Tiểu Hồng Mạo Tấn Công

Chương 53: Liều Pê-ni-xi-lin* của Tiểu Hồng Mạo



Edit: Súp lơ

Beta: Nhan Tịch

(*) Thuốc kháng sinh mạnh, lấy từ một số nấm mốc đặc biệt

Lúc Tiểu Hồng Mạo tỉnh dậy còn chưa đến năm giờ chiều. Tính toán thời gian một chút, cô hôn mê khoảng hơn ba giờ đồng hồ, cũng không quá lâu.

“Tỉnh rồi?” Anh Sói thấy Tiểu Hồng Mạo mở mắt, cúi người xuống, khẽ gọi.

“Anh Sói?” Tiểu Hồng Mạo mơ mơ màng màng nhưng cô vẫn nhận ra anh Sói.

“Ừ.” Anh gật đầu, chú ý tới đôi môi khô nẻ của cô nên cầm lấy cốc nước trên bàn đưa qua.

“Mấy giờ rồi?”

“Hơn năm giờ, em hôn mê tổng cộng hơn ba giờ rồi.”

“Năm giờ, vậy là cục dân chính đã tan tầm rồi phải không?” Tiểu Hồng Mạo kinh ngạc nằm trên giường hơi nhổm dậy.

Anh Sói đưa tay cầm chén nước, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Nếu chưa tan tầm thì em muốn làm gì?”

“Đương nhiên là kết hôn rồi.” Tiểu Hồng Mạo nói như một lẽ đương nhiên.

Khóe môi anh Sói hơi nhếch lên, nhét cốc nước lại vào tay Tiểu Hồng Mạo rồi nói: “Uống nước đi.”

Tiểu Hồng Mạo đã ngủ mấy tiếng rồi nên quả thật có chút khát nước. Sau khi uống hơn nửa cốc xong, cô vội vội vàng vàng nói: “Ngày mai chúng ta đi nữa nhé.”

“Em muốn kết hôn với anh đến vậy sao?” Anh Sói hơi nhíu mày đáp.

“À… Không phải anh nói là phải… phải kết hôn sao?” Bỗng nhiên Tiểu Hồng Mạo cảm thấy có chỗ nào không thích hợp cho lắm.

Đúng vậy, vốn là anh Sói sống chết muốn kết hôn với mình cơ mà, tại sao lại thành chính mình sốt ruột muốn kết hôn rồi?

“Bỗng nhiên em phát bệnh. Giờ em cảm thấy sao rồi?” Anh Sói cũng không còn tâm trạng đi trêu chọc Tiểu Hồng Mạo nữa. Anh nhìn sắc mặt trắng bệch của cô mà cảm thấy vô cùng lo lắng.

“Không sao, tỉnh lại là ổn rồi. Giờ em cảm thấy hơi đói.” Tiểu Hồng Mạo ôm bụng tỏ vẻ đáng thương nói.

“Anh cho người ra ngoài mua đồ ăn cho em.” Anh Sói dừng lại một chút rồi hỏi: “Muốn ăn gì?”

“Gan heo, Bạch Tuyết nói sau khi hộc máu thì phải ăn nhiều gan heo bồi bổ lại.” Tiểu Hồng Mạo nói.

Bạch Tuyết? Anh Sói lập tức nhớ lại cô gái có cái đầu bóng lưỡng, sau khi hộc máu vẫn có thể bình tĩnh nói muốn đi ăn gan heo, đúng không hổ là một kẻ đi ra từ viện điều dưỡng.

Cũng không biết có phải gan heo thật sự bổ máu ngay không mà sau khi Tiểu Hồng Mạo được ăn uống no đủ thì sắc mặt đã tốt lên rất nhiều, hồng hào co dãn có chút sáng bóng, không nhìn ra chút gì của một người bệnh.

“Ăn no chưa?” Lần đầu tiên anh Sói thấy một người bệnh có sức ăn lớn như vậy, ăn sạch hai đĩa thức ăn, một bát canh và một chén cơm lớn.

“Khoảng bảy tám phần.” Tiểu Hồng Mạo thỏa mãn vuốt khóe miệng.

