Tiểu Hồng Mạo Tấn Công

Chương 1: Lâm Chung Quan Hoài Viện



Edit: Alice

Beta: TH

Tiểu Hồng Mạo ngã bệnh, là một loại bệnh nan y mà cứ hai ngày sẽ nôn ra máu một lần. Đôi khi còn ngất xỉu, tên khoa học gọi là bệnh nan y của El Nino. Bệnh này không chữa khỏi được bằng công nghệ hiện đại.

Bác sĩ nói chỉ sống nhiều nhất được một tháng nữa, vì thế Tiểu Hồng Mạo đã dành hết số tiền tiết kiệm của mình để được sống ở Lâm Chung Quan Hoài Viện. Mà nghe người ta đồn rất thoải mái, cô dự định trước khi chết sẽ tiêu hết số tiền tích góp được để hưởng thụ cuộc đời.

Nhưng hiện thực và mơ tưởng luôn đối lập nhau, cho dù đối với người sắp ra đi.

Ngày đầu tiên Tiểu Hồng Mao vào ở, thái độ của viện trưởng khi xử lý thủ tục nhập viện cho cô tồi tệ một cách khác thường. Điều này khiến Tiểu Hồng Mạo cảm thấy số tiền mình phải chi trả thật không đáng, cô vô cùng bực mình.

“Thái độ phục vụ kiểu gì thế này?” Tiểu Hồng Mạo tức giận nói, lúc vừa nhận tiền còn vui vẻ, làm xong một cái đổi thành khó chịu ra mặt.

“Cô chỉ là một người sắp chết mà thôi, để ý thái độ làm gì chứ?” Viện trưởng khinh thường.

“Sắp chết thì làm sao, tôi trả tiền rồi nên yêu cầu thái độ phục vụ phải tốt nhất.” Tiểu Hồng Mạo giận dữ.

“Người sắp chết còn để ý phục vụ?” Viện trưởng coi thường.

“Ông có cần trái một câu phải một câu nói tôi sắp chết không, tôi sẽ kiện ông đấy có tin không?” Tiểu Hồng Mạo nổi trận lôi đình.

“Sắp chết rồi mà bụng dạ còn hẹp hòi thế.” Viện trưởng tiếp tục khinh bỉ.

“Ông…” Tiểu Hồng Mạo phẫn nộ đập bàn: “Trả lại tiền đây, tôi không ở nữa.”

“Cô nghĩ muốn trả là trả sao.” Tiền vào túi tôi còn muốn hoàn lại à, tưởng bở.

“Tôi sẽ báo cảnh sát.” Tiểu Hồng Mạo uy hiếp.

“Đi đi, cùng lắm thì kiện chứ gì, dù sao cô cũng chẳng sống được mấy ngày nữa, tôi thách cô đấy.” Viện trưởng khinh bỉ nói.

“Ông có thể nhẫn tâm lừa một bệnh nhân mắc bệnh nan y chẳng sống được mấy ngày nữa sao, ông không sợ trời phạt ư?” Tiểu Hồng Mạo nói với giọng không thể tin nổi.

“Ha ha… Tôi không sợ đấy.” Viện trưởng cười lạnh, nói.

Tiểu Hồng Mạo căm tức không còn lời nào để nói, không biết nên làm gì cho đúng bây giờ, sao trên đời có thể tồn tại loại người vô liêm sỉ đến thế.

“Vậy, cô không liều mạng với tôi sao?” Viện trưởng chợt kinh ngạc cảm thán.

“Được rồi, coi như tôi thành toàn cho ông vậy!” Còn phải nhắc cô nữa sao, Tiểu Hồng Mạo cầm ghế tựa chuẩn bị đập xuống.

“Từ từ!” Viện trưởng bỗng kêu lên: “Chúc mừng cô đã vượt qua vòng phỏng vấn.”

“Hả?”

“Chuyện vừa rồi chính là bài phỏng vấn của công ty tôi. Công ty của tôi rất cần người sắp chết, có thể vì tiền bạc và sinh mệnh mà cố chấp như cô. Cô Tiểu Hồng Mạo, hoan nghênh cô chính thức trở thành nhân viên thử việc của công ty “Sinh mệnh rất đáng quý”.” Viện trưởng nói.

“Ai nói tôi đến đây để phỏng vấn.” Tiểu Hồng Mạo gắt gỏng.

“Phúc lợi của công ty chúng tôi rất tốt.” Viện trưởng mồi chài.

“Tôi chỉ là một người sắp chết thôi, cần phúc lợi gì cơ chứ.” Tiểu Hồng Mạo từ chối.

Tiểu Hồng Mạo lại tiếp tục thay phiên đập ghế.

“Từ từ, nhỡ đâu không chết thì sao.” Viện trưởng hỏi: “Cô không có việc gì, tiền cũng đóng rồi, thảm biết bao. Vậy nên… Cô không ngại suy nghĩ về công việc này chứ, phúc lợi thật sự rất tốt mà.”

“…” Tiểu Hồng Mạo tự hỏi bản thân, tháng cuối cùng của cuộc đời mình sẽ thảm vậy sao. Nếu tưởng tượng tiếp, a di đà phật, bao nhiêu tiền tiết kiệm bị bọn đa cấp trước mặt lừa hết rồi còn đâu: “Hoàn lại tiền đi.”

“Tiền không thể trả lại, nhưng nhân viên công ty chúng tôi được bao ăn ở, mỗi tháng tối thiểu có 1500 tệ tiền lương.” Viện trưởng tiếp tục thuyết minh.

“Cái con khỉ nhà ông ấy, mức lương thấp nhất nhà nước quy định còn nhiều hơn một ngàn nữa kìa.” Tiểu Hồng Mạo tức hộc máu.

“Chúng tôi còn tiền thưởng nữa, mỗi lần hoàn thành công việc đầu tiên sẽ được điểm số sinh mệnh tương ứng.” Viện trưởng dụ dỗ.

“Ông… Ông rốt cuộc là ai?” Tiểu Hồng Mạo khiếp sợ nói.

“Kẻ hèn này chính là đặc phái viên mà âm phủ cử đến, con người đều gọi tôi là Phán quan đại nhân.”

A di đà phật, chẳng lẽ mình đi nhầm đến bệnh viện tâm thần sao? Tiểu Hồng Mạo nói thầm nói.

“Ký vào hợp đồng này, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất tôi giao có thể được thưởng một năm sinh mệnh.” Viện trưởng không biết móc từ chỗ nào ra một hợp đồng chói lọi.

Tiểu Hồng Mạo nhìn thoáng qua hợp đồng, cột bên A viết: Công ty “Sinh mệnh rất đáng quý” thuộc tập đoàn Âm phủ.

Mẹ nó…

HẾT CHƯƠNG 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.