Hôm nay, anh Sói lại bị Mạo Tử đánh thức. Anh hơi thắc mắc, nghe nói mèo thông minh lắm kia mà, bao giờ con mèo ngu ngốc này mới hiểu cửa ra ở đâu?
“Meo meo meo ~~” giỏi thì đừng có đưa tôi vào phòng ngủ.
Mạo Tử đang kêu meo meo thì được anh vệ sĩ đưa xuống dưới chạy một vòng, ăn uống no nê xong lại đưa về chỗ cũ.
Anh Sói bế Mạo Tử đứng trước tấm bảng, nhìn những dòng chữ chi chít bên trên, chợt bừng tỉnh.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hai mươi ngày trôi qua như một cái chớp mắt, anh Sói không nhớ mình đã làm những gì, nhưng nhìn chữ viết trên bảng mới thấy đã có không ít chuyện xảy ra.
Ngày đầu tiên, đi câu cá với Tiểu Hồng Mạo. Anh nhớ đến dáng vẻ cô bị phơi nắng đến tróc cả da.
Ngày thứ hai, đi ăn đồ ngon với Tiểu Hồng Mạo. Anh lại nhớ đến dáng vẻ cô bị dị ứng tôm hùm phải nhập viện.
Ngày thứ ba, ngồi ngơ ngẩn với anh Sói. Đó là lần đầu tiên anh cảm thấy thế giới này không hề nhàm chán đến vậy.
Ngày thứ tư, ngày thứ năm rồi đến ngày thứ hai mươi ba, anh Sói nhìn từng ngày, dường như mơ hồ nhớ lại ký ức qua từng dòng chữ.
“Chỉ còn hai ngày nữa ư?” Ánh mắt anh dừng lại ở ngày thư hai mươi sáu.
Ngày hai mươi sáu: Thích Tiểu Hồng Mạo.
Anh Sói nhìn chằm chằm dòng cuối rất lâu, sau đó bất chợt ngẩng đầu cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới một lần, từ ngày đầu tiên đến ngày hai sáu.
Sau đó, anh nhận ra có mùi âm mưu.
Cái gọi là phương án trị liệu thật ra chính là một kế hoạch theo đuổi được sắp xếp tỉ mỉ và kín kẽ.
“Cô cũng âm mưu thật đấy.” Anh Sói xách Mạo Tử lên, “Cô ngấm ngầm từng ngày, có phải đang đợi đến ngày hai mươi sáu rồi thổ lộ với tôi?”
“Meo meo ~~” anh nghĩ tôi là ai cơ chứ.
“Tôi đồng ý hợp tác trị liệu với cô, mỗi một chữ trên bảng đều có hiệu lực trong hợp đồng, tôi đã ký vô số hợp đồng, không ngờ cuối cùng lại mắc mưu của cô?” Anh Sói tiếp tục mắng Mạo Tử
“Meo meo ~~” tôi mới đến nhà anh có mấy ngày, đừng có đổ vỏ cho tôi.
“Nhưng cô không hề viết các điều khoản vi phạm hợp đồng, nếu tôi làm trái hợp đồng cô cũng chẳng thể làm gì tôi đâu.”
“Meo meo ~~” anh tưởng tượng cái gì vậy, mau thả bổn cung xuống.
“Dù sao uy tín tập đoàn Huy Hoàng cũng không thể vì một cái hợp đồng của cô mà hủy hoại được, lẽ nào cô tin tôi sẽ giữ lời hứa nên mới lấy lui làm tiến?”
“…” Mạo Tử lười kêu luôn rồi.
“Nhưng thật ra cũng có chút thông minh.” Anh Sói bình luận, “Cô thích tôi lắm đúng không, tốn nhiều công sức như vậy, còn không khiến tôi bị phản cảm với cô? Hmm?? Muốn tôi cho một cơ hội không?”
Cũng may cơ thể nó khá nhẹ nhàng, lại luôn luôn sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, xoay một cú tuyệt đẹp giữa không trung rồi tiếp đất an toàn.
“Sao tự nhiên cô lại xông vào như thế hả?” Anh Sói tức hộc máu nói.
“Tôi… ngày nào tôi cũng vào như thế mà.” Tiểu Hồng Mạo khó hiểu nói.
“Khụ…” Anh Sói chột dạ ho khan một tiếng, “Lần sau trước khi vào phải gõ cửa.”
“Được.” Tiểu Hồng Mạo chớp mắt, thắc mắc không biết hôm nay anh lại ăn nhầm cái gì rồi, “Anh đang xem phương án trị liệu hả?”
“Không hề.” Anh Sói chột dạ chối cãi, bịa đại lý do, “Tôi đi bắt con Mạo Tử, vừa rồi nó chạy sang đây.”
“Ồ.” Tiểu Hồng Mạo cũng không nghĩ nhiều, nhìn anh Sói ra khỏi chỗ bảng viết, sau khi ngồi xổm xuống, nhìn công sức của mình trong hai mươi ngày qua, cảm khái nói, “Đã qua nhiều ngày thế này rồi, hôm nay là ngày thứ hai tư, chỉ còn mai và một ngày nữa thôi là chúng ta sẽ kết thúc đợt trị liệu.”