“Bảy tám phần? Có cần anh cho người đi mua thêm đồ ăn cho em không?”

“Không cần đâu, Bạch Tuyết nói lát nữa sẽ mang đồ ngọt tới thăm em, em còn phải dành bụng để ăn đồ ngọt.” Tiểu Hồng Mạo nói.

“Đồ ngọt? Không phải là kem đấy chứ? Anh đi hỏi bác sĩ xem em có ăn được kem không.” Nói xong anh Sói đứng dậy định đi ra ngoài.

“Có thể ăn, có thể ăn. Trước đây khi em đi khám, bác sĩ đã nói nếu em muốn ăn gì thì cứ ăn đi, đừng để phải hối tiếc.” Khi Tiểu Hồng Mạo nói xong thì biết bản thân đã nói bậy rồi.

“Được rồi, em muốn ăn gì thì ăn cái đó.” Anh Sói ngồi lại trên ghế, nuông chiều nói.

“Anh Sói…” Tiểu Hồng Mạo kì quái nhìn anh, hơi không chắn chắn nói: “Hôm nay anh… có chút kì quái.”

“Kì quái chỗ nào?”

“Hôm nay anh… Hình như cực kì dịu dàng.” Tiểu Hồng Mạo nói.

Anh Sói sửng sốt.

“Là bởi vì anh biết em sắp chết rồi nên mới dịu dàng hay là bởi anh thích em nên mới đối xử dịu dàng với em như vậy?” Tiểu Hồng Mạo mở to đôi mắt lấp lánh, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào anh Sói.

Anh Sói nghẹn thở, bối rối đứng lên, giơ ngón trỏ chọc mạnh vào ót Tiểu Hồng Mạo rồi mắng: “Anh thấy em ngủ đến ngu người rồi.”

“Không phải thì thôi, chọc ót em làm gì, người ta vừa mới tỉnh ngủ, đầu còn nặng lắm đấy.” Tiểu Hồng Mạo xoa xoa ót tủi thân, quẹt miệng.

Anh Sói nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ rực của cô, ánh mắt tối sầm lại.

Trước đây ai cũng biết, anh Sói là một người cực kì có chính kiến, chỉ cần anh biết bản thân muốn làm gì thì sẽ không ngần ngại thực hiện ý muốn đó ngay lập tức. Bởi vậy, lúc này anh cúi người, thuận theo mong muốn của bản thân, cắn mạnh một cái lên khối thịt béo mê người.

“Ưm??” Tiểu Hồng Mạo trợn tròn hai mắt, đơ mất hai giây sau đó vui vui vẻ vẻ nhắm hai mắt, chủ động đáp lại.

Nụ hôn đầu tiên, ôi nụ hôn đầu tiên, nhất định không được để nuối tiếc.

Vì để không phải tiếc nuối nên Tiểu Hồng Mạo vận dụng hết kiến thức xem từ tiểu thuyết, TV, tranh ảnh…, chủ động hé miệng vươn đầu lưỡi liếm môi anh một chút.

Anh Sói bỗng dừng lại, ánh mắt nguy hiểm nheo lại.

“Không… Không hôn nữa sao?” Tiểu Hồng Mạo hơi tiếc hỏi anh, ai cũng nói hôn môi có thể hôn đến hít thở không thông, nhưng mà cô vẫn hít thở đều đều đây.

Thịt mỡ đã dâng đến trước miệng mời gọi thì sao anh Sói có thể khách sáo nữa. Anh trực tiếp ấn người nào đó lên giường, môi lưỡi kề cận, cho cô hoàn toàn hiểu được cái gọi là hôn đến hít thở không thông.

“Ôi, định mệnh!” Bạch Tuyết không ngờ đến ngay cả ở bệnh viện mà mình cũng có thể nhìn thấy hình ảnh cấm trẻ em như này, dọa cô không nhịn được chửi bậy một câu.

Hai người lập tức tách ra từ trong ý loạn tình mê, anh Sói buông Khăn đỏ ra, quay đầu nhìn thoáng qua vị khách mời đến không đúng lúc này, sắc đỏ trên mặt chưa biến mất, nhưng lại không có chút xấu hổ nào.

