Tiểu Khả Ái Của Tôi

Chương 8: Không cần phải nói dối



Tác giả: Thiên Trọng Lí

Editor: Red9

DONT TAKE OUT

Tiêu Hà quay trở về phòng mình để lấy chìa khoá xe, lúc đi xuống lầu thì đụng phải bọn Happy vừa mới cơm nước xong đang đi lên.

“Tiêu đội đi ra ngoài sao?” Miên Phong hỏi cậu một câu.

Tiêu Hà không đáp lại mà chỉ gật gật đầu, chỉ có Happy là lắm miệng, hỏi tiếp.

“Đi đâu thế? Khi nào thì về vậy?”

Bị Chu Nghiêm nghe được, tức giận dỗi cậu ta hai câu, “Chú để ý cậu ta đi đâu làm gì, còn không mau đi huấn luyện đi? Không sợ lát nữa Điền Dã lại dạy dỗ mấy chú một trận à?”

Happy cũng không biết mình chọc phải ai, sờ sờ cái mũi nhỏ giọng nói: “Việc gì phải tỏ ra tức giận thế chứ, em còn đang định hỏi ảnh khi nào về, xem có thể mua cho em chút gì đó lót bụng không mà.”

“Ăn ăn ăn, anh đây không cho chú ăn hả? Giờ ăn cái quái gì chả được, sao cứ một hai phải để cậu ta mua cho? Muốn ăn cái gì thì để anh đây đi mua cho chú!” Chu Nghiêm nhìn bóng dáng Tiêu Hà liền giận sôi máu.

Càng nghĩ lại cảng thấy tên Phương Hàng này thật như bãi c*t chuột, bản thân năm đó làm ra mấy chuyện rác rưởi rồi ném lại cho mọi người, bốn năm sau, Tiêu Hà công thành danh toại xuất ngũ, thì gã ta lại bắt đầu muốn liên lạc.

Mấu chốt chính là, Tiêu Hà lại quá bảo thủ, ngăn cũng ngăn không được, tức chết anh, nhìn cửa lớn mở ra, Chu Nghiêm suy nghĩ một hồi, gọi một cuộc điện thoại.

Tiêu Hà ngồi ở trong xe châm điếu thuốc, lúc này mới khởi động xe.

Xe chạy đến nơi hẹn, hiện tại mới 2h40 chiều, cách giờ hẹn còn 20 phút nữa, Tiêu Hà đỗ xe rồi mới bước vào quán caffe, người ngồi trong tiệm người không quá nhiều, cậu đứng một bên liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngồi ở cạnh cửa sổ.

Anh ta đã không còn như trước, khuôn mặt ấy tuy vẫn còn nét của thuở nào, nhưng lại làm Tiêu Hà cảm thấy xa lạ.

Phương Hàng tựa hồ cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình, ngẩng đầu lên lập tức đối diện với ánh mắt của Tiêu Hà, trong mắt như chớp động, sau đó vô cùng tự nhiên cười với cậu, đứng dậy chờ cậu đến.

Hai người sau khi ngồi xuống và lựa chọn đồ uống xong, Tiêu Hà đưa hai mắt nhìn anh ta, không nói gì, người đầu tiên mở miệng không thể là cậu, huống chi vừa rồi sau khi nhận được ánh mắt ấy, trong lòng cậu dâng lên một sự mất mát kì lạ.

“Lâu rồi không tới H thị, không ngờ nơi này đã trở thành quán cà phê, lúc tới còn hỏi thăm một lượt, thay đổi thật lớn.” Phương Hàng cười với cậu, giống như hai người bạn lâu rồi không gặp nhau đang hàn huyên chuyện cũ, dường như giữa hai người chưa hề xảy ra chuyện gì.

Anh ta cười còn đẹp hơn trước đây, thanh âm cũng trầm ổn, từ tính hơn trước, hai bàn tay thon dài tuỳ ý hạ trên mặt bàn, bên ngón áp út trên tay phải lại để lại một dấu vết hình tròn nhàn nhạt.

