Tiểu Idol Đột Nhiên Xuất Hiện

Chương 21



Một lần nữa, Ôn Giản Ngôn lại quay trở về căn phòng trong suốt.

Bốn phía là ánh sáng mạnh, vô số camera lớn nhỏ vờn quanh, tựa như từng con mắt đang thăm dò.  

[Phó bản tiếp theo sẽ bắt đầu trong năm phút]

Lại là âm thanh và tiếng đếm ngược quen thuộc. Ôn Giản Ngôn còn tưởng bản thân đã quen hơn, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này hắn vẫn cảm thấy kiêng kị dưới đáy lòng.

Hoàn toàn chẳng có tiến bộ nào hết…

Hắn thở dài đè nén cảm xúc trong lòng, cúi đầu mở giao diện livestream của mình ra.

Bên trong ba lô chứa hai đạo cụ.

[Răng của Tiểu Khiết (đạo cụ cấp khó trong phó bản Trường cấp ba Đức Tài). Tác dụng: triệu hồi mái tóc của Tiểu Khiết, ngăn cản thương tổn trong vòng một phút.]

[Ngài Gương (đạo cụ cấp sử thi trong phó bản Trường cấp ba Đức Tài). Tác dụng:?]

Dựa theo thông tin Ôn Giản Ngôn thu thập được trong khoảng thời gian này, những đạo cụ từ cấp khó trở lên thu thập từ phó bản có thể mang ra ngoài, cũng có thể làm giao dịch hoặc sử dụng trong phó bản tiếp theo… Nếu không phải Trường cấp ba Đức Tài đã đóng cửa, việc mua bán đạo cụ quá phô trương thì Ôn Giản Ngôn đã bán sạch chúng.

Phía trên ba lô, cây táo xanh um tươi tốt.

[Cây táo giống: LV1]

(Đóa hoa phá tan hư ảnh: Đang phát triển)

(Quả nói dối: Đang phát triển)

Ôn Giản Ngôn nhìn số dư tích phân trong tài khoản của mình.

Ừm, không tồi, rất phong phú.

Chỉ cần có thể mang số tích phân này vào, nhất định lần này hắn sẽ không còn chật vật như trước, không chừng còn có thể thoải mái…

Ôn Giản Ngôn chưa kịp nghĩ xong, đột nhiên bên tai vang lên âm thanh hoạt bát của trợ lý nhỏ:

“Tích phân mà streamer cấp E có thể mang vào phó bản là: 1000. Mong streamer dùng tiết kiệm, cố gắng sống sót.”

Ôn Giản Ngôn: “…”

Chậc, chỉ có thể đổi mười phút thời gian sinh tồn thôi.

Còn sợ cái gì nữa sao?!

Muốn đấm người ghê.

Hắn nghiến răng hỏi: “Nếu cấp bậc của streamer được nâng lên thì sao?”

Trợ lý nhỏ trả lời bằng chất giọng công thức hóa: “Sau khi streamer thăng cấp, mặc dù độ khó của phó bản sẽ tăng lên theo nhưng hạn ngạch tích phân có thể mang vào phó bản cũng tăng lên tương ứng!” 

“Gợi ý nhỏ, chỉ có tích phân được tính từ số lượng khán giả mới có thể thăng cấp cấp bậc streamer, ngoài ra tích phân thu được từ phần thưởng và hoàn thành nhiệm vụ không có tác dụng ở phương diện này!”  

“…”

Thật sự là chu đáo về mọi mặt, không có chỗ nào để lợi dụng sơ hở. 

Các người thật sự rất giỏi làm kinh doanh.

Bên ngoài vách tường trong suốt, vô số căn phòng nhỏ dạng lưới treo lơ lửng, đám streamer bị nhốt bên trong mang những dáng vẻ khác nhau. Có người tự nhiên tựa lưng vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi, có người giống Ôn Giản Ngôn đang nhìn màn hình giao diện livestream của mình, cũng có người bàng hoàng hoảng sợ, đập mạnh vào vách tường, kêu la thảm thiết trong im lặng.

Giống như một bộ phim hài ngớ ngẩn được thu nhỏ lại bằng khối vuông lớn.

