Td nhẹ giọng thở dài một hơi, thật cẩn thận lấy chiếc điện thoại hỏng từ tay của cậu ra sau đó xoay người đi vứt nó vào thùng rác.
Tiêu Hà há miệng thở dốc không dám ngăn cản anh, cậu cho rằng Tống Dịch còn đang tức giận nên thấp giọng nói, “Em biết mình sai rồi, anh đừng giận, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Tống Dịch nắm áo khoác mình thật chặt rồi xoay người nhìn cậu, “Cởi quần áo ra.”
Đầu óc Tiêu Hà chưa kịp xoay nhưng tay rất nhanh cởi quần áo xuống, tay cầm quần áo mà không biết bước tiếp theo phải làm gì.
“Trong túi còn cái gì không?” Tống Dịch lại hỏi.
Tiêu Hà không nói lời nào, chỉ lắc đầu.
Tống Dịch nhìn di động của cậu rồi đưa tay ra, “Đưa anh.”
Tiêu Hà nghe lời đưa điện thoại cho anh.
“Lấy cái đống vụn trong túi ra đi.” Tống Dịch lại ra lệnh.
Tiêu Hà vẫn im lặng làm theo, cậu vốn dĩ không đáp gì, nhìn dáng vẻ hiện tại của Tống Dịch vẫn còn tức giận, dĩ nhiên cậu lựa chọn ngoan ngoãn nghe theo, chỉ cầu cho anh nguôi giận.
Tống Dịch thả điện thoại của cậu lên bàn trà rồi quay trở về phòng, Tiêu Hà không biết anh định làm gì nhưng cũng không dám theo sau, cậu không có kinh nghiệm xử lý mấy chuyện cãi nhau này, bản thân cũng không biết nên làm gì để khiến Tống Dịch bớt tức giận lại.
Lấy đống vụn trong túi ra, Tiêu Hà liền đem quần áo đặt ở một bên sau đó ngồi ngốc trên sô pha, thế nhưng cũng không cảm thấy lạnh, đôi mắt của cậu lại nhìn về phía cửa phòng Tống Dịch.
Một hồi sau Tống Dịch liền ra khỏi phòng, trong tay cầm theo một đồ gì đó, đến gần mới phát hiện đó là băng cá nhân.
Tống Dịch nhìn cậu, “Anh đã là người bệnh mà còn để anh phải chăm sóc em, lương tâm em không cảm thấy đau sao?”
Nói thì nói nhưng vẫn xé băng cá nhân ra rồi bắt lấy cánh tay đang trốn tránh của Tiêu Hà, “Em đi rửa tay đi, phải dùng nước lạnh đó.”
Tiêu Hà nghe lời đi rửa tay, Tống Dịch nhìn bóng lưng cậu mà bật cười, nhìn cậu nghe lời như vậy, đâu cũng không giống bộ dạng tức giận hôm qua, so sánh mới thấy Tiêu Hà hiện tại ngoan ngoãn thế nào.
Chờ cậu rửa xong sạch sẽ vết thương, Tống Dịch lại kéo tay cậu nhìn kĩ một lần nữa, xác định không còn mảnh kính nào trên tay lúc này mới dùng băng cá nhân dán lại cho cậu.
Tiêu Hà nhìn anh cẩn thận giúp mình xử lý miệng vết thương như vậy, nhịn không được hỏi một câu, “Anh còn giận không?”
Tống Dịch lập tức nói, “Tức chứ, em làm anh tức đến bệnh đây này, nhanh đến dỗ anh vui đi.”
Đây lại giống một đề bài khó cho Tiêu Hà, “Dỗ thế nào?”
Tống Dịch ho khan hai tiếng, “Nghĩ thử xem, cái này cũng phải để anh nói cho em sao, anh sao có thể tự dỗ bản thân mình được.”
Tiêu Hà bị anh nói cho câm như hến, cậu nhìn anh nửa ngày, sau đó đứng dậy đổ cho anh chén nước ấm, sợ nóng quá lại thử một chút cho anh xem thế nào, xác định vừa đủ độ ấm rồi mới mang đến cho anh uống.
Tống Dịch ho khan hai tiếng rồi bỏ giày ra ngồi lên sô pha, lấy một cái chăn lại đắp lên người rồi hỏi cậu, “Làm gì lại lấy nước cho anh, em đang ám chỉ là muốn hôn anh chứ gì?”
Tiêu Hà căn bản là không có ý đó, nghe Tống Dịch nói vậy thì cậu lại cảm thấy Tống Dịch đang lựa lúc anh sinh bệnh để chiếm chút tiện nghi, “Không có, em chỉ muốn lấy cho anh chút nước ấm thôi.”
Tống Dịch sao có thể không biết là cậu không có ý đó, anh chỉ đang muốn bắt
nạt cậu mà thôi, ai bảo thường ngày trong game cứ luôn bắt nạt anh, ngày hôm qua còn phát giận với anh.
Tống Dịch lại tiến thêm một bước làm khó cậu, “Em bây giờ đến hôn cũng không
muốn hôn anh sao?”
