“Thu tiền thuê nhà?” Anh Sói ngồi ở thư phòng dành cho khách quý nhìn vẻ mặt chột dạ của Tiểu Hồng Mạo, cười lạnh.
“Xin lỗi, khi anh nói cả toà nhà đó là của anh, phản ứng đầu tiên tôi cứ nghĩ anh là chủ nhà, sau đó thành ra như vậy…” Thứ lỗi cho dân thường như cô, một tháng trời bị giục tiền thuê nhà nên theo phản xạ nghĩ như vậy.
Lúc này, quản lý trưởng của nhà sách nghe nói Sói tổng của tập đoàn Huy Hoàng tự mình đến đây thu tiền nhà, vội vàng chạy tới.
“Xin chào Sói tổng, tôi là quản lý trưởng của cửa hàng Thái Thượng Lão Quân, tên Giang Khải.” Quản lý trưởng Giang Khải niềm nở vươn tay muốn bắt tay với anh Sói.
“Ừ.” dường như anh Sói chẳng thèm để tâm, lạnh nhạt ừ một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu đọc cuốn sách trong tay.
“Ồ…” Giang Khải phải quay lại bắt tay với Tiểu Hồng Mạo mới cảm thấy bớt xấu hổ.
“Nghe nói, Sói tổng đến đây để thu… tiền nhà?” Thật ra lúc đầu Giang Khải nghe vậy cũng không tin lắm, giám đốc mà còn phải đến tận nới thu tiền nhà, không thấy buồn cười sao?
Anh Sói ngước mắt nhìn lướt qua Tiểu Hồng Mạo, cô đang chắp tay trước ngực tỏ ý xin lỗi, đôi mắt to tròn chớp chớp.
Biết cô chỉ đang giả vờ đáng thương, anh quay ngoắt đi chỗ khác, lạnh lùng nói: “Không phải tới thu tiền nhà.”
Giang Khải lập tức hiểu ý, bảo rồi mà, Sói tổng sao có thể tới thu tiền nhà cơ chứ.
“Tôi tới để thu nhà.” Lão Sói chậm rì rì bồi thêm một câu.
Hả? Cái gì? Tiểu Hồng Mạo và Giang Khải cùng thay đổi sắc mặt.
Không phải tới để đọc sách sao? Trong lòng Tiểu Hồng Mạo nghĩ.
Còn đáng sợ hơn thu tiền nhà nữa, đây là suy nghĩ của Giang Khải
“Không phải chứ… Huy tổng, hợp đồng thuê nhà kí trong mười năm.” Giang Khải nhắc khéo.
“Yên tâm, tiền vi phạm hợp đồng sẽ không ít.” Lang huynh hờ hững nói.
“Không phải chuyện tiền vi phạm hợp đồng, có điều, sao đột nhiên ngài lại thu nhà, chúng tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì hết.” Lúc nói chuyện, nội tâm Giảng Khải rỉ máu, anh ta đâu có để ý tiền vi phạm hợp đồng chứ, Sói tổng thiếu tiền ư? Điều anh ta sợ chính là, bọn họ đổ bao nhiêu công sức và tiền bạc mới gây dựng được một hội sở xa hoa đến vậy, mọi việc đi vào quỹ đạo còn chưa đến hai năm. Giờ thu nhà lại, chưa tính tổn thất về tiền bạc, những mối quan hệ liên quan không phải gây dựng trong ngày một ngày hai.
“Đúng là có hơi đột ngột.” Anh Sói rất thản nhiên nói: “Một tiếng trước tôi mới biết ở đây có một nhà sách như vậy, quý cô đứng trước mặt anh đây vẫn luôn tích cực đề cử nên tôi mới đến đây nhìn xem. Tôi thấy chỗ này quả thực không tồi, vì vậy muốn thu hồi lại làm nhà sách tư nhân của mình.”
Nhất thời nảy lòng tham? Nhà sách tư nhân? Biết là ngài giàu có rồi, nhưng sao có thể giàu có ngay thời điểm mấu chốt như vậy.
Còn quý cô này nữa, rất cảm ơn đã thích phòng đọc của chúng tôi, nhưng sao lại tích cực đề cử vậy?
