Máy quay được khởi động, Khương Ấu bôn ba khắp nơi ở Hoành Điếm cùng đoàn phim.
Lâm Viễn đã từng nói là mặc kệ về sau cô có chọn đi con đường nào đi nữa, thì bây giờ vẫn phải thử qua tất cả các loại hình nghệ thuật ít nhất một lần, nếu cô không có hứng thú với thứ khác vậy thì lúc đó lại quay về chú tâm phát triển sân khấu.
Suất diễn của nữ phụ số ba tuy không nhiều lắm nhưng rất hút mắt.
Khương Ấu cũng đã giúp đoàn phim được một lần trải nghiệm cảm giác kinh ngạc trước sắc đẹp là như thế nào.
So với kiếp trước của Khương Ấu thì trang phục ca nữ thời bây giờ lộng lẫy hơn rất nhiều.
Vì từng xem qua video Khương Ấu gảy đàn tỳ bà rồi nên đạo diễn quyết định cứ để cô lên sân khấu như vậy.
Tạo hình, ống kính cũng như quy mô của bữa tiệc, tất cả đều được bày trí rất sặc sỡ.
Ngay khi Khương Ấu vừa bước ra, ánh sáng xung quanh bỗng chốc mất hút, dường như chỉ còn thấy một mình cô.
Dáng người mảnh khảnh đơn côi ngồi trên sân khấu, ngón tay ngọc ngà từ tốn gảy, âm thanh của chiếc tỳ bà kia vang vọng, cô nàng run rẩy lông mi mà ngước mắt, trong thoáng chốc, cô không thể phân biệt được nơi đáy mắt mình trông thấy là ánh sáng hay là một vực sâu không đáy đầy tăm tối.
Đạo diễn muốn cô vừa đàn tỳ bà vừa hát [Dao âm], cô làm theo, giọng hát của cô tựa như có phép thuật, đến mức khiến người nghe không kiểm soát nổi bản thân mà thả mình chìm đắm trong câu hát đó.
Đối với thành quả của cảnh quay này đoàn phim cực kỳ kinh ngạc và hài lòng, đồng thời Khương Ấu cũng được đạo diễn đề cử cho một chương trình ca hát.
Sau đoạn diễn đó, trong lúc nhất thời bầu không khí ở hiện trường vẫn chưa thể khôi phục lại, thậm chí đạo diễn còn vỗ tay khen cô quả thật nên đi hát.
Khương Ấu đảm nhận vai nữ phụ số ba nên nhường lại suốt ở chương trình ca nhạc cho một ca sĩ khác.
Lâm Viễn biết được thì tức tốc chạy tới đoàn phim, anh ấy không tới tay không, một thùng toàn trà sữa với bánh ngọt anh mang đến là chút lòng thành dùng để cảm ơn các nhân viên trong đoàn đã luôn giúp đỡ Khương Ấu.
Lâm Viễn tự thân dẫn cô nghệ sĩ nhỏ nhà mình đi cảm ơn đạo diễn.
Đạo diễn không thèm để ý xua tay: “Cậu còn ngại ngùng với tôi làm gì, nếu hồi trước cậu mà không nói chuyện với Lâm ảnh hậu thay tôi, thì chắc bây giờ sấp kịch bản kia còn đang nằm trong tủ đấy.”
Hóa ra trong này còn có một phần ơn tình của anh Viễn.
Khương Ấu âm thầm ghi nhớ, yên lặng ở bên cạnh Lâm Viễn nghe bọn họ khách sáo trò chuyện.
“Đúng lúc nữ phụ số hai bị vướng lịch trình nên chương trình [Chủ nhật vui vẻ] ngày mai sẽ để cho Khương Ấu đi thay.”
[Chủ nhật vui vẻ] là chương trình tạp kỹ kỳ cựu, đều là nhóm các diễn viên chính đến đấy để quảng bá cho phim, vừa hay nữ phụ số hai lại trùng lịch trình với chương trình khác, Lâm Viễn lại đang ở đây, đạo diễn đành cho Lâm Viễn một chút mặt mũi.
Vị đạo diễn này chưa từng giành được giải thưởng lớn nào nhưng khi quay phim lại không hề sợ hãi, bởi vì gia đình có chút sức ảnh hưởng, tin tức cũng nhanh nhạy hơn người thường. Ví dụ như đêm gặp mặt với các diễn viên kia, sau khi Khương Ấu đi gặp Tề Lễ Dự thì nhà đầu tư của bọn họ lập tức bị thay đổi.
