Tiểu Khả Ái Của Tôi

Chương 77



Nửa tháng sau Tiêu Hà xuất viện nhưng lúc ấy vẫn chưa thấy Tống Dịch trở về.

Điều này khiến cậu lo lắng cho tình hình bên kia.

Cậu gọi cho Tống Dịch cuộc gọi video, một lát sau anh mới nhận.

Quầng mắt thâm trên mắt Tống Dịch cách màn hình cũng có thể nhìn thấy, hơn nữa râu trên mặt như mấy ngày không cạo, anh cầm di động từ phòng ghi âm ra, chiếu camera khắp sảnh lớn cho Tiêu Hà nhìn.

“Chuẩn bị ăn cơm, em ăn chưa? Có phải không được nghỉ ngơi hay không? Sao sắc mặt trắng như vậy?” Tống Dịch nhìn sát vào màn hình, muốn nhìn kĩ Tiêu Hà hơn nữa.

Hai người liên lạc trong khoảng thời gian này rất ít, gần đây anh làm đến quên ngày quên đêm, tính tình Tiêu Hà anh cũng biết, cậu trước nay đều không muốn quấy rầy công việc của anh, cũng may khoảng thời gian khó khăn này cũng sắp qua rồi.

“Ăn, sao lại biến mình thành như vậy?” Tiêu Hà nhìn thấy râu trên mặt Tống Dịch liền sinh ra suy nghĩ khác, anh là một người chú ý như vậy, nếu như không quá bận thì sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.

Tống Dịch xoay màn hình để Tiêu Hà nhìn thấy đồng nghiệp của mình, mỗi người đều như vừa mới chui từ dưới vực lên, “Có phải các đồng nghiệp phòng anh đều như dân chạy nạn không, ha ha ha ha.”

Tiêu Hà nhìn mà đau lòng, không ngờ anh còn cười được, “Ngày mai em đi gặp anh.”

Nghe xong câu này Tống Dịch dừng ăn sau đó ngẩng đầu nhìn màn ảnh, “Đừng, hai ngày nữa là về mà, anh sắp làm xong việc bên này rồi.”

Tiêu Hà không có ý thúc giục anh trở về, cậu sợ Tống Dịch sẽ vì muốn sớm về mà cố gắng hoàn thành thật mau, “Em không giục anh, anh đừng liều mạng như vậy, em ở nhà chờ anh,không vội, thân thể quan trọng hơn.”

Đại khái là sau khi giải phẫu xong, Tiêu Hà hiểu sự quan trọng của sức khỏe hơn, cậu không muốn Tống Dịch vì công việc mà xuất hiện bệnh nghề nghiệp.

Mắt nhìn thấy Tống Dịch vì nói chuyện với mình mà không ăn cơm tử tế, Tiêu Hà cũng không nhiều lời với anh nữa, dặn anh chú ý thân thể rồi bảo anh về muộn chút cũng không vấn đề gì.

Tống Dịch gật đầu đáp ứng, sau đó tắt video, xoa xoa đôi mắt mới bắt đầu ăn cơm.

“Thầy Tống sao không cho Tiêu Hà đến gặp anh?” Tiểu Vân cơm nước xong liền hỏi.

Tống Dịch còn chưa kịp trả lời cô thì Kim Linh đã nói với cô, “Chờ khi nào yêu đương vào là biết, dọn một chút rồi đi làm việc thôi.”

Tiểu Vân thấy Kim Linh như vậy thì cũng không nói gì nữa, “Vâng” một tiếng rồi thu dọn bát đũa chuẩn bị đi làm việc.

Kim Linh đè bả vai Tống Dịch xuống, cô không nói gì mà chỉ thở dài.

Sau khi Tiêu Hà xuất viện, Hạng Lập nói có rất nhiều thứ cần chú ý, đồ sống, lạnh, dầu mỡ, cay hay đồ ăn đô uống kích thích không được ăn, không được hoạt động quá sức, bảo cậu hoàn toàn từ bỏ tay phải, coi nó như phế rồi đi, bảo cậu đừng suốt ngày ở nhà mà hãy ra cửa đi tản bộ.

Cho nên sau khi cơm nước xong thì cậu cũng không ở nhà mà ra cửa đi dạo, cố ý băng bó tay nâng lên, miễn cho người đi đường đụng phải.

Cả buổi chiều cậu cũng không biết mình rốt cuộc đang làm gì, đi dạo cũng không biết đã đi đâu, tới gần giờ chiều cậu lại muốn tìm mua cái gì đó gửi cho Tống Dịch.

Vì thế lúc này mới bắt đầu nghiêm túc đi dạo.

Quần áo trước nay đều không phải cậu tự mua, quần áo đều do Tống Dịch phối cho, cậu di dạo quanh cửa hàng manga anime, trừ One Pie thì không nhận ra nhân vật nào khác, nhận ra được thêm hai bộ cũng là do Tống Dịch phối âm, nghĩ lại trong nhà có không ít vì thế lại quay đầu đi.

