Tiểu Hồng Mạo Tấn Công

Chương 37: Mạo Tử



Edit: Nấm

Beta: Nhan Tịch

Sau chuyến du lịch vòng quanh thế giới, tinh thần và ngoại hình của Tiểu Hồng Mạo tốt hơn nhiều, nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy giống người không sống được bao lâu.

Nhưng thật ra khi Tiểu Hồng Mạo vừa về đã nhận được cảnh báo của viện trưởng lão.

“Tiểu Hồng Mạo, còn năm ngày nữa thôi.” Viện trưởng lão chỉ quyển lịch nói, “Trừ hôm nay thì chính xác cô chỉ còn bốn ngày.”

“Tôi biết.” Trong phòng Tiểu Hồng Mạo cũng có một quyển lịch như viện trưởng lão. Còn lại bao nhiêu thời gian, cô biết rõ hơn ai hết.

“Mục tiêu nhiệm vụ của cô sao rồi? Cậu ta vẫn muốn tự sát sao?” Viện trưởng lão hỏi.

“Tôi hỏi rồi nhưng anh ta không trả lời.” Tiểu Hồng Mạo sửng sốt một lúc rồi hỏi, “Viện trưởng, ông không tra được sao?”

“Nếu tôi tra được thì hỏi cô làm gì, tôi rảnh lắm à?” Viện trưởng trợn mắt nói.

“Không phải địa phủ có thể biết được thời gian tử vong của mỗi người sao?” Tiểu Hồng Mạo hỏi, “Tôi còn muốn hỏi hỏi ngài đấy, tôi cảm thấy trong hai mươi mấy ngày qua anh Sói thay đổi một tí. Ngài có thể xuống địa phủ xem Sổ Sinh Tử không, xem thời gian tử vong của anh Sói có lùi lại không?”

“Cô nghĩ hay quá, tuy Sổ Sinh Tử có thể phản ánh thời gian tử vong của mỗi người, nhưng nó chỉ hiện khi không có sự can thiệp từ bên ngoài thôi.” Viện trưởng nói, “Từ khi Từ Huy Lãng thành hành khách của công ty Sinh mệnh rất đáng quý thì số mệnh của cậu ta đã thoát khỏi Sổ Sinh Tử. Khi nhiệm vụ chưa kết thúc thì trong Sổ Sinh Tử sẽ không có tin gì về cậu ta, bao gồm cô.”

“Nói cách khác, năm ngày sau tôi và anh Sói có chết không cũng không có ai biết?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.

“Cô có chết không, không một ai biết.” Viện trưởng lại nhắc nhở, “Nửa đời sau của cô gắn liền trên người cậu ta, nhớ giữ chặt vào.”

“Cái gì… nửa đời sau gì chứ, viện trưởng, lời ông nói nghe như kết hôn ấy.” Tiểu Hồng Mạo nghe thấy mất tự nhiên.

“Đó là trước kia. Trong thời tôi sống, kết hôn là cả đời nên mọi người mới dùng nửa đời sau để hình dung về hôn nhân. Bây giờ hai người kết hôn ly hôn cũng giống như chơi đùa. Cô không thấy xấu hổ khi dùng nửa đời sau để hình dung nó hả?” Viện trưởng trách mắng, “Nhưng nhiệm vụ thì khác. Nếu cô không hoàn thành thì cuộc sống của cô sẽ dừng lại ở đây. Nên tôi nói nửa đời sau thì có gì sai?”

“Không sai, không sai, rất chính xác.” Tiểu Hồng Mạo nào dám phản bác. Xem ra người bảo thủ ngàn năm này rất có ý kiến với hôn nhân hiện nay, nhìn cơn tức này mà xem.

“Được rồi, cái gì nên nói tôi đã nói hết, cô đi đi.” Viện trưởng phất tay đuổi người.

Tiểu Hồng Mạo chuẩn bị xoay người rời đi thì chợt nhớ món quà mình hứa cho viện trưởng vẫn chưa đưa cho ông. Vì vậy cô lấy một hộp quà được đóng gói tinh xảo đưa đến trước mặt viện trưởng.

“Đây là cái gì?” Viện trưởng nhướng mày.

“Đây là quà tôi tặng ông.” Tiểu Hồng Mạo cười nói, “Cảm ơn ông cho tôi một công việc, còn giúp tôi làm thị thực.”