Không cần đoán cũng biết sự tình bên trong, ít nhất là cô nghệ sĩ này có quen biết với Tề tổng.
Mặc dù ngày hôm sau ông ta cũng đã tính đến chuyện sẽ đổi người đầu tư, thế nhưng không tài nào nghĩ tới Tề Lễ Dự sẽ đạp một chân vào đây.
Nhưng là tiền không mời mà đến, vừa hay có thể mượn cơ hội này bon chen với Tề thị, làm sao chuyện phòng vé có thể so sánh được với lợi ích của gia đình cơ chứ.
Đạo diễn cười ha hả khen khí chất của Khương Ấu, Khương Ấu tuy nhíu mày nhưng vẫn cười nói đạo diễn quá khách sáo.
Trong trí nhớ nguyên chủ, mấy loại tài nguyên như thế này rất khó tìm được, đối với người mới vào nghề như cô thì cho dù đã tốn rất nhiều công sức vẫn chưa chắc sẽ giành được.
Một bộ phim đổi lấy hai tài nguyên, nếu không phải vì nể mặt Lâm Viễn thì chính là… vì người kia.
Ở một khía cạnh nào đó thì điều này vẫn rất có ích, đoàn đội và người đại diện của cô hiện tại đều thuộc hạng nhất hạng nhì trong giới, cô cũng không ảo tưởng đến mức cho rằng công ty nhìn trúng mình.
Giải trí Thất Ấu.
Tề và Ấu à.
Khương Ấu hơi nhướng mày, rốt cuộc không nhịn được cong khóe môi một chút, chiếc má lúm đồng tiền kia như ẩn như hiện.
….
Vào ngày quay hình [Chủ nhật vui vẻ], tuy được tổ chức ở trong phim trường nhưng vẫn không thể ngăn nổi tiếng sấm ầm ầm vang dội bên ngoài lọt vào lỗ tai.
Khương Ấu cau mày, níu cánh tay trợ lý mãi không buông.
Mỗi một lần tiếng sấm vang lên là mặt cô lại tái đi một phần.
Nhóm thợ trang điểm không thể không dừng động tác lại: “Ấu Ấu cảm thấy không khỏe hả? Em có muốn nói một tiếng cho anh Viễn biết không?”
Khương Ấu mím chặt môi, lắc đầu.
“Em không sao, mọi người tiếp tục đi ạ.”
Có nói cũng chẳng được ích lợi gì, dù sao anh cũng sẽ không tới.
Cô cảm thấy thất vọng mà cụp mắt xuống, đôi mắt vừa được chuốt mascara thất thần và ảm đạm.
….
Ở tòa cao ốc nọ, người đàn ông đang tập trung xử lý đống giấy tờ tài liệu thì bỗng nghe thấy tiếng sấm.
Môi mỏng hơi mím lại, anh ấn vào cái nút gần tầm tay, một lúc sau thì trợ lý đẩy cửa bước vào.
“Sấm đã đánh bao lâu rồi?” Người đàn ông đột nhiên khép xấp tài liệu lại, cầm điện thoại lên tìm xem lịch trình của cô.
Trợ lý ngớ người một lát, sao tự nhiên bây giờ ông chủ còn quan tâm đến chuyện sét đánh thế.
“…Chắc là được khoảng mười phút hơn rồi ạ.”
Cậu ấy vừa dứt lời, nhìn thấy ông chủ nhà mình đột ngột đứng phắt dậy: “Chuẩn bị xe, đến phim trường X.”
…
Trước khi bắt đầu quay, sắc mặt Khương Ấu vẫn tái mét như cũ.
Không biết có phải là trợ lý gọi điện gấp cho Lâm Viễn hay không, mà con người đáng lẽ đang ở công ty này bỗng nhiên lại chạy tới trước mặt Khương Ấu.
Ngoài trời đang mưa gió sấm sét ỳ đùng, vì nhiệm vụ được ông chủ giao phó mà anh ấy gấp đến mức hơn một nửa cái áo khoác đều đã ướt nhẹp
Lúc anh ấy nhận được cuộc gọi còn tưởng bản thân làm sai chuyện gì rồi, ai ngờ đâu là cô nghệ sĩ nhỏ nhà mình bị sợ tiếng sét đánh.
“Cảm ơn anh Viễn.” Cô khẽ đáp, lớp trang điểm cũng không che được khuôn mặt tái nhợt của Khương Ấu.
“Em sợ sấm sét hả?” Lâm Viễn nhìn cô thả lỏng cặp mày sau khi uống chút nước ấm mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống đối diện cô.
