Tiêu Hà với Tống Dịch ở đây không mấy ngày, nhưng cũng chờ Tống Dịch hoàn thành việc xử lý văn phòng làm việc mới thì mới đi.
Kim Linh xác thật theo như lời Tống Dịch nói, đồng ý mua với giá cả này, hơn nữa sáng cùng ngày đã gửi tiền đến cho Tống Dịch.
Tống Dịch lại bắt đầu trở nên vội vàng, trong tay một đống việc lớn chờ anh xử lý, Tiêu Hà nhìn anh mỗi ngày đều vội vàng làm việc, cũng không đi quấy rầy anh, vì thế đành bảo mình sẽ về trước.
Không ngờ Tống Dịch lại đáp ứng, ngược lại còn đuổi cậu đi, “Mau về đi, em ở chỗ này anh làm việc dễ dàng bị phân tâm, ban đêm muốn ngủ cũng khó, trở về chờ anh.”
Tiêu Hà buồn bực thì buồn bực nhưng cũng chỉ đành nghẹn, lúc chuẩn bị đi còn ấn anh lên ván cửa hôn hít một trận, lại không ngờ lần nữa lại bị Tống Dịch kéo lại.
Anh dựa lên cửa còn chưa kịp hít thở bình thường lại, đưa tay kéo lại một góc ống tay áo của cậu, vừa thở vừa nói, “Hôn xong đều thành như vậy, còn không bằng làm xong rồi đi.”
Tiêu Hà lại mặc kệ anh còn có thể thay đổi ý định hay không, bế người ném lên giường, thỏa mãn nguyện vọng này của anh.
Lại sửa sang lại xong thì cũng là lúc Tiêu Hà thật sự phải đi, Tống Dịch cũng không ngẩng đầu lên chỉ phất phất tay về phía cậu.
“Chú ý thân thể, em trở về chờ anh.” Tiêu Hà vẫn dặn dò hai câu, sợ anh bận quá làm việc mệt muốn chết ảnh hưởng thân thể.
Tống Dịch đáp ứng, cáo biệt cậu.
Sau khi trở về, nên người Tiêu Hà thiếu mất Tống Dịch liền cảm thấy thiếu cái gì đó, có đôi khi ngẩn người không biết làm gì.
Làm mức mấy người trong căn cứ vừa lên còn tưởng rằng cậu bị làm sao, càng không dám đi trêu chọc cậu.
Chu Nghiêm ngồi xuống cạnh cậu, dùng tay quơ quơ ở trước mắt cậu.
Tiêu Hà còn chưa tới nông nỗi trong mắt không thấy cái gì, hỏi, “Làm sao?”
Chu Nghiêm dựa trên sô pha hỏi, “Sao nào? Bị bệnh? Hồn vía lên mây rồi.”
Tiêu Hà thừa nhận rất nhanh, “Ừ, bệnh tương tư.”
Chu Nghiêm giật mình một tiếng, nhìn sườn mặt của cậu, “Chú cũng có hôm nay à, bên phòng làm việc của anh ta không phải sắp mở rồi à, cứ từ từ, mỗi ngày không có việc gì ngồi nhớ cũng vô dụng, chú mau nhanh phát sóng trực tiếp đi, từ cuối năm đến giờ, cả nửa tháng không phát sóng trực tiếp rồi, các fan mỗi ngày đều lên trên mạng hỏi chú khi nào phát sóng trực tiếp, hai ngươi cứ làm trước mấy việc của mình phải làm đi, đến lúc đó tự nhiên liền thấy tiểu biệt thắng tân hôn, nghe anh đây, không sai một li đâu.”
Tiêu Hà nửa tin nửa ngờ, nhưng lại cảm thấy anh ta nói thập phần có đạo lý, vào ban đêm liền mở phát sóng trực tiếp.
Bởi vì đây là lần đầu tiên phát sóng trực tiếp trong năm mới, làn đạn hoàn toàn bị bốn chữ “Tân niên vui vẻ” chiếm cứ, cậu cũng mở lời chúc phúc khán giả, làn đạn tự động bay lên, lễ vật không ngừng tặng.
—— a a a a a a a! Hà Thần không chỉ có chúc tui tân niên vui vẻ, còn chúc việc học của tui tiến bộ! Tui cảm giác năm nay có thể được thần kiểm tra bám vào người!
—— cảm ơn Hà Thần! Năm nay sẽ phải đi thực tập! Sự nghiệp của tôi nhất định sẽ thành công!
—— quá cảm động, Hà Thần là đi học huấn luyện ngôn ngữ sao? Hơn nửa tháng không thấy mà giờ có thể nói như vậy!
