Tiểu Hồng Mạo và Bạch Tuyết vừa mới ngồi xuống đã nhận được quà của Tào Nặc đưa sang.
“Đây là cái gì?” Bạch Tuyết nghi ngờ nhìn hộp quà trước mặt.
“Chocolate tự làm.” Tào Nặc giải thích.
“Làm gì? Lại muốn bọn tôi giả làm bạn gái cậu à?” Tiểu Hồng Mạo trực tiếp đẩy hộp quà trước mặt trở về, “Tôi bây giờ là người đã có bạn trai, loại chuyện này tôi không giúp được.”
“Tôi cũng không giúp.” Bạch Tuyết vừa nói vừa đẩy chocolate về.
“Không phải, tôi không bảo các cậu phải giả làm bạn gái tôi.” Tào Nặc giải thích, “Hộp chocolate này cũng không phải tặng cho các cậu.”
“Vậy là ai đưa?” Bạch Tuyết nhìn thoáng qua bao bì chocolate rồi nói, “Không nhìn ra nhãn hiệu, nhưng đóng gói tinh xảo, lại phối màu hồng như vậy, chắc hẳn là con gái.”
“Đúng vậy, tôi có một người bạn, là con gái…” Tào Nặc thấy mọi người nhìn mình với ý sâu xa, vội vàng giải thích, “Bạn bè trong sáng, tuyệt đối không như các cậu nghĩ đâu.”
“Anh mà có bạn nữ đơn thuần à?” Tiểu Minh hoài nghi.
“Nói gì vậy, cậu nói vậy thì đặt Bạch Tuyết với Tiểu Hồng Mạo ở đâu?” Tào Nặc phê bình.
“Cậu chắc chắn không thể nào có bạn nữ giới trong sáng, khỏe mạnh được.” Vu Cách bổ sung.
“Không sai!” Tiểu Minh luôn bội phục suy nghĩ chặt chẽ logic của Vu Cách.
“Tuy rằng cậu nói vậy thì cũng không sai, nhưng sao tôi nghe cứ cảm thấy không được tự nhiên nhỉ?” Bạch Tuyết không thoải mái nhìn về phía Vu Cách.
“Em cũng vậy!” Tiểu Hồng Mạo cũng cảm thấy như cơ thể mình bị công kích vậy.
Vu Cách bình tĩnh uống một ngụm sữa đậu nành, rồi mới lạnh lùng đáp lại: “Ở Bỉ Ngạn Hoa lâu như vậy, còn chưa nghe được sự thật, đúng là đáng buồn.”
“Này! Vu Cách, cậu muốn gây gổ đúng không?” Tính tình Bạch Tuyết có tốt hơn nữa cũng không nhịn được.
“Cô từng cãi nhau với tôi rồi à?” Vu Cách khinh bỉ nói.
“Tôi…”
“Được rồi, được rồi, đừng ồn ào nữa, mọi người đều là thân tàn chí khoẻ, sao phải tổn thương lẫn nhau.” Tào Nặc vội vàng khuyên can, “Chúng ta đều cần bao dung lẫn nhau.”
Ba người thân tàn chí khoẻ liếc nhau, ngẫm lại cũng đúng, tất cả đều là người bệnh mà? Không khỏe mạnh thì không khỏe mạnh đi, người bệnh cả đời, lòng dạ cũng lớn, cũng chỉ có loại người độc miệng như Vu Cách mới khiến người khác tức đến dậm chân. Có điều loại tính cách khuyết tật như Vu Cách thì còn khó chữa hơn cả bệnh nan y, Tiểu Hồng Mạo và Bạch Tuyết quyết định rộng lượng tha thứ cho người nào đó.
“Vậy người bạn nữ đơn thuần, khỏe mạnh, nữ tính đó tại sao lại muốn đưa chocolate cho chúng tôi?” Bạch Tuyết hỏi, Tiểu Hồng Mạo ở cạnh cũng tò mò nghe.
“Thì là, có chuyện muốn nhờ các cậu giúp đỡ.” Tào Nặc cười nói.
“Hỗ trợ? Giúp cái gì?” Tiểu Hồng Mạo tò mò.