Tiểu Hồng Mạo cảm nhận được ánh mắt sống không còn gì luyến tiếc của quản lý trưởng, cô đứng ngồi không yên, dịch mông lại gần chỗ Sói ca, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại làm thế, tự nhiên thu lại nhà làm gì?”
Anh Sói híp mắt nhìn anh ta, không lên tiếng.
Giang Khải thấy cô gái che mặt kia không biết đang thì thầm gì vào tai anh Sói, anh ta bỗng có dự cảm không lành, chẳng lẽ là thổi gió bên gối trong truyền thuyết?
“Thưa Huy tổng, quý cô thân mến, nếu hai vị nói thích phòng đọc của chúng tôi, hoàn toàn không cần thu hồi làm tư nhân. Tiệm chúng tôi có thể tặng hai thẻ hội viên miễn phí trọn đời, ngài muốn đến lúc nào cũng được.” Giang Khải lập tức nói.
“Hai thẻ? Tôi cũng có sao?” Mắt Tiểu Hồng Mạo sáng bừng lên, miễn phí cả đời đó, biết bao nhiêu tiền cơ chứ.
“Đương nhiên.” Giang Khải mừng thầm, nhìn biểu hiện của cô nàng này chắc là bị thuyết phục rồi.
“Nhưng… tôi không thích chia sẻ cho người khác không gian riêng tư của mình.” Anh Sói có chút không hài lòng.
“Cái này dễ thôi, tôi có thể để ra một phòng riêng cho ngài, chỉ một mình ngài, đảm bảo riêng tư.” Giang Khải đưa ra phương án giải quyết.
“Hmmm…” Biểu cảm của anh Sói vẫn hơi miễn cưỡng.
Chưa hài lòng sao? Giang Khải vội nhìn Tiểu Hồng Mạo cầu cứu, mong cô có thể nói đỡ hộ.
Tiểu Hồng Mạo vừa được người ta hứa cho thẻ hội viên kếch xù nên không làm khó nữa, mở lời khuyên: “Tôi cảm thấy như vậy khá tốt mà, nếu anh thu hồi lại thư phòng lớn như vậy, thuê người làm phiền toái lắm.”
“Cô nghĩ tôi không dạy nổi nhân viên?” Anh Sói hỏi.
“Không phải, không phải… Sao anh có thể không quản được nhân viên chứ, anh…” Tiểu Hồng Mạo cười khổ, do dự một chút rồi tiến sát lại thì thầm vào tai anh nài nỉ: “Anh vốn không thiếu phòng sách mà, có phải anh thấy tôi nói giá thuê nhà có vẻ hơi thấp nên mới cố ý nói vậy đúng không.”
“Ừm~” Sói ca tỏ vẻ không sai, anh tưởng như thế đấy.
Quả nhiên là vậy mà, Tiểu Hồng Mạo tiếp tục xin xỏ: “Chủ nhà sách này đã mở quán rất tốt, ta không nên tước đi quyền kinh doanh của họ chỉ bằng một câu nói, mong anh giơ cao đánh khẽ.”
Anh Sói vẫn thờ ơ đọc sách.
Tiểu Hồng Mạo ngước mắt nhìn Giang Khải đứng ở cửa, anh ta vội vàng trưng ra ánh mắt cầu khẩn.
“Sói ca, Sói tổng, Sói đại nhân à, xin anh đó.” Khăn đỏ nắm áo của anh Sói khẽ cầu xin, giọng nũng nịu từng chút từng chút rơi vào tai anh.
Ánh mắt anh trầm xuống, cuối cùng cũng đóng quyển sách trên tay lại, anh quay đầu nhìn Giang Khải, lời hệt như ban ơn: “Hôm nay tôi sẽ ở đây, nếu tôi hài lòng với thái độ phục vụ thì sẽ xem xét việc thu hồi nhà.”
“Ngài cứ tự nhiên đi ạ, chúng tôi nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo như ở nhà, tôi lập tức đi chuẩn bị.” Giang Khải cảm thấy có thể xoay chuyển tình thế nên vội vàng cảm ơn rồi chạy đi.
Tiểu Hồng Mạo cũng thở phào nhẹ nhõm, uống một hớp nước trà thật to, nói như trút được gánh nặng: “Sau này tôi sẽ không bao giờ nói bậy bạ nữa.”
