cảm thấy trước mặt là từng đợt khí lạnh, Miên Vũ đao trong tay bất giác run lên một chút.

Nàng khẽ rùng mình, bước chân vốn đang uể oải chậm chạp cũng trở nên kiên định mạnh mẽ.

“Diệp đại hiệp.” Đường Khôi Hoằng bước nhanh hai bước, đứng chắn trước mặt Diệp Thần, lãnh đạm nói, “Chỉ sợ ngươi đến Đường Môn, không phải là vì ngày sinh tháng đẻ Đỗ cô nương đúng không?”

Ngày sinh tháng đẻ? Ngày sinh tháng đẻ gì cơ?

Đỗ Phi Phi đứng bên cạnh Diệp Thần mơ màng suy nghĩ.

Diệp Thần cười sang sảng nói: “Cái cớ ngu ngốc như vậy mà Đường chưởng môn cũng tin sao?”

Cớ ngu ngốc?

Rốt cục nhớ ra đầu đuôi câu chuyện, Đỗ Phi Phi buồn bực đá đá chân tường bên cạnh. Nàng lấy loại cớ ngu ngốc như thế là vì ai, còn không phải vì muốn ngăn cản lời nói không cố kỵ của người nào đó sao, chẳng lẽ để cho hắn nói muốn mua cái yếm của Đường lão thái thái sao?

Tâm tư khổ sở vì lo lắng cho hắn của nàng đều bị sói ăn hết rồi.

— hay hắn là Bạch Nhãn lang*.

*Bạch Nhãn lang: từ dùng để chỉ những kẻ vong ơn bội nghĩa, tâm địa xấu xa.

Chân tường bị lõm vào một khối nhỏ.

Đường Khôi Hoằng không ngờ Diệp Thần lại thừa nhận trực tiếp như thế, hơi giật mình sau đó mới nói: “Thế rốt cục ý đồ đến Đường Môn của Diệp đại hiệp là gì?”

“Vì cái yếm của Đường lão thái thái.”

Rầm.

Đỗ Phi Phi nằm thẳng đơ trên mặt đất.

May mắn địa lao của Đường gia rất sạch sẽ, một chút tro bụi cũng không bay lên.

…… Chuyện gì nên đến cũng đã đến rồi. Nàng quỳ rạp trên mặt đất, tuyệt vọng suy nghĩ: Tuy rằng điều kiện thức ăn của địa lao thực hấp dẫn, nhưng không ngờ nàng lại phải dựa vào phương thức thế này để được vào.

Phương thức trong cảm nhận của Phi Phi là có thể ra ra vào vào, muốn vào lúc nào, ra lúc nào đều có thể được. Nhưng chỉ có vào không có ra, sớm muộn gì nàng cũng bị ngột ngạt mà chết.

Sắc mặt Đường Khôi Hoằng bỗng trở nên rất khó nhìn.

Đỗ Phi Phi hoàn toàn có thể lý giải được tâm tình của hắn.

Khi cái yếm của mẫu thân lại bị nam nhân ngay trước mặt nhòm ngó, là người đều không chịu nổi. Hơn nữa nam nhân kia so với mình còn nhỏ hơn rất nhiều.

Nàng trừng lớn mắt, chờ hắn tàn bạo mà túm lấy cổ áo Diệp Thần nổi bão.

Nhưng đợi nửa ngày, lại nghe thấy một câu câu hỏi âm trầm, “Ngươi mang đến cái gì? Phật châu? Bút lông sói? Hay là……”

Đỗ Phi Phi cười ngất.

Chẳng lẽ Đường lão thái thái thật sự mang cái yếm ra bán? Hơn nữa cái gì mà Phật châu, bút lông sói…… Cái giá này có phải quá ưu đãi rồi hay không?

Diệp Thần từ trong tay áo chậm rãi lấy ra một miếng ngọc bội xanh biếc, trên mặt của miếng ngọc còn khắc hoa văn hình mây khéo léo tinh xảo, trong suốt như tuyết tan trên thảo nguyên, đường nét, màu sắc vô cùng rõ ràng.

Đôi môi Đường Khôi Hoằng hơi nhếch lên, sắc mặt ngưng trọng trước nay chưa có, “Thanh Vân thượng nhân?”

Đỗ Phi Phi sửng sốt.

Vì sao mọi chuyện lại phát triển…… quỷ dị như thế? Có người nào chịu dừng lại giải thích với nàng một chút hay không?

Ngón tay Diệp Thần nhẹ nhàng xoay xoay miếng ngọc bội, lạnh nhạt nói: “Thanh Vân thượng nhân có một vị sư đệ, pháp danh là Lục Thủy, Đường chưởng môn đã nghe qua?”

“Ba người đứng đầu của Nga Mi chính là Thanh Vân, Tử Quang và Lục Thủy. Nga Mi và Đường Môn lại là láng giềng, sao ta có thể không biết?” Tuy nói như thế, nhưng trong lòng Đường Khôi Hoằng có dự cảm không tốt.