Khương Ấu nghe xong sửng sốt một chút, ánh mắt có chút quái dị nhìn về phía anh ấy: “Làm sao anh biết được?”
Là anh nói sao.
Sự hoài nghi trong mắt cô quá rõ ràng, Lâm Viễn ho nhẹ một tiếng, tìm đại cái cớ nào đó: “Nếu không phải thì sao tự nhiên trông em lại yếu ớt như thế.”
“Em nghĩ mình lên sân khấu nổi không? Nếu không được thì để anh đi tìm nhóm đạo diễn nói một tiếng, cho em đi về nghỉ ngơi.”
Tuy đây là cơ hội hiếm có, nhưng dưới sức ép của cấp trên như thế, Lâm Viễn nào dám ép buộc bắt cô lên sân khấu.
Khương Ấu lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tới thì cũng đã tới rồi, vả lại chỗ này cũng là nhà cao tầng, em có thể làm được.”
Lâm Viễn còn đang tính khuyên thêm nữa nhưng lại phát hiện ra ánh mắt cô quá kiên định, anh ấy chỉ đành nghe theo.
“Vậy được rồi, nếu em thấy không thoải mái nhất định phải nói ra đấy.”
Khương Ấu mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Bắt đầu ghi hình.
Cô mặc trên mình bộ váy trắng cùng Trần Một Ninh và Giang Uyển đi lên sân khấu.
Cô gái nở nụ cười rất ngọt ngào, mi mắt cong veo trông rất hiền lành.
Khán giả dưới khán đài hai mắt sáng ngời, nhỏ giọng bàn luận.
Không ai phát hiện ra, hàng ghế ngồi phía trước của các đạo diễn có một người lặng lẽ hòa nhập vào.
Anh mặc bộ tây trang cùng với chiếc thẻ treo hành nghề trong nhóm đạo diễn cực kỳ không phù hợp.
Khương Ấu chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy được anh.
Trên màn hình, đôi mắt xinh đẹp của cô hướng về phía người dẫn chương trình mà trò chuyện, vờ như là vô tình nhìn xuống khán đài lần nữa.
Cô sửng sốt một chút, bỗng nhiên cười tươi như hoa, ánh mắt nhu hòa tựa như một đứa trẻ đang sung sướng vì nhìn thấy kẹo.
Thầy quay phim còn tưởng là cô đang mỉm cười với ống kính, trong lòng thầm nghĩ cảm quan của đứa nhỏ này trước máy quay tốt thật.
Người đàn ông kiêu ngạo phía dưới khán đài mím môi, ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào cô.
Ánh mắt hai người giao nhau, tim cô đập thình thịch, cô rất muốn lao xuống nhào vào vòng tay anh.
Chờ ghi hình xong là có thể đi tìm anh rồi!
Hừ, bây giờ còn làm lơ với cô, cô thấy tức giận rồi đấy!
Có lẽ là vì có anh ở đây nên Khương Ấu thay đổi dáng vẻ trầm lặng của mình trên sân khấu, nụ cười muốn bao nhiêu ngọt ngào thì có bấy nhiêu. Người dẫn chương trình nhắc đến cô cô liền vâng lời mà gật đầu, điều này thực sự khiến người khác cảm thấy rất dễ chịu.
Vì không biết tập này là đoàn phim cổ trang đến quảng bá, còn một đôi nam nữ chính của bộ phim vườn trường cũng xuất hiện cùng, trong quá trình chơi trò chơi, nam chính Ứng Điền Hạo trong phim thanh xuân vườn trường đó đã rất quan tâm tới Khương Ấu.
Cuối buổi ghi hình, người dẫn chương trình đọc tên nhà tài trợ và lời chào tạm biệt, Khương Ấu đứng cạnh Ứng Điền Hạo và Giang Uyển, vừa nghe người dẫn chương trình nhiệt tình dẫn chuyện vừa nhìn về vị trí của người đàn ông ấy.
Nơi đó trống trơn, bóng dáng của người đàn ông chẳng còn ở đó nữa.
Nụ cười trên mặt Khương Ấu nháy mắt đã biến mất.
Đúng lúc máy quay lia tới, Ứng Điền Hạo – người vẫn luôn âm thầm quan sát chợt chạm nhẹ vào cô một cái, Khương Ấu định thần lại lập tức treo lên môi nụ cười công nghiệp.
Sau khi chương trình chính thức kết thúc, Khương Ấu nhỏ giọng nói lời cảm ơn với Ứng Điền Hạo.
Ứng Điền Hạo nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của cô, hơi mất tự nhiên nói không có gì.
Aaa cô ấy đáng yêu quá đi mất!!!