Tiểu Hồng Mạo thật lòng cảm ơn viện trưởng. Nếu không phải viện trưởng cho cô công việc này thì trong một tháng này chắc chắn cô phải chịu hành hạ vì ốm đau. Tiểu Hồng Mạo từng đến bệnh viện, gặp rất nhiều người bị bệnh giống cô, cô cũng biết bộ dạng của họ ra sao trước khi chết.

Đám người gầy như cây sào, xanh xao vàng vọt, cả người tinh thần sa sút và tuyệt vọng nhưng lại không cam lòng phải chết. Rõ ràng khi sức khỏe suy yếu thì suy nghĩ, rồi lại giãy giụa mà sống. Nằm trên giường bệnh nhìn bạn cùng phòng dần dần rời khỏi, cho đến khi cơ thể bị hành hạ do chữa trị bằng hoá chất, cảm giác như người tàn phế lại khóc nói chi bằng chết đi.

Tiểu Hồng Mạo không muốn mình có dáng vẻ đó, nên cô mới tiêu hết tiền tiết kiệm vào Bỉ Ngạn Hoa. Cô biết, nếu cô nhập viện điều trị có lẽ sẽ sống thêm được một tháng, hai tháng, thậm chí là ba tháng. Nhưng cô không muốn trở thành như vậy, không muốn chết trong tuyệt vọng và đau khổ. Nếu thật sự phải chết, cô hy vọng mình ra đi trong lặng lẽ và bình yên.

Nhưng kết quả nằm ngoài sức tưởng tượng của cô. Cô tới Bỉ Ngạn Hoa, gặp lão viện trưởng, gặp rất nhiều bạn cùng phòng bệnh, gặp anh Sói, ăn rất nhiều đồ ăn chưa từng ăn, đi rất nhiều nơi chưa từng đi. Thậm chí vì nhiệm vụ này mà một tháng qua cô được sống như người bình thường, không bị ngất, không hộc máu, không chịu đau do cơ quan suy yếu.

Một tháng qua cô rất vui.

“Đây là quà chia tay hay quà nịnh nọt lãnh đạo khi nhậm chức?” Viện trưởng lão nhìn món quà hỏi.

“Cái này phụ thuộc vào năm ngày sau tôi còn sống hay không.” Bây giờ Tiểu Hồng Mạo cũng không tránh né đề tài sống chết nữa.

“Không có chí khí, cút cút cút…” Viện trưởng ghét bỏ đuổi người.

Tiểu Hồng Mạo mỉm cười, tâm trạng không hề bị ảnh hưởng ra ngoài.

Trên đường về phòng, Tiểu Hồng Mạo gặp bà Lộ. Bà Lộ đã lớn tuổi, nghe nói trước khi bà đến Bỉ Ngạn Hoa bác sĩ nói bà không sống được nửa năm, nhưng bà Lộ đã sống ở Bỉ Ngạn Hoa hơn một năm rồi.

“Bà Lộ, bà tìm gì vậy?” Tiểu Hồng Mạo chạy đến.

“Tiểu Hồng Mạo à.” Dù bà Lộ đã lớn tuổi nhưng trí nhớ rất tốt. Bà nhớ người này là cô gái ngoan vừa từ nước ngoài về đã cho họ kẹo. Tuy tình trạng sức khỏe bây giờ của họ không thể ăn mấy thứ này, nhưng có người ngàn dặm xa xôi trở về vẫn nhớ tặng họ chút gì đó, hành động này đã khiến lòng người vui vẻ ấm áp.

“Bà Lộ, bà đang tìm cái này sao?” Tiểu Hồng Mạo tìm thấy một cái chuông mèo màu hồng nhạt gần chỗ xe lăn của bà Lộ.

“Đúng rồi, chính là cái này, bà mua chuông mới cho Lili.” Bà Lộ cười gật đầu.

“Meow~~” dường như nghe thấy tên mình nên mèo mập Lili trong lòng bà Lộ kêu lên một tiếng.

“Cháu đeo giúp Lili nhé.” Tiểu Hồng Mạo chủ động nói.

“Được, cảm ơn Tiểu Hồng Mạo.”

“Không có gì ạ.” Tiểu Hồng Mạo nói rồi duỗi tay đeo chuông cho Lili, chẳng qua Lili mập quá, Tiểu Hồng Mạo mò rất lâu mới xác định được cổ của nó.

“Bà Lộ, Lili bao nhiêu tuổi rồi?” Tiểu Hồng Mạo tò mò hỏi.

“Mười lăm tuổi.” Bà Lộ trả lời.

“Lớn vậy á bà.” Tiểu Hồng Mạo kinh ngạc nói, con mèo này cũng coi là già rồi.