“Ừ.” Anh Sói liếc nhìn Tiểu Hồng Mạo một cái, nghĩ thầm chẳng phải cô đang mong đến ngày hai sáu lắm sao.
“Anh Sói à, hôm nay chúng ta làm gì đây?” Tiểu Hồng Mạo nói rồi đặt bút viết số 24 lên bảng.
“Hôm nay tôi không muốn làm gì cả.” Anh Sói nói.
“Anh không muốn làm gì ư? Vậy để tôi quyết định nhé.” Mỗi khi nói đến vấn đề này, đôi mắt cô lại sáng rực lên.
Anh Sói nhìn chằm chằm đôi mắt phát sáng của cô, vô cảm gật đầu một cái, nhưng thật ra trong lòng đang nghĩ: Chỉ còn hai ngày, coi như cho cô xem cơ hội, để xem cô còn chiêu trò gì nữa.
Lúc này Tiểu Hồng Mạo hoàn toàn không biết anh Sói nghĩ như vậy, hiện giờ trong đầu cô bị niềm vui sướng vùi lấp khi kế hoạch thành công ngoài sức tưởng tượng.
Kế hoạch gì ư?
Thời gian quay lại một tiếng trước khi cuộc hội nghị ăn sáng thay đổi.
Bạn cùng phòng bắt đầu quan tâm đến nhiệm vụ mới của Tiểu Hồng Mạo, thấy cô không còn nhiều thời gian nên họ đều hào phóng một cách lạ thường.
“Tiểu Hồng Mạo, có gì cần giúp cứ nói một câu nhé, mấy hôm nay của tôi không khác ngày khai giảng là bao nên khá rảnh rỗi.” Tiểu Minh nói, “Trừ vay tiền ra thì việc gì cũng được.”
“Vay tiền cứ tìm chị, nhưng nhớ phải trả nha.” Bạch Tuyết hào phóng nói.
“Cảm ơn ạ.” Tiểu Hồng Mạo cảm ơn rất nhiệt tình, không phải bởi vì câu vay tiền cứ tới tìm chị của Bạch Tuyết, mà vì câu nhớ phải trả.
Chỉ khi còn sống mới trả được tiền chứ.
“Mấy hôm nay tôi khá là bận.” Vu Cách ki bo bủn xỉn hiếm khi mở miệng, “Nhưng nếu cần luật sư cứ đến tìm tôi, nể tình bạn cùng phòng tôi sẽ miễn phí lần đầu cho cô.”
“Được… hào phóng ghê.” Tuy cô biết Vu Cách thu phí đắt cắt cổ, nhưng cô chẳng có việc gì cần luật sư. Cô không phải đại gia giống anh Sói, cần một đống luật sư canh chừng đống tài sản.
“Mọi người mở miệng ra là chi phiếu, không giúp đỡ cái gì thực tế hơn à?” Tào Nặc khinh bỉ nói.
“Cậu thực tế chắc.” Bạch Tuyết hỏi.
“Đương nhiên tôi thực tế hơn mấy người.” Tào Nặc nói với Tiểu Hồng Mạo, “Tiểu Hồng Mạo, lúc trước tôi đã đồng ý cho cô dùng phương pháp trị liệu vô hạn của tôi cho anh Sói đúng không? Mấy anh em của tôi đều về rồi, cơ sở đã hoạt động trở lại, cô có muốn thử không?”
“Phương pháp trị liệu vô hạn?” Dù sao cũng qua lâu lắm rồi, Tiểu Hồng Mạo ngạc nhiên một lát mới nhớ ra, đúng là trước kia có người từng nói với cô rồi, bảo Tào Nặc là fan trung thành của tiểu thuyết kinh dị. Anh ta thích lấy độc trị độc, và tạo nên một cảnh sinh tử thực tế để những khách hàng muốn tự tử có thể tìm thấy ý nghĩa của sự sống.
“Muốn thử không?” Gần đây Tào Nặc rảnh đến phát sợ, nhìn Tiểu Hồng Mạo đầy háo hức.
“Dùng được hả?” Tiểu Hồng Mạo vẫn nghi ngờ.
“Dù sao cũng tốt hơn so với việc ngày nào cũng theo anh Sói ăn uống.” Tào Nặc nói, “Bệnh phải trị bằng thuốc liều mạnh, chỉ còn hai ngày nữa, tôi cũng sốt ruột thay cô này. Còn nữa, anh em chúng tôi chưa thất bại bao giờ.”
Tiểu Hồng Mạo nghe xong cũng cảm thấy Tào Nặc nói có lý, một tháng qua cô chỉ theo anh Sói đi ăn uống du lịch, giờ chỉ còn hai ngày, nếu cứ ăn uống mãi thì uổng phí lắm.
