Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang

Chương 21: Ngươi một miếng ta một miếng



Diệp Thần nâng má ngồi ở trong bồn nước.

Bên cạnh có người đang đứng cầm lá chuối, ân cần thay hắn che đi ánh nắng mặt trời.

Đôi mắt hắn thâm trầm, như ẩn chứa quyết tâm nhất định phải có được.

Đỗ Phi Phi không hiểu sao kích động đứng lên, lui về phía sau.

Diệp Thần đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay về phía nàng, “Phi Phi à……”

Đỗ Phi Phi nghe được chính mình hét thảm một tiếng sau đó bỏ chạy.

Đường rất dài, đá vụn gập ghềnh.

Cuối đường là một lớp khói đen.

Nàng liều mạng chạy, cho đến tận khi trước mắt đột nhiên nhảy một con sói lông trắng như tuyết……

Đỗ Phi Phi mở to mắt, lồng ngực vẫn phập phồng dữ dội.

Vừa rồi là mơ sao?

Nàng chống đỡ thân thể đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời tờ mờ sáng.

Chắc là mơ rồi. Phi Phi thở dài một riếng, muốn nằm xuống ngủ thêm lát nữa, ánh mắt lại lơ đãng đảo qua quần áo trước ngực, bột mì trắng bóng như phấn lụa mỏng bao vây lấy nàng.

Trí nhớ đêm qua đột nhiên dội về, nàng nghe thấy yết hầu mình nặng nề nuốt nước miếng xuống.

— chịu trách nhiệm với Diệp Thần?

Những lời này thật sự là kinh khủng.

Nàng vội vã nhảy xuống giường, lục tung tất cả thu thập hành lý.

Từ khi lang bạt giang hồ tới nay, chưa bao giờ có ý định bỏ dở nửa chừng, chạy trối chết, nhưng lần này thì nàng phải phá lệ, không phải bởi vì vụ án này rất khó giải quyết, kẻ địch quá cường đại, mà là bởi vì…… cố chủ lần này quá đáng sợ.

Nàng vội vã thay quần áo, sợ hãi rụt rè thu thập xong hành lý khoác lên vai, sau đó rón rén đẩy cửa ra —

Nhìn thấy mặt trời, nàng mới biết không phải trời tờ mờ sáng, mà mặt trời đã sắp về tây rồi.

Diệp Thần thản nhiên ngồi ở bàn đá chính giữa sân cười tủm tỉm nhìn nàng.

Trên bàn, là thức ăn phong phú màu sắc tươi đẹp.

“Phi Phi à……”

Mỗi lần nghe thấy hắn dịu dàng như nước gọi nàng như vậy, tim nàng sẽ như ếch dưới đáy giếng, kêu loạn bùm bùm.

Diệp Thần nở nụ cười thân thiện, “Ngươi đeo tay nải là muốn đi đâu thế?”

“…… Đi dạo.” Đỗ Phi Phi đột nhiên cảm thấy đi dạo thật sự là một chuyện muôn màu muôn vẻ, có thể tiến hành bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.

Diệp Thần chớp mắt.

Đỗ Phi Phi lại lo lắng đề phòng…… Vô luận bản chất của đi dạo cao quý ung dung, xúc động lòng người cỡ nào, nhưng do nhiều lần nàng mượn dùng để nói dối mà trở nên thật tầm thường dung tục.

“Ồ.” Diệp Thần lại không truy cứu, “Thế ăn cơm trước rồi đi.”

Ăn cơm?

Đỗ Phi Phi nhớ tới lần trước nàng vì Đường Tinh Tinh mà miệng kín như bưng, Diệp Thần cũng không phát tác tại chỗ, nhưng sau đó thì sao?

……

Còn có ngày hôm qua. Nàng tưởng rằng Diệp Thần đang ở trong phòng đợi tin tức của nàng, nhưng sau đó thì sao?

……

Sau những lần bị giáo huấn thảm thiết đã cảnh báo nàng, món nợ của Diệp Thần đại nhân từ trước đến nay đều tính toán sau.

Đỗ Phi Phi run rẩy nâng đũa, vô số ý niệm lóe lên trong đầu.

“Diệp đại hiệp.” Hai mắt nàng thành khẩn nhìn hắn, ánh sáng trong con ngươi lấp lóe, “Cùng nhau ăn đi.”

Nàng hạ quyết tâm, hắn ăn cái gì, nàng sẽ ăn cái đó. Đây là gọi là, đi theo lão đại mới có cơm ăn.

Lông mày của Diệp Thần hơi hơi nhếch lên, ánh mắt chuyển từ khuôn mặt nàng xuống chiếc đũa, “Nhưng chỉ có một đôi đũa.”

Chỉ có một đôi đũa?!

Lấy phong cách làm người của Diệp Thần đại nhân sao có khả năng quên mình vì người, ngồi nhìn người khác ăn còn bản thân mình không ăn? Đây rõ ràng là cạm bẫy.

Đỗ Phi Phi càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, kiên quyết nói: “Không sao, ta đút cho ngươi.”

Con ngươi Diệp Thần khẽ chuyển, dường như có ý cười, “Được.”

Đỗ Phi Phi lập tức gắp một miếng thịt nướng thật cẩn thận đưa đến bên miệng hắn.

Đây chính là môi của Diệp Thần đại nhân nha, hai mảnh trên dưới đều vô cùng quý giá, tuyệt đối không thể tùy tiện đụng vào.

Nàng trừng lớn mắt, thái độ cẩn thận chăm chú gấp trăm lần khi luyện công, từng chút từng chút một đưa vào bên trong.

Diệp Thần đột nhiên khép môi lại.

Chiếc đũa cứ như vậy mà bị ngậm trong miệng hắn.

