Sau khi Sở Sở và Kiều Sâm cùng xuống xe buýt, đi bộ gần cả một cây số, mới nhìn thấy ở phía xa xa bóng dáng của cổng trường Thập Tam.
Kiều Sâm lúc này rất nhẫn nại cùng Sở Sở đứng bên cửa trường học chờ một hồi, tiếng chuông tan học vừa vang lên, rất nhanh đã có tốp ba tốp năm học sinh đeo cặp sách nối đuôi nhau rời khỏi trường học.
Một nam sinh vóc dáng cao cao gầy gò, khuôn mặt thanh tú trắng trẻo, làn da nhợt nhạt, mặc áo sơ mi và quần đen chín tấc từ trong đám người đi ra.
Cậu ta mang kính đen, ánh mắt vô thần, cúi đầu, lúc đi đường hầu như không nhìn người khác mà chỉ nhìn chằm chằm mũi chân mình, một bước, hai bước,… đi trên đường vô cùng chậm chạp, mỗi một bước đều có vẻ hết sức tập trung.
Thời điểm đi sượt qua người Sở Sở, hình như cậu ta có nhận ra, thoáng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng lại không đối mặt với cô.
Nói xong thì không đợi Sở Sở đáp lại đã cầm cặp lên, tiếp tục bước thật chậm đi bên lề đường.
Đợi sau khi cậu ta đi thật xa, Kiều Sâm dựa vào một bên cột đèn đường lầu bầu: “Bạn học ở Thập Tam của em đấy sao? Sao lại kỳ quái vậy nhỉ.”
Sở Sở lắc đầu, ở Thập Tam cô không hề có bạn bè, đương nhiên, Giản Trạm kia cũng không có, nhưng bọn họ lại cùng một loại người.
“Dựa vào cái tên ngu xuẩn kia, nó có thể giúp đỡ được Lục Xuyên sao?" Kiều Sâm quả nhiên không hề tin tưởng.
“Em cũng không biết nữa, thử qua là biết liền.” Sở Sở nhìn bóng lưng Giản Trạm đi xa, thì thầm: “ Có điềuc ậu ta không giúp đỡ, cậu ta chỉ làm ăn.”
Thanh danh của Giản Trạm ở Thập Tam cũng không nổi lắm, khá ít người biết đến cậu ta, nhưng ở trong giới hacker, danh tiếng lẫy lừng tên A, không ai không biết.
Giản Trạm hiếm khi thân thiết với người khác, cũng không hay nói nhiều, tất cả thời gian của cậu ta đều dành cho chuyện cá nhân. Ở một trình độ nhất định nào đó mà nói, thì Sở Sở và cậu ta đều rất giống nhau, đều bị bạn học xếp chung thành những kẻ quái thai.
Có thể tìm đến Giản Trạm, đều là những người làm việc lớn, cậu ta không lấy việc giúp người làm thú vui, chỉ buôn bán kiếm tiền.
Không ai biết trong tay cậu ta nắm giữ bao nhiêu tin tức và tài nguyên. Nhưng thứ duy nhất có thể xác định chắc chắn chính là, chỉ cần cậu ta nhận đơn, không có chuyện không thành công, và đương nhiên mấy chuyện tự phá vỡ danh tiếng cậu ta sẽ không bao giờ làm.
Vậy nên khi Sở Sở và Kiều Sâm nói về chuyện của Giản Trạm, Kiều Sâm rất khó có thể tin nổi, trước giờ cậu vẫn luôn cho rằng trong trường Thập Tam cũng chỉ tồn tại rác rưởi và các thể loại lắm tiền nhiều tật, nào ngờ đâu vậy mà còn che giấu được một nhân vật trâu bò đến thế này.
Có điều Sở Sở đã mở miệng, Kiều Sâm lấy thẻ ngân hàng trong túi ra, vô cùng đau đớn đưa cho cô.
“Anh hai không tích góp được nhiều, tiền tiêu vặt có bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu, vậy nên…”
Sở Sở nhận lấy thẻ, thì thào nói: “Em cũng để dành được một ít, cộng lại hẳn là đủ rồi.”
“Dù rất ghét Lục Xuyên, nhưng nghĩ đến khả năng tương lai cậu ta sẽ làm em rể của anh…” Kiều Sâm kêu rên kể lể: “Ông đây xem như bỏ đi hai bao thuốc lá, cố mà giúp cậu ta vậy.”
“Cảm ơn anh.”
Đi được một đoạn đường, Sở Sở rẽ vào nơi mà hai người bọn họ hẹn nhau.
Tiếng nước sông chảy róc rách, mặt nước phản chiếu hình ảnh trời chiều hoàng hôn, Giản Trạm nhặt một viên đá ném lên mặt nước, viên đá lướt trên mặt nước, hiện lên từng hồi rung động.
Sở Sở đến gần Giản Trạm, tới bên cạnh cậu ta thì dừng lại.
Giản Trạm vẫn không nhìn cô, cậu ta đi đến ngồi ở trên bãi cỏ xanh mướt cạnh bờ sông, nhìn về đường chân trời phía xa xa, thấp giọng nói: “Yêu đương rồi?”
Sở Sở lặng lẽ gật đầu.
“Khó trách, cậu thay đổi rất nhiều.”
“Ừm.”
Quan hệ giữa Sở Sở và Giản Trạm mà nói thì rất vi diệu, hai người họ không phải là bạn bè, nhưng trên thực tế bọn họ cũng không có bạn bè nào khác.