Tiêu Hà bắt đầu hiểu kịch bản của Tống Dịch, giờ anh chỉ muốn đẩy cậu vào thế khó xử, mặc cho cậu nói ra lý do gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ có lẽ để
làm khó cậu.
Tiêu Hà không lựa chọn trả lời Tống Dịch, chỉ cầm cốc nước lên trước mặt anh, “Anh cứ uống nước trước đi”
Tống Dịch bất động không nói lời nào, cứ như vậy nhìn cậu.
Tiêu Hà biết là anh đang đợi cậu dỗ mình, nhưng mấu chốt là cậu không biết phải dỗ người khác thế nào, trước đây người trong căn cứ chỉ xuống nước trước cậu chứ Tiêu Hà cậu chưa bao giờ nói lời hay ý tốt với ai, chuyện này đối với cậu mà nói là rất khó khăn, tay bưng nước dừng ở
đó 5 phút tương đương 5 phút suy ngẫm.
Vừa lo lắng nước lạnh vừa vắt hết óc suy nghĩ ra là nên dùng phương pháp gì để dỗ Tống Dịch đây.
Tiêu Hà không biết là tay mình lạnh hay là nước đã lạnh rồi, cậu lại đổ một ly nước nữa, thử uống rồi mới yên tâm quay lại, cậu nhìn Tống Dịch, há miệng thở dốc, do dự mãi mới mở miệng nói,”A Dịch là….T….Tiểu khả ái của em, uống nước đi.”
Mấy chữ sau cùng nói rất nhỏ, để cậu phải làm vậy thật sự rất thẹn thùng.
Cậu suy nghĩ lâu như vậy, đây là điều duy nhất mà cậu nghĩ dùng để dỗ anh, hẳn chỉ có câu này là Tống Dịch muốn nghe nhất, bằng không thì hôm qua cũng không bắt cậu phải thề.
Tống Dịch không ngờ Tiêu Hà lại nói ra lời thoại này, trước đây mỗi lần anh yêu
cầu, Tiêu Hà đều không nói gì, cứ luôn cứng nhắc gọi Tống Dịch, hôm nay có vẻ đã thông minh hơn chút rồi.
Trong lòng Tống Dịch vui sướng khôn cùng nhưng anh sẽ không ngốc làm mất cơ hội này, “Anh không nghe thấy, em đang nó gì vậy.”
Tiêu Hà nhìn ra dáng vẻ anh rõ ràng là nghe thấy được nhưng vì muốn tra tấn
mình nên mới nói vậy, cậu thở dài một hơi, nói cũng đã nói, lại còn để ý là mấy lần sao?
“A Dịch là tiểu khả ái của em, mau uống nước đi, nghe lời.” Thanh âm lúc này của cậu Tống Dịch mới nghe thấy.
Tống Dịch cũng không làm khó xử cậu, nghe xong liền nhận lấy ly nước uống.
Tiêu Hà thấy anh đã dùng nước xong liền thuận thế ngồi sang bên cạnh nằm lên đùi anh, Tống Dịch vội vàng duỗi thẳng chân ra, kéo chăn ra, chờ cậu nằm lên rồi mới lấy chăn đắp lên người cậu, chỉ để lộ ra cái đầu.
Tiêu Hà nhớ rõ, có một lần, Tống Dịch cũng làm như vậy, cũng nằm trên đùi cậu như thế này, cậu nhìn lướt qua anh sau đó nhắm mắt lại, “Em về sau sẽ tận lực khắc chế bản thân, sẽ cố gắng không giận nữa, sẽ không nói ra mấy lời làm anh buồn nữa.”
Cậu thực ra rất tức giận, nhưng so việc đó với việc mất đi Tống Dịch thì cậu tình nguyện khắc chế chính mình hơn, Tống Dịch là ánh mặt trời duy nhất bước vào thế giới của cậu sau nhiều năm như vậy, cậu luyến tiếc để anh đi.
“Nhưng em không hy vọng nhìn thấy anh mặc đồ phụ nữ, em giận chính là giận cái này, em mặc kệ người khác mặc thế nào nhưng anh thì em không muốn nhìn thấy.” Tiêu Hà vẫn kiên trì nói lên lập trường của mình.
Tống Dịch vốn dĩ nghe thấy cậu nói mình sẽ khắc chế thì rất vui nhưng nghe thấy vế sau thì rốt cuộc không vui lên nổi nữa.
Anh chưa bao giờ nói với Tiêu Hà, anh sớm đã tạo thành thói quen vận nữ trang, chỉ là mùa đông quá lạnh nên anh chưa bao giờ mặc mà thôi.
“Vì sao em có thành kiến như vậy?” Tống Dịch hỏi.
Tiêu Hà mở to mắt ra, trong mắt một màu đỏ tươi, đôi mắt cậu khô khốc, người cũng trở nên mỏi mệt, nhưng cậu vẫn muốn nói chuyện này ra cho rõ ràng với Tống Dịch.
