Tiểu Hồng Mạo Tấn Công

Chương 52: Đầu trọc cũng xinh



Edit: Byun

Beta: Nhan Tịch

Tiểu Hồng Mạo lại nằm viện.

Sau một hồi làm kiểm tra, một lão chuyên gia đầu tóc hoa râm cầm kết quả đi ra, Phàn Đề với anh Sói lập tức đón tiếp.

“Giáo sư Phạm, tình trạng của bệnh nhân như thế nào rồi?” Phàn Đề lên tiếng hỏi.

“Không đáng ngại.” Giáo sư Phạm nhấc mắt kính trả lời.

“Không đáng ngại? Cô ấy nôn ra một người toàn máu, lại bỗng nhiên hôn mê, như thế nào là không đáng ngại?” Sói ca hùng hổ truy hỏi.

“Huy Lãng!” Sau khi Phàn Đề quát anh Sói lại lập tức quay đầu xin lỗi giáo sư Phạm, “Ngại quá giáo sư Phạm, bạn tôi quá nóng vội rồi.”

“Không sao. Tôi theo ngành y nhiều năm như thế, người nhà nào mà chưa thấy qua.” Giáo sư Phạm tính tình rất tốt xua tay, cười với hai người rồi giải thích, “Tôi nói không đáng ngại là do tương đối hơn so với số liệu trong báo cáo kiểm tra lần một.”

“Ý ngài là bệnh tình của bệnh nhân không chuyển biến tệ hơn?” Phàn Đề lập tức phản ứng lại.

“Đúng vậy.” Giáo sư Phạm nói, “Các chỉ tiêu hạng mục của bệnh nhân đều rất ổn định, chứng bệnh cũng không có chuyển biến xấu, vẫn ở tình trạng ổn định như trước.”

“Vậy vì sao cô ấy lại đột nhiên ói ra máu rồi ngất xỉu?” Anh Sói hỏi.

“Đây là tình huống thường gặp khi chứng El Nino tái phát.” Giáo sư Phạm phổ cập kiến thức, “Người mắc chứng El Nino khi phát bệnh sẽ có triệu chứng nôn ra máu, choáng váng, tay chân vô lực, thậm chí là bị mù tạm thời,… Cô ấy lại đang ở giai đoạn cuối của bệnh nên các triệu chứng phát bệnh của cô ấy nghiêm trọng hơn những bệnh nhân khác một chút.”

“Cho nên… Cô ấy sẽ thường xuyên như thế?” Anh Sói không thể không đưa ra câu hỏi.

“Đúng vậy.”

“Vậy… Lúc cô ấy phát bệnh tôi nên làm gì?”

“Theo như tình trạng của bệnh nhân hiện nay, thật ra anh không cần làm cái gì cả.”

Anh Sói khó hiểu nhìn Giáo sư Phạm.

“Những người mắc bệnh nan y đến mức này, tôi đều đề nghị bệnh nhân với người nhà bỏ qua trị liệu.” Giáo sư Phạm nói, “Bởi vì lúc này thuốc đã không còn hiệu quả. Nếu bệnh nhân phát bệnh té xỉu lần nữa, anh chỉ cần tìm chỗ cho cô ấy nghỉ ngơi là được rồi. Nếu có thể tỉnh lại thì cô ấy sẽ tự hồi phục lại như bình thường, nếu không thể, cũng bình thường.”

“Giáo sư Phạm!” Phàn Đề hiển nhiên không ngờ Giáo sư Phạm sẽ nói thẳng như thế.

“Tiểu Phàn à, cậu cũng học y, lời này của tôi chắc là cậu hiểu rõ.” Giáo sư Phạm nói, “Thật ra cô bệnh nhân này lúc phát bệnh không còn cần thiết cứu chữa nữa, làm thế chỉ khiến cho bệnh nhân đau khổ hơn thôi.”

“Nhưng mà cơ thể cô ấy vẫn đang cân bằng một cách kỳ tích.” Phàn Đề nhắc nhở.

“Ngay cả cậu cũng nói kỳ tích. Nhưng kỳ tích lại không thể duy trì dựa trên khả năng chữa bệnh.” Giáo sư Phạm nói.

“Tôi biết rồi.” Lúc này anh Sói đã bình tĩnh lại, anh nghĩ sở dĩ Tiểu Hồng Mạo lựa chọn đến Lâm Chung Quan Hoài Viện mà không phải nằm viện trị liệu, hẳn là cũng không muốn trải qua đau khổ khi chữa bệnh.

“Vậy sau khi cô ấy tỉnh lại, tôi nên chú ý cái gì?”