Tiêu Hà bất động thanh sắc đặt nó vào mắt, rất nhanh sau đó người phục vụ bưng caffe lên, ánh mắt cậu chuyển lên tách caffe, bưng nó lên nhấp một ngụm, lúc đặt xuống lại phát hiện Phương Hàng há miệng thở dốc, thái độ như muốn nói lại thôi.

Cậu dùng ánh mắt dò hỏi, Phương Hàng lại cười, “Anh nhớ trước đây khi em uống thì thường thêm chút đường.”

Tiêu Hà nhìn thoáng qua cái ly, ánh mắt sâu vài phần, “Ừm, sau này đã không bỏ đường nữa.”

Phương Hàng nghe hiểu một ý khác, không biết nói cái gì đó mới có thể làm không khí trở nên tự nhiên, hai người cũng không nói chuyện, không khí ngược lại càng thêm vi diệu.

Trầm mặc hơn mười phút, rốt cuộc vẫn là Phương Hàng không nhịn được, có lẽ là đã nghĩ kỹ, mở miệng cũng vô cùng trực tiếp, “A Hà, em trách anh đúng không? Vì giờ anh mới đến tìm em.”

Tiêu Hà dời tầm mắt từ trên bàn lên, ngẩng đầu nhìn lại anh ta, ánh mắt cậu so với năm đó đẹp hơn vài phần, rốt cuộc không còn mang cảm giác ấy nữa.

“Anh hy vọng tôi trách anh sao?” Tiêu Hà hỏi lại anh ta.

Việc có trách hay không, hỏi còn có ý nghĩa gì?

Cậu chỉ bị bắt buộc phải tiếp nhận sự thật là năm đó anh ta không xuất hiện mà thôi.

“Anh rất xin lỗi vì lúc ấy đã để em đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng anh cũng là bất đắc dĩ, anh vốn muốn giải quyết xong chuyện rồi sẽ tới tìm em, nhưng không ngờ sau đó lại xảy ra tai nạn giao thông, thiếu chút nữa đã không thể tỉnh lại.”

Tiêu Hà dời tầm mắt đi, ánh sáng trong mắt như dần tối, “Nếu anh thực sự muốn liên lạc với tôi, thì chắc chắn không phải bây giờ.”

Biểu cảm của Phương Hàng có chút biến hoá, anh ta nhấp môi, một lát về sau mới than nhẹ một tiếng, lại lần nữa mở miệng, “Lúc anh tỉnh lại ở bệnh viện, toàn thân không thể động đậy, xương sườn cũng gãy 3 cái, cẳng chân dập nát coi như đã gãy xương, tốn mất 2 năm trị liệu, lấy sự hiểu biết của em về anh, em cảm thấy trong trạng thái như vậy, anh sẽ liên lạc với em sao?”

Tiêu Hà vẫn duy trì trầm mặc, chỉ lẳng lặng nghe anh ta nói.

“Năm trước anh mới vừa lấy đinh ở trong chân trái ra, mấy năm nay anh cảm thấy mình như phế nhân vậy, vì vậy hôm nay mới có thể xuất hiện trước mặt em……”

“Phương Hàng.” Tiêu Hà đánh gãy lời anh ta, hơi nâng đôi mắt, nhìn lướt qua ngón tay áp út của anh ta.

Phương Hàng nghe thấy cậu đột nhiên gọi như vậy, lời còn treo bên miệng mạnh mẽ bị cắt đứt, nhìn mặt cậu không có biểu cảm gì khác, cổ họng như cứng lại, nuốt toàn bộ những lời định nói xuống.

“Đồ vật gửi đến muộn thì không còn ý nghĩa gì.” Tiêu Hà bưng ly lên uống một ngụm, caffe vừa đắng vừa nóng, làm cậu thanh tỉnh hơn bao giờ hết.

