“Hôm nay tính làm gì?” Lại một buổi sáng sớm bắt đầu, Tiểu Hồng Mạo đứng trước mặt anh Sói hỏi câu mở đầu quen thuộc.
“Cho bồ câu ăn.” Anh Sói đáp.
“Cho bồ câu ăn?” Tiểu Hồng Mạo sửng sốt, câu này nghe có vẻ hơi quen quen.
“Đi thôi.” Anh Sói cũng không tính giải thích gì thêm, hình như đã chuẩn bị từ sớm, điều khiển xe lăn đi ra ngoài.
“Đợi tôi một chút.” Tiểu Hồng Mạo không kịp nghĩ nhiều, vội vàng viết thêm dòng chữ “Cho bồ câu ăn với Tiểu Hồng Mạo” vào bản kế hoạch rồi vội vàng chạy theo.
Ra khỏi nhà, đóng cửa, vào thang máy, xuống thang máy, ra cửa lớn của tòa chung cư, lên xe, đi thẳng tới sân bay.
“Sân bay?” Trí tò mò của Tiểu Hồng Mạo bị kích thích tới đỉnh điểm rồi: “Sao lại tới sân bay?”
“Không phải đã nói rồi sao? Cho bồ câu ăn.” Đến tận đây rồi mà còn không hiểu được, bình thường không phải nhìn cô cũng có chút thông minh sao?
“Bác sĩ Tiêu, đây là vé máy bay và hộ chiếu của cô.” Lúc này, vệ sĩ B không biết đi từ chỗ nào ra, đưa cho Tiểu Hồng Mạo giấy tờ và một số thứ cần thiết.
“Vé máy bay và hộ chiếu của tôi??” Tiểu Hồng Mạo không tin nổi mở hộ chiếu trong tay ra, nhìn rõ ảnh chụp trong đó là mình, đây đúng là hộ chiếu xuất ngoại mà cô đã từng làm một lần nhưng chưa bao giờ có cơ hội dùng đến.
“Sao anh có hộ chiếu của tôi?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.
“Đồng nghiệp của cô mới đưa tới ngày hôm qua.” Vệ sĩ B đáp.
“Đồng nghiệp của tôi? Sao đồng nghiệp của tôi lại có hộ chiếu này? Tôi đưa lúc nào chứ?” Tiểu Hồng Mạo mờ mịt.
“Tôi đã liên hệ với viện trưởng của quý bệnh viện, về phần hộ chiếu này được một cậu trai không lớn tuổi lắm đem đến, nhìn qua thì có lẽ là thực tập sinh của bệnh viện các người.” Vệ sĩ B nói.
Liên hệ với viện trưởng, nếu lão già kia muốn tìm hộ chiếu của cô thì chẳng phải việc gì khó. Còn người đưa hộ chiếu đến là một chàng trai trẻ, có lẽ là do Tiểu Minh đưa tới.
Tiểu Hồng Mạo nghĩ vậy, ánh mắt không tự chủ được nhìn tấm vé máy bay trong tay mình, chỉ thấy bên trên có viết hai hàng chữ tiếng anh thật lớn lồng vào nhau, điểm đến là thủ đô của nước Y.
“Tôi… Tôi… Không phải chúng ta nên đến nước F cho bồ câu ăn sao?” Tiểu Hồng Mạo bị dọa sợ, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.
“Vốn tôi định tìm đại một chỗ nào đó cho bồ câu ăn cũng được, thế nhưng không phải hôm qua cô nói rất muốn đến nước Y sao? Tôi cho rằng nếu đã muốn thì ra nước ngoài cũng không phải là chuyện gì quá khó, nhân tiện chọn đến nước Y cũng không tồi.” Anh Sói nhẹ nhàng nói, giọng điệu lạnh lùng hời hợt, hờ hững bày ra khí thế người sống chớ gần.
“Này… Này…” Bị niềm vui ngoài ý muốn bất ngờ đập trúng đầu, Tiểu Hồng Mạo bỗng nhận ra một vấn đề.
“Còn cần xin cấp phép vi-sa nữa đúng không? Hình như tôi không có vi-sa đến nước Y, sao có thể lên máy bay được?”
