Tống Dịch thả mình hai ngày tự do thỏa thích, cả người thần thanh khí sảng, cảm giác mệt mỏi sau nửa tháng chăm chỉ làm việc rốt cuộc qua đi, chỉ tiếc thời gian tốt đẹp lúc nào cũng qua nhanh, ngày mai Tiêu Hà đã trở về, anh cũng cất gọn toàn bộ nữ trang vào tủ.
Thế nhưng tối cùng ngày Tiêu Hà lại gọi điện thoại cho anh biết vào trưa ngày mai cậu mới có thể về được.
“Họ không phải ngày mai phải thi đấu sao?” Tống Dịch hỏi.
“7h lên máy bay, em sẽ theo họ đến nội thành.” Tiêu Hà nói.
Tống Dịch lại hỏi, “Về ăn cơm không?”
Tiêu Hà ừ một tiếng, “Chắc là tối mới về.”
Cậu còn phải đến thương trường xử lý chút chuyện.
Tống Dịch trong lòng đã tính toán, sau khi nói chuyện xong, anh cảm thấy may mắn vì ngày mai mình lại được phóng túng nửa ngày nữa, sau đó chờ Tiêu Hà trở về nói chuyện với mình về vấn đề này.
Tiêu Hà ở căn cứ hai ngày, bọn Happy cũng thu liễm lại một chút, lúc này mà còn có thể hạ quyết tâm luyện tập tiếp quả không dễ.
“Tay của chú về nhà nói chuyện với Tống Dịch cẩn thận, anh ấy giờ không bận nên có thể chăm sóc chú, để dì mỗi ngày làm cơm canh cho chút, chú bây giờ ăn kiêng cũng nhiều, ăn nhiều cơm hơn đi.” Chu Nghiêm thấy cậu ngồi ngẩn người ở bên cạnh liền đến nói chuyện.
“Em không muốn ăn cơm chan thêm canh cà chua và trứng.” Tiêu Hà vốn cho rừng ở bệnh viện ăn là quá đủ rồi, ai biết cậu vẫn phải ăn tiếp, mấy thứ đó cậu đã ăn nửa tháng nay, giờ nhìn thật sự muốn nôn.
Chu Nghiêm ha ha cười, “Ngày mai trở về nói chuyện với Tống Dịch đi.”
Tiêu Hà không đáp, đến phòng huấn luyện theo dõi rồi lại trở về phòng ngủ của mình.
Ngày hôm sau Chu Nghiêm lại đưa ra dự định bảo cậu về sớm chút.
Tiêu Hà hỏi, “Lần này thi đấu anh không đi à?”
“Bên Trì Phỉ còn có việc, hơn nữa một vài nhà tài trợ vẫn chưa ổn thỏa, lần này anh để Điền Dã đưa họ đi, anh không đi được.”
Tiêu Hà cũng không hỏi nhiều nữa, cậu gật đầu, cùng với anh ta trở về nội thành.
“Chỉ đưa đến đây? Thật sự không cần anh đưa chú về à?” Chu Nghiêm mang xe chạy đến thương trường rồi hỏi cậu.
Tiêu Hà đưa tay mở đai an toàn, chẳng qua là bàn tay hơi khó sử dụng, Chu Nghiêm lại đưa tay giúp.
“Không cần, em có chút chuyện phải làm.” Tiêu Hà dưới sự trợ giúp của Chu Nghiêm thành công mở đai, đẩy cửa ra, “Anh sớm về trở về xử lý việc đi.”
Thấy cậu khăng khăng không cần mình đưa về, Chu Nghiêm liền không miễn cưỡng nữa, dặn dò cậu cẩn thận, sau đó đánh xe rời đi.
Tiêu Hà đến tiệm dò hỏi tiến độ làm nhẫn, nhân viên cửa hàng nói cậu cần chờ một tháng nữa thì mới lấy được.
Vì cậu cậu không bảo có gì liên lạc qua điện thoại với cậu, cậu cũng không ở lại nữa, nhanh chóng gọi xe về nhà.
Thời gian về đến nhà còn sớm, mới hơn 4h. Tống Dịch không có nhà, cũng không biết đã đi đâu, Tiêu Hà không gọi điện thoại cho anh, bản thân ngồi trên sô pha nghỉ ngơi mọt hồi, không bao lâu cửa chính vang lên tiếng mở cửa.
Tống Dịch lúc mở cửa đã cảm thấy có gì đó không đúng, sau khi kéo cửa mới thấy trước giá giày có nhiều hơn một đôi, chính là đôi giày trượt ván mà anh mua cho cậu.
Tay nắm lấy then cửa của anh không tự giác chảy mồ hôi, trong lòng cũng bất ổn, anh còn chưa vào cửa đã thấy trên sàn hiện lên một bóng đen.