“Khoan đã! Khương Ấu… chúng ta có thể thêm WeChat không?” Ứng Điền Hạo gọi với lại người đang tính rời đi, đỏ mặt nói.
“Tôi…tôi chỉ hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác trong tương lai thôi.”
Khương Ấu hơi bất ngờ, sau đó mỉm cười nói được.
Sau khi cả hai thêm WeChat, Khương Ấu vẫn nhìn xung quanh khán đài một hồi lâu.
Lâm Viễn nhìn hai con người này từ đầu tới cuối, nhướng mày mỉm cười, từ bên cạnh đi ra: “Không cần tìm nữa đâu, hình như Tề tổng có một cuộc họp gì đó, đã đi từ lúc chơi trò cuối rồi.”
Thật ra thì anh ấy cũng không biết lý do này là thật hay giả, lúc mà Khương Ấu tuột xuống con dốc rồi được Ứng Điền Hạo đỡ lấy, Tề tổng đã rời đi với vẻ mặt rất bình tĩnh.
Hai người này thú vị nha.
Khương Ấu đối diện với ánh mắt cười như không cười của Lâm Viễn, bất giác mím chặt môi, nói: “Em chỉ nhìn vu vơ thôi ạ.”
Ai mà thèm tìm anh ta.
“Ừ ừ, vậy xin hỏi Ấu Ấu nhìn vu vơ ơi, bây giờ chúng ta đi được chưa?” Lâm Viễn cười chọc ghẹo.
Khương Ấu cảm thấy anh ấy chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu được tâm tư của mình, mím môi đi về phía trước.
Đã tới rồi mà sao lại đi nhanh như thế chứ!
Như vậy là hắn không nghĩ đến nàng sao.
Khương Ấu lại quay về đoàn phim để diễn tiếp.
Vai ca nữ không có nhiều cảnh lắm, đa số là cảnh đdiễn phong lưu với người khác, cô chỉ cần cười làm sao cho đẹp là được, bởi thế nên phân đoạn ca nữ ám sát vị Vương gia rất nhanh đã xuất hiện.
Nhưng cô không có kinh nghiệm hận thấu xương một người nào đó, cô không nhập tâm diễn được nên bị NG(*) rất nhiều lần.
*NG là viết tắt của “No Good”, ý chỉ những cảnh phim không tốt, không đạt.
“Khương Ấu, cô hãy nghĩ đến việc hắn ta là kẻ đã giết toàn bộ gia tộc của cô đi, ba mẹ cô đều bị kẻ đó giết hại tàn nhẫn, như vậy mà cô không thấy tức giận sao? Cô không hận hắn hả?”
Trợ lý trang điểm ở bên cạnh nhanh chóng dặm lại lớp phấn cho cô, Khương Ấu mím môi, trong mắt hiện lên rất nhiều điều khó hiểu.
“…Tôi không có ba mẹ.”
Kiếp trước không có, kiếp này cũng không có.
Những lời của đạo diễn về bộ phim bị nghẹn lại trong cổ họng, đối diện với ánh mắt trong sáng của cô, trong phút chốc đạo diễn không biết phải tiếp tục câu nói như thế nào.
Vô tình đâm trúng chỗ đau của một cô gái thì phải làm sao bây giờ…
Những âm thanh xung quanh chợt im ắng trong chớp mắt, sau đó bọn họ lại vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì mà tiếp tục làm công việc của bản thân.
Một cô bé ngoan ngoãn như vậy mà lại đáng thương quá.
Đạo diễn tuy nghẹn ngào nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi nói tiếp: “Vậy cô hãy tưởng tượng người quan trọng nhất của mình bị kẻ khác giết đi.”
Hắn sẽ chết? Làm sao một người ngồi trên vạn người, nắm trong tay cả thiên hạ như hắn có thể chết được cơ chứ.
Quên đi…Nếu xảy ra chuyện giống kiếp trước cô sẽ tự tay giết chết tên thích khách đó.
Hai lần quay tiếp theo đều NG, nhưng cảm giác càng ngày càng tốt hơn, đến lần diễn thứ ba, sau khi đạo diễn hô cắt, Khương Ấu mới ngồi sụp xuống đất như người mất hồn.
Cô vẫn còn nắm trong tay con dao dính đầy máu, làn da trắng ngần đan xen với dòng máu màu đỏ tươi, đầu óc Khương Ấu trở nên trống rỗng, như là quay trở về cái ngày bị giết đó, cảm giác đau đớn ngột ngạt quấn lấy cô gần như không thở nổi.