Tiểu Hồng Mạo theo phản xạ nhìn vào chỗ thời gian cất cánh ghi trên vé máy bay, có lẽ hiện tại không kịp trả vé rồi.
“Bác sĩ Tiêu yên tâm, chúng tôi đã chuẩn bị xong xuôi hết, đã xin cấp vi-sa cho cô xong.” Vệ sĩ B nói.
“Xong rồi? Các người làm xong cho tôi rồi?” Tiểu Hồng Mạo khiếp sợ nói, chỉ qua một buổi tối thôi mà đã làm xong vi-sa rồi? Quả nhiên là thế giới của những kẻ có tiền, có gì mà không làm được?
“Không phải do chúng tôi làm xong mà là cô đã tự làm xong trước đó rồi.” Vệ sĩ B nói.
“Tự tôi làm?” Tiểu Hồng Mạo khó hiểu mở hộ chiếu ra, không mở thì thôi, vừa mở đã bị dọa cho nhảy dựng. Trong hộ chiếu có đầy tên các quốc gia cùng với những dấu khác nhau, từ đầu đến cuối cũng không có một trang nào trùng nhau. Có lẽ đã bao gồm hơn một nửa các quốc gia trên trái đất, thậm chí còn có nhiều nước cô chưa nghe đến bao giờ.
Móa… Chuyện gì đang xảy ra thế này? Đây là hộ chiếu của cô sao?
“Xem ra nguyện vọng đi du lịch vòng quanh thế giới của cô rất mãnh liệt, cho dù vé máy bay cũng không mua nổi nhưng lại xin cấp phép vi-sa hết cả rồi.” Ngay cả anh Sói cũng phải kinh ngạc trước những trang vi-sa phong phú đầy sắc màu của Tiểu Hồng Mạo.
“Ha ha ha… Đây là để… Bất cứ lúc nào cũng nhắc nhở bản thân mình thôi.” Tiểu Hồng Mạo không còn gì để nói, cái nồi này cô không đội thì ai đội.
“Bác sĩ Tiêu, ông chủ, đã đến giờ chúng ta nên xuất phát rồi, còn khoảng nửa tiếng nữa là máy bay cất cánh.” Vệ sĩ B nhắc nhở.
“Nửa tiếng? Mau mau, đi kiểm tra.” Tiểu Hồng Mạo sốt ruột vội vàng đi đến cửa kiểm soát.
“Ầm ĩ chết.” Anh Sói ghét bỏ nói.
“Bác sĩ Tiêu không cần lo, chúng ta đi theo lối vào dành cho khách VIP, sẽ tới kịp thôi.” Vệ sĩ B bình tĩnh nói hết.
“Lối dành cho khách VIP?” Tiểu Hồng Mạo nhìn vé máy bay trong tay, bà nó, khoang hoàng đế VIP hạng nhất, hoàn thành một nguyện vọng khi còn sống của cô.
Lần đầu tiên trong cuộc đời đi lối vào dành cho khách quý, từ cửa sân bay cho tới lúc vào trong máy bay chỉ hết khoảng mười lăm phút.
“Quý khách xin chờ một chút, tôi sẽ gọi nhân viên tới đây hỗ trợ.” Tiếp viên hàng không đứng ở cửa thấy anh Sói ngồi trên xe lăn thì rất hiểu, chuẩn bị đi gọi người đến giúp.
“Không cần.” Anh Sói bình tĩnh vịn bánh xe từ từ đứng lên, thong thả, phóng khoáng bước lên máy bay.
Tiểu Hồng Mạo chậm chạp đi theo sau, nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc quen thuộc trên mặt cô tiếp viên.
Vệ sĩ B xách xe lăn đi phía sau, lúc này Tiểu Hồng Mạo mới nhớ tới hỏi anh ta: “Một anh vệ sĩ khác đâu rồi?”
Sáng nay người đưa cô tới chỗ này là anh vệ sĩ A, nhưng sau khi tới sân bay thì chỉ có vệ sĩ B xuất hiện, anh A đi đâu không thấy nữa.