Tống Dịch đưa mắt ngước nhìn, cả khuôn mặt lạnh lẽo của Tiêu Hà không gợn chút sóng, lạnh lẽo như một người xa lạ, trong ánh mắt ấy trừ phẫn nộ ra còn hiện lên một tia đau lòng và thất vọng.
Chỉ bằng việc đối mặt với ánh mắt ấy, anh liền hiểu ra, anh chưa kịp nói gì với Tiêu Hà, chưa kịp làm gì mà đã bại lộ trước mặt cậu rồi.
Mồ hôi trên tay anh chảy nhiều khiến tay anh rũ xuống từ trên then cửa, khi ấy anh cảm thấy có một thứ gì đó anh không thể bắt lấy được nữa, rốt cuộc cầm không được vật gì nữa rồi.
Tiêu Hà không ngờ rằng gần một tháng không gặp Tống Dịch, anh lại dùng tư thái này xuất hiện trước mặt mình.
Cậu đưa hai mắt nhìn anh rồi nhắm mắt lại, lại mở mắt ra thì phát hiện tất cả những thứ trên người Tống Dịch lúc này đều đang như muốn lấy mạng cậu, ngay cả xoay người thôi Tiêu Hà cũng cảm thấy thân thể đang run rẩy, hoàn toàn không muốn nhìn thấy bộ dạng của anh lúc này.
Cậu nhắm mắt đi về phía trước hai bước, rồi bỗng mở mắt ra, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên bộ dáng mặc nữ trang của Tống Dịch đứng trước cửa.
Lửa giận trong lồng ngực cậu đè ép đến nổ mạnh, cửa nhà lại vang lên tiếng vang, cậu nghiêng người cầm lấy chiếc ly thủy tinh ném mạnh lên mặt đất.
Ly thủy tinh bị ném vỡ thành từng mảnh nhỏ, vụn thủy tinh bay tứ tán có thể thấy cậu dùng lực mạnh như thế nào, Tống Dịch bị một mảnh thủy tinh bay đến đụng vào chân làm người chạm vào ngăn tủ mà cảm giác cả người cũng run rẩy lên, anh chưa từng thấy một Tiêu Hà như vậy, cậu lúc này không khác gì một con sư tử đang phát cuồng.
Tay phải giấu trong tay áo Tiêu Hà lúc này run lên không khống chế nổi, thậm chí còn chút run rẩy, toàn bộ cánh tay và nhất là cổ tay đều truyền đến cơn đau xuyên tim khiến cậu càng thêm tỉnh táo trong cơn phẫn nộ.
Cậu há miệng thở từng cơn, ngực phập phồng mãnh liệt, giống như rất muốn phóng tất cả sự tức giận ra ngoài, cậu thậm chí không muốn nhìn thấy Tống Dịch của hiện tại dù chỉ một lần, cậu sợ bản thân mình nhịn không được.
Cậu dựa vào sự đau đớn truyền từ tay phải, ý đồ áp chế cảm xúc của mình, nhưng cậu phát hiện không được, cậu không biết hôm nay có bao nhêu người gặp Tống Dịch, cũng không biết có bao nhiều người đã ôm suy nghĩ xấu xa với anh, giờ khắc này trong đầu cậu đột nhiên có một ý niệm muốn bóp chết Tống Dịch.
Nhưng cậu không thể, cậu cần một lời giải thích, cậu tự lừa chính mình.
“Vì sao?” từng chữ cậu nói như chui ra từ kẽ răng nói với anh.
Tống Dịch đối mặt với ánh mắt ấy, ánh mắt như một đám lửa đen phẫn nộ muốn thiêu bỏng anh.
Tâm trạng anh cứ như vậy buông xuống, anh không biết vì sao, có lẽ là anh đang cất giấu nó, thật sự quá mệt mỏi, có lẽ vì thái độ ấy của Tiêu Hà làm anh đau lòng.
Tống Dịch thoải mái hào phóng đi vào phòng ngồi xuống sô pha, lấy từ trong túi nhỏ ấy ra một bao thuốc lá, anh không nhanh không chậm rút ra một chiếc bật lửa.
Sau đó anh lại nghe thấy Tiêu Hà phẫn nộ hỏi, “Vì sao?”
Đôi mắt anh hạ xuống, hai chân khép lại, đặt tay trái gác lên đùi, tay phải kẹp một điếu thuốc, chậm rãi phun một vòng khói.
“Không vì sao cả, anh chỉ làm như thế vì anh.” Thanh âm không cao không thấp, so với với Tiêu Hà lúc này thì quá mức bình thường.
“Anh đáp ứng em cái gì? Anh quên rồi sao? Tống Dịch!” Tiêu Hà nhìn động tác không nhanh không chậm của anh thì càng giận hơn, giống như chuyện mà cậu để ý thì Tống Dịch lại cho là nó là không đáng nhắc tới.