“Không có tiền đồ!” Anh Sói ghét bỏ mắng.
Chỉ chốc lát sau, Giang Khải đã đích thân mang đến hai tấm thẻ hội viên miễn phí trọn đời. Lúc cầm được thẻ trong tay, Tiểu Hồng Mạo kích động đến mức đỏ bừng mặt, thẻ hội viên 500 vạn đó, dễ dàng có được như vậy sao?
Tiểu Hồng Mạo nghĩ việc này mà không đem đi khoe thì thật xin lỗi giá trị tấm thẻ. Vì thế cô quyết định chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.
“Đinh!”
Nhận được tin nhắn mới, Tiểu Hồng Mạo click mở thì thấy tin nhắn của Bạch Tuyết: (Em đang ở nhà sách Thái Thượng Lão Quân?)
Tiểu Hồng Mạo lập tức trả lời: (Vâng ạ, em còn được tặng thẻ hội viên cơ, ha ha ha…)
Bạch Tuyết: (Chị cũng đang ở đây nè, chị ở bàn số 98 phía bắc hội trường, ảnh đế đang ngồi ở bàn cạnh chị đấy.)
Ảnh đế? Tiểu Hồng Mạo cọ xát một chút rồi đứng lên: “Sói ca ơi, bạn tôi cũng đang ở đây, tôi xuống nói chuyện với cô ấy một lát rồi về ngay.”
“Quả nhiên thu lại nhà vẫn hơn, cô xem, đây không phải là bị người khác quấy rầy sao.” anh Sói nhàn nhạt nói.
Uy hiếp, đây tuyệt đối là uy hiếp.
Tiểu Hồng Mạo thở phì phò quay lại chỗ ngồi, phồng miệng không nói lời nào.
Anh Sói thấy cô không đi nữa mới thoải mái đọc sách tiếp.
“Anh Sói, chúng ta đang trị liệu đúng không?” Yên tĩnh được năm phút đồng hồ, Tiểu Hồng Mạo bỗng nhiên nghĩ ra được một ý tưởng.
“Không sai, nội dung trị liệu hôm nay chính là cô giúp tôi đọc sách.” Anh Sói nhắc nhở.
“Anh Sói, tôi lại phát hiện thêm một vấn đề của anh, nguyên nhân khiến tâm lí anh biến thái như vậy chính là do anh quá cô độc.” Tiểu Hồng Mạo nhân cơ hội nói: “Tôi nghĩ chúng ta nên giao tiếp với mọi người nhiều hơn.”
“Xuống dưới kia nói chuyện với bạn cô?” Anh Sói nói.
“Chuẩn rồi, người bạn này làm chung công ty với tôi, là tiền bối của tôi. Tài y của cô ấy cũng tốt hơn tôi, tính cách cũng rất được, anh tâm sự cùng chị ấy có khi lại hay.” Tiểu Hồng Mạo lập tức nói
Bộp một tiếng, anh Sói gập mạnh cuốn sách trong tay, biểu cảm bắt đầu không vui: “Tiểu Hồng Mạo, tôi cho cô một tháng, chỉ cô mà thôi, nếu cô không muốn trị liệu cho tôi, chúng ta có thể ngừng lại.”
“Sao đột nhiên anh lại muốn ngừng lại?” Tiểu Hồng Mạo khó hiểu: “Anh đừng tức giận như vậy, tôi cũng chỉ muốn chữa khỏi cho anh thôi mà.”
Anh Sói nhìn Tiểu Hồng Mạo chằm chằm, biểu cảm nghiêm túc không nói một lời, khí thế tỏa ra hệt như lần đầu tiên mới gặp.
“Xin… rất xin lỗi.” Dù cô không biết mình sai ở đâu, nhưng ánh mắt anh Sói đã nói cho cô biết, cô sai rồi.
Tiểu Hồng Mạo bắt đầu bất an, sợ sệt cắn móng tay, thoạt nhìn trông đáng thương cực kì.
Anh Sói thấy cô luống cuống, nhìn cô cắn móng tay, cứ cắn mãi, rồi bỗng nhiên lôi ra được lớp da chết trên mu bàn tay, lộ ra phần da non hồng hồng bên trong, bỗng cạn lời.
“Đi thôi.” Anh Sói chống góc bàn đứng lên.