“Cậu ấy đi gửi hành lí, chắc đã lên máy bay trước chúng ta một bước.” Vệ sĩ B đáp.
Sau đó, quả nhiên Tiểu Hồng Mạo đã nhìn thấy vệ sĩ A sớm chờ ở trong máy bay từ bao giờ.
Sau khi lên máy bay, Tiểu Hồng Mạo mới có thời gian nhắn tin hỏi lão viện trưởng về chuyện hộ chiếu.
(Làm cách nào mà ông lấy được hộ chiếu của tôi?)
Viện trưởng: (Vào phòng cô lấy.)
Đây là mấu chốt sao? Tiểu Hồng Mạo chán nản, thôi quên đi, kể ra việc này cô cũng được hời, tính toán với lão làm gì.
Tiểu Hồng Mạo: (Sao trên mặt lại có nhiều dấu vi-sa thế này? Tôi nhớ là ngay cả một cái cũng không có.)
Viện trưởng: (À, ra là cô hỏi cái này. Ngày hôm qua bọn họ gọi điện bảo sáng sớm nay sẽ cần dùng. Tôi thấy trên hộ chiếu của cô ngay cả một con dấu vi-sa cũng không có, sợ làm cô đi công tác chậm trễ nên cho người đi làm luôn.)
Tiểu Hồng Mạo: (Cho nên cả đêm ông làm cho tôi hơn một trăm vi-sa?)
Viện trưởng: (Đó là do bị hạn chế số trang, chứ không tôi định làm vi-sa toàn cầu đấy.)
Tiểu Hồng Mạo: (…)
Viện trưởng: (Vì cô mà tôi còn phải tặng cho địa phủ một phong bì dầy cộp đấy, nhưng nể tình cô là một nhân viên mới, phí tín dụng đều do công ty chi trả, không cần cảm ơn tôi. Lúc nào về nhớ mang cho tôi chút quà lưu niệm là được.)
…
Thật sự lúc này trong lòng Tiểu Hồng Mạo đang âm thầm nói mỉa.
“Thưa các quý vị, máy bay đang chuẩn bị cất cánh, mong mọi người hãy thắt dây an toàn đúng theo hướng dẫn…”
Radio sân bay vang lên, lúc này Tiểu Hồng Mạo cũng không có gì cần hỏi, tiện tay thắt dây an toàn theo sự hướng dẫn sau đó ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào từng trang trên hộ chiếu.
Lão viện trưởng nói đã đưa hộ chiếu này cho địa phủ, nói cách khác, bản hộ chiếu này thật sự đã đi xuống địa phủ trước một bước so với mình?
Thế nhưng cho dù là tỷ phú như anh Sói cũng không thể nào xin cấp vi-sa nhiều quốc gia cho mình trong một đêm như vậy được.
Cho nên nói trắng ra là, tất cả chứng nhận vi-sa trong hộ chiếu vốn là của những người đã chết?
Aaaaa!!!!!!
Bỗng nhiên có chút hoảng.
Tiểu Hồng Mạo nhanh như chớp nhét hộ chiếu vào trong túi, sau đó tràn trề hứng khởi nhìn về bên ngoài cửa sổ.
“Không nên nhìn ra ngoài lâu, sau khi xuống máy bay còn phải đi cho bồ câu ăn.” Anh Sói ngồi một bên bỗng nhiên nói.
“À, biết rồi.” Rốt cuộc anh cố chấp cỡ nào mới phải cho bồ câu ăn chứ.
Từ Tinh Thành bay đến thủ đô nước Y hết mười mấy tiếng đồng hồ. Nhưng vì múi giờ chênh lệch nên khi Tiểu Hồng Mạo tới nước Y thì bầu trời còn đầy nắng vàng, mới chỉ hơn hai giờ chiều.
Ngồi khoang VIP, nhân cơ hội lên chuyến xe chuyên dùng, không dừng lại dù chỉ một giây đi đến đích đến là quảng trường. Hơn nữa trên xe còn cẩn thận chuẩn bị cả bánh mì lúa mạch mà mọi người thường nói bồ câu thích nhất.
Hương vị ngọt ngào tỏa ra làm Tiểu Hồng Mạo không nhịn được ăn vài cái.