“Là như này, người bạn này của tôi là diễn viên. Gần đây cô ấy vừa mới nhận một bộ phim điện ảnh, trong phim cô ấy diễn một người mắc bệnh nan y. Nhưng mà người ta là một cô gái khỏe mạnh, chắc chắn chưa bao giờ trải qua chuyện này. Cho nên muốn đến chỗ chúng ta trải nghiệm thử cuộc sống của người bệnh nan y.” Tào Nặc nói, “Nhưng mà trong Bỉ Ngạn Hoa, tôi nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có hai cậu là có chút quen thuộc với tình huống của nữ chính bộ phim này.”
“Sao lại quen thuộc?” Tiểu Minh hiếu kỳ nói.
“Tôi đọc qua kịch bản rồi, nữ chính bộ phim này với nam chính từng có hai lần yêu đương, một lần là nữ chính phát hiện mình bị bệnh, sau đó quyết đoán chia tay với nam chính, có phải rất giống với mối tình Bạch Tuyết từng trải qua không?” Tào Nặc nói.
“Giống cái khỉ, tôi lúc đấy biết mình bị bệnh rồi nên mới cố ý yêu đương, sau đó chia tay. Loại cách làm của nữ phụ độc ác như tôi, sao có thể đánh đồng với loại bạch liên hoa này.” Bạch Tuyết ghét bỏ nói.
“…” Nữ phụ ác độc như cô dựa vào gì mà ghét bỏ người ta bạch liên hoa hả.
(*) Bạch liên hoa: ám chỉ những cô gái luôn tỏ ra mình trong sáng, ngây thơ, hiền lành, vô tội.
“Dù sao cũng đều là chia tay sau khi bị bệnh mà.” Tào Nặc lười vạch trần Bạch Tuyết.
“Vậy dựa theo kịch bản, nhất định là nữ chính yên lặng chữa bệnh, trong quá trình đấu tranh với bệnh nan y thì bị nam chính phát hiện, sau đó hai người khóc lóc thảm thiết, đau lòng muốn chết, cuối cùng quyết định cười mà đối mặt với bệnh nan y?” Tiểu Hồng Mạo dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình khi xem những bộ phim trên TV, tự động tưởng tượng ra phần còn lại của bộ phim.
“Không sai, có phải cô và anh Sói cũng trải qua chuyện tương tự như vậy không?” Tào Nặc kích động nói.
“Kịch bản tệ hại như vậy, chắc chắn sẽ bị gạch đá.” Là một người xem thâm niên, Tiểu Hồng Mạo lập tức đưa ra đánh giá.
“Phim nào mà cậu ta tham gia chả rách nát.” Bạch Tuyết gia nhập phe phỉ nhổ.
“Này này… Lần này khác, người bạn này của tôi chính là người đang hot trong giới điện ảnh, phim chắc chắn sẽ không flop được, yên tâm.” Tào Nặc nói.
“Cậu còn quen biết minh tinh đang hot à?” Bạch Tuyết không tin hỏi, “Không phải là nữ vương từ cánh quần chúng của cậu đó chứ?”
Tiểu Hồng Mạo tưởng tượng đến hình ảnh ấy, không kiềm được phọt ngụm sữa đậu nành ra.
“Các cậu không tin đúng không, tôi nói tên là được, các cậu chắc chắn đã từng nghe rồi.” Tào Nặc thề son sắt nói.
“Ai vậy?” Tiểu Hồng Mạo tò mò hỏi.
“Nữ thần của đám đàn ông, Lam Linh Linh.” Tào Nặc kiêu ngạo giới thiệu.
“Lam Linh Linh?” Bạch Tuyết nhớ lại một chút, “Ồ, nữ phụ số 2 trong bộ phim tiên hiệp mới nổi gần đây?”
“Không sai!” Tào Nặc nói, “Bộ tiên hiệp kia tôi cũng từng đóng, chúng tôi quen nhau từ lúc đó.”
“Lam Linh Linh muốn tới viện điều dưỡng của chúng ta?” Tiểu Minh dĩ nhiên là biết Lam Linh Linh.
Mọi người ở đây kinh ngạc khi Tào Nặc thật sự có người bạn diễn viên khá nổi tiếng, ai cũng không chú ý tới, Vu Cách đang yên lặng ăn bữa sáng ở bên cạnh bỗng nhiên nhăn nhăn mày.
–
Tuy rằng lúc ăn sáng hai người chèn ép Tào Nặc đủ kiểu, nhưng chuyện này hai người rốt cuộc vẫn đồng ý giúp. Chẳng qua chỉ là trả lời Lam Linh Linh một vài câu hỏi mà thôi, cũng không tốn công gì.