Thời gian đếm ngược màu đỏ tươi di chuyển trên vách tường.

5, 4, 3, 2, 1…

[Chào mừng bạn đến với phòng livestream Ác Mộng, buổi livestream tiếp theo sẽ bắt đầu ngay lập tức]

Giọng nữ dạt dào tình cảm vang lên:

[Tôn chỉ của chúng tôi là – giải trí đến chết!]

*

Có gì đang rung chuyển.

Rung động nặng nề truyền đến từ bên cạnh, giống như tiếng lốp xe chạy trên sỏi nhỏ.

Ôn Giản Ngôn nhíu mày mở mắt.

Hắn phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc xe buýt cũ kỹ, mùi dầu bốc lên ngùn ngụt trong không khí khiến người ta váng đầu. Ghế ngồi và rèm che nắng đều bẩn thỉu, ánh sáng lờ mờ, mơ hồ có thể nhìn thấy những người ngồi trên ghế cách đó không xa.

“Anh không sao chứ?”

Một giọng nữ quan tâm phát ra từ bên cạnh.

Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn, thấy một cô gái mặc váy xanh trắng, tóc ngắn ngang tai ngồi bên cạnh mình, lúc này đang ân cần nhìn hắn:  

“Anh say xe sao?”

“Đúng vậy, tôi hơi say.”

Ôn Giản Ngôn gật đầu phối hợp chống tay lên trán, để lộ nụ cười nhợt nhạt yếu ớt.

Vừa nói hắn vừa ngước mắt, im lặng nhìn lướt qua bên trong xe buýt.

Toàn bộ xe buýt đầy một nửa, chắc là chưa đến hai mươi người. Nhiều người như vậy không có khả năng đều là streamer, có lẽ là cả NPC và streamer trộn lẫn cùng một chỗ.

Có streamer rất dễ nhận dạng, ví dụ như gu ăn mặc quá khác biệt, hoặc là vẻ mặt thật sự không giống người bình thường… quá hồi hộp lo lắng hoặc quá bình tĩnh trấn định.

Nhưng cũng có những người nhìn từ vẻ ngoài rất khó phân biệt được là NPC hay streamer. Ví dụ như Ôn Giản Ngôn.

Lần này tiến vào phó bản hắn mặc quần dài màu đen và áo sơ mi trắng bình thường. Trang phục theo phong cách cổ điển, vĩnh viễn không lỗi thời, nếu chỉ nhìn từ quần áo thì rất khó xác định được hắn ở bên trận doanh nào.

Sau khi nhìn quanh một vòng, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng tìm thấy Tô Thành cùng mình đi vào phó bản.

Lúc này anh ta đang ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, quay lưng về phía hắn, dường như đang nhìn ra ngoài.

Sau khi xác định vị trí của Tô Thành, Ôn Giản Ngôn rời tầm mắt, sờ lên chiếc túi căng phồng của mình… đầu ngón tay hắn chạm phải một thứ gì đó lạnh lẽo nặng trịch, rất giống điện thoại di động.

Hắn lấy điện thoại liếc mắt nhìn qua.

Ok, là điện thoại thông minh, pin đầy nhưng không có tín hiệu.

Có thể mở khóa màn hình điện thoại bằng dấu vân tay của mình. Sau khi mở khóa, màn hình lập tức hiện lên thông báo:

[Thẻ nhận dạng]

Họ tên: Triệu Thành Nhất

Tuổi: 23

Nghề nghiệp: Y tá thực tập tại Bệnh viện Đa khoa Tư nhân Phúc Khang

Cốt truyện liên quan: Chưa được mở khóa

[Phân bổ thời gian sống sót ban đầu…]

“Anh cố nhịn thêm chút nữa, có lẽ chúng ta sắp đến rồi.”

Hiển nhiên cô gái hiểu nhầm hành vi móc điện thoại di động của Ôn Giản Ngôn, bèn dùng tay quạt quạt giúp hắn, cất tiếng an ủi: “Tôi cũng không ngờ bệnh viện Phúc Khang lại cách thành phố xa như vậy… Trời ạ, nhưng mấy y tá thực tập như chúng ta làm gì còn lựa chọn nào khác?”

Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn NPC nữ bên cạnh, mỉm cười với cô:

“Cảm ơn, tôi đã ổn hơn nhiều rồi.”

Dưới cái nhìn chăm chú của đối phương, hai má cô gái phớt đỏ, đánh nhẹ mặt sang chỗ khác:

“Không, không sao, chúng ta là bạn học mà.”

Ôn Giản Ngôn hơi cúi người lại gần, nụ cười bên môi càng đậm hơn: “Nếu còn một lúc nữa mới đến bệnh viện, tại sao chúng ta không trò chuyện với nhau nhỉ.”

Sau khi phát sóng, phòng livestream [Thành Tín tối thượng] bắt đầu hoạt động sôi nổi.

“Uầy uầy uầy! Bã xã lại bắt đầu phóng điện rồi!”

“Đáng ghét, vì sao người bị dụ dỗ không phải là tôi, tôi cũng muốn trở thành người được streamer bắt chuyện!”

“Ha ha ha ha, có mỗi mình tôi chú ý à? Thận phận của streamer là y tá thực tập, lần này nếu hắn muốn đóng giả làm người khác sẽ rất khó.”

“Đúng đúng, tôi nghi ngờ phòng livestream cố tình đá hắn vào phó bản Phúc Khang, báo thù cho chuyện lần trước.”

“Làm hay lắm!”

“So với việc coi streamer qua cửa dễ dàng thì tôi càng muốn xem hắn ta bị lật xe.”

Chẳng mấy chốc, thân xe buýt rung lắc nhẹ, tốc độ dần chậm lại cho đến khi dừng hẳn. Cùng với tiếng phanh tay trầm khàn chói tai vang lên, thân xe loạng choạng dừng lại.

Tài xế phía trước quay đầu, vẻ mặt vô cùng cứng ngắc dưới ánh đèn, hai mắt đục ngầu bình tĩnh chăm chú nhìn mọi người trong xe:  

“Đã đến bệnh viện Phúc Khang, mời mọi người, xuống xe.”

NPC và streamer ngồi ở hàng đầu đứng dậy, lần lượt rời khỏi xe buýt.

Qua cánh cửa sổ phủ đầy bụi bặm, Ôn Giản Ngôn nhìn ra ngoài.

Sắc trời đã tối, xung quanh đen kịt tĩnh lặng, phóng tầm mắt nhìn ra xa, ngoại trừ con đường đất xiêu vẹo thì xung quanh gần như hoang vắng không có bóng người, đèn pha xe buýt trở thành nguồn sáng duy nhất giữa bóng tối.

Trước mặt là một bệnh viện cỡ nhỏ, tòa nhà kiểu cũ trông có vẻ đặc biệt cũ kỹ, tường sơn trắng xóa bong tróc, lộ ra vách tường màu đất đen, biển báo bên ngoài cũng loang lổ mơ hồ, song cũng đủ để Ôn Giản Ngôn nhìn thấy văn tự trên đó…

“Bệnh viện Đa khoa Tư nhân Phúc Khang”.

Bốn phía xung quanh u ám khiến tòa bệnh viện cũ nát trước mặt nom có vẻ cực kỳ âm trầm.  

Ngay lúc mọi người lần lượt xuống xe, có người bạo gan xoay người lao vọt về phía tài xế, nhìn gã bằng ánh mắt đỏ ngầu điên cuồng. Hắn dùng ngón tay trắng bệch nắm chặt cánh tay tài xế, dưới sự ngăn cản của đối phương vẫn không từ bỏ ý định duỗi tay về phía vô lăng:

“Không, không không… Tôi, tôi không muốn vào!”

Dường như bởi vì căng thẳng tột độ mà lảm nhảm: “Làm ơn, lái xe đi, tôi, tôi không muốn xuống xe! Tôi không muốn xuống xe!”

Dựa theo chiếc quần đinh tán cùng quả đầu mào gà thời thượng, chắc hẳn người này là streamer, hơn nữa còn là streamer lần đầu vào phó bản.

Rất nhiều streamer đã quen với chuyện này, chỉ liếc nhìn một cái rồi xuống xe.  