“Cô ăn hết rồi thì lấy cái gì cho chim bồ câu?” Anh Sói ghét bỏ nói.
“Ở chỗ này còn nhiều mà.” Cô chỉ vào bên cạnh, còn có khá nhiều túi bánh mì.
“Tôi sợ là nếu tôi không nhắc nhở thì chẳng mấy chốc sẽ bị cô ăn sạch.” Anh Sói nói: “Ngay cả khẩu vị cũng giống với bồ câu được.”
Tiểu Hồng Mạo xấu hổ buông tay, trộm lè lưỡi sau lưng anh thể hiện sự bất mãn của mình.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến quảng trường.
Quảng trường rộng lớn đông nghịt người qua lại đủ mọi màu da, có cả trẻ em và ảo thuật gia biểu diễn. Thêm vào đó là bảo bối quý giá của quảng trường, đàn bồ câu trắng.
Có lẽ bồ câu thật sự thích ăn loại bánh mì này. Tiểu Hồng Mạo đứng trong quảng trường một lúc đã có hai ba con bồ câu lại gần, không thèm để tâm đến xung quanh mổ hết bánh mì trong tay cô rồi bay đi.
“Ăn, ăn rồi. Thì ra trong TV nói thật, bồ câu ở đây không hề sợ người.” Tiểu Hồng Mạo phấn khích quay đầu lại nhìn anh Sói.
Chỉ thấy anh ngồi trên xe lăn cách xa cô không đến một thước, từng chút một xé bánh mì ném cho đám bồ câu đang bao vây xung quanh anh.
Ngày thường anh vốn uy nghiêm bình tĩnh, còn hay độc miệng, dễ cáu kỉnh, không hay thân cận với con người. Nhưng lúc này đây mọi thứ đó hình như biến mất hết. Anh lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, chỉ đơn giản cho bồ câu ăn thôi nhưng lại giống như một vị công tử dịu dàng trong tranh biếm họa.
“Anh bẻ miếng to thêm chút, nhìn này, bọn chúng không sợ người.” Giọng của Tiểu Hồng Mạo tràn đầy vui vẻ, không ngờ làm cho bồ câu trước mặt anh Sói bay sạch.
“Ha ha…” Tiểu Hồng Mạo cũng không cảm thấy tức giận, tâm tình vui vẻ bẻ thêm một miếng bánh mì, ngồi xổm bên cạnh anh Sói, học theo anh cùng cho bồ câu ăn.
Có người nói, cuộc sống cần phải có cảm giác nghi thức thì đời mới có phẩm vị.
Tiểu Hồng Mạo cảm thấy lời này cũng hơi có lí. Ít ra nếu lúc này cô ngồi ở quảng trường Tinh Thành cho chim bồ câu ăn thì chắc chắn sẽ không có cảm xúc giống như bây giờ.
Trời chiều ngả về tây, nếu dựa vào múi giờ ở Tinh Thành tính thì hiện tại đã khoảng chín giờ tối, thế nhưng ở đây mặt trời mới bắt đầu lặn mà thôi. Quảng trường dần dần ít người, thoạt nhìn trống trải hơn nhiều, nhưng đài phun nước ở trung tâm quảng trường lại có vẻ thiêng liêng hơn mấy phần.
“Đó là đài ước nguyện, tôi muốn lại ước một lần.” Tiểu Hồng Mạo vui vẻ chạy tới.
Anh Sói nhìn Tiểu Hồng Mạo ngốc nghếch chạy tới chạy lui gần một phút đồng hồ.
“Thời gian ngắn như vậy thì cô có thể ước điều gì?” Anh Sói tò mò hỏi.
“Tôi chỉ ước ngày mai cũng có thể vui giống như ngày hôm nay.” Tiểu Hồng Mạo nói.
“Chỉ ngày mai thôi?” Anh Sói khó hiểu.
“Điều ước thì cũng không cần ước quá xa làm gì, ước ngắn ngày một chút càng dễ thành hiện thực.” Khăn đỏ vừa cười vừa nói.
“Cô cũng rất thực tế.” Anh Sói ngạc nhiên nói.