Diệp Thần mỉm cười nói: “Thế Đường chưởng môn có biết danh tính tục gia của Lục Thủy đại sư hay không?”

……

Đỗ Phi Phi lườm hắn một cái. Ai lại để ý những chuyện như thế?

“Cái này ta không biết.” Đường Môn rất ít khi giao tiếp với những bang phái khác, bởi vậy mặc dù hai bên đều là môn phái lớn, lại ở gần nhau, nhưng ngày thường rất ít khi lui tới.

“Sở Tiêu Thủy.”

Đỗ Phi Phi khâm phục nhìn Diệp Thần. Sự thật chứng minh, hắn chính là kẻ nhiều chuyện như vậy.

Sở? Trong lòng Đường Khôi Hoằng như bị cái gì đó đánh trúng nhưng ở ngoài mặt vẫn thản nhiên nói: “Thế thì sao?”

“Không làm sao, chỉ là hắn vừa vặn là phụ thân của người ở dưới này mà thôi.” Diệp Thần dừng lại ở cửa nhà tù ngay phía dưới phòng giam Đường Bất Dịch.

Sở Việt là con trai của Lục Thủy?

Đường Khôi Hoằng không thể không khiếp sợ, mặc dù cố gắng che dấu, nhưng biểu tình của hắn đã bán đứng nội tâm đang sôi trào trong lòng. Hắn liên tục hít sâu ba lượt, mới cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng: “Ý đồ đến của Diệp đại hiệp là……”

“Tra án.” Diệp Thần nhưỡng mày nở nụ cười, “Ta và Thanh Vân đã đánh cược…… Trong vòng nửa tháng phá án.”

Thanh Vân Thanh Vân Thanh Vân……

Vô số tiếng vang quanh quẩn bên tai Đỗ Phi Phi.

Đây chính là thần tượng chân chính của nàng, là đại thần trong cảm nhận của mỗi đao khách, là đám mây màu xanh tung bay trên đỉnh núi cao quý nhất, hoa lệ nhất của Nga Mi……

Sao hắn có thể gọi tự nhiên như thế, thân mật như thế, thản nhiên như thế?

Đỗ Phi Phi căm giận đấm đất.

Trong lòng Đường Khôi Hoằng vô cùng hoảng sợ, liên tục cười lạnh nói: “Hay là Diệp đại hiệp cho rằng Đường Môn ta xử oan cho hắn?”

Diệp Thần vuốt cằm, “Đúng là có khả năng này.”

Đỗ Phi Phi nghe thế trong lòng run lên, trong đầu lại loạn thành một búi. Chuyện bát quái của Đường Môn trong truyền thuyết rõ ràng đang được thảo luận trước mặt nàng, nhưng vì sao nàng lại cảm thấy mọi chuyện xảy ra trước mắt khó mà tin nổi, đến nỗi hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi có thể lý giải của nàng.

Đường Bất Dịch…… Ngươi cho ta thêm một bát cháo thịt có độc đi, thế giới này thật quá khó để lý giải.

Đường Khôi Hoằng đột nhiên nở nụ cười, còn là một nụ cười vô cùng giả dối: “Nếu Sở Việt là con trai của Lục Thủy đạo trưởng, thì nên do đạo trưởng ra mặt, sao lại phiền lụy Diệp đại hiệp?”

“Ta nói rồi, ta nhàm chán.” Diệp Thần cười đến chân thành, “Vừa hay chuyện này lại rất thú vị.”

“Có điều chuyện riêng của Đường Môn từ trước đến giờ không cần người ngoài nhúng tay.” Đường Khôi Hoằng nói như đinh đóng cột, “Diệp đại hiệp và Đỗ cô nương đến Đường Môn làm khách, ta vô cùng hoan nghênh, nhưng nếu đến can thiệp vào nội sự, khiêu khích gây chuyện, Đường mỗ tuyệt đối không bỏ qua!”

“Đường chưởng môn dường như đã quên mất một chuyện vô cùng trọng yếu.” Diệp Thần đặt miếng ngọc bội sát vào gương mặt hắn, “Từ sau khi Đường lão thái thái lấy cái yếm làm tín vật ra hứa, ngày sau chỉ cần Thanh Vân thượng nhân mở miệng, không cần biết là chuyện gì, đều toàn lực giúp đỡ.”

Đường Khôi Hoằng lạnh lùng nói: “Gia mẫu đang bế quan.”

Trong thời gian ngắn ngủn uống một chén trà nhỏ, sắc mặt hắn biến đổi vô số lần.

“Cần ta…… tự mình mời Đường lão thái thái xuất quan sao?” Diệp Thần dịch bước chân sang bên cạnh.

