Cao Thần chơi một lát liền thấy chán nên quyết định ra hát cùng Nguỵ An Nhiên.
Thời Khanh cũng không muốn chơi nữa liền lấy điện thoại ra lướt.
Ngôn Án bên cạnh sắc mặt có hơi ửng đỏ.
Hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
Đầu có hơi choáng váng nên cô dựa xuống ghế chợp mắt.
"Án Án, đừng uống nữa nhé"
Thời Khanh vừa lướt điện thoại vừa cất giọng nói.
Bên phía Ngôn Án không có câu trả lời.
Thấy có chút lạ nên Thời Khanh nghiêng đầu qua nhìn cô gái nhỏ thấy hai má cô ửng đỏ thì anh khẽ đỡ trán.
Thời Khanh nhanh chóng lê lại gần Ngôn Án kéo cô nằm xuống, đầu tựa lên đùi mình.
"Nguỵ An Nhiên, ra ngoài bảo họ làm giúp tôi một ly nước chanh nóng giải rượu"
Thời Khanh nâng mắt lên nhìn Nguỵ An Nhiên nhờ vã.
Nguỵ An Nhiên nhìn Ngôn Án một cái rồi đưa tay ra làm dấu ok.
Tiểu Án, mày đúng là không có tiền đồ.
Mới mấy ly mà đã say mềm.
Thời Khanh cúi đâu nhìn cô gái nhỏ say khước đang ngủ trên đùi mình, anh đưa tay vén mấy lọn tóc dính trên mặt cô sang một bên.
Ngôn Án cảm nhận được sự mát lạnh trên mặt thì khẽ nhíu mài, cô kéo tay anh áp lên hai má nóng bừng của mình.
"Khanh Khanh..."
Hai chữ thân thuộc được thốt ra từ miệng Ngôn Án.
"Anh nghe"
Thời Khanh nắm lấy tay cô ôn nhu trả lời.
"Khanh Khanh"
Ngôn Án lại gọi lần nữa.
"Anh đây"
Thời Khanh hít sau một hơi sau đó nhẹ giọng trả lời Ngôn Án.
"Khanh Khanh"
"Con m* nó, em mau ngủ đi.
Còn gọi nữa, ông đây liền quăng em xuống đất"
Thời Khanh cau mài nhìn cô gái nhỏ say như con sâu rượu trước mặt.
Nguỵ An Nhiên đem vào một ly chanh nóng đưa cho Thời Khanh.
Anh nhanh chóng sóc người cô lên rồi đút nước chanh cho cô uống.
Cảm giác chua chát thấm vào miệng khiến Ngôn Án vô thức cau mài, nhăn mặt.
"Chua..."
Chua đến nỗi nước mắt trào ra, cô lắc lắc đầu từ chối.
"Nếu không uống, anh liền hôn em một cái"
Thời Khanh cau mài cầm ly nước trong tay cất giọng cảnh cáo.
Bọn Nguỵ An Nhiên lắc lắc đầu nhìn dáng vẻ bá đạo của Thời Khanh.
"Vậy anh liền hôn em đi"
Ngôn Án chu chu môi ra hướng về phía Thời Khanh.
Thời Khanh cau mài đẩy mặt Ngôn Án ra xa.
"Tôi đem cô ấy về trước."
Anh đứng dậy, đem Ngôn Án cõng lên vai rồi vững vàng bước đi.
Ra ngoài, anh liền đến quầy thanh toán tiền cho đám người bọn họ.
Đã tối, đèn đường hai bên đều đã bật lên sáng sủa vô cùng.
Thời Khanh vẫn cõng cô gái nhỏ say mềm trên lưng.
"Khanh Khanh, sau này chúng ta...có chia tay không?"
Giọng nói khàn khàn của Ngôn Án bất chợt vang lên bên tai Thời Khanh.
Anh nghe được rõ lời Ngôn Án nói thì bước chân khựng lại.
"Sao vậy?"
Anh thấp giọng nghiêm túc hỏi cô.
"Sau này chúng ta đừng chia tay nhé"
Ngôn Án cọ cọ lên vai anh nài nỉ.
"Ừm"
Thời Khanh gật đầu một cái, chân tiếp tục bước đi.
"Nếu có một ngày em rời xa anh....."
Ngôn Án bỗng nhiên bật cười.
"Thật sự không nỡ xa anh đâu...."
"Người em theo đuổi lâu như vậy, lấy lý do gì em lại phải chia tay chứ?"
"Nhưng mà nếu chuyện đó xảy ra thật thì chắc chắn lần đó là do em mắt em bị mù rồi...."
"Khanh Khanh, anh yên tâm....em nhất định...ực....nhất định sẽ tìm đến anh lần nữa"
"Bà đây sẽ không để anh thoát khỏi tầm tay của mình"
Ngôn Án vừa nói vừa nấc cụt, cô gái nhỏ say rượu vào lại nói nhiều kinh khủng.