Tiểu Hồng Mạo cho rằng Anh Sói muốn cho bồ câu ăn chỉ là ý tưởng nhất thời trong lúc tâm huyết dâng trào, thế nhưng cô đã quá xem nhẹ ý tưởng của tỷ phú rồi. Anh Sói nói cho bồ câu ăn, thế thì ít nhất phải cho bồ câu nổi tiếng trên toàn thế giới ăn một lần. Xong chuyến này, về sau khi nào có người nhắc đến bồ câu ở chỗ nào thì anh đều có thể nói đã cho chúng ăn rồi.
Bởi vậy, ngày thứ hai đi cho bồ câu ăn ở nước C.
Ngày thứ ba đi nước D cho bồ câu ăn.
…
Cuối cùng mới đến nước A cho bồ câu ăn.
Hình như ở mỗi đài ước nguyện, Anh Sói đều thấy Tiểu Hồng Mạo ném một đồng xu vào nên tò mò hỏi: “Nguyện vọng ngày hôm nay của cô là gì?”
Điều ước hôm qua của cô là hy vọng hôm nay sẽ là một ngày nắng, vì thế anh Sói đã mua vé máy bay thay vì nước S đang có mưa kéo dài bay tới nước A trời quang mây tạnh.
Dĩ nhiên là anh Sói chỉ cho rằng anh đến nước A chỉ vì cho chim bồ câu ăn thôi.
Điều ước gần đây nhất của Khăn đỏ là muốn ăn socola FGH thủ công, sau đó vô cùng trùng hợp là khoang hạng nhất đi nước S tặng loại socola này miễn phí.
Đối với vấn đề này, Anh Sói tỏ vẻ, đây chỉ là một trong những đặc quyền của khách VIP mà thôi.
“Tôi phát hiện mấy cái đài ước nguyện đó thật là linh quá đi.” Tiểu Hồng Mạo cảm thấy những việc cầu được ước thấy gần đây vô cùng hài lòng.
“Vậy sao?” Khóe miệng anh Sói khẽ nhếch. “Chẳng qua là do mấy điều ước của cô cũng chẳng phải thứ gì to tát.”
“Ừm, cho nên hôm nay tôi cảm thấy hơi lo bởi vì tôi đã ước một điều ước rất lớn.” Tiểu Hồng Mạo lo lắng nói.
“Điều ước gì?” Nháy mắt Anh Sói thấy tò mò. Mấy điều ước trước đây của Tiểu Hồng Mạo chỉ là chút lông gà vỏ tỏi, thật sự không nghĩ ra cô có thể ước cái gì lớn lao.
“Tôi chỉ hy vọng…” Tiểu Hồng Mạo bỗng xoay người, nghiêng đầu khác thường nhìn anh mà nói: “Từ nay về sau anh Sói sẽ không bao giờ… muốn tự sát nữa.”
“...” Anh Sói kinh ngạc chớp mắt một cái, ngón tay khẽ run lên, nhưng anh lập tức bình tĩnh lại: “Cô muốn tôi hứa với cô từ nay về sau sẽ không tự sát nữa?”
Người phụ nữ này, phải chăng cô đã phát hiện ra mấy ngày nay anh đã thỏa mãn hết những nguyện vọng bé nhỏ của cô nên bắt đầu một tấc muốn tiến lên một thước?
“Không phải, tôi hy vọng là từ nay về sau anh sẽ không muốn tự sát nữa.” Tiểu Hồng Mạo phủ định.
“Cái này có gì khác biệt?”
“Có chứ.” Tiểu Hồng Mạo giải thích: “Hy vọng anh sẽ không còn cảm thấy thế giới này nhàm chán, hy vọng anh có thể tìm được niềm vui trong cuộc sống, hy vọng anh sống cho bản thân mình chứ không phải là miễn cưỡng sống vì một ai đó.”
“Cô…” Anh Sói xoay người không để Tiểu Hồng Mạo nhìn thấy biểu cảm của mình lúc này: “Chỉ còn năm ngày, sau năm ngày cô sẽ biết nguyện vọng của cô không hề linh nghiệm.”