“Phải, nó cũng già rồi, ngày thường không muốn động đậy.”

“Bà Lộ, Lili là chủng loại gì vậy? Đôi mắt nó thật đẹp.” Lili có đôi mắt như ngọc bích, vô cùng xinh đẹp.

“Lili là mèo hoang, là loại mèo vô cùng bình thường.” Bà Lộ nói, “Trước kia bà không thích nuôi mèo, bà sợ mèo cào hỏng đồ vật trong nhà nên không cho ông già nhà bà nuôi. Ông già nhà bà không có cách nào nên thường đến công viên cho mèo hoang ăn. Sau ông ấy mất, không đến hai ngày thì Lili từ công viên chạy đến nhà bà.”

Bà Lộ duỗi tay xoa đầu Lili: “Bà thấy Lili trong camera của ông ấy, nhận ra nó là mèo ông già nhà bà từng cho ăn nên để nó lại rồi nuôi đến bảy tám năm. Thật ra nếu không nhờ Lili luôn ở cạnh bà thì bà già này chắc đã đi từ lâu rồi.”

“Bà Lộ.” Tiểu Hồng Mạo không ngờ đề tài bỗng nhiên trở thành buồn bã như vậy, tức khắc không biết nên làm gì.

“Ngại quá, già rồi thích lải nhải.” Bà Lộ cười nói.

“Không sao, cháu rất thích nghe nhưng bà đừng buồn quá.” Tiểu Hồng Mạo khuyên.

“Bà không buồn, bà chỉ sợ bà chết rồi không có ai chăm sóc Lili. Ai da, nghĩ đến việc sau khi bà mất không có ai chải lông cho Lili thì bà lại luyến tiếc chết. Nghĩ như vậy lại khiến bà sống lâu hơn một chút.” Bà Lộ hơi đắc ý nói.

“Xem ra nuôi mèo còn có thể kéo dài tuổi thọ.”

“Đúng vậy, đời người có nhung nhớ mới muốn sống, sợ nhất là không có vướng bận gì.” Bà Lộ bỗng thấy hơi mệt mỏi.

Tiểu Hồng Mạo thấy thế, vội vàng đứng lên nói: “Bà Lộ, cháu đưa bà về nghỉ ngơi.”

Sau khi Tiểu Hồng Mạo đưa bà Lộ về phòng thì suy nghĩ lời bà Lộ vừa nói, càng nghĩ càng thấy có lý nên sáng hôm sau, Tiểu Hồng Mạo ôm một túi đồ ăn cho mèo lớn đến hoa viên để cho mèo ăn.

“Em chọn được con nào chưa?” Bạch Tuyết bên cạnh Tiểu Hồng Mạo làm tham khảo.

“Ừm…” Tiểu Hồng Mạo nhìn hơn hai mươi con mèo hoang có màu lông khác nhau trước mặt, tức khắc khó chọn, “Thật khó mà chọn.”

“Chọn đại một con đi.” Bạch Tuyết nói.

“Vậy đi, em xem con mèo nào có tướng phú quý.” Tiểu Hồng Mạo ngồi xổm trên mặt đất, nói với đàn mèo, “Mèo con, các em muốn biểu hiện chút không? Ai muốn đi thì giơ chân lên. Chị nhắc các em là nếu được chị đưa cho anh Sói thì sau này các em không còn là mèo hoang nữa mà thành con mèo phú quý. Từ đó một đêm đổi đời, đạt đến đỉnh cao cuộc đời mèo.”

“Em chắc anh Sói sẽ nhận à?” Bạch Tuyết hỏi.

“Không nhận thì em lại mang về thôi.” Tiểu Hồng Mạo không hề áp lực.

“…” Nói gì mà đạt đến đỉnh cao cuộc đời mèo, em đừng nghĩ mèo không hiểu mà thuận miệng lừa nó.

“Chọn em đi, em giơ chân trước rất vui sướng, chắc chắn rất muốn đi.” Tiểu Hồng Mạo bế một con mèo con không rõ chủng loại.

Mèo con: Không, em chỉ đang cào đồ ăn, em không giơ chân.

Tiểu Hồng Mạo tìm hộp các tông rồi thả mèo con vào đó, xong lại lấy chuông bị Lili vứt bỏ ở chỗ bà Lộ. Cô đóng gói một chút rồi ngồi xe taxi đến chung cư của anh Sói.