“Nhưng mà…” trong lòng cô hơi rục rịch, nhưng vẫn còn băn khoăn, “Bên cạnh anh Sói có vệ sĩ.”
“Cô nương à, cô ở cạnh anh ta lâu như thế mà không tìm được cách giữ chân vệ sĩ một chút sao?” Tào Nặc hỏi.
“Vậy anh tính toán thế nào?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.
“Anh Sói có nhiều tài sản thế, đương nhiên là bắt cóc tống tiền. Cô cảm thấy mấy tên biến thái căm thù giết chết người giàu thế nào?” Tào Nặc bắt đầu bùng cháy diễn xuất
“Bắt cóc anh Sói á???” Nghe cũng hay đấy.
Không biết ai đã nói điều đó, bản chất con người là nổi loạn, vì vậy sẽ luôn có cảm giác phấn khích không thể lý giải được khi phạm tội. Vu Cách nhìn vẻ mặt hưng phấn nóng lòng muốn thử của hai người, đành nuốt lời định nói xuống.
Tiểu Hồng Mạo không còn nhiều thời gian, phương pháp gì cũng có thể thử qua một lần. Có điều…
Vu Cách lấy điện thoại gửi tin nhắn cho thư kí của mình: Hủy toàn bộ lịch trình sau bữa trưa.
“Anh Sói, chúng ta đi xem phim đi, ở quảng trường ngay cạnh tập đoàn Huy Hoàng thôi.” Tiểu Hồng Mạo hưng phấn nói.
Xem phim? Ăn cơm, đi dạo phố, xem phim, bộ ba hẹn hò à? Đừng có thể hiện rõ ràng ra thế chứ.
“Xem phim xong chúng ta cùng chơi một trò nhé.”
“Chơi trò chơi? Trò gì?” Anh Sói thấy vẻ mặt Tiểu Hồng Mạo lúc nói đến trò chơi cứ là lạ.
“Là… Một trò chơi cực kì đặc biệt, cực kì khó quên.” Bị bắt cóc chắc là khó quên lắm.
Tiểu Hồng Mạo cố ý nói là một trò chơi ngay từ đầu, để nếu sau này có bị phát hiện có thể lấy nó làm cái cớ, cũng khiến anh Sói bớt tức giận phần nào.
Còn việc anh hoàn toàn không tức giận, cô cũng không dám mong. Cái gì? Hỏi cô có sợ không ư? Xì, ngày mai có thể phải chết rồi, còn để ý chuyện này làm gì nữa.
Đừng nói bắt cóc giả, có bắt cóc thật cô cũng chẳng sợ.
Có lẽ cô đã quen với việc mình sắp chết.
“Được, để tôi gọi người đi mua vé.” Anh Sói thấy Tiểu Hồng Mạo không muốn nói cũng không hỏi thêm. Con gái ấy mà, đều thích tạo ra những bất ngờ nhỏ thú vị.
“Mua vé phim nào có suất chiếu gần nhất ấy.” Tiểu Hồng Mạo nói thêm.
Chỉ là một vấn đề nhỏ, anh Sói không phản đối. Anh nhờ vệ sĩ đi mua vé rồi hai người ngồi xe đến rạp chiếu phim.
Tới nơi, anh Sói móc ra hai vé xem phim.
《 Bạn trai giám đốc của tôi 》
Anh Sói vốn là người lạnh lùng, nhưng lúc này khóe miệng cũng phải nhếch lên: Tưởng cô có chiêu trò gì đặc biệt, ai ngờ vẫn lộ liễu như vậy.
Lúc này Tiểu Hồng Mạo đang ôm một bịch bắp rang lớn và hai cốc coca, vui vẻ lại gần hỏi: “Mua vé chưa?”
Anh Sói thờ ơ đưa vé cho cô rồi tiện tay lấy bịch bắp rang trong tay cô.
“Bạn trai giám đốc của tôi?” Sau khi nhìn cái tên phim, mặt cô méo xẹo đi. Đây không phải bộ phim Tào Nặc giới thiệu sao? Nghe nói cả phim nam nữ chính chỉ soi mói, diễn thì đơ, lời thoại kinh tởm chết không đền mạng. Đây chẳng phải là bộ phim điện ảnh mà anh ta diễn nhiều nhất, lên phim hẳn một phút đồng hồ hay sao.
Nguyên văn câu nói của Tào Nặc là: “Bộ phim này là kiểu sau khi xem xong chỉ muốn cho nổ cả đoàn làm phim.”
Sáng sớm, rạp chiếu phim toàn chiếu mấy phim dở.
Vì thế trong phòng chiếu số sáu, hai vệ sĩ xuất thân là bộ đội đặc chủng. Một tỷ phú, một cô gái đang âm mưu quỷ quái phải chịu đựng bộ phim trong suốt 120 phút đồng hồ.
Thương thay cho hai anh vệ sĩ, đã từng hô mưa gọi gió, dù trong biển đao thân thể vẫn đứng sừng sững, thế mà sau khi ra khỏi rạp chiếu phim hai chân lại mềm nhũn ra.