“Một tên đàn ông mặc đồ phụ nữ mà không kì quái hay sao?”
Tống Dịch tránh ánh mắt của cậu, “Sao em phải câu nệ nam nữ như vậy? Đàn ông
mà không thể theo đuổi cái đẹp hay sao? Cho nên em cảm thấy những người đàn ông cosplay nhân vật nữ cũng là không thể sao?”
Tiêu Hà cảm thấy Tống Dịch đang trộm tráo đổi khái niệm,”Coser sắm vai nhân vật nữ và việc này là hai việc khác nhau, tựa như ban đầu anh gửi cho em ảnh chụp vậy, nói là nhân vật mà anh cos, em vẫn có thể chấp nhận, nhưng không phải vô cớ lại đi mặc đồ phụ nữ, em không thể tiếp thu nổi.”
Tống Dịch không ngờ đầu Tiêu Hà có đôi khi lại vận chuyển nhanh như vậy, “Cho nên em cho là đàn ông thì không thể theo đuổi những thứ đồ đẹp đúng không?”
Tiêu Hà đưa tay giữ anh ở đối diện mình, “Em không cho là như vậy, em cho rằng đàn ông có mỹ cảm của đàn ông, phụ nữ cũng có mỹ cảm của phụ nữ, vì sao cứ nhất định phải vượt qua giới hạn này? Không thể theo đuổi lĩnh vực của bản thân từng người hay sao? Theo em thấy thì đàn ông mà mặc đồ phụ nữ là rất kì quái.”
Tống Dịch lúc này mới nhìn thẳng đôi mắt cậu, “Vì sao những thứ đồ đẹp lại phải phân chia giới hạn? Em dùng ánh mắt mang thành kiến ấy để nhìn nó thì sao không thể thấy nó kì quái cơ chứ?”
Tiêu Hà ngồi dậy nhìn Tống Dịch, “Cho nên anh nhất định phải mặc nữ trang à?”
Tống Dịch cúi đầu nhìn tay mình, “Chính mình đã phát thề, dĩ nhiên là phải thực hiện.”
Tiêu Hà lúc này lại hoài nghi, sắc mặt cậu trở nên khó coi, “Anh lúc ấy trong game có phải là cố ý không?”
Tống Dịch ngẩng đầu nhìn cậu,”Em bây giờ lại cảm thấy là anh cố ý?”
Tiêu Hà không đáp, xoa xoa đôi mắt, trầm mặc hồi lâu để suy nghĩ,”Em tin anh không phải cố ý, nhưng vì sao cứ nhất định phải nói trắng ra là nữ trang?”
Tống Dịch há miệng thở dốc, anh cảm thấy bây giờ mình cũng không thể nói cho
Tiêu Hà biết mình là một người thích mặc đồ nữ, bởi vì cách nhìn của hai người hoàn toàn khác nhau, nếu hiện tại nói cho Tiêu Hà biết thì rất có thể gặp phải những quyết định không hay.
Tống Dịch vẫn có chút chột dạ, “Nếu để lời thề có trọng lực thì khẳng định phải chơi thật lớn, anh cũng không ngờ lại ra kết quả như vậy. Mà anh vừa nói nhiều với em như vậy là cảm thấy đàn ông mặc đồ nữ giới thì cũng không có gì kì quái cả, mặc kệ là nữ hay nam đều có quyền lợi theo đuổi cái đẹp của bản thân, giống như nữ cũng có thể mặc đồ nam giới vậy, A Hà, em phải dùng loại ánh mắt bình đẳng để đối đãi.”
Tống Dịch vẫn quyết định tạm thời không nói cho Tiêu Hà chuyện này, chờ đến ngày ý tưởng của bọn họ siết lại gần nhau hơn, hoặc là Tiêu Hà không hề bài xích chuyện này thì anh sẽ nói cho cậu.
Tiêu Hà nói với Tống Dịch chuyện này cũng không phải vì muốn cãi nhau, cậu lại lần nữa nằm lại trên đùi Tống Dịch, nhắm mắt lại không nói.
Khi Tống Dịch cho rằng là cậu ngủ rồi thì lại nhìn thấy Tiêu Hà mở to mắt, giọng nói thương lượng hỏi anh, “Không phát sóng trực tiếp có được không?”
Nội tâm Tiêu Hà đã suy nghĩ rất lâu, Tống Dịch muốn tuân thủ lời hứa, cậu cũng không thể vì ngăn cản mà thất tín với hơn hai ngàn vạn người, không thể để những người có ác ý lấy đây làm cơ hội lên án cậu, ký ức bạo lực mạng trước đây vẫn còn mới mẻ, cậu không muốn Tống Dịch chịu bất luận thương tổn nào, cho nên cậu lựa chọn lui bước.
Tống Dịch nhìn cậu, hai người bốn mắt nhìn nhau, cảm xúc trong ánh mắt có thể
thấy rõ ràng, anh biết đây là sự nhượng bộ lớn nhất của cậu rồi, cho nên anh làm sao có thể nói không.