“Tôi… Tôi đi đây.” Bạch Tuyết thức thời xoay người bước đi.

Dĩ nhiên Bạch Tuyết không thật sự đi khỏi bệnh viện mà chỉ đứng bên ngoài chờ một lát. Khoảng hai phút sau thấy Anh Sói bình tĩnh đi ra khỏi phòng bệnh, gật đầu với cô rồi đi mất.

Lúc này Bạch Tuyết xách bánh ngọt quay lại phòng bệnh một lần nữa, chỉ thấy cô gái nào đó vẫn cười ngu ngơ trên giường bệnh. Cô cũng không lên tiếng, im lặng nhìn hết năm phút đồng hồ.

“A, sao chị lại ăn bánh ngọt của em? Đó là quà thăm bệnh cho em cơ mà?”

Tiểu Hồng Mạo hồi phục tinh thần, lại thấy Bạch Tuyết tự ăn bánh ngọt mà chị ấy mua để tặng cho mình, không nhịn được hỏi.

“Chị thấy em đủ ngọt rồi, ăn ngọt vào nữa không khéo lại bị tiểu đường mất.” Bạch Tuyết nói xong lại múc một thìa bánh cho vào miệng.

“Vậy à, hì hì…” Khăn Đỏ bụm mặt cười ngây ngô.

“Không phải chỉ hôn có một cái thôi sao, nhìn bộ dạng không có tiền đồ của em kìa.” Bạch Tuyết ghét bỏ nói.

“He he…” Khăn Đỏ cũng cảm thấy bản thân đúng là không có tiền đồ, thế nhưng cô vẫn cảm thấy thật sự vui vẻ.

“Chỉ hôn môi thôi mà đã vậy, nếu còn lăn ~ giường ~~~” Bạch Tuyết cố ý nói.

Lăn ~~ giường ~~~ Khuôn mặt của Tiểu Hồng Mạo đỏ bừng, hai mắt sáng rực, trong đầu hiện lên hình ảnh dáng người to lớn của Anh Sói, cánh tay thon dài, thắt lưng mềm dẻo có lực, còn có…

“Dừng!” Bạch Tuyết ghét bỏ đưa cho cô hai tờ giấy lau.

“Để… Để làm gì?” Khăn Đỏ bừng tỉnh, nghi ngờ nhìn khăn giấy trước mặt.

“Lau hết máu mũi đi.”

“Máu? Không lẽ em lại phát bệnh? Em phát bệnh thường xuyên như vậy thì có việc gì không?” Khăn Đỏ nhìn thấy máu mũi đỏ bừng trên khăn giấy, sốt ruột hỏi.

“Em không phát bệnh, em mộng xuân.” Bạch Tuyết kết luận.

“Ây da, đáng ghét.”

Bạch Tuyết ớn lạnh nổi da gà đầy người, nói: “Mau mau khôi phục bình thường đi, nếu không chúng ta cắt đứt tình bạn bè.”

Tiểu Hồng Mạo xấu hổ cười cười, lau hết máu mũi, sau đó uống thêm những hai cốc nước lạnh cho bản thân tỉnh táo lại.

“Tí nữa có về cùng chị không?” Bạch Tuyết hỏi.

“Không ạ, anh Sói về nhà thay quần áo, chốc nữa có thể sẽ quay lại đây, có lẽ đêm nay em phải ở lại bệnh viện rồi.” Khăn Đỏ nói.

“Vậy hai người tính sau này sẽ thế nào?” Bạch Tuyết hỏi.

“Anh Sói không nói, em cũng không hỏi. Em cảm thấy thời điểm này mà hỏi mấy vấn đề này thì đúng là phá hư bầu không khí mất.” Tiểu Hồng Mạo biết cô chỉ đang tự lừa mình dối người mà thôi, nhưng chuyện này cho dù có khơi ra thì cũng thay đổi được gì đâu. Một khi đã như vậy còn không bằng mọi người đều xem như chưa có gì xảy ra.

“Vui vẻ thì cũng qua một ngày mà không vui thì cũng qua một ngày, hiện tại đã tốt lắm rồi.” Bạch Tuyết đã lĩnh hội sâu sắc, gật đầu.

