Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang

Chương 2: Thì ra Kiếm Thần cũng có lúc túng quẫn



Cường Thịnh tiêu cục là tiêu cục đứng đầu ở Dương Châu, tất nhiên trên phương diện tổ chức cứu người cũng vô cùng nhanh chóng. Vừa lúc trước Tiêu Tiên Tiên bị tiểu nhị của Ngũ Vị Hương lâu dùng bao tải khiêng đến Hồi Xuân đường, lát sau đã được Tiêu Đại Thánh phái người đến đón trở về.

“Đại ca! Muội có chuyện muốn nói với huynh……” Tiêu Tiên Tiên vừa trông thấy Tiêu Đại Thánh lập tức chạy đến, trong miệng hô lớn: “Tình báo quan trọng, tuyệt đối quan trọng……”

Khuôn mặt nàng vì kích động mà ửng hồng.

Tiêu Đại Thánh đang cầm một cái que trúc nhỏ chọc chọc con dế trong lọ, nghe vậy, không chút để ý đáp: “Là Dương nhị tẩu ở cách bên cạnh lại đi trộm nam nhân, hay là Trương lão gia và con dâu hắn đứng cãi nhau ở trên đường?”

Trong những tin tức tình báo quan trọng của Tiêu Tiên Tiên, tỷ lệ xuất hiện của hai chuyện này là cao nhất.

“Không có, ngày hôm qua Dương nhị tẩu trộm nữ nhân, lần này Trương lão gia và con dâu hắn đứng cãi nhau dưới gốc cây nho.” Tiêu Tiên Tiên theo bản năng tiếp lời, nhưng lập tức phản ứng lại, “Ai nha, tình báo lần này không phải những chuyện này! Muội muốn nói đến Kiếm Thần. Muội đã thấy hắn ở Ngũ Vị Hương lâu!”

Động tác của Tiêu Đại Thánh hơi dừng lại một chút, “Một người xuất hiện ở tửu lâu là rất bình thường a. Không cần bởi vì hắn là Kiếm Thần, mà kỳ thị hắn nha.”

…… Ai dám kỳ thị Kiếm Thần? Nịnh bợ còn không còn kịp nữa là? “Ca ca, huynh đang ghen tị đúng không?”

Que trúc trong tay dừng hẳn lại, Tiêu Đại Thánh xoay người, cười gượng nói: “Sao có khả năng?”

Tiêu Tiên Tiên liếc nhìn hắn.

Quả nhiên trong giọng nói của Tiêu Đại Thánh có chút ghen tị: “Hắn chẳng qua chỉ là võ công cao cường một chút, năm đó may mắn phá được tuyệt chiêu ‘Vô Hoa’ của thiên hạ đệ nhất cao thủ Thanh Vân thượng nhân thôi sao? Hắn chẳng qua chỉ là được hoan nghênh một chút, không phải may mắn lọt vào mắt xanh của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Hoắc Bình Bình thôi sao? Hắn không phải là lúc nào cũng kiêu ngạo, trước sau luôn luôn cự tuyệt vị trí Minh chủ Võ Lâm và sự theo đuổi của Hoắc Bình Bình mỹ nhân sao? Ta không ghen tị, một chút cũng không, vì cái gì ta phải ghen tị? Hừ!”

Tiêu Tiên Tiên trừng mắt nhìn đại ca mình. Đây là biểu hiện “một chút cũng không ghen tị” ư?!

“À, hắn không phải đang ở Cô Tuyệt Phong sao? Tự nhiên xuống núi làm gì? Để khoe xem quần áo của hắn trắng bao nhiêu, lỗ mũi lớn bao nhiêu sao?”

“Sao huynh lại biết lỗ mũi của hắn lớn?”

“Bởi vì hắn chỉ dùng hai lỗ mũi để nhìn ta.” Cạch, que trúc trong tay bị bẻ thành hai đoạn.