Có mấy NPC quan tâm tiến lên, vừa an ủi vừa khuyên nhủ, dường như thật sự cho rằng người kia chỉ là không quen với cuộc sống thực tập nên mới làm lố như vậy.

Tài xế cũng mất kiên nhẫn: “Mau mau mau, mau chóng xuống xe, đừng làm trễ giờ của tôi, tôi chỉ phụ trách chở mấy người đến, còn lại không quan tâm.”

Rốt cục tên streamer mới đang giãy giụa la hét cũng xuống xe. Chiếc xe buýt lao trên con đường gồ ghề rời đi, chỉ để lại một tràng bụi mù mịt.

Tên streamer mới rụt người đi cuối hàng, khuôn mặt trắng bệch cúi gằm, trong miệng lẩm bẩm gì đó, thoạt nhìn có vẻ bàng hoàng sợ hãi.

Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc đồng phục y tá bước ra khỏi bệnh viện. Dáng người bà ta gầy gò, đường nét khuôn mặt hằn sâu, tuổi khoảng trên dưới 50, ánh mắt khắc nghiệt lạnh lùng, trên quần áo mặc còn có bảng tên.

Tiết Minh Diễm – y tá trưởng bệnh viện Phúc Khang.

“Sao đến muộn vậy?” Bà ta nhướng hàng mi khô gầy lên, quét cặp mắt lạnh như băng qua đám người tiều tụy trước mặt, chán ghét nhíu mày: “Đi thay quần áo nhanh lên, bệnh viện đang thiếu nhân lực. Nếu cô cậu làm trễ nãi thời gian, có tin tôi ghi chú vào sổ tay thực tập của mấy người không?”

Tiết Minh Diễm vẫy tay như đuổi ruồi, chỉ cho bọn họ một hướng: “Tầng một, nhanh lên.”

*

Bên trong phòng thay đồ, đồng phục y tá phù hợp với vóc dáng đã được chuẩn bị sẵn. Ôn Giản Ngôn kéo rèm lại, sau đó thò tay lấy điện thoại di động trong túi ra, dòng chữ cuối cùng của tin nhắn vẫn là:

[Phân bổ thời gian sinh tồn ban đầu…]

Xem ra thời gian sinh tồn ban đầu chỉ phân bổ vào tài khoản khi cốt truyện chính thức được kích hoạt, giống như lần trước hắn gặp Từ Viện trong phòng ngủ ký túc xá.

Điều này ít nhất có nghĩa là streamer vẫn được an toàn trong khoảng thời gian này. Đột nhiên ngoài cửa truyện đến giọng nói mất kiên nhẫn của Tiết Minh Diễm:  

“Xong chưa?”

Ôn Giản Ngôn hoàn hồn: “Xong ngay đây.”

Hắn vừa cất tiếng trả lời vừa cúi đầu, nhanh chóng cởi áo sơ mi. Cổ áo sơ mi lỏng lẻo mở rộng, để lộ hàng xương quai xanh thon dài, dưới ánh đèn mờ ảo, da Ôn Giản Ngôn trắng đến phát sáng, ngực bụng săn chắc, theo động tác của hắn có thể mơ hồ thấy được đường cong cơ bắp duyên dáng.

Phúc lợi thình lình ập tới khiến phòng livestream lập tức bùng nổ, tất cả khán giả gào thét kích động.

“Không ngờ vóc người của chó lừa đảo còn rất ngon.”

“A a a a a a a a a a, vợ lộ hàng rồi! □□ nổ rồi, cảm ơn cưng! [Thưởng tích phân 50]”

“Trời **, đường cong dáng người quá đẹp, hôm nay nhà vợ còn thiếu chân làm ấm giường không? Tui có thể vào việc liền [Thưởng tích phân 50]”

“Mau mau mau, tiếp đi, đây là những gì khán giả trả phí tụi tui nên được xem! [Thưởng tích phân 100]”

Ôn Giản Ngôn hoàn toàn không hay biết gì về chuyện đang diễn ra trong phòng livestream của mình. Hắn thay quần áo bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Bộ đồng phục y tá màu xanh lam do bệnh viện phát nhanh chóng được kéo xuống, che khuất đường cong tuyệt đẹp trên người chàng trai. Lồng ngực rắn chắc, vòng eo nhỏ hẹp, làn da trắng nõn lập tức biến mất.