“Em vừa đến văn phòng viện trưởng hả?” Trên đường đến phòng làm việc, Bạch Tuyết lên tiếng hỏi Tiểu Hồng Mạo.
“Vâng, em hỏi xem có nhiệm vụ mới giao cho em không.” Tiểu Hồng Mạo cũng không giấu giếm.
“Nhiệm vụ trước của em mới kết thúc không lâu, hôn mê ba ngày, bị bệnh một lần, vậy tính ra, thời gian nghỉ ngơi chân chính của em cũng chỉ mới bảy tám ngày mà thôi, làm gì mà gấp như vậy?” Bạch Tuyết hỏi.
“Em muốn thêm nhiều nhiệm vụ, để giá trị sinh mệnh cao hơn.” Tiểu Hồng Mạo trả lời.
“Vì Sói ca chứ gì.” Bạch Tuyết cười cười hỏi, “Đúng rồi, dạo này mấy ngày rồi không thấy anh ta đến tìm em nhỉ.”
“Anh ấy đi công tác, đi mấy quốc gia lận.” Tiểu Hồng Mạo mỗi ngày gọi video với Huy Lãng, đều thấy hoàn cảnh xung quanh anh không giống nhau.
“Anh ta đúng là yên tâm về em nhỉ.” Bạch Tuyết nhíu mày nói, “Tuy chúng ta đã ám chỉ với anh ta là em sẽ có thể sống hơn một tháng, nhưng mà trên báo cáo kiểm tra đã ghi chú rõ là em có thể chết bất cứ lúc nào. Dưới loại tình huống này, anh ta còn có tâm trạng đi công tác xa như vậy sao?”
“Tập đoàn Huy Hoàng là công ty đa quốc gia mà, huống chi anh ấy là tổng giám đốc, vốn đã rất bận. Hơn nữa trước đấy vì phối hợp trị liệu, suốt một tháng anh ấy không đi làm, bây giờ bận chút cũng rất bình thường mà.” Tiểu Hồng Mạo giải thích cho anh.
“Cũng đúng.” Bạch Tuyết chẳng qua cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng mà không đúng chỗ nào, cô cũng không nói rõ được.
Khi hai người nói chuyện, đảo mắt đã đến phòng làm việc, xe Bạch Tuyết còn chưa dừng hẳn, đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc từ xa.
“Đó là Đỗ Bình Quả thì phải?” Tiểu Hồng Mạo nói.
“Hình như vậy.” Bởi vì chỉ nhìn thấy nửa bên mặt, hai người cũng không chắc chắn.
“Cô ta đến làm gì?”
“Đi qua xem là biết ngay.” Bạch Tuyết dừng xe, hai người xuống xe đi tới.
Lúc này Đỗ Bình Quả cũng thấy hai người, xoay người chủ động tiến lên đón.
“Cô Đỗ, tiền vi phạm hợp đồng tôi đã bảo kế toán chuyển đến tài khoản của cô, giữa chúng ta hẳn là không liên quan gì nữa chứ.” Bạch Tuyết đánh đòn phủ đầu hỏi.
“Tôi đến không phải vì chuyện này.” Đỗ Bình Quả quan sát kỹ Bạch Tuyết, cuối cùng ánh mắt dừng trên mái tóc giả được Bạch Tuyết tỉ mỉ xử lý, “Mái tóc của cô đẹp đấy.”
“Cô rốt cuộc muốn nói gì?” Bạch Tuyết không nghĩ Đỗ Bình Quả đến chỉ để khen tóc của cô.
“Lần trước ở cửa hàng trang sức không cẩn thận đẩy cô một cái, cô không sao chứ?” Đỗ Bình Quả xin lỗi, “Bởi vì tôi thật sự không biết cô bị bệnh nan y, nếu tôi biết, nhất định sẽ không nói những lời đó với cô, dù sao thì… Cô cũng không còn nhiều thời gian, tôi quả thật không nên so đo với một người sắp chết.”
“Cô đúng là quái gở, thời kỳ mãn kinh đến sớm hả?” Tiểu Hồng Mạo ở bên cạnh nghe thấy rất không thoải mái, không nhịn được oán giận nói.
“Cô…” Đỗ Bình Quả bị Tiểu Hồng Mạo làm cho tức đến nỗi biểu cảm vặn vẹo.
“Đừng để ý đến cô ta, chúng ta vào thôi.” Bạch Tuyết lười đáp lại Đỗ Bình Quả, kêu Tiểu Hồng Mạo xoay người đi.