“Hả?” Tiểu Hồng Mạo có chút không phản ứng kịp.
“Không phải cô nói nên giao tiếp với người khác sao?” Anh Sói cảm thấy nếu mình đã để cho cô làm bác sĩ tâm lý thì nên hợp tác một chút, chỉ cần không phải là đổi bác sĩ chủ trị, còn những thứ khác đều có thể chấp nhận.
Tiểu Hồng Mạo lập tức chuyển từ u ám sang nắng chói chang, một giây sau đã quên đi khó chịu, vui vẻ dẫn anh Sói xuống lầu, vẻ ngốc xít kia lại một lần nữa khiến anh cạn lời.
Bệnh hay quên của cô nàng này cũng nặng lắm rồi.
Cách bài trí ở nhà sách vô cùng đơn giản thoáng đãng, ở giữa đặt một kệ sách khổng lồ cao tới tám mét, mà hầu hết bàn ghế đều được đặt xung quanh kệ sách. Vì thế nếu muốn tìm người nói chuyện, chỉ cần đi một vòng quanh kệ sách là có thể tìm ra.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Hồng Mạo đã tìm thấy Bạch Tuyết, nhưng đối diện cô ấy có hai người. Tiểu Hồng Mạo đang do dự có nên quay lại hay không thì hai người đối diện đó đột nhiên đứng lên.
Chắc là nói chuyện xong rồi, Tiểu Hồng Mạo không còn do dự nữa, vui vẻ đi tới.
“Vậy lễ phục của chúng tôi đành nhờ vào cô Bạch rồi.” Lúc đến gần, Tiểu Hồng Mạo nghe thấy tiếng của đôi nam nữ.
Lại nhận được đơn hàng rồi à? Tiểu Hồng Mạo đang định lại gần chúc mừng Bạch Tuyết thì thấy cô ấy mím chặt môi, hốc mắt ửng đỏ, đôi tay siết chặt lại, cả người run rẩy như thể bầu trời sắp sụp xuống vậy.
“Bạch Tuyết, chị có sao không? Bọn họ ăn hiếp chị?” Tiểu Hồng Mạo lo lắng hỏi.
Bạch Tuyết nhìn thoáng qua Tiểu Hồng Mạo, nước mắt không kìm được nữa chảy xuống.
“Bạch Tuyết, chị sao thế, đừng làm em sợ.” Tiểu Hồng Mạo lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Tuyết khóc, chính xác là, ở Bỉ Ngạn Hoa người nào trông cũng vô cùng lạc quan, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ nghĩ Bạch Tuyết sẽ khóc.
“Người vừa rồi…” Bạch Tuyết khóc nức nở nói.
“Người vừa rồi làm sao?”
“Là bạn trai cũ của chị…” Bạch Tuyết òa khóc.
“Thằng tró đó dám ăn hiếp chị? Để em đi xử lý hắn.” Tiểu Hồng Mạo vén tay áo chuẩn bị đi đánh lộn.
“Anh ấy không phải cặn bã đâu.” Bạch Tuyết ngăn cản.
“Lúc này mà chị còn bảo vệ hắn ta à, vừa nãy em nghe cả rồi, hắn tự nhiên đưa bạn gái mới đến nhờ chị may lễ phục, quả thực không biết xấu hổ…”
“Thật ra… là chị đá anh ấy!” Bạch Tuyết đáng thương giữ chặt Tiểu Hồng Mạo.
“…” Tiểu Hồng Mạo không phản ứng kịp: “Nếu chị đá người ta, thì đau khổ cái gì?”
“Bởi vì, lúc chị và anh ấy bên nhau, anh ấy rất nghèo. Nhưng sau khi bị chị đá, anh ấy thành chủ tịch… bạn gái bây giờ còn là phú bà.” Bạch Tuyết càng nghĩ càng đau khổ, khóc đến mức trôi hết lớp trang điểm.
Tiểu Hồng Mạo chợt cảm thấy xấu hổ khi đứng trước ranh giới đạo đức và tình bạn.
“À… Đây là người mà cô nói hả, tiền bối y thuật tốt, con người cũng tốt? Anh Sói đứng một bên vừa ăn dưa vừa sung sướng nói, “Bệnh viện của các người đúng là lắm nhân tài.”