Ánh mắt Đỗ Phi Phi từ miệng hắn mà chuyển dời đến mặt, run rẩy hỏi: “Diệp…… Đại…… Hiệp?” Thức ăn đa dạng như vậy, hà cớ gì mà phải bụng đói ăn quàng ngay cả chiếc đũa cũng không buông tha?

Hắn hơi hơi nhả ra.

Nàng nhân cơ hội rút chiếc đũa ra, sau đó theo bản năng muốn dùng tay áo lau đi.

Nhưng ánh sáng lạnh như băng đột nhiên quét lại đây.

Đỗ Phi Phi liếc mắt nhìn sang, khuôn mặt mới vừa rồi còn như trời trong nắng ấm của Diệp Thần đã chậm rãi chuyển thành mây mù âm u. Nàng tin rằng, nếu mình thật sự dám lau đôi đũa này, khuôn mặt kia nhất định sẽ có sấm sét tóe ra.

Cân nhắc một lúc, chung quy thì mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.

Đỗ Phi Phi nhận mệnh mà gắp lên một miếng thịt nướng.

Mới nhai một cái, ánh mắt bất mãn của Diệp Thần lại càn quét tới đây.

Nàng dò hỏi nhìn hắn.

Hắn chỉ chỉ miệng mình.

Trời càng lúc càng tối, gió càng lúc càng lạnh, một khúc nhạc thiếu nhi bay lại đây.

“Ngươi một miếng đến ta một miếng, ta một miếng đến ngươi một miếng, ta một miếng đến ngươi một miếng, ngươi một miếng đến ta một miếng……”

Sau bữa cơm hài hòa, Đỗ Phi Phi đơn phương tình nguyện cho rằng ân oán ngày xưa của mình và Diệp Thần đã được hóa giải.

Bởi vì nàng cảm nhận được ánh mắt hôm nay Diệp Thần nhìn nàng so với trước kia ôn hòa hơn rất nhiều.

Điều này chứng minh bọn họ đã từ mức độ quen biết hời hợt bay lên đến bậc thang cơm nước thân mật.

Chuyện phiếm được nói trong lúc cơm nước thân mật đương nhiên là vụ án.

Diệp Thần hỏi: “Hôm qua ngươi đã thăm dò những nơi Sở Việt có thể bị giam giữ, có manh mối gì không?”

Đỗ Phi Phi đáp: “Trong bồn cầu của Chu đại thẩm chỉ có phân khô rất lớn, có lẽ mấy ngày nay bọn họ nóng trong nên đi rất nhiều, ta thuận tiện để lại một tờ giấy nhắc nhở bọn họ phải ăn nhiều hoa quả rau dưa. Trong vại gạo của nhà Vương đại phu có một con chuột lớn, ta đã thuận tiện quăng đi. Nhà xí của Trương lão gia bị phá một lỗ lớn, ta cũng thuận tiện vá lại rồi, còn có……”

Lông mi của Diệp Thần đã không kiên nhẫn nhăn lại.

Giọng nói của nàng lập tức nhỏ đi, “Còn có chính là, ta cảm thấy sau khi chó nhà Chu đại thẩm bị chết, cảm xúc của bà ấy rất không ổn định. Hại ta buộc phải điểm huyệt của bà ấy mới có thể xem xét gầm giường…… Bụi rất dầy, sâu rất nhiều, có điều bởi vì thời gian gấp gáp, nên ta không thuận tiện quét tước được.”

Ngón tay hắn gõ nhẹ trên mặt bàn, ngoài cười nhưng trong không cười: “Vì sao ngươi không thuận tiện điều tra xem chó nhà Chu đại thẩm chết như thế nào luôn?”

Đỗ Phi Phi thấp giọng nói: “Hình như là đột nhiên chết.”

“Đột nhiên chết?” Ánh mắt Diệp Thần lóe lên, “Đi điều tra rõ xem chó nhà Chu đại thẩm đột nhiên chết như thế nào.”

“……” Điều tra chó đột nhiên chết như thế nào?

Cảm thấy chính mình có tài năng mà không được dùng đúng chỗ, Đỗ Phi Phi ủy khuất mở miệng, “Hay là ta mua cho bà ấy một con chó khác?”

“Phi Phi à.” Diệp Thần mỉm cười.

Đỗ Phi Phi lập tức thẳng lưng, “Tra, ta lập tức đi điều tra, không tra được mười tám đời tổ tông của con chó kia rõ ràng rành mạch sẽ không trở về!”

Hắn chớp mắt, “Ngươi sẽ không lấy cớ rồi một đi không trở lại chứ?”

“……” Mắt Diệp Thần đại nhân ngài là đuốc sao? Phi Phi cười làm lành, “Đương nhiên không phải. Sao ta có thể như thế được? Ha ha.”

Hắn quay mặt sang một bên, “Điều tra chó chết vì cái gì, chết như thế nào. Rồi đến hỏi thăm Đường Tinh Tinh về cái chết của Cổ Quỳnh.”

Sắc mặt Đỗ Phi Phi như gặp nạn: “Nàng sẽ không nói cho ta biết đâu.” Xem thái độ của Đường Khôi Hoằng là biết người của Đường Môn khó chịu thế nào khi người ngoài nhúng tay vào chuyện của bọn họ.

“Ngươi là vì cứu người trong lòng của nàng để cho bọn họ đoàn viên mới phải nhúng tay vào vụ án này, sao nàng có thể không phối hợp?”

“……” Đỗ Phi Phi nhìn nụ cười như đã định liệu trước của hắn, im lặng suy nghĩ: Diệp Thần đại nhân, ngoại trừ tỏ vẻ khinh bỉ bên ngoài, ta thật sự không tìm ra tâm tình nào khác để biểu đạt kính ngưỡng đối với ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.