“Chẳng qua em muốn để lộ cho anh Sói biết thêm một chút, ít ra không để anh ấy phải lo lắng như vậy.” Khăn Đỏ nói xong nhìn Bạch Tuyết dò hỏi.

“Em muốn thông qua chị để chứng minh rằng tạm thời em sẽ không chết được?” Trước nay Bạch Tuyết vốn thông minh sắc sảo, chỉ cần liếc mắt cũng đã biết ý định của Tiểu Hồng Mạo.

“Vâng.” Tiểu Hồng Mạo nói: “Nếu em nói với anh Sói là em có thể sống một năm nữa thậm chí là lâu hơn thì chắc chắn anh ấy chỉ cho rằng em đang an ủi anh ấy mà thôi. Nhưng chị thì không giống thế. Ba năm trước chị được chuẩn đoán là không thể sống quá nửa năm nhưng giờ chị vẫn còn có thể sống tốt, chị chính là một ví dụ tốt nhất.”

“Xem ra em đã quyết tâm kết hôn ở chung một chỗ với anh Sói.”

“Em hiểu ra rồi.” Hình như Khăn Đỏ đã ngộ ra đạo lí gì đó, mỉm cười nói: “Người như chúng ta vậy, sống một ngày kiếm thêm một ngày cho nên bản thân không được dễ dàng tạo ra gút mắt gì quá lớn với người thường. Nhưng em và anh Sói vướng mắc thì cũng đã vướng mắc rồi, cho dù bây giờ em có từ bỏ, trốn tránh thì cũng không thay đổi được sự thật là em đã tổn thương anh Sói. Nếu đã sinh ra tổn thương rồi thì tại sao không thể thoải mái hơn một chút, như vậy thì em còn có thể vì anh ấy làm chút chuyện gì đó và đến lúc đó em sẽ dốc hết sức mình để làm. Anh ấy thích em, em cũng thích anh ấy. Anh ấy muốn kết hôn vậy bọn em sẽ kết hôn, anh ấy muốn làm gì em sẽ làm mọi thứ cho anh ấy. Sau này cả hai bọn em cũng không còn gì để mà tiếc nuối nữa. Nếu không chờ một ngày nào đó nhớ lại, cả hai người sẽ chỉ cảm thấy khổ sở mà thôi, em không muốn thế.”

Chợt nghe xong những lời này của Tiểu Hồng Mạo, trong lòng Bạch Tuyết ngũ vị tạp trần. Giãy giụa trong lòng Tiểu Hồng Mạo vào ba năm trước cô cũng có, nhưng cô lại không có phần kiên quyết của Tiểu Hồng Mạo và đưa ra một quyết định trái ngược hoàn toàn. Đến nay chính cô cũng không biết quyết định khi đó của mình là đúng hay sai, nhưng cô mong rằng Tiểu Hồng Mạo sẽ may mắn hơn cô.

“Được, chờ anh Sói của em tới đây chị sẽ nói với anh ta.” Bạch Tuyết gật đầu cười nói.

“Cảm ơn chị, Bạch Tuyết.” Tiểu Hồng Mạo kích động lại gần, ôm lấy Bạch Tuyết.

Tiểu Hồng Mạo không biết bản thân mình còn có thể sống bao lâu, cũng không biết anh Sói có thể yêu cô bao lâu. Nếu tình yêu của anh Sói dài hơn sinh mệnh của cô, đó là may mắn cô có được. Nếu sinh mạng của cô dài hơn tình yêu mà anh dành cho cô thì đó cũng là cô may mắn.

Bạch Tuyết chờ đến lúc anh Sói quay lại, bước lại gần và nói, “Huy tổng, anh có thể tiễn tôi không?” Bạch Tuyết trừng mắt nhìn anh Sói vừa mới bước vào.

Anh Sói nhíu mày, xoay người đi theo Bạch Tuyết ra ngoài.

“Có chuyện gì cần nói với tôi sao?” Vừa ra khỏi phòng bệnh, anh đã hỏi trực tiếp.

“Có việc, anh không cần phải vội.” Bạch Tuyết cười nói.

