Tiểu Khả Ái Của Tôi

Chương 63-2



—— ha ha ha ha ha, thầy Tống thật trung thực, làm sao bây giờ, drama này tui còn muốn xem

—— hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt, tui cũng muốn xem tiếp, quá có ý tứ, bắt đầu chờ mong phim truyền hình mà thầy Tống phối âm

——  ngộ thấy đêm nay các người đều là vai chính drama này, một đám diễn đến nghiện cả rồi

—— không được rồi, ba bọn họ đáng yêu quá!

Tuế Tuế mang theo bất mãn và không cảm lòng vì cái chết ở ván đầu, bắt đầu ván thứ hai, cậu cảm thấy mình sai ở chỗ là không chiếm được tiên cơ, lúc này cậu liền nắm trước vai đại tướng quân, “Thầy Tống à, tôi cũng muốn làm đại tướng quân.”

Nhưng ngay lập tức bị Tống Dịch một ngụm từ chối, “Không được đâu, Tuế Tuế, kịch của chúng ta không có hậu cung phi tần, chỉ có đại tướng quân là nhất trong lòng tôi thôi, cậu nếu làm đại tướng quân  sợ là sống không bao lâu đã rơi xuống đất rồi phải không?”

Đây còn không phải là biến tướng nói cho Tuế Tuế rằng, rõ ràng là bộ kịch ba người, cậu lại không thể có tên họ sao?

Muốn trách chỉ có thể trách kịch bản quá nghèo, xỏ xuyên toàn kịch cũng chỉ có một bản đồ du lịch tuyệt địa đại lục, theo đó là ba vị diễn viên không chính thức.

Tuế Tuế thở dài, “Ai, vậy tôi đây làm nhất phẩm thị vệ cũng được! Quyết tận tâm tận lực bảo vệ Hoàng Thượng an toàn!”

Cái này thì Tống Dịch đáp ứng, cảm thấy không thể cứ bắt nạt Tuế Tuế mãi được, bằng không bọn họ rất có khả năng mất đi một đồng đội đáng yêu như thế.

Red9: Thái Tuế đáng thương của mị (╯﹏╰)

Vì thế một khắc bọn họ nhảy dù thì một kịch bản mới lại bắt đầu.

Lúc này nhất phẩm thị vệ thông minh đưa ra quyết định đi tuần tra chung quanh, cách hai bọn họ khá xa.

Tống hoàng đế chỉ có thể gắt gao đi theo Tiêu Hà đại tướng quân, nề hà đại tướng quân hành quân dũng mãnh, anh lại thập phần sợ nguy hiểm, chỉ có thể duy trì khoảng cách nhất định với đại tướng quân.

Chờ anh soát xong khu vực này, tự mình cảm thấy đã đủ béo tốt, ngẩng đầu nhìn lướt qua bản đồ, Tiêu Hà đại tướng quân đã kéo dài một khoảng cách với anh rồi.

Lúc này Tống hoàng đế liền bắt đầu lo lắng an nguy của mình, một bên chạy đến chỗ Tiêu Hà đại tướng quân, một bên nói, “Đại tướng quân vì sao cách trẫm xa như vậy? Mau trở lại bên người trẫm đi, đề phòng điêu dân muốn hại trẫm.”

Tiêu Hà lúc này đã thanh lý khu của mình sạch sẽ, “Hoàng Thượng đa tâm rồi, không có điêu dân.”

Tống Dịch lại cảm thấy bất an, anh lại nhìn qua vị trí của Tuế Tuế cách hai bọn họ còn xa hơn, anh lại nói với Tuế Tuế, “Tuế Tuế thị vệ, phía trước như thế nào? Không có vấn đề gì thì trở về bảo vệ trẫm đi.”

Tuế Tuế thị vệ lúc này hiển nhiên là một thân một mình phát dục rất tốt, hơn nữa trang bị ở đây rất phì nhiêu, cậu không muốn trở về.

“Hoàng Thượng đừng nên gấp gáp, chờ vi thần tuần tra xong nơi này liền trở về.”

—— Nội tâm Tống bệ hạ: Ngươi mau trở lại, một mình ta thừa nhận không nổi

—— Tuế Tuế lúc này bắt đầu thông minh, chuẩn bị tích lũy đầy đủ rồi sao?

—— Tiêu Hà đại tướng quân rõ ràng là nam nhân xông pha sa trường, bệ hạ ngươi tự cầu phúc đi

Tống hoàng đế cảm thấy kịch bản lần này và kịch bản vừa rồi hình như không giống nhau, bọn họ hoàn toàn mặc kệ mình.

Lúc này anh chỉ có thể dùng ra tuyệt chiêu, “Đại tướng quân thật sự không tới bảo vệ trẫm sao? Hay là đại tướng quân quên mất trẫm và tướng quân giải chiến bào tình ý thế nào sao? Hiện giờ trẫm full trang bị M416 và 200 viên 5.56 để ban thưởng cho tướng quân, tướng quân vẫn không tới sao?”

Lời này nói hạ giọng vô cùng đáng thương, làm đạn lại sôi nổi lo lắng cho anh.