Bình luận một mảnh la ó than rên.

“A a a a a a đừng mà, sao streamer lại thay quần áo nhanh vậy, người ta còn chưa nhìn đã mắt!”

“Lại cởi ra thêm lần nữa đi, trẻ con thật sự nhìn chưa đủ!”  

“Khi nào streamer có thể thay đổi phong cách livestream một chút thì tốt rồi, để streamer lộ diện nhan sắc đi, tôi nhất định sẽ mua vé nhìn!”

Ôn Giản Ngôn cất điện thoại di động vào túi, kéo rèm bước ra ngoài.

Trạm y tá của bệnh viện Đa khoa Tư nhân Phúc Khang không lớn lắm, vách tường trắng bệch bẩn thỉu, bên trong bày mấy bộ bàn ghế và tủ cũ, nom có vẻ khá chật chội sau khi bị mười mấy y tá thực tập chen vào.

Phía trên vách tường treo một chiếc đồng hồ treo tường, cây kim chậm rãi di chuyển phát ra từng tiếng tích tắc.

…Còn mười phút nữa là 10 giờ tối.

Tô Thành đứng cách Ôn Giản Ngôn không xa, nhưng từ đầu đến giờ hai người vẫn chưa chào hỏi câu nào.

Trước khi tiến vào phó bản, Ôn Giản Ngôn đã dặn anh ta cố gắng không được để lộ chuyện hai người quen nhau trong phó bản. Bằng không khả năng cao sẽ giống như Khổng Thế Hưng ở phó bản trước, mau chóng bị người khác thăm dò ra thân phận cùng đồng đội, sau đó tìm kiếm sách lược nhắm vào bọn họ.

Dù sao, đối với Ôn Giản Ngôn hiện đang mang trong mình giá trị cừu hận của nhiều người thì ngoài quỷ quái ra, hắn cũng cần phải tùy thời cảnh giác những streamer khác.  

“Đúng rồi…”

Cô gái lúc trước bắt chuyện với Ôn Giản Ngôn trên xe buýt tiến đến gần, quan tâm hỏi thăm:

“Bây giờ anh thấy thế nào? Còn chóng mặt không?”

Vừa rồi khi ở trên xe, Ôn Giản Ngôn đã moi được không ít tin tức.

Cô gái này tên Trình Mai, là bạn cùng lớp với thẻ thân phận, đồng thời cũng là y tá thực tập tại bệnh viện Phúc Khang.

Cô ấy là người địa phương, mặc dù chưa bao giờ đến bệnh viện ở ngoại ô, nhưng đã từng nghe qua tin đồn bệnh viện Phúc Khang ở đâu đó.

Nghe nói nơi này có chút tà môn, trong viện xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ, tỷ lệ tử vong cũng cao đến thái quá, dẫn tới tình trạng bệnh nhân nơi đây thưa thớt, rất ít người sẽ nguyện ý đến bệnh viện Phúc Khang điều trị. Bệnh viện cũng dần trở nên cũ nát, nhưng không ngờ lần này đột nhiên lại muốn tiếp nhận một nhóm y tá thực tập.

“Có thể bởi vì đột nhiên bệnh viện có nhiều bệnh nhân hơn?”

Trình Mai suy đoán.

Ôn Giản Ngôn đăm chiêu gật đầu: “Có lẽ là vậy.”

Ngay khi hai người nói chuyện với nhau, Tiết Minh Diễm đi vào phòng trực ban. Bà ta vỗ tay, căn phòng vốn đang ồn ào lập tức yên tĩnh, từng người hoặc là hoảng sợ, hoặc là bất an, hoặc là ánh mắt ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhìn qua.  

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tiết Minh Diễm hắng giọng, bắt đầu huấn luyện đám y tá thực tập trước mặt.

Từ các quy tắc trong bệnh viện đến kỷ luật nơi thực tập rồi cách phân chia điểm…

Cuối cùng, ba phút sau, bà ta ngừng bài diễn thuyết của mình.