Đường Khôi Hoằng giật mình. Động tác vừa rồi của hắn nhìn có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại mang thế tấn công khó lường. Ngón tay dấu trong tay áo hơi hơi run lên, ý niệm hạ độc trong đầu lập tức lóe lên.

“Xin Diệp đại hiệp trở về đi.”

Bên trong cửa đại lao đang đóng chặt đột nhiên truyền ra giọng nam khàn khàn.

Sở Việt?

Đỗ Phi Phi quỳ rạp trên mặt đất, theo khe hở tối của địa lao nhìn vào trong phòng giam, có một đôi giầy màu lam thêu hoa bạc đứng ở cạnh cửa.

Diệp Thần cười nhẹ nói: “Nếu ta không về thì sao?”

“Sở mỗ sinh là người của Đường Môn, chết là ma của Đường Môn. Cổ Quỳnh trời sinh tính ghen tị, lại chỉ biết dùng những lời chóp lưỡi đầu môi để mê hoặc nữ nhân, Sở mỗ giết hắn, không thẹn với lương tâm, cũng không muốn kêu oan cho mình.”

Đường Khôi Hoằng thở dài: “Sở Việt, nếu ngươi có điều gì bất mãn, có thể kể ra với ta, tại sao lại làm như thế?”

Sở Việt trầm mặc một hồi nói: “Việc đã đến nước này, có nói nữa cũng vô nghĩa.”

Đường Khôi Hoằng quay đầu nói với Diệp Thần: “Diệp đại hiệp, ngươi còn nghi vấn gì không?”

“Ừ……” Diệp Thần mỉm cười, “Thật sự là đáng tiếc, một chuyện thú vị như thế, lại không được mở màn.”

Đường Khôi Hoằng nghe thấy trong lời nói của hắn có ý rút lui, vội hỏi: “Nếu Diệp đại hiệp cảm thấy không thú vị, có thể đi ra ngoại thành dạo chơi một chút, nơi đó tuy rằng không náo nhiệt như ở Dương Châu, không phồn hoa như ở kinh thành, nhưng đồ ăn vặt lại là tuyệt nhất.”

Đỗ Phi Phi nghe thế vội vàng nhảy lên, “Đồ ăn vặt?”

Diệp Thần liếc nàng một cái, “Đồ ăn vặt gì, Đường chưởng môn nói là sáo dọc bờ ao.”

“Đó là cái gì vậy?” Khóe miệng Đỗ Phi Phi co rút. Bịa chuyện cũng phải có tiêu chuẩn một chút chứ.

Diệp Thần nhìn về phía Đường Khôi Hoằng, “Đúng vậy, đó là cái gì?”

…… Đường chưởng môn, khí phách, khí phách đâu? Đỗ Phi Phi u oán nhìn hắn.

“À…… Đại khái, là sáo cắm dọc bờ ao.” Đường Khôi Hoằng né tránh tầm mắt của nàng, ngẩng đầu nhìn trần đại lao. Chỉ cần Diệp đại ôn thần không tìm Đường Môn gây phiền toái là được rồi, sáo dọc sáo ngang gì cũng theo hắn hết.

*

Không biết là Diệp Thần rốt cục nhận ra bình thường Đỗ Phi Phi quá mức kham khổ, hay là không nhìn nổi bộ dạng như quỷ đói của nàng, tóm lại, thức ăn của Phi Phi có sự cải tiến, từ màn thầu cơm trắng, tiến bộ lên được một món mặn một món canh.

Sau khi ăn cơm no, Kiếm Thần đại nhân lại muốn đi dạo.

Đỗ Phi Phi không yên lòng theo ở phía sau hắn.

Sau khi nàng va vào cái cây thứ sáu, mũi sưng đỏ như một quả cà chua, Diệp Thần rốt cục cũng dừng lại bước chân sau đó xoay người ôm ngực liếc nhìn nàng.

“……” Đỗ Phi Phi cung kính đứng tại chỗ.

Diệp Thần lạnh nhạt hỏi: “Cơm ăn chưa no sao?”

Nàng lắc đầu.

“Muốn ăn thịt?”

Lại lắc đầu.

“Không muốn đi dạo?”

Đỗ Phi Phi chậm rãi ngẩng đầu, trong hốc mắt hồng hồng, hai con ngươi vằn lên những tơ máu dày đặc, vô cùng u oán nhìn hắn.

Hắn nhíu nhíu mày, “Muốn về nhà?”

Hai tròng mắt đỏ bừng sáng ngời, “Có thể chứ?”

“Đem một trăm lượng trả lại ta là được.”

……

Toàn bộ trên dưới người nàng có tổng cộng chín mươi tám lượng hai mươi chín quan tiền. Nàng không ôm hy vọng hỏi: “Có thể nợ không?”

Diệp Thần lại thật sự gật đầu, “Gán ngươi ở lại là được.”

……

Điều đó và tình huống hiện tại có gì khác nhau?

Đỗ Phi Phi tiếp tục u buồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.