“Người mắc chứng El Nino cho dù là lúc không phát bệnh, thì hệ thống miễn dịch của cơ thể cũng kém hơn người bình thường rất nhiều, giống như dễ bị dị ứng, khả năng tự khỏi của cơ thể cũng trở nên kém. Người bình thường chỉ cần một hai ngày là vết thương đã có thể tự lành, còn cô ấy có thể cần ba bốn ngày để bình phục. Ngoài ra khả năng đông máu của cơ thể cũng giảm, một khi bị thương chảy máu, nhất định phải đến bệnh viện để băng bó cầm máu, miệng vết thương rất khó tự cầm máu. Còn có…”

Giáo sư Phạm nói liên hồi để giải thích sự khác biệt giữa cơ thể Tiểu Hồng Mạo với người thường. Mỗi lời giải thích, anh Sói lại nhận ra các sự kiện tương ứng.

Ví dụ như vì sao đều cùng phơi nắng một ngày ở trên du thuyền như nhau mà bản thân mình thì không sao còn Tiểu Hồng Mạo lại bị lột da.

Ví dụ như vì sao bác sĩ rõ ràng đã nói lâu nhất là một tuần thì vết thương có thể lành mà Tiểu Hồng Mạo lại mất gần 10 ngày.

Ví dụ như cái người ồn ào nói bản thân ăn cái gì cũng được thế mà ăn tôm hùm thì dị ứng, thì ra không phải là cô ấy từ trước đến nay chưa ăn qua đồ quý như tôm hùm cho nên không biết.

Lại ví dụ như đầu gối của Tiểu Hồng Mạo bị trầy xước sau khi bị mình đẩy ngã, cần dùng thuốc đặc trị nhập khẩu Hùng Đại mới khó khăn cầm máu được

Tất cả mọi thứ này đều là do cô bị bệnh.

“Còn sống trên đời thật tốt, tại sao anh lại muốn tự sát?”

“Anh Sói, anh nhìn xem, thế giới rất xinh đẹp đó.”

“Tôi còn chưa nói chuyện yêu đương bao giờ đâu, thật muốn yêu đương ghê.”

“Ước muốn không cần quá lớn lao, như vậy mới dễ dàng thực hiện thực nó được.”

Trước kia Tiểu Hồng Mạo luôn lải nhải mấy lời này, mà bản thân anh lại coi thường không chú ý đến nó. Anh Sói bỗng nhiên ngộ ra, không phải bởi vì ước mơ quá xa vời sẽ không thực hiện được, mà vì cô ấy sợ ước mơ xa vời, bản thân không đợi được. Vậy nên chỉ dám mỗi ngày mỗi ước nguyện mới, bởi cô ấy chỉ dám hy vọng, ngày mai vẫn có thể thức dậy được.

“Phàn Đề. Trước kia, khi tôi nói với anh tôi muốn tự tử, tâm trạng của anh như thế nào?” Giáo sư Phạm thông báo bệnh tình xong liền rời đi, anh Sói đứng trước giường bệnh một lúc lâu, mới bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

“Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?” Phàn Đề kinh ngạc.

“Chỉ là… Đột nhiên hiểu ra.” Anh Sói cười khổ một tiếng.

Bỗng nhiên Phàn Đề rất hụt hẫng, anh với anh Sói từ nhỏ đã lớn lên với nhau. Huy Lãng từ nhỏ rất ưu tú, hầu như chưa gặp thất bại bao giờ, làm chuyện gì đều thành công, cho nên cậu ấy rất ít khi khó chịu, cũng rất ít khi vui vẻ. Mặc dù cuộc sống của cậu ấy vẫn luôn khiến người khác ngước nhìn, nhưng trong thế giới của cậu ấy đường cong của cuộc sống là đường thẳng, không nhấp nhô, rất trầm lặng.

Sau này đột nhiên anh Sói mắc bệnh trầm cảm, Phàn Đề rất lo lắng, nhưng cũng không bất ngờ lắm. Trong tình trạng anh Sói kiên trì điều trị hai năm vẫn không có tiến triển, thậm chí anh đã tính đến trường hợp xấu nhất. Anh Sói coi thường sống chết, gần như coi thường cuộc sống của chính cậu ấy, cậu ấy cảm thấy mọi thứ trên thế giới đều nhạt nhẽo.

Bây giờ anh Sói bỗng nhiên nói với anh cậu ấy hình như đã hơi hiểu ra, hiểu được đau khổ, hiểu được mất mát, hiểu được biệt ly.

“Biết vẫn còn sống là tốt lắm rồi à.” Phàn Đề cố ý trêu ghẹo, anh ta không muốn khiến bầu không khí quá mức trầm trọng.

“Là biết… Cảm giác tồn tại.”