“Anh lúc ấy căn bản là……” Phương Hàng còn đang muốn biện giải thì đã bị Tiêu Hà đánh gãy.

“Không cần phải nói dối.” Tiêu Hà nhẹ nhàng nói, nhưng lại khiến cho Phương Hàng không động đậy nổi bản thân.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, “Anh muốn nói với tôi cái gì, có thể nói thẳng, không cần phí tâm quanh co lòng vòng, Tiêu Hà hôm nay ngồi ở đây, không phải là Tiêu Hà 17 tuổi nữa, không phải cái người mà anh nói hai câu thì nghe theo răm rắp, dỗ hai tiếng, thì sẽ vây đuôi cuồng nhiệt với anh.”

Phương Hàng chậm rãi thả lỏng lại, tay anh ta đỡ trán, làm người ta nhìn không rõ vẻ mặt lúc này.

Anh ta nhìn ly caffe không dậy sóng, lặng lẽ thở dài một hơi, là bản thân nghĩ quá đơn giản, chưa từng nghĩ rằng Tiêu Hà đã không còn là một Tiêu Hà luôn ỷ lại mình, ở khe hở thời gian, thay đổi toàn bộ tính cách.

Tiêu Hà thập phần bình tĩnh nhìn người trước mặt, trong lòng có một loại bi thương, là người cậu đã từng thích, hiện tại lại làm người khác thất vọng như vậy.

“Kết hôn đối với một người đàn ông, là đem trách nhiệm của gia đình gánh vác trên vai, mà không phải giống như bây giờ, tỏ vẻ mình không thể đảm đương nổi.” Tiêu Hà nói xong, đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Cậu cảm thấy đã không còn gì để nói với người này nữa, cậu còn từng ôm tâm lý may mắn, giờ phút này đều tan thành mây khói.

Cậu vừa đi được hai bước, xoay người trở về, đứng ở cạnh, “Muốn cái gì, liên lạc với tôi, tôi sẽ giúp anh.”

Nói xong, không mang theo một tia lưu luyến tiêu sái rời đi, vừa rời khỏi quán cà phê, di động liền vang lên một tiếng, cậu giải khóa click mở WeChat, là Tống Dịch gửi cho cậu một bức ảnh.

Tây trang giày da, mặt mày anh tuấn, khung cảnh có vẻ như đang dự sự kiện gì đó.

Syiiii: Hôm nay hô biến thành một ngày soái khí bức người!

Syiiii: Tiểu ca ca, tiểu ca ca, cậu chừng nào thì yêu qua mạng với tôi! Đáng yêu.jpg

Tiêu Hà nhàn nhạt nhìn thoáng qua, không có tâm tình hồi âm, thả điện thoại di động lại trong túi, đi đến bãi đỗ xe.

Lúc trở về đi qua một cửa hàng nướng móng heo, đóng gói mấy túi rồi trở về căn cứ.

Lúc tới căn cứ, vừa lúc đến giờ ăn cơm.

Happy vừa thấy cậu cầm trong tay mấy túi đồ ăn, lập tức vứt bỏ đũa, chạy tới nhận lấy túi đồ ăn trong tay cậu.

“Trời đựu, móng heo nướng! Hà Thần em yêu anh, muah~”

Nói xong liền ném cho cậu một cái hôn gió.

“Thật là cay mắt, Happy anh tém lại đi, cơm ở đây còn chưa ăn xong mà anh đã ghê tởm mọi người rồi.” Thu Dương mắt trợn trắng.

Happy cũng mặc kệ cậu, đặt túi móng heo lên bàn, mở một phần nhai lấy nhai để, “Oa, thơm thật đấy! Đã lâu lắm rồi chưa ăn cái gì thơm như này.”

Chu Nghiêm đá cậu ta một cái, “Mẹ nhà chú, chú nhổ toàn bộ vịt nướng mà chiều nay anh mua ra đây!”