—— hức hức, lần này Hoàng Thượng trở thành Hoàng Thượng bi tình rồi, phải dựa vào đại tướng quân mới có thể tồn tại, này có nghĩa là, đây là kịch hư cấu giữa đại tướng quân và Hoàng Thượng, lấy kinh nghiệm nhiều năm qua của tôi xem hết cung kịch để mà nói, sóng này Hoàng Thượng nếu không thể dựa vào thị vệ thì có thể nói nói mất nước như chơi!

—— đã não bổ ra một cốt truyện tương ái tương sát phải làm sao bây giờ!

—— quá chân thật, Hoàng Thượng phải dựa vào việc ban thưởng mới có thể kéo tâm nhóm thần tử lại?

Tiêu Hà và Tuế Tuế thật ra không nghe thấy cảm xúc gì từ giọng của Tống Dịch, nhưng nghe được anh nói M416 full trang bị với 200 viên 5.56 thì liền chạy ngay về chỗ Tống Dịch, một người thậm chí còn trèo lên motor dù trèo đèo lội suối cũng phải đến bên anh.

Tiêu Hà nhìn lướt qua bản đồ điên cuồng chạy, “Hoàng Thượng ngươi tìm một chỗ trốn đi, ta lập tức tới.”

Tuế Tuế lúc này đã lái motor vượt qua hai triền núi, “Hoàng Thượng! Vi thần đang cưỡi Xích Thố cách ngài tám trăm dặm chạy như điên đến đây! Thỉnh ngài tạm thời đừng nóng nảy!”

Tống Dịch xem như nhìn thấu hai tên này, muốn trách chỉ có thể trách lúc này đây không lấy được kịch bản tốt, bị bắt trở thành một hoàng đế nghèo túng phải đối mặt với việc mất nước.

Cuối cùng phần thưởng full trang bị vẫn bị Tiêu Hà lấy đi, Tuế Tuế chạy như điên tám trăm dặm, vẫn hai tay trống trơn như cũ, không lấy được bất luận phần thưởng gì, bắt đầu cảm thán nói nhân tình nguội lạnh, mình vì sao lại phải đi theo một hoàng đế như này, ai.

Nhưng cốt truyện vẫn xoay ngược như cũ.

Bọn họ lên đường, sau đó gặp mấy tên địch xảo quyệt, từ góc độ đến vị trí đều vô cùng bí mật, khá là khó đánh.

Vì thế Tiêu Hà kéo Tống Dịch lên đấu trường.

Tống Dịch cực lực phản đối, “Trẫm là hoàng đế, cửu ngũ chí tôn, thiên tuyển chi nhân, sao có thể làm chuyện này chứ?”

Tiêu Hà lại thập phần lạnh nhạt, vừa nghe liền cho nhân vật đại tướng quân đeo lên mặt nạ sắt vô tình rác rưởi, “Bớt nói nhảm, bảo anh đi thì đi lẹ, có em ở đây, anh linh hoạt chút, sẽ không để anh chết đâu.”

Tống Dịch không còn biện pháp, chỉ có thể một bên hư hư hư, vừa chạy vừa kéo thương tuyến, chỉ là chưa kịp kéo thương tuyến, Tiêu Hà đã để anh dụ địch.

Tống Dịch vừa chạy vừa giả vờ khóc, nói bi phẫn muốn chết, “Đại tướng quân ngươi không yêu trẫm sao? Vì sao làm trẫm bại lộ ở trước mắt man di! Vì sao lại để trẫm phơi thân ở nơi mưa bom bão đạn này?! Trẫm Đức cao vọng trọng! Há có thể để ngươi lấy ra để hấp dẫn hỏa lực thậm chí dụ địch! Đại tướng quân lương tâm ngươi không đau sao? Trong mắt ngươi còn có Hoàng Thượng là trẫm đây không! Trẫm ban thưởng cho ngươi……”

Tiêu Hà ngại anh kêu quá nhiều, nghe anh làm bộ khóc lóc kể lể hoàn toàn nghe không thấy bất luận thanh âm nào khác, lập tức bắn anh ngã xuống đất, “Yêu anh, Anh bò……”

Lời còn chưa xong lại lại nghe thấy Tống Dịch kêu to, “Ngươi cái tên loạn thần tặc tử! Làm trẫm thật là đau lòng!”

Tiêu Hà nghe vậy, đột nhiên không muốn bảo anh bò đến sau tảng đá để lát đến cứu nữa, trực tiếp ném một trái lựu đạn tiễn anh về nhà, “Nếu ngươi nói như vậy, ta đây đành phải mưu phản, tự mình đăng cơ.”

Tuế Tuế xem đến một câu cũng nói không nên lời, đây giống như drama hoàng cung vậy, lại có chút cảm giác không giống cho lắm.

—— quá chân thật, đại tướng quân đúng thật là vô tình

—— không, đại tướng quân vẫn yêu Hoàng Thượng! Có tình với bệ hạ! Các ngươi xem! Đại tướng quân còn đi nhặt xác Hoàng Thượng kia kìa!

—— huynh đệ, lão tử có mà tin ngươi, con mẹ nó nhặt xác, đây rõ ràng là đang loot đồ thì đúng hơn!

Hoàn chương 63

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.