“Tôi và Tần Vọng Chi đã hủy bỏ hôn ước.” Đỗ Bình Quả la lên với bóng lưng Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết đang bước lên bậc thang chợt dừng dừng lại, nghi ngờ xoay người.
“Tôi biết bây giờ cô đang rất đắc ý, cảm thấy cô thắng rồi.” Đỗ Bình Quả không đợi Bạch Tuyết trả lời đã tự mình nói, “Cô lợi dụng chuyện mình bị bệnh nan y, lợi dụng sự đồng tình của anh Vọng Chi, trói anh ấy bên người, khiến anh ấy giải trừ hôn ước với tôi. Nhưng mà cô đừng quên, cô chỉ có thể sống thêm nửa năm, nửa năm mà thôi, trong chớp mắt sẽ qua ngay. Chờ cô chết, anh Vọng Chi nhất định là của tôi.”
“Cho nên cô đến là để nói cho tôi biết, cô hủy bỏ hôn ước với Tần Vọng Chi rồi?” Bạch Tuyết chắt lọc lời nói của Đỗ Bình Quả.
“Hình như là vậy.” Tiểu Hồng Mạo gật đầu.
“Bị chính chồng sắp cưới của mình vứt bỏ, chuyện bi thảm như vậy còn đến cửa nói riêng với tôi một tiếng để tôi vui mừng, cô Đỗ đúng là tốn công.” Bạch Tuyết nói.
“Chị vừa nói vậy, bỗng nhiên em cũng cảm thấy cô Đỗ đáng yêu hơn một chút.”
“Các cô… Các cô…” Đỗ Bình Quả bị hai người tung hứng suýt nữa tức phát khóc, cuối cùng chỉ có thể hung dữ nói, “Cô cứ đắc ý đi, dù sao nửa năm nữa tôi cũng sẽ tặng vòng hoa cho cô.”
“Nhất định phải nhớ rõ đấy.” Bạch Tuyết nhiệt tình vẫy tay, dặn dò Đỗ Bình Quả đi xa không được quên chuyện vòng hoa.
Tiểu Hồng Mạo chờ khi Đỗ Bình Quả lái xe rời đi, mới xoay người nói với Bạch Tuyết: “Tần Vọng Chi không đính hôn.”
“Ừ.”
“Hẳn là vì chị đấy.” Tiểu Hồng Mạo phỏng đoán.
“Sao mà chị biết được.” Bạch Tuyết không nhận.
“Nhất định là vì chị.” Tiểu Hồng Mạo kết luận.
“Sao em lại khẳng định như vậy?” Bạch Tuyết nghi ngờ nói.
“Vậy nếu là vì chị thì sao?” Tiểu Hồng Mạo thay đổi một cách hỏi khác.
“…” Bạch Tuyết im lặng.
“Hoặc là… Chị không hy vọng anh ấy vì chị?” Tiểu Hồng Mạo tiếp tục hỏi.
“…” Bạch Tuyết tiếp tục im lặng.
Vấn đề Tiểu Hồng Mạo hỏi Bạch Tuyết không trả lời, nhưng cả ngày Bạch Tuyết đều không yên lòng, trong đầu cô chỉ suy nghĩ về hai câu hỏi của Tiểu Hồng Mạo. Loại bồn chồn này, khi thấy Tần Vọng Chi thì trong chớp mắt biến thành một loại rung động.
“Tuyết Nhi.” Tần Vọng Chi tính thời gian tan tầm, chờ Bạch Tuyết ở ngoài cửa phòng làm việc của cô.
Bạch Tuyết nhìn Tần Vọng Chi chậm rãi đi về phía mình, bỗng nhiên trong lòng xuất hiện câu trả lời. Hóa ra là cô hy vọng, hy vọng Tần Vọng Chi vì mình mới hủy bỏ hôn ước.
“Em quả nhiên là nữ phụ độc ác.”
“Em nói gì cơ?” Tần Vọng Chi không nghe rõ câu nói vừa rồi của Bạch Tuyết.
“Em đang nghĩ lại.”
“Nghĩ lại gì cơ?”
Nghĩ lại nếu mình đã làm nữ phụ độc ác, dụ dỗ anh thuần khiết vô tội, thì tại sao lại không dụ dỗ đến cùng đi? Để bây giờ muốn xuống tay, nhưng lại nuối tiếc.