Happy cầm một cái móng heo đặt vào bát của anh, “Ha ha ha, cho anh, cho anh này.”

Tiêu Hà rửa sạch tay thì bước đến bàn cầm chén cơm vùi đầu ăn.

Chu Nghiêm không nhìn Tiêu Hà, vừa gắp đồ ăn vừa hỏi cậu, “Hai người nói cái gì.”

Tiêu Hà lùa cơm hai cái, trong miệng còn đang nhai nuốt, Điền Dã nhìn cậu như vậy, đá đá Chu Nghiêm, ý bảo anh nói gì thì lát hãy nói.

Thu Dương thu toàn bộ trong mắt, không nói gì, cũng vùi đầu ăn.

Cơm nước xong Tiêu Hà bị Điền Dã đưa vào phòng họp, Chu Nghiêm đã sớm ở bên trong chờ.

“Cậu ta muốn ở chú cái gì?” Chu Nghiêm thấy cậu đi vào liền hỏi.

“Không biết, chưa nghe anh ta nói hết thì em đã đi rồi.”

Sắc mặt Chu Nghiêm liền giãn ra, “Như vầy mới đúng chứ, đã nói với chú cậu ta chẳng phải loại người gì……”

Chu Nghiêm nói còn chưa dứt lời, di động Tiêu Hà vang lên, là Phương Hàng gửi tin nhắn, một đoạn rất dài.

Tiêu Hà xem xong liền đưa cho Chu Nghiêm, để anh xem.

“Mẹ nó, tâm tư của tên này cũng thật lớn, còn muốn buộc chặt marketing với chú, dựa vào cái gì? Chú đừng đáp ứng cậu ta.”

Chu Nghiêm xem xong tin nhắn lại đưa điện thoại cho Điền Dã, Điền Dã xem xong thì bình tĩnh hơn nhiều, “Nếu cậu ta muốn phát sóng trực tiếp thì cứ chuẩn bị cho cậu ta một kênh, nhưng Hoàng Tranh thì tuyệt đối không thể, việc buộc chặt marketing này, nghĩ đều đừng nghĩ.”

“A Hà, chú ngàn vạn lần đừng đáp ứng, hố to như vậy, đã nhiều năm thế rồi còn đánh bài tình cảm, tên này có phải nghĩ rằng những gì mình từng làm ra tuyệt đối không ai biết hay không?”

Nói xong Chu Nghiêm liền kéo một cái folder từ trong ngăn kéo ra, đặt trước mặt Tiêu Hà.

“Chuyện năm đó, tự chú xem xem rồi sẽ biết tên này là kẻ như thế nào, vốn cũng không định nói cho chú, biết chú có tình cảm với tên đó, giờ thì anh cảm thấy chú cần phải biết chuyện này.”

Chu Nghiêm cùng Điền Dã đưa ánh mắt nhìn nhau, sau đó vỗ vai Tiêu Hà, đặt điện thoại lên trên bàn, hai người liền rời khỏi phòng họp.

Tiêu Hà nhìn folder màu xanh trên bàn, đặt tay lên, lại chậm chạp không mở ra, cậu không xác định được chuyện Chu Nghiêm muốn nói có phải là chuyện năm đó hay không.

Nhưng cậu biết, một khi mở thứ này ra, người ôn nhu mà cậu giữ gìn trong trí nhớ sẽ biến mất hoàn toàn, hôi phi yên diệt*.

*: Tan thành tro bụi

Là những hoài niệm, hay sẽ bị huỷ hoại.

Cậu một mình ở trong phòng hội nghị suy nghĩ thật lâu, kim dài đồng hồ chỉ số 12, cậu mới mở ra tấm bìa đã tẩm ướt mồ hôi.

Mười lăm phút sau, mọi người ở tầng hai đều nghe thấy tiếng vang thật lớn phát ra từ phòng hội nghị.



Hoàn chương 8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.