Tiết Minh Diễm cầm cốc nước nhấp một ngụm làm nhuận họng, bắt đầu vào chủ đề chính: “Mặc dù hôm nay là ngày đầu tiên thực tập, nhưng bệnh viện Phúc Khang đang thiếu nhân lực, cho nên đêm nay các cô cậu phải tham gia tuần tra ca đêm. Nhớ làm thật tốt cho tôi, không được lười biếng, hiểu chưa?”

Bà ta nâng ngón tay gầy gò lên, chỉ vào đồng hồ rồi nói tiếp:

“Vòng tuần tra đầu tiên bắt đầu lúc 10 giờ tối và kết thúc trong vòng 2 giờ, sau khi kết thúc quay về tầng một tập hợp, để tôi phân công nhiệm vụ tuần tra tiếp theo cho cô cậu.

Bây giờ cô cậu có thể đi lên các tầng tương ứng làm quen, nếu có bệnh nhân bấm chuông cần gì thì phải đến chỗ bệnh nhân ngay lập tức, nếu có trường hợp khẩn cấp không thể xử lý thì đến trạm y tá để tìm tôi, nghe chưa? ”

“Nghe ạ…”

“Hiểu rồi…”

Tiếng trả lời thưa thớt vang lên.

Tiết Minh Diễm nheo mắt nhìn đám y tá thực tập xung quanh một vòng, bắt đầu phân công công việc: “Cậu, cậu, cùng cậu, còn có cậu, đi tầng hai.”

“Ba người cô cậu ở tầng một với tôi.”

“Hai người đi lên tầng bốn.”

Tầm mắt bà ta chuyển sang phía Ôn Giản Ngôn, đôi mắt xám màu khắc nghiệt phía sau tròng kính hơi nheo lại: “Cậu và hai người bên cạnh đi tầng hầm một.”

Chẳng mấy chốc, tất cả y tá đã được chỉ định tuần tra ở các tầng.

Trình Mai cùng hai người khác được phân lên tầng ba, mà Ôn Giản Ngôn, Tô Thành và một NPC khác bị phân tới tầng hầm.

Sau khi kết thúc nhiệm vụ phân tầng, một giọng nói quen thuộc vang bên tai tất cả streamer:

[Hoàn thành phân bổ thời gian sinh tồn]

“Phó bản hiện giờ là phó bản bình thường giới hạn thời gian, thời gian là 9 giờ.

(Sống sót từ 10 giờ tối đến 7 giờ sáng là có thể qua màn)”

Lặp lại phương pháp nhận tích phân của streamer xong, giọng nói bỗng trở nên hăng say nhiệt huyết: “Khán giả là thượng đế, độ hot là tất cả! Mong bạn hãy chiến đấu vì phòng livestream của mình!”

Ba người Ôn Giản Ngôn đi dọc theo hành lang thiếu ánh sáng. Hắn lấy điện thoại nhìn qua, thời gian đếm ngược màu đỏ như máu đã bắt đầu.

[59:01]

Được lắm, không ngờ thời gian sinh tồn lần này tận một giờ!

Ôn Giản Ngôn thoáng đứng hình, tăng gấp ba lần luôn!

Mặc dù so với chín giờ thì con số này chỉ như muối bỏ bể, nhưng sau khi trải qua hai mươi phút gian khổ của phó bản trước, không hiểu vì sao hắn bỗng sinh ra một chút xúc động khi thấy thời gian sinh tồn ban đầu vô cùng bình thường này.

“Không tồi không tồi, tuy thời gian sinh tồn ban đầu lần này vẫn không nhiều lắm, nhưng chí ít cũng không phải hai mươi phút!”

“Chúc mừng streamer tẩy sạch vết nhơ may mắn cấp E!”

(*) Nếu may mắn được phân thành cấp bậc thì A là may nhất, E là kém may nhất hay có thể hiểu là xui tận mạng, xui như chó.

“Chẳng qua streamer lật xe cũng không ngã, dù sao may mắn cấp E cũng xem như một loại hình thức lật xe!”

“Tóm lại là cảm động trời đất, thật đáng ăn mừng!”