Tống Dịch cúi đầu nhắm mắt lại, tóc giả trên vai anh rũ xuống cọ qua ngón tay đang cầm điếu thuốc của anh.
Anh lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Hà, “Anh không quên, cho nên anh mới không mặc nó trước mặt em, cũng không phát ảnh mặc nữ trang lên trên mạng.”
Tiêu Hà không biết đây rốt cuộc là đáp án gì, cũng không đủ lý giải vì sao Tống Dịch lại thích loại phương thức này, đồng thời cũng hiểu vì sao trước đây anh lại hay lý luận chuyện này với mình như vậy.
“Nhưng em nói rồi! Em không thích!” Tiêu Hà gào lên với anh.
Tống Dịch nhặt lên đoạn tóc giả bị thuốc lá làm đứt lên, nhìn những sợ tóc từ kẽ hở tay rơi xuống đấy, toàn thân tràn ngập một cảm giác vô lực.
Người mình thích nhất lại lấy loại phương thức ấy để xử lý điều mà anh thích nhất, giống như hai đầu hỏa dược, đồng thời cùng bốc cháy lên, chúng nhanh chóng va chạm rồi khiến bản thân anh chịu không nổi.
“Nhưng mà anh thích, trước khi gặp em anh đã là người như vậy, Tiêu Hà, đây là một khuôn mặt khác mà em chưa từng thấy qua, anh chính là như vậy, cho dù em có cho rằng anh biến thái hay bị điên đi nữa, hay em có chấp nhận hay không thì anh vốn dĩ đã là một Tống Dịch như vậy rồi.”
Tống Dịch gạt tàn thuốc vào gạt tàn, thả một sợi tóc trên bàn trà, “Anh vốn dĩ vẫn luôn muốn tìm một cơ hội tốt để nói chuyện với em, nhưng chung quy là người tính không bằng trời tính, nếu hôm nay bại lộ rồi thì anh đây cũng không che giấu hay lén lút gì nữa, đây là anh đấy, chỉ là nó không giống với những gì em biết mà thôi.”
Tiêu Hà lúc này đã không phân biệt nổi cơn đau của mình truyền lên từ tay phải hay từ chính nội tâm mình.
“Em mặc kệ đó có phải anh hay không, em chỉ muốn nói với anh, em, không thích.”
Tiêu Hà trước nay đều bá đạo, và cũng chưa có ai dám bá đạo đụng chạm gì với cậu, chỉ cần là điều gì cậu không thích thì những người biết điều đó sẽ không làm nữa mà chỉ suy nghĩ mà thôi.
Cậu hiện tại cũng mang theo thái độ và biểu cảm đó để cảnh cáo Tống Dịch, đừng đụng vào điểm mấu chốt của cậu, đừng làm cậu trở mặt vô tình.
Tống Dịch giờ này nghe thì bật cười, hốc mắt anh ửng đỏ, nhìn ánh mắt Tiêu Hà mà thấy trong lòng đau đớn, tự giễu, “A Hà, em thực sự yêu anh sao?”
Anh hỏi nhẹ nhàng, đặt vào lỗ tai Tiêu Hà lại khiến cậu đau lòng một trận.
Tống Dịch giờ lại hoài nghi tình cảm của cậu đối với anh sao?
Anh sao có thể hoài nghi tình cảm của cậu với anh như vậy?
Cậu khống chế không nổi tay phải của mình, để nó run rẩy không điểm dừng, truyền đến chính là cơn đau khôn cùng, nhưng chúng giờ cũng không đau bằng cơn đau trong trái tim cậu.
“Anh không phải một thứ phụ thuộc vào em, cũng không phải vật sở hữu của em, càng không phải thú cưng của em, anh sẽ không làm mọi chuyện thuận theo ý em. Anh cũng có tư tưởng và sự yêu thích riêng, không phải bởi vì em thích mà liền từ bỏ một bộ phận của mình, không thể vì yêu em mà dứt bỏ cuộc sống mà anh yêu thích, biến bản thân thành một Tống Dịch tàn khuyết.”
Tống Dịch nói xong lời này, đứng lên từ trên sô pha, anh đi đến trước cửa, tạm dừng vài giây rồi quay đầu nhìn Tiêu Hà.
Anh vặn then cửa, sau khi mở ra, cơn gió bên ngoài liền thổi vào, anh chậm rãi đẩy bước ra khỏi cửa, đóng cửa lại ngay trong khoảnh khắc ấy.
Nước mắt anh cố nén ở mắt lúc này mới chảy ra, chậm rãi rơi xuống.
Bên trong cánh cửa ấy là một Tiêu Hà sững sờ, đôi mắt vẫn nhìn trân trân vào sợi tóc giả mà Tống Dịch thả trên bàn trà, bên tai không ngừng vang lên câu nói của td, “A Hà, em thật sự yêu anh sao?”