—— cảm tạ thầy Tống! Làm Hà Thần của chúng ta trở nên càng ngày càng tốt!
Làm đạn làm người hoa cả mắt, Tiêu Hà xem qua, vẫn từ bỏ không đọc làn đạn như trước, trực tiếp mở trò chơi.
Cậu rất lâu không đăng nhập trò chơi, trò chơi yêu cầu chờ tải thêm, sau khi cập nhật xong, cậu tiến vào trò chơi cũng không chọn chơi đơn mà chơi hai người.
Làn đạn cảm thấy không thể tin được, lần đầu tiên một mình phát sóng Tiêu Hà chọn chơi hai.
Nhưng mà xác thật là chơi hai, hơn nữa cũng đã tiến vào trò chơi.
Vào sảnh không có vài giây, đồng đội của cậu liền mở mic muốn giao lưu.
“Ei, đằng ấy có nghe thấy không?”
Tiêu Hà nghe tiếng thì sửng sốt, sau đó cũng ấn xuống mic trò chơi trả lời người kia, “Có.”
Sau đó nghe người kia hỏi, “Đằng ấy chơi trò chơi này có lợi hại không?”
Lúc này nghe rõ ràng, đây là giọng trẻ con, nghe qua còn có chút non nớt.
Tiêu Hà thế nào cũng không ngờ đồng đội của mình lại là một đứa nhóc “Cũng thường thường, nhóc bao nhiêu tuổi?”
Vị đồng đội này thập phần thẳng thắn thành khẩn nói cho cậu biết, “Tui 9 tuổi, năm nay lớp 3.”
Tiêu Hà lại hỏi nhóc, “Lớp 3 mà cũng có thể chơi trò chơi này sao? Làm xong bài tập chưa?”
Vị học sinh tiểu học này thập phần bình tĩnh nói cho cậu, “Người ta chơi hơn nửa năm rồi nha, bài tập cũng xong hết rồi, nói cho anh biết người ta chơi trò này rất lợi hại, người ta có thể đưa anh đi ăn gà.”
Tiêu Hà trong một khoảng thời gian ngắn không biết muốn nói gì mới phải, cậu trầm mặc một lúc làm nhóc học sinh tiểu học cho rằng cậu không tin, lại nói với cậu.
“Anh có phải không tin người ta không? Chờ lát nữa người ta sẽ cho anh thấy trình độ của người ta, người ta ra tay rất là tàn nhẫn đó.”
Tiêu Hà tiếp tục lựa chọn im lặng, nhưng nhóm làn đạn lại vô cùng hưng phấn.
—— ha ha ha ha ha ha ha, anh bạn nhỏ, nhóc biết đồng đội của nhóc là ai không? Ngay cả câu này cũng dám nói à?
—— cười chết, ha ha ha ha ha ha ha, bé con này thế nào ngay thẳng như vậy, còn có câu tui ra tay rất tàn nhẫn, đúng là cười ra tiếng, đồng đội này so với nhóc ác bao nhiêu nhóc biết không?
—— ha ha ha ha ha ha ha, tui khá là muốn biết diện tích bóng mà trong tim Hà Thần
60 giây chờ đợi trôi qua, hai người lên phi cơ, Tiêu Hà mới mở bản đồ, liền nghe cậu bé học sinh tiểu học nói với mình, “Chúng ta đi đánh dã đi, anh chơi chẳng ra gì, chúng ta phải bảo vệ hai cái mạng chó này trước, chờ phát dục đợt một rồi tui carry toàn trường, tuyệt đối ăn gà.”
Sau đó cậu nhóc học sinh tiểu học này liền điểm trên bản đồ một nơi cực kì nghèo.
Tiêu Hà: “……”
Red9: Cười sặc!
Nhóm làn đạn:
—— ha ha ha ha ha ha ha ha, anh bạn nhỏ đã cưng chơi nhầm trò rồi sao? Còn phát dục đợt một, carry toàn trường, da cưng trâu quớ!
—— cười chết, cái câu “Anh chơi chẳng ra gì” vừa bật ra làm ngộ thiếu chút mã phun nước lên màn hình, nhóc con sợ là sau khi biết thân phận của ổng thì thể nào cũng xuống nước quỳ liếm!!!
—— có thể rất mạnh đó, có phong phạm vương giả, dám đặt ra mệnh lệnh với cái tên đàn ông tự do này, đến thầy Tống cũng còn không dám ra lệnh như vậy đâu đó, nhóc mà lại dám! Tui kính nể nhóc! Bạn học tiểu học à!
Đồng đội tiểu học nói liền lập tức nhảy, hơn nữa còn liều mạng gọi Tiêu Hà nhảy cùng, “Anh mau nhảy cùng tui, tui có thể bảo vệ anh đó, tin tui đi!”