Đi dạo một hồi, cậu vẫn không biết nên đưa thứ gì cho Tống Dịch, nhìn thấy một đôi tình nhân vì một thứ đồ gì đó mà cười vô cùng vui vẻ.

Cậu cũng không biết là gì cho đến khi thò đầu lại nhìn, kết quả nhìn thấy một vài vật phẩm trang sức, kẹp tóc hoa tai vòng cổ của con gái.

Cậu nhíu mày, cảm thấy mình mất trí rồi, đang chuẩn bị đi thì lại thấy quán nhỏ bên cạnh bày một hộp nhẫn.

Vì thế cậu không tự giác nghĩ đến lời vui đùa của Happy ngày đó.

Kỳ thật cậu vẫn luôn đặt nó ở trong lòng, chỉ là không có thời gian nghĩ lại, hiện giờ nhìn thấy chỉ có một loại cảm giác mãnh liệt nảy lên trong lòng, cậu quay đầu đi, lòng lại vô cùng kiên định với nơi mình muốn đến.

Cậu liền ngồi lái xe đến thương trường, tìm được gia đình nam sĩ cả đời chỉ định chế một chiếc nhẫn DarryRing.

Hai ngày sau Tống Dịch vẫn không trở về, Chu Nghiêm lại là người gọi điện cho cậu.

“Tống Dịch về chưa?” Chu Nghiêm hỏi.

“Chưa.” Tiêu Hà ngồi môt mình trong nhà phát ngốc.

“Còn chưa trở về, vậy cậu xuất viện mấy ngày một mình thế nào vậy? Ăn cơm ở đâu?” Chu Nghiêm có chút lo lắng cho cậu ở nhà một mình.

“Ăn suất cơm bệnh nhân của bệnh viện.” Tiêu Hà cũng thuận lợi, bác gái chăm sóc cậu đưa lên.

“Ài, đây cũng đâu phải biện pháp, nếu không chú đến căn cứ ở mấy ngày, vừa lúc ba ngày sau họ phải ra ngoài thi đấu, trạng thái lúc này của họ đều hoàn toàn thả bay rồi, chú đến đây mắng chúng mấy câu, làm chúng căng thẳng một chút, chờ ba ngày sau chúng đi thi thì chú trở về.” Chu Nghiêm đề nghị.

Tiêu Hà suy nghĩ một hồi rồi đáp ứng, vì thế gọi bảo Chu Nghiêm lại đây đón mình.

Nhưng ai lường trước được cậu vừa mới đến căn cứ thì ban đêm Tống Dịch trở về.

Vốn anh còn đang muốn tạo bất ngờ cho Tiêu Hà thì phát hiện người không ở nhà.

“Không sao, em cứ ở ăn cứ đi, bọn họ cũng sắp đi thi đấu, em cổ vũ họ một chút, chỉ đạo họ, để họ lấy chức quán quân.” Tống Dịch ngồi dựa trên sô pha gọi điện cho cậu.

Tiêu Hà dù sao cũng đã đáp ứng Chu Nghiêm, hơn nữa nhìn trạng thái của bọ Happy thật có chút phóng túng quá mức, nên có phần không an tâm, “Ba ngày sau em về, anh cứ nghỉ ngơi đi.”

Tống Dịch đáp ứng, “Ừ, lần này anh tự cho mình một kỳ nghỉ dài hạn, không vội.”

Tống Dịch cúp điện thoại thở dài một hơi, thật vất vả mới trở lại thì Tiêu Hà lại không có thời gian.

Nhưng Tiêu Hà cũng không làm ầm lên, anh cũng xác thật đã rất mệt mỏi, buổi tối liền lên giường ngủ sớm, phải biết rằng hơn nửa tháng này anh đã không có một ngày ngon giấc, bình quân mỗi ngày ngủ chỉ 5 tiếng, giờ chỉ cần dính vào gối là ngủ.

Ngày hôm sau anh tỉnh lại lúc 12h trưa, trong tiểu khu có thể gọi các dì giúp việc lên, nhưng anh cũng lười gọi.

Thời gian dài liên tục làm việc làm cả thân thể anh đều mệt rã rời, sau khi rửa mặt xong, anh đổi một bộ nữ trang mới mua, chuẩn bị ra ngoài ăn một bữa cơm thả lỏng thân thể.

Lúc này anh vẫn dùng chiếc mái bằng kia, mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu vàng sọc gắn thêm nơ bướm ở cổ, phía dưới mặc một chiếc váy ngắn kẻ ô màu hồng, đi một đôi tất trắng dài quá đầu gối và ắt hẳn không thể thiếu chiếc vòng cổ che lại hầu kết, sau đó rời khỏi nhà.

Tống Dịch đầu tiên là đi ăn cơm, sau đó đến khu trò chơi, mua đủ xèng chơi đủ dể phát tiết. Các trò đủ cả, nào là đánh chuột đất, bắt cá chạch,…

Khu trò chơi này thường bắt gặp các thiếu niên chơi nhưng rất ít khi nhìn thấy một cô gái cao gầy như vậy lẩn quẩn quanh đây, có nhiều người vì muốn làm quen anh mà đến gần.