Câu trả lời của anh Sói ngoài dự đoán của mọi người, lại khiến Phàn Đề hụt hẫng trong lòng hơn, cái gì mà biết cảm giác tồn tại, chẳng lẽ vài chục năm qua, cậu là một cái xác không hồn à?

“Đi tắm rửa đi, Tiểu Hồng Mạo chắc mấy tiếng nữa mới có thể tỉnh lại.” Phàn Đề chỉ chỉ cái áo sơ mi dính đầy máu của anh Sói.

“Ừ.” Anh Sói cúi đầu nhìn quần áo của mình, gật đầu xoay người đi đến phòng rửa mặt.

Nhìn về hướng phòng rửa mặt, lại nhìn cô gái đang hôn mê nằm trên giường, Phàn Đề khẽ thở dài.

Buổi chiều Bạch Tuyết phải tiếp đón vài khách hàng nên vẫn quên béng Tiểu Hồng Mạo, đến khi hết bận bịu cũng đã là hơn 5 giờ chiều.

Lại tò mò vì sao Tiểu Hồng Mạo chưa gọi điện báo cáo tình huống tiếp theo cho mình, kết quả cô tự gọi điện để hỏi thì mới biết người nào kia lại nằm viện.

Lần này tái phát cũng thật đúng lúc. Vì tỏ vẻ đồng tình, Bạch Tuyết đặc biệt đi đến nhà hàng Pháp ở trung tâm thành phố mua một phần tráng miệng ngọt, định đem theo thăm bệnh.

Chỉ là món tráng miệng ngọt đó hơi phức tap, người ta không bán lẻ mà chỉ là món ăn được tặng kèm miễn phí sau khi ăn cơm, cho nên để có thể lấy được món tráng miệng này, Bạch Tuyết phải mua riêng một bàn đồ ăn Pháp. Trong ánh mắt ngạc nhiên của nhân viên phục vụ, giàu có vô nhân tính nói: “Đúng vậy, tôi cần món tráng miệng sau khi ăn, đồ ăn cậu đừng làm, làm luôn món tráng miệng cho tôi rồi gói lại để mang đi, tôi sẽ trả tiền hết.”

“Cô à, cô chắc chắn chứ?” Người phục vụ vẫn hơi nghi ngờ.

“Chắc chắn.” Bạch Tuyết thúc giục, “Nhưng phiền anh nhanh lên nhé.”

“Cạch!” Một phần tráng miệng ngon ngọt sau khi ăn cơm đột nhiên xuất hiện trước mặt Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết khó hiểu ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy Tần Vọng Chi mặc đồ vest không biết đứng trước mặt cô từ khi nào: “Khéo vậy?”

“Ừ, anh vừa cùng bạn thảo luận một vài chuyện thì thấy em ngồi đằng trước.” Tần Vọng Chi nói.

Bạch Tuyết theo phản xạ quay đầu lại nhìn phía sau, nhìn thấy chén dĩa trên bàn còn chưa kịp dọn, rõ ràng là vừa ăn xong, nhưng mà người nói chuyện với Tần Vọng Chi hình như đã sớm rời đi rồi.

“Cô vẫn còn gọi món chứ ạ?” Người phục vụ nhân cơ hội hỏi.

“À…”

“Không cần, cảm ơn.” Tần Vọng Chi thay Bạch Tuyết trả lời người phục vụ.

“Để tôi giúp cô gói đồ.” Người phục vụ còn nhớ rõ yêu cầu gói đồ của Bạch Tuyết, bưng món tráng miệng trước mặt Bạch Tuyết đi đến bếp gói lại.

“Cảm ơn.” Thấy việc đã đến nước này, Bạch Tuyết đành phải nói cảm ơn.

“Không có gì.” Tần Vọng Chi ngồi đối diện với Bạch Tuyết cười nói, “Trước kia em không xa xỉ như thế.”

Từ lúc trở thành bạn bè với Bạch Tuyết một lần nữa, Tần Vọng Chi bỗng nhiên phát hiện anh có rất nhiều lý do để gặp mặt Bạch Tuyết.

“Kỳ thật tôi cũng ít khi như vậy.” Bạch Tuyết xấu hổ cười cười.

“Em muốn gói lại mang đi, là muốn tặng cho người khác à?”

“Đúng vậy, tôi có người bạn đang nằm viện, cô ấy thích ăn tráng miệng ở nhà hàng này, cho nên tôi mới đến đây mua.” Bạch Tuyết giải thích.

“Thì ra là thế.”

Chỉ chốc lát sau, nhân viên phục vụ đưa đồ tráng miệng đã được đóng gói kỹ càng tới, Bạch Tuyết cầm hộp bánh đi ra khỏi nhà hàng với Tần Vọng Chi.