Tiêu Hà thấy nhóc con nôn nóng gọi như thế liền nhảy theo.
Đồng đội nhìn thấy anh nhảy dường như yên tâm hơn hẳn, “Tui thật sự không lừa anh đâu, bạn học đều gọi tui là thương vương* tuyệt địa đó.”
*: Ý là thử pháp bắn súng cực đỉnh
Tiêu Hà không ngờ nhóc con còn được bạn học tán thưởng, “Bạn học của nhóc đều chơi trò này sao? Mấy đứa lấy tiền đâu mua trò chơi?”
Đồng đội học sinh tiểu học vô cùng tự hào nói, “Đúng vậy, mấy bạn cả khoá bạn nào cũng chơi, trò chơi này mới có 98 đồng thôi, có mấy lắm, tiết kiệm tiền tiêu vặt một tuần có thể mua rồi đó.”
Tiêu Hà tỏ vẻ rất khiếp sợ, “Học sinh tiểu học bây giờ đều nhiều tiền thế sao?”
“Đây cũng gọi là nhiều tiền sao? Bạn học tui còn nhiều hơn, cậu ý một ngày một trăm đó.”
Tiêu Hà: “……”
Nhóm làn đạn:
—— Thật xin lỗi, quấy rầy rồi
—— ngộ sống hơn hai mươi năm hôm nay mới phát hiện ra mình còn không bằng đám tiểu học, hận đời
—— học sinh tiểu học giờ còn có tiền hơn tui! Một ngày tui mới có 20 đồng thôi! Đau lòng!
—— đừng nói nữa đừng nói nữa, hu hu, Hà Thần đừng buôn đề tài này với thằng nhóc nữa, thật là khó chịu
Sau khi hai người rơi xuống đất liền chạy đi tìm vật tư.
Tiêu Hà cảm thấy cậu nhóc học sinh tiểu học này không giống như lời đồn, bởi vì nhóc con ấy chọn một nơi cực kì nghèo, hoàn toàn nuôi không nổi hai người.
Rơi xuống đất Tiêu Hà nhặt được một khẩu súng, cùng 30 viên đạn, không còn thứ gì khác, nghèo đến mức đâm xuyên tim.
Sau khi tìm xong đồ ở cái nơi bần cùng này thì hai người lại phải chạy bộ đi đến một nơi khác.
Lúc này nhóc học sinh tiểu học chạy ở phía sau nói với cậu, “Lát nữa anh thấy khẩu nào ngon thì đừng có nhặt, khẩu súng để lại cho tui, tui mới có thể đưa anh đi ăn gà đó có biết không?”
Tiêu Hà bị lời này chọc cười, hỏi, “Khẩu nào thì gọi là ngon?”
“Chính là cái khẩu dùng đạn 5.56 ấy, sao đến cả khẩu ấy mà cũng không biết vậy nè, tui thích dùng M416, anh thấy thì cho tui đó biết không? Nếu có 98k cũng cho tui, tui bắn 98k chuẩn xác cực kì.”
Tiêu Hà không muốn cùng nhóc học sinh tiểu học đọ súng. Yêu cầu còn cao như vậy, cũng không trả lời nhóc con mà vào phòng tìm đồ.
Nơi này cũng nghèo không khác gì nơi kia, cũng may còn có ba lô và mấy phụ kiện, nhân số góc bên phải đang không ngừng giảm, còn bọn họ đi rừng nghèo đến mức không có gì ăn.
Vận số của nhóc học sinh tiểu học số với cậu tốt hơn rất nhiều, tự mình nhặt được một khẩu SCAR-L, còn hỏi cậu có đạn 5.56 hay không.
Trên người Tiêu Hà chỉ có một khẩu UZI* và một khẩu UMP9, có 5.56 cũng vô dụng, đơn giản đều cho nhóc.
*: Do mất bản raw rồi nên mình không chắc có phải khẩu này không, ‘Ô Tư’ đọc tiếng Trung thấy đồng âm với UZI nên để tạm. Ai biết bảo mình nhé!
Hai người lên đường, xác thật gặp một đội người, kĩ năng của nhóc con cũng không tệ ngoài ý muốn.
“Tui giết một tên rồi, anh cẩn thận một chút, đừng ở đó, hắn ta còn một đồng đội nữa, anh trốn đi trước đi, tui bảo vệ anh.”
Cậu bạn nhỏ đơn thuần không thể đơn thuần hơn, lời mình đã nói liền ghi tạc tận đáy lòng, phải bảo vệ Tiêu Hà bằng được.