Trong đó có một cậu học sinh miệng phì phèo điếu thuốc ngồi xuống cạnh anh, nhìn anh chơi trò bắt cá chạch mà mặt cậu ta nghẹn đỏ, càng cảm thấy anh thật đáng yêu.

“Em gái có muốn anh giúp không?” cậu thiếu niên bất lương ngậm thuốc lá hỏi anh.

Tống Dịch không để ý đến cậu ta, chuyên tâm chơi trò chơi của mình, chơi đến khi anh vất vả bắt lấy được một con cá chạch lớn, máy liền nhả ra số xèng trò chơi ứng với giá trị này, lúc anh đưa tay cầm lấy thì cậu thiếu niên bất lương cũng giơ tay ra cố ý chạm vào tay anh.

Tống Dịch nhìn cậu ta, thu xèng rồi quay người chơi ném bóng rổ.

Cậu thiếu niên bất lương lại mon men đi theo như một tên tùy tùng, “Em gái à, em không lấy cái này nữa sao?”

Tống Dịch vẫn không thèm để ý đến cậu ta, tự mình chơi của mình, cậu thiếu niên bất lương nọ thấy anh không thèm để ý, vì vậy liền lấy số xèng cho vào máy ném bòng bên cạnh, như muốn chứng minh kỹ thuật ném của mình vậy.

Kết thúc một ván, cậu thiếu niên bất lương xác thật có điểm số rất cao. Tống Dịch nhìn cậu ta một cái.

Cậu thiếu niên bất lương cho rằng anh lau mắt mà nhìn cậu, kết quả là Tống Dịch chỉ nhìn một cái rồi bỏ đi.

Sau đó anh chơi trò gì, bắt cá, đua xe gì đó, cậu thiếu niên bất lương cũng vẫn dẫn theo cả một đám đi theo sau anh, cả khu vui chơi đều hướng ánh mắt đến, điều này khiến Tống Dịch cảm thấy phiền.

Vì thế anh vỗ bả vai cậu thiếu niên bất lương, ý bảo cậu ta ra đây với mình.

Đám tùy tùng của bất lương – kun nhìn thấy thái độ của Tống Dịch như vậy liền bắt đầu ồn ào, bất lương-kun cười hì hì dưới cái nhìn của hơn phân nửa khu vui chơi đi theo Tống Dịch rẽ vào bên ngoài buồng vệ sinh.

Tống Dịch nhìn thấy cậu ta còn đang hút thuốc, anh cũng lấy hộp thuốc rút một điếu ra hút.

Bất lương – kun thật ra lại không ngờ cô gái đáng yêu như vậy lại hút thuốc, vì vậy cậu ta lại càng hứng thú, thế nên trước khi anh rút ra bật lửa thì cậu đã dâng bật lửa lên đốt điếu thuốc cho anh, đồng thời còn ngửi được mùi hương thơm ngát trên người anh.

Tống Dịch nhìn sự ân cần này cũng không thèm để ý, hít sâu một hơi, nhả khói ra dùng ngụy âm nói, “Theo tôi lâu như vậy là muốn tán tôi à?”

Bất lương – kun cảm thấy anh không chỉ đẹp mà thanh âm còn dễ nghe, càng thêm cảm thấy mình nhất định phải cưa đổ được cô gái này.

Tâm tư cậu thiếu niên đều viết trên mặt, bị vạch trần cũng thoải mái, “Vậy em có cho anh cơ hội không?”

Tống Dịch cười nhạo một tiếng, “Nhóc năm nay bao nhiêu?”

Bất lương – kun cảm thấy tư thế tuấn tú hút thuốc phun khói được hẳn một vòng khói ấy của anh chắc chắn là một tay hút thuốc già đời.

Nhìn đủ rồi cậu ta liền đáp, “Năm 2 cao trung.”

Tống Dịch hút một ngụm, sau đó ghiền nát điếu thuốc, “Còn non quá.”

Mao đầu tiểu tử cho rằng anh đang xem thường mình, “Có một vài thứ em phải xem mới biết được.”

Tống Dịch liếc mắt nhìn cậu ta, không hiểu đám trẻ bây giờ làm sao vậy, đụng một chút là phải mở miệng nói.

Anh tiến đến trước mặt cậu thiếu niên, cách cậu ta một khoảng mới dừng lại, dùng âm giọng vốn có của mình nói, “Anh bạn nhỏ à, phải học tập cho cẩn thận đi, không nên hơi tí là buông lời hạ lưu như vậy được, bằng không là hại cái thân đấy.”

Bất lương – kun nghe thấy anh mở miệng nói, sắc mặt cũng thay đổi, chờ anh nói xong thì cả người sững sờ đứng đó, nhìn bóng dáng chậm rãi của Tống Dịch mà không nói nên lời, nửa ngày sau mới hồi phục tinh thần, “Trời đựu, con mẹ nó, nữ trang đại lão!”

Hoàn chương 77

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.