Anh Sói vừa ăn sáng xong, đọc báo rồi nghĩ Tiểu Hồng Mạo có vì nhầm giờ mà đến trễ không, đang chờ quà của Tiểu Hồng Mạo.

Lúc vừa nghe đến quà, anh Sói khá vui vẻ. Nghĩ trong lòng, cô gái này coi như hiểu chuyện, không uổng công anh nuôi bồ câu.

Nhưng khi thấy quà Tiểu Hồng Mạo mang đến là gì thì anh hết chỗ nói rồi.

Một hộp các tông, hơn nữa còn là hộp các tông dùng để đựng thuốc, vừa nhìn là biết ngay lấy trong nhà kho bệnh viện.

Một con mèo con bẩn thỉu, không cần xem chủng loại cũng biết là mèo hoang bắt trong công viên.

Thứ duy nhất dụng tâm là cái chuông mèo, nhưng nhìn ra được nó là đồ cũ.

Vốn anh sói cảm thấy hành động nhét kẹo vào túi trong phòng VIP ở sân bay để định mang về nước tặng mọi người của Tiểu Hồng Mạo đã rất kỳ lạ. Nhưng không ngờ cô ấy còn có thể nhặt đồ trong công viên mang đến.

“Cô nhặt phải không?” Anh Sói vạch trần luôn.

“Đúng vậy, trong hoa viên bệnh viện tôi.” Tiểu Hồng Mạo thẳng thắn thừa nhận.

Đấy, còn là mèo bệnh.

“Cô đưa mèo cho tôi có ý gì?” Anh Sói hỏi.

“Tôi muốn anh nuôi.”

“Cái gì?” Anh Sói cau mày.

“Không, ý tôi là để anh nuôi mèo, nuôi mèo.” Tiểu Hồng Mạo giải thích, “Tôi nghe một bà vô cùng hiền từ nói, nuôi mèo có thể trường thọ.”

“Cô bó tay với tình trạng của tôi nên bắt đầu mê tín phong kiến hả?” Anh Sói ghét bỏ nói.

“Anh nuôi thử xem, nuôi mấy ngày, không được thì anh trả lại tôi.” Tiểu Hồng Mạo yêu cầu.

“Nhất định phải nuôi?”

Tiểu Hồng Mạo đáng thương nói, “Anh Sói, người khác xem bệnh cho anh thì kê bao nhiêu thuốc, tôi bảo anh nuôi mèo thôi cũng không được sao.”

Anh Sói thấy Tiểu Hồng Mạo giả bộ đáng thương. Tuy biết là giả nhưng không hiểu sao anh lại luôn mềm lòng.

Quên đi, chỉ là một con mèo thôi, không ăn được bao nhiêu, tí nữa bảo người giúp việc quét tước vệ sinh dọn dẹp là được.

“Thôi được, cô cứ để nó lại đi.” Anh Sói thỏa hiệp.

“Vậy hôm nay chúng ta đi mua chút đồ cho mèo con đi.” Tiểu Hồng Mạo đã tính toán xong, thời gian không còn nhiều. Nếu muốn anh Sói thân thiết với mèo con thì nhất định phải để anh gần gũi với nó.

Mua nước, mua thức ăn cho mèo, đồ chơi cho mèo, tiêm thuốc và đặt tên mèo nữa, đều không thể bỏ qua.

“Tùy.” Anh Sói thờ ơ.

“Vậy anh đặt tên cho đi.” Tiểu Hồng Mạo nói thêm.

“Tên?” Anh sói hơi ghét bỏ nhìn mèo hoang trong hộp. Vừa nhìn, anh bỗng phát hiện đôi mắt con mèo nhỏ này khá giống mắt Tiểu Hồng Mạo, “Gọi là Mạo Tử đi.”

“Mạo Tử?” Tiểu Hồng Mạo cảm thấy tên này hơi kì quặc.

“Cô xem bộ dạng của nó có phải rất giống cái mũ* bị bẹp không.” Anh Sói chột dạ nói.

(*) Mạo = mũ.

“Do nó chưa tắm thôi, tắm xong sẽ đẹp ngay, đúng không Mạo Tử.” Tiểu Hồng Mạo chấp nhận cái tên mới anh Sói vừa đặt.

Đôi mắt anh Sói lóe lên, không nói nữa. Chỉ là anh bỗng phát hiện sau khi con mèo hoang này có tên, không biết vì sao nó bỗng trở nên đáng yêu một chút?

Mạo Tử: Sen kia, trẫm không phải thế thân của bất cứ ai nhá.  

HẾT CHƯƠNG 37

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.