—— huhu, anh bạn nhỏ này thế mà đang chăm sóc Hà Thần của tui đó
—— Chùi ui, ấm áp quá người ơi, hơn hết thao tác cũng rất okie nữa, so với thầy Tống còn lợi hại hơn, ha ha ha ha
—— lầu trên 98K của Hà Thần cảnh cáo, may mắn người ta là học sinh tiểu học nha
Tiêu Hà bị nhóc làm cho bật cười, cũng không nghe nhóc chạy đi trốn, mà là lập tức headshot một tên. Bắn một cái. Chết ngay lập tức.
Nhóc học sinh tiểu học tựa hồ còn không tin, “Người này là anh giết à?”
Tiêu Hà đáp, “Là anh.”
Học sinh tiểu học lại hỏi, “Anh không phải nói anh chơi chẳng ra gì sao?”
Tiêu Hà: “Là chẳng ra gì, giết hai người vẫn có thể.”
Nói xong hai người liền lên loot xác.
Học sinh tiểu học hỏi cậu, “Có họng súng không? Để lại một cái cho tui với.”
Tiêu Hà đang loot súng và đạn, đem phụ kiện phòng hờ của mình ra thay thế, nhóc học sinh tiểu học liền lại gần.
“Có họng súng, quá tuyệt vời!”
Kết quả cái họng súng này nhanh chóng được Tiêu Hà – quán quân thế giới liếm mất.
Nhóc học sinh tiểu học dường như có chút không vui, “Họng súng mau cho tui đi, tui đã bảo với anh là để lại cho tui rồi kia mà.”
Tiêu Hà trang bị họng súng vào nói, “Nhưng mà anh đây không đáp ứng đấy.”
Nhóc học sinh tiểu học có vẻ nóng nảy, “Anh mau cho tui! Mau cho tui!”
Tiêu Hà lùi ra sau hai bước, “Anh bạn nhỏ à, nhóc……”
Ai biết cậu nói còn chưa xong, nhóc học sinh tiểu học liền khai súng.
Hơn nữa nhóc con còn tức muốn hộc máu nói, “Nếu anh không cho tui vậy thì đừng trách tui, cùng lắm thì tui chờ anh chết thì tui tự mình đi nhặt.”
Tiêu Hà hiển nhiên không đoán trước chuyện lại đi đến nước này, thật đúng là úng với câu nói kia, suốt ngày đánh nhạn, cuối cùng lại bị nhạn mổ mắt.
Nhóm làn đạn thấy vậy giờ khắc này đều đang điên cuồng ha ha ha ha ha ha.
—— lợi hại lợi hại, nhóc học sinh tiểu học thật đúng là mãnh quá mãnh
—— cười chết ngộ, nhóc này hẳn không nhận ra Hà Thần của ngộ rồi, học cá tính của Hà Thần vô cùng nhuần nhuyễn
—— cười phun, anh bạn nhỏ ác, nhóc thật có tiền đồ nha, quán quân thế giới mà nhóc cũng dám bắn
Tiêu Hà một đống lửa giận đang muốn bùng nổ, nhưng tưởng tượng đến đối phương chỉ là một cậu học sinh tiểu học, lại áp chế cảm xúc của mình, nói với nhóc, “Cứu anh đi anh liền cho nhóc.”
Học sinh tiểu học lúc này ngồi xổm trước mặt cậu cười lạnh một tiếng, “A, giờ mới nói? Đã muộn rồi! Tui nói cho anh biết! Tui tức rồi! Trừ phi anh gọi tui một tiếng ba ba, tui liền cứu anh, thế nào?”
Câu sau còn mang theo một tia đắc ý dào dạt, nghe vậy mặt Tiêu Hà xanh lè một trận.
Cậu không đáp lại nhóc con kia nữa, lập tức quay trở về đại sảnh, cứ lẳng lặng không nói gì.
—— giờ ngộ mới thấy nhóc học sinh tiểu học này thật tàn nhẫn, nhóc đó nói không phải mạnh miệng
—— quá chân thật, Hà Thần thế nào lại lưu lạc đến dưới tay nhóc tiểu học này vậy
—— mua ha ha ha ha ha ha, xin lỗi vì tui đã cười như thế lày
—— đáng sợ ghê! Quán quân PUBG thế giới thế mà bị một thằng nhóc bắt gọi là ba ba!
—— ha ha ha ha ha ha, người anh em, nhóc quả là Hán tử, đã thấy ID!
—— đừng nói nữa đừng nói nữa! Hà Thần của tui không thích!
—— cười cái gì mà cười! Không thấy Hà Thần của chúng ta nói cũng đều không nói được sao? Còn không cho tui khóc? Khóc! Đều để tui khóc!
—— trời má, mấy người đúng là da dày, võng hữu giờ đều ưu tú vậy sao?