“Bệnh viện nào, anh đưa em đi?” Tần Vọng Chi nói.

“Không cần đâu, tôi tự lái xe đến, lần sau gặp lại.” Bạch Tuyết xua tay, xoay người đi đến chỗ đậu xe.

Bỗng nhiên một trận gió to thổi qua, làn váy dài của Bạch Tuyết bị tốc lên, suýt nữa đã bị lộ hàng, Bạch Tuyết vội vàng duỗi tay dằn váy lại.

May quá, may quá, suýt nữa là bị lộ hàng.

Bạch Tuyết nhẹ nhàng thở ra, xấu hổ quay đầu lại liếc mắt nhìn Tần Vọng Chi một cái.

“Bạch Tuyết.” Tần Vọng Chi ngu ngơ nhìn Bạch Tuyết, vẻ mặt rất kỳ lạ.

“Sao… Làm sao vậy?” Bạch Tuyết lập tức chột dạ, đừng nói cô phản ứng không kịp đã bị bạn trai cũ nhìn thấy hàng họ rồi nha.

“Tóc… em.”

“!!!” Bạch Tuyết một tay dằn làn váy, một tay sờ đỉnh đầu…

Tóc giả đâu??????

“Anh đi nhặt giúp em.” Tần Vọng Chi sửng sốt khoảng 5 giây mới hồi hồn lại, chạy với vận tốc ánh sáng để nhặt lại tóc giả bị gió thổi bay mất của Bạch Tuyết, cẩn thận phủi sạch tóc giả rồi mới đưa đến trước mặt Bạch Tuyết.

“Này.” Tần Vọng Chi không kiềm được nhìn chằm chằm quả đầu bóng loáng của Bạch Tuyết.

“Nhìn cái gì mà nhìn.” Bạch Tuyết thẹn quá hoá giận, hung dữ trừng mắt Tần Vọng Chi một cái, “Cho dù tôi có đầu trọc cũng xinh đẹp.”

“Ừ…” Tần Vọng Chi bị Bạch Tuyết trừng mắt một cái mà ngơ ngẩn.

“Hừ!” Bạch Tuyết đoạt lại tóc, thở phì phò xoay người chạy, nhanh chóng lái xe rời khỏi nhà hàng, chạy một đường như bay đến bệnh viện Phàn thị, ở trong xe nửa ngày, vỗ tay vào vô lăng vẫn không bình tĩnh lại được.

Thật xấu hổ muốn chết, bộ dạng đầu trọc của mình sao lại để Tần Vọng Chi thấy, a a a a a a!

Quên đi, dù sao anh ta cũng không phải bạn trai mình, mặc kệ đi.

Nhưng cô vẫn xấu hổ, muốn chết quá đi a a a a a!



Mà Tần Vọng Chi thấy Bạch Tuyết chạy trối chết, sửng sốt khoảng nửa ngày rồi mới thấp giọng nói với bãi đỗ xe không một bóng người: “Ừ, em có trọc đầu thì cũng xinh đẹp.”

Dù sao anh cũng đã từng tưởng tượng như thế.

“Sao em thích ăn chè mè đen lắm vậy.” Tần Vọng Chi cảm thấy rất kỳ lạ với sự cố chấp với chè mè đen của bạn gái mình.

“Bởi vì chè mè đen giúp dưỡng tóc mà.” Bạch Tuyết trả lời.

“Tóc em đã rất đẹp rồi.” Tần Vọng Chi sờ mái tóc đen mượt như tơ lụa của Bạch Tuyết.

“Em sợ nó bị rụng, mỗi lần em gội đầu đều rụng rất nhiều.”

“Rụng rồi còn mọc lại mà.”

“Em sợ rụng thành đầu trọc mất.”

“Không đâu, trong đầu em toàn suy nghĩ cái gì đâu không à.” Tần Vọng Chi dở khóc dở cười với buồn lo vô cớ Bạch Tuyết.

“Vậy nếu lỡ như em bị trọc đầu sao?” Bạch Tuyết hỏi, “Có phải xấu lắm đúng không?”

“Không đâu.”

“Lỡ như bị thì sao, anh tưởng tượng một chút, bộ dạng đầu trọc của em sẽ như thế nào?” Bạch Tuyết bắt Tần Vọng Chi phải tưởng tượng.

“Hừm…” Tần Vọng Chi khó xử nhíu mày, “Em đầu trọc sẽ…”

“Aiz, dù sao đầu em có trọc thì nhất định cũng rất xinh đẹp.” Bạch Tuyết không đợi Tần Vọng Chi trả lời đã kết luận trước.

“Ừ, dù em đầu trọc cũng xinh.” Tần Vọng Chi bất đắc dĩ cười.

HẾT CHƯƠNG 52

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.