“Ca, đó là bởi vì dáng người của huynh quá thấp mà.” Tiêu Tiên Tiên không sợ chết chỉ ra vấn đề trọng điểm.

Khuôn mặt Tiêu Đại Thánh lập tức giống như tầng băng sương trăm năm, vừa lạnh lại vừa cứng, “Tiêu, Tiên, Tiên!”

Tiên Tiên vô cùng thức thời nói sang chuyện khác, “Muội nghĩ có thể khiến Kiếm Thần xuống núi, nhất định là chuyện vô cùng lớn.”

“Hừ! Gần đây ngoại trừ việc một tên ăn bám ở Đường Môn vừa mới chết, giang hồ còn có chuyện lớn gì?”

“Ca, kỳ thật muội có một vấn đề luôn muốn hỏi huynh.”

“Nói.”

“Đời này huynh có thấy thuận mắt với ai không?”

Tiêu Đại Thánh thực sự suy nghĩ, “ ‘Đường Đao’ ở Thiểm Tây là một kẻ đi.”

“…… Đó là bởi vì hắn so huynh còn thấp hơn đúng không?” Nàng liếc mắt xem thường, đột nhiên nói, “Phi Phi thì sao?”

“Nàng đến Dương Châu rồi sao?”

Tiêu Tiên Tiên ngây ngốc một lát, đột nhiên đứng bật dậy, xông ra bên ngoài, “Mau mau, theo muội đến nhà Vinh thịt lợn cướp người! Chậm một lát thì gạo sẽ nấu thành cơm mất!”

—————

Cho dù thường xuyên nhận những chuyện ủy thác như thế này, nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tiên ở cùng với một nam nhân chỉ mới nhận biết được vài canh giờ. Đỗ Phi Phi cảm thấy thực ngượng ngùng.

Càng xấu hổ hơn nữa là — thân là nam nhân hắn lại thong thả ung dung ôm chăn ngủ ở trên giường, để một nữ nhân như nàng ngả ra đất nghỉ tạm!

“Thật ra ngươi thuê thêm một gian phòng nữa cũng không sao cả. Lỗ tai của ta rất linh mẫn, dù cách vách nhưng chỉ cần gió thổi cỏ lay, ta sẽ lập tức chạy lại đây.” Phi Phi khéo léo kháng nghị.

“À.” Thanh niên lên tiếng, sau đó thờ ơ nói: “Ai sẽ bỏ tiền thuê phòng?”

……

Đến tột cùng là nhân phẩm của nàng quá kém, cho nên luôn luôn đụng vào những kẻ theo chủ nghĩa có lợi cho bản thân, hay là thế giới này đã không còn người khẳng khái hào sảng?

Đỗ Phi Phi đem túi tiền ôm vào trong ngực, yên lặng nằm xuống.

Ánh trăng qua song cửa sổ chiếu vào trong phòng, căn phòng mờ tỏ như sương.

Nửa cái trán của Đỗ Phi Phi bị ánh trăng chiếu lên, trắng bóng.

“À, ta hình như còn chưa biết tên của ngươi.” Nàng đột nhiên nhớ tới xưng hô trong đầu của mình đối với hắn chỉ dừng lại ở người kia hoặc là thanh niên, “Ta tên là Đỗ Phi Phi. Đỗ trong từ Đỗ Quyên, Phi Phi trong vũ lạc phi phi.”

Trên giường lặng im.

Khi nàng đang nghĩ hắn đã chìm vào mộng đẹp thì giọng nói thanh nhã trầm thấp như gió xuân lọt vào tai, “Diệp Thần, Diệp trong Diệp Thần, Thần trong Diệp Thần.”

…… Chẳng lẽ Diệp Thần là danh từ riêng sao?

Đỗ Phi Phi đối với phương thức giới thiệu tự đại của hắn vô cùng bất mãn.

Đêm lại khôi phục yên tĩnh.

Gió bên ngoài thổi vào lá cây, tạo ra âm thanh xào xạc.

Cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến, Đỗ Phi Phi mơ mơ màng màng nói: “Diệp Thần sao…… hình như nghe hơi quen tai.”

Người trên giường khẽ lật người.

Đột nhiên, Phi Phi mở mắt ra, bên trong con ngươi đen trắng rõ ràng, cơn buồn ngủ toàn biến mất. “Ngài và những lời: ‘Bạch y đạm tảo Nga Mi tuyết, nhất kiếm tiếp hoa thiên hạ khuynh*’ có quan hệ gì không?” Trong giọng nói của người hỏi run nhè nhẹ.

*Áo trắng đạm tảo Nga Mi tuyết, nhất kiếm tiếp hoa thiên hạ khuynh: Tà áo trắng nhẹ lướt qua núi tuyết Nga Mi, một kiếm tiếp hoa khuynh đảo thiên hạ.

“Không có.” Người trên giường trả lời rất nhanh.

Tim của Đỗ Phi Phi quay trở về lồng ngực. Bỗng nhiên không phân rõ cảm xúc dâng lên trong lòng là thất vọng hay là thả lỏng.

“Có điều……” Hắn ngáp một cái, “Hình như có người khi chào hỏi ta từng trích dẫn những lời này.”

Phanh!

Đầu Đỗ Phi Phi như bị một tấm gỗ đập vào.

Có thể làm bảo tiêu cho Kiếm Thần, đời này nàng thật sự không còn gì tiếc nuối.

“Ta, có thể chiêm ngưỡng kiếm của ngài hay không?” Phi Phi ngồi dậy, hai tay tạo thành hình chữ thập, thái độ vô cùng thành kính.

“Ta đã mất kiếm.”

Đỗ Phi Phi nhớ tới sự keo kiệt của hắn, cả gan đoán: “Chẳng lẽ do cuộc sống quá túng quẫn, cho nên bán mất rồi?”

“Là chôn.” Giọng nói của hắn dường như càng ngày càng cứng ngắc.

A? Chôn kiếm! Đỗ Phi Phi theo thói quen vuốt ve Miên Vũ đao đặt ở bên cạnh. Chôn người là vì người chết, chôn kiếm chẳng lẽ là……“Bởi vì kiếm rỉ sét rồi sao?”

“…… Không phải.”

Vô Tẫn kiếm – đệ nhất binh khí trong giang hồ mà Kiếm Thần đại nhân sử dụng. Không phải thanh kiếm thuận tiện mua ở quán ven đường chắc chắn không thể rỉ sét. Phi Phi âm thầm hối hận vì đã nói lỡ.

Dường như nhận ra được cảm xúc của nàng, hắn thản nhiên bổ sung: “Bởi vì trong thiên hạ hiện nay đã không còn người có thể khiến ta xuất kiếm được nữa.”

Khẩu khí thật lớn!

Đỗ Phi Phi líu lưỡi.

Có điều hắn là Kiếm Thần, người đã đả bại thiên hạ đệ nhất cao thủ Thanh Vân thượng nhân, khẩu khí lớn một chút cũng thực hợp lý.

“Vì sao ngài lại thuê ta làm bảo tiêu?” Đây là vấn đề nàng vướng mắc nhất. Cứ cho rằng võ công của nàng không tệ, nhưng đối mặt với Kiếm Thần được xưng thiên hạ vô địch, nàng vẫn tự biết lượng sức mình. Nếu ngay cả Kiếm Thần đại nhân cũng cần đến bảo tiêu…… Thì người làm bảo tiêu cho hắn như nàng có nên thuê một quân đội đến tăng cường cảm giác an toàn hay không?

“Bởi vì kiếm của ta chôn rồi.” Đáp án thật nhẹ nhàng.

……

Bên ngoài lá cây xào xạc rung động, trong phòng lại oi bức.

Sau một lúc lâu trầm mặc, Đỗ Phi Phi chậm rãi nói: “Nói thật, ngươi là giả đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.