“Chuyện gì?”

“Mấy ngày trước tôi cũng ở bệnh viện này, Tiểu Hồng Mạo nói anh quen với Viện trưởng, có thể giúp tôi tìm bác sĩ điều trị lúc đó không? Tôi muốn hỏi thăm một chút về bệnh tình của mình.” Bạch Tuyết nói.

“Được, đợi tôi gọi điện.” Anh Sói nói xong, lập tức mở điện thoại gọi vào một dãy số.

“Thật ra đã lâu tôi không tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe.” Bạch Tuyết chờ anh Sói bấm số gọi mới giả bộ vô tình nói: “Ba năm trước bác sĩ chủ trị cho tôi đã nói, có lẽ tôi không sống quá nửa năm. Sau đó tôi cũng không tới bệnh viện nữa, không biết bây giờ bác sĩ nói thế nào.”

Vốn anh Sói có chút không để ý, nhưng sau khi nghe Bạch Tuyết nói xong vẻ mặt của anh chớp mắt biến đổi. Anh không đề cập đến những gì vừa nghe được mà đi theo Bạch Tuyết tìm đến vị bác sĩ chủ trị kia.

“Cô Bạch Tuyết, tôi rất tiếc khi phải nói rằng với tình trạng sức khoẻ của cô hiện tại nhiều nhất chỉ có thể được nửa năm nữa thôi.” Bác sĩ chủ trị trầm trọng tuyên bố.

“Nửa năm à.” Bạch Tuyết cũng không có chút thương tâm nào: “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”

Mục đích đã đạt được, Bạch Tuyết cũng không dừng lại nữa mà phất tay vui vẻ đi khỏi bệnh viện.

“Thật là một cô gái tốt, thanh xuân trẻ đẹp, lạc quan yêu đời mà sao lại mắc phải loại bệnh này chứ?” Cho dù đã quen với mấy chuyện sống chết đời người nhưng bác sĩ vẫn không nén được cảm thán.

“Cậu có biết không?” Anh Sói quay đầu nhìn chằm chằm Phàn Đề, khác thường nói: “Cô ấy vừa nói cho tôi biết, ba năm trước bác sĩ cũng đã kết luận cô ấy không sống quá nửa năm.”

“Cậu nói gì…” Phan Đề chỉ chỉ hướng Bạch Tuyết rời đi, khó tin nói: “Trong ba năm này bệnh tình của cô ấy không chuyển biến xấu?”

“Cô ấy có thể sống ba năm, vậy chắc chắn Tiểu Hồng Mạo cũng có thể, thậm chí là lâu hơn.”

“Huy Lãng, tuy rằng tôi rất cổ vũ sự lạc quan của cậu, nhưng chuyện này…”

“Không phải cậu đã từng nói trong y học có rất nhiều ngoại lệ, khi bác sĩ tuyên bố không còn cách nào cứu chữa thì người bệnh lại xuất hiện kì tích còn sống thậm chí là khỏi hẳn.” Anh Sói nói.

“Đúng, nhưng loại này chỉ có tỷ lệ một phần ngàn vạn.” Phan Đề nói: “Xác suất khỏi hẳn là một phần tỷ.”

“Tôi không có yêu cầu Tiểu Hồng Mạo không thuốc mà khỏi ngay, nhưng cho dù thế nào thì tôi cũng muốn thử một lần. Trước khi Pê-ni-xi-lin được phát minh ra thì lao phổi là một căn bệnh nan y. Phàn Đề, tôi muốn vì Tiểu Hồng Mạo tìm ra liều Pê-ni-xi-lin chữa khỏi cho cô ấy.”

“Cậu có biết là trên thế giới có bao nhiêu người đang nghiên cứu thuốc chữa khỏi mười căn bệnh nan y không? Cậu có biết là đến tận bây giờ vẫn không có chút tiến triển như trước đây sao?” Phàn Đề nhắc nhở.

“Tôi tự mình đầu tư nghiên cứu.” Anh Sói khí phách tuyên bố.

“…” Dù sao cậu cũng có tiền, muốn làm gì thì làm.

HẾT CHƯƠNG 53

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.