Hành lang sâu hút trống trải, phòng bệnh hai bên đều đóng chặt, bên trong tối om không có một chút âm thanh và ánh sáng, tựa như hốc mắt đen ngòm đang bình tĩnh lặng lặng nhìn chăm chú vào người tới.  

Mùi nước khử trùng nồng nặc trong không khí. Trên vách tường loang lổ phai màu là những bức ảnh giới thiệu của bác sĩ, nụ cười của họ giống hệt nhau, thậm chí độ cong khóe môi cũng rất giống, nom cực kỳ mơ hồ và trống rỗng.

Tiếng bước chân của ba người vang vọng giữa hành lang, càng đi về trước, loại áp lực vô hình khiến lòng người không yên, sống lưng phát lạnh càng mạnh mẽ.

“Ừm… vậy chúng ta phải đi trong bao lâu nữa?”

Nhiệt độ không khí ngày càng giảm mạnh, Tô Thành khó chịu rùng mình một cái, cất tiếng hỏi.

“Không phải lúc nãy y tá trưởng đã nói sao? Tầng hầm có thang máy chuyên dụng.”

NPC vừa đi về phía trước vừa không hay biết gì trả lời, dường như không nhận ra rằng bọn họ đang tách khỏi đám đông: “Đừng lo lắng, chắc là ở phía trước thôi.”  

Chẳng mấy chốc ba người đã rẽ vào góc hành lang, cách đó không xa, dưới ánh đèn u ám, một cánh cửa thang máy loang lổ cũ kỹ lớn hơn thang máy bình thường xuất hiện trước mặt. Cánh cửa để lộ màu xám sắt buồn tẻ, không hiểu sao lại mang tới cảm giác bức bách nặng nề.

Trên đó treo một tấm biển: “Thang máy chuyên dụng, không phận sự miễn sử dụng”.

Ôn Giản Ngôn bước lên phía trước, nhìn tấm bản đồ dán trên vách tường. Phía trên in hình toàn bộ kết cấu kiến trúc bệnh viện Phúc Khang:

Tầng năm, phòng viện trưởng và phòng họp.

Tầng bốn, phòng mổ

Tầng ba, khu sản, phụ khoa

Tầng hai, X quang và kho lưu trữ

Tầng một, tiền sảnh, khu vực cấp cứu

Ánh mắt hắn di chuyển từng li từng tí xuống phía dưới, linh cảm chẳng lành trong lòng biến thành sự thật…

Tầng hầm một: Nhà xác

Ôn Giản Ngôn: “…”

Cánh cửa thang máy màu xám sắt lớn như đang nhìn họ bằng ánh mắt lạnh căm, như đang âm thầm tỏa khí tức âm u ra bên ngoài.

Trong phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Hóa ra là loại thang máy chuyên dụng này!”

“Chuyên dụng dành cho xác chết, cười chết ngất.”

“Tôi nhớ vòng tuần tra đầu tiên của phó bản này thì tầng hầm là nơi có tỷ lệ tử vong cao nhất, về cơ bản, hầu như không có mấy ai xuống dưới sống sót trở về.”

“Tuyệt, không ngờ là nơi hung hiểm như vậy, tôi cảm giác phỏng đoán lúc trước hình như không đúng lắm. Mọi người chờ chút, tôi qua phòng live của mấy streamer khác coi thời gian sinh tồn của bọn họ.”  

“Tôi cũng đi.”

“Dẫn tôi theo với!”

“Tôi về rồi đây, streamer bên tôi có thời gian sinh tồn ban đầu là hai giờ và ba giờ.”  

“Tôi cũng vừa từ cách vách trở về, bên tôi có năm tiếng, vận may quá đỉnh.”  

“Bên tôi cũng ba tiếng.”

“Còn bên…”

Chẳng mấy chốc khán giả chạy tán loạn khắp nơi đã trở về. Sau khi đối chiếu thêm lần nữa với các streamer trong phó bản, tất cả mọi người đồng loạt rơi vào khoảng lặng.

“…”

Ừm, có vẻ vừa nãy chúc mừng hơi vội.

Cho nên…

Kết quả tên kia vẫn là ít nhất!!!!

Hết chương 21

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.