Thời Khanh vẫn cứ tiếp tục sải chân bước đi.
"Cứ đến, ông đây tiếp em"
"Nếu em dám chạy trốn khỏi anh, anh liền chặt chân của em"
Thời Khanh giả vờ hù doạ Ngôn Án một câu.
Thấy cô gái nhỏ say vào lại nói đến những chuyện chia xa như vậy Thời Khanh liền biết hôm nay chắc cô đã nghe được những lời không hay từ phía một vài người xung quanh.
Nhưng mà có lẽ, chuyện anh chia tay cô là không thể nào....
Ngôn Án cũng không nói nữa, khôgn còn già mồm nữa, cô gục đầu lên vai anh yên tĩnh ngủ.
Đứng trước nhà Ngôn Án, Thời Khanh đưa mắt nhìn cái chuông cửa một hồi lâu sau đó hít một hơi rồi tiến lên bấm chuông.
Tiếng chuông cửa vang lên, vài phút sau liền có tiếng động phát ra từ bên trong.
Bóng dáng của bà
Lam Linh rất nhanh đã xuất hiện.
"Chào cô, Ngôn Án uống say nên em đưa cô ấy về"
Thời Khanh vô cùng đúng chuẩn mực, cúi đầu lễ phép nói.
Vì thường xưng hô với ba của Ngôn Án là thầy và em nên anh quyết định xưng em với mẹ cô.
"Ôi, làm phiền em quá, cái con bé này"
Bà Lam Linh liếc nhìn con gái mình đang được một nam sinh khác cõng trên lưng thì có chút bất lực.
Tiến lên đỡ con gái mình xuống
Ngôn Dịch ở phòng khách đang xem TV thì nghe tiếng động nên bước ra.
"Là trò Thời Khanh à? Mau vào nhà ngồi chơi chút"
Ngôn Dịch nhìn thấy Thời Khanh thì có chút bất ngờ, ông tiến lên đỡ Ngôn Án phụ Lam Linh, mắt vẫn nhìn Thời Khanh.
"Thầy Ngôn, không cần đâu ạ.
Em có việc xin phép về trước"
Thời Khanh lắc đầu nhìn Ngôn Dịch.
"Vậy em về cẩn thận nhé"
Ngôn Dịch thấy đối phương không có ý ở lại nên đành lịch sự tạm biệt.
Thời Khanh chào hỏi xong thì đưa mắt nhìn Ngôn Án say mềm đang được bà Lam Linh đỡ trong tay rồi mới chịu quay đi.
Toàn bộ đều được Ngôn Dịch thu vào tầm mắt.
"Con rể tương lai của chúng ta đấy"
Sau khi Thời Khanh đi, Ngôn Dịch đóng cửa lại rồi nhìn vợ mình nói một câu.
"Trông cũng rất ra gì.
Đẹp trai, lịch sự, lễ phép đều có đủ"
Bà Lam Linh cũng gật đầu nhìn chồng mình.
"Thằng bé học lực cũng rất tốt, ngày trước anh đã nói với em đấy"
Ngôn Dịch lại tiếp tục khen ngợi Thời Khanh.
"Con gái của em vì người ta mà đứng trước toàn trường thông báo mình sẽ chuyển đến lớp cậu ta học đấy"
Thấy Lam Linh vẫn im lặng suy nghĩ, Ngôn Dịch lại nhìn sang Ngôn Án cất giọng.
"Dù gì hai đứa cũng còn nhỏ, đợi một thời gian nữa ra trường rồi tính tiếp.
Yêu đương nhẹ nhàng như bây giờ chẳng phải tốt hơn sao?"
Bà Lam Linh gật gù nói.
"Đúng đúng, vợ anh nói cái gì cũng đúng"
Ngôn Dịch tiến lên cúi đầu muốn hôn bà Lam Linh một cái, nụ hôn chưa kịp đáp xuống thì....
"Oẹ...."
Bỗng nhiên tiếng nôn của Ngôn Án vang lên phá vỡ bầu không khí lãng mạn của vợ chồng Ngôn Dịch.
Lam Linh nhanh chóng đem Ngôn Án vào nhà vệ sinh cho cô nôn thoải mái.
Ngôn Án đã cố gắng chống cự, giữ gìn hình tượng trước mặt Thời Khanh.
Sau khi anh đi liền không nhịn được nữa.
Ngôn Án ôm bồn cầu nôn xong thì nằm dài trong nhà vệ sinh nhìn lên trần nhà.
Bỗng nhiên cô bật dậy nhìn mình trong gương rồi vỗ vỗ mặt mình vài cái.
"Chia tay gì chứ?".