Bởi vì đường về nhà cùng hướng với nhau, nên bọn họ thường xuyên một trước một sau cùng trở về.
Sở Sở đi rất chậm, Giản Trạm lại càng chậm hơn, giống như hai chú ốc sên đang bò về phía trước. Sở Sở đi trước lặng thinh không nói, Giản Trạm theo phía sau cũng giống cô trầm mặc, phảng phất như hai người xa lạ, cứ luôn duy trì khoảng cách hai ba mét.
Có điều nếu nói họ không quen biết nhau thì lại không giống lắm, bởi vì đôi khi lớp học của Sở Sở chưa tan, Giản Trạm sẽ đến cửa phòng học cô mà đợi, hai người liếc nhìn nhau ngầm hiểu, đi chung với nhau, tóm lại là muốn kết bạn, đương nhiên những lúc lớp của Giản Trạm chưa tan đúng giờ, Sở Sở cũng sẽ ở lại chờ cậu ta.
Nếu như nói giữa bọn họ và người khác có chỗ không giống, thì chính là những lúc Giản Trạm kiếm được tiền, sẽ mua cho cô một ly trà sữa.
Nhân loại là sinh vật sống bầy đàn, cho dù ngươi có thật sự là tên cô độc nhất thế giới này, thì vẫn sẽ hy vọng có người bầu bạn cùng ngươi.
Giản Trạm chưa từng kết bạn thân thiết với bất kỳ người nào, thế nhưng lại đơn độc muốn chơi cùng với Sở Sở, có lẽ bởi vì cô yên tĩnh, cũng có thể là bởi vì cô và cậu ta quá giống nhau, đều là những kẻ quái thai bị xa lánh, chỉ có điều cô là bởi vì thiếu hụt, mà cậu ta lại liên quan đến tính cách.
Dưới ánh trời chiều, bên bờ sông, Giản Trạm hỏi cô: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Khóe mắt Giản Trạm run rẩy, trầm mặc mấy chục giây mới mở miệng nói: “Nói thử xem.”
Sở Sở ngồi xuống bên cạnh cậu ta, kể rõ đầu đuôi ngọn ngành chuyện này qua một lượt cho cậu ta nghe.
Giản Trạm yên lặng nghe cô kể xong, lắc đầu: “Muốn tìm ra chứng cứ tên họ Tần kia hãm hại bạn trai cậu, chuyện này gần như là không thể, có điều vẫn có thể đánh vào những phương diện khác.”
“Phương diện khác?”
“Nghe cậu kể lại, cái tên Tần Chi Nam kia, tâm lý có chút âm u.” Khóe miệng Giản Trạm cong lên: “Một kẻ như vậy, hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ có lịch sử đen tối.”
“Vậy thì cứ theo như cách của cậu mà xử lý đi.” Sở Sở nhìn về phía cậu ta: “Thu phí như thế nào đây?”
“Chuyện trong chuyện ngoài của Thập Tam, tôi sẽ thu phí theo sở thích, giá có thể cao hơn, nhưng lại không chắc chắn sẽ thành chuyện, có điều lúc đấy tiền cũng sẽ không trả về lại nữa.”
“Được.” Sở Sở hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Cậu dự tính bao nhiêu?” Giản Trạm hỏi cô.
Sở Sở nhíu chặt lông mày: “Không biết.”
“Ừ?”
Cô nắm thật chặt quai cặp của mình, cắn răng, kiên định nói: “Cậu muốn bao nhiêu, mình đưa cậu bấy nhiêu.”
Giản Trạm không ngờ cô sẽ nói như vậy, ngẩn người một hồi lâu, cậu ta chợt cười nhạt nhẽo: “Thích Lục Xuyên lắm sao?”
Sở Sở khẽ giật mình: “Cậu biết?”
Vừa rồi lúc nói chuyện, Sở Sở cố gắng không nói tên của Lục Xuyên, chỉ dùng từ “bạn trai” để thay thế.
“Lúc các cậu ở bên nhau, tôi đã biết rồi.”
Giản Trạm đứng dậy, duỗi lưng một cái: “Tôi có điều tra lai lịch của cậu ta, dù sao thì cô nhóc như cậu…”
Cậu ta còn chưa dứt câu đã dừng lại, nói lảng sang chuyện khác: “Gia cảnh cậu ta không tệ, cũng không có lịch sử đen tối nào, chỉ là trước kia buông thả có quen một cô bạn gái, nhưng lại không có chuyện giường chiếu gì, vẫn là một đứa con nít.”
Mặt Sở Sở dần dần ửng đỏ, cắt ngang lời cậu ta: “Cậu không cần phải nói chuyện cặn kẽ như vậy đâu.”
Giản Trạm nhún vai, mặt không đổi sắc nói: “Xem ra cậu ta rất thẳng thắn với cậu rồi, vậy thì cũng không có gì đáng nói, vẫn nên bàn chuyện làm ăn thôi.”
Sở Sở gật đầu: “Cậu muốn bao nhiêu?”
Giản Trạm nhặt một hòn đá lên ném về phía mặt sông, lạnh nhạt nói: “Cậu đem theo bao nhiêu, tôi muốn bấy nhiêu.”
Sở Sở không để tâm di mũi chân lên mặt cỏ xanh, nói: “Cậu nói như vậy, nếu mình chỉ có mười đồng, vậy không phải là…”
Cậu ta nhìn mặt hồ gợn sóng, hững hờ nói: “Vậy thì đưa tôi mười đồng.”
Sở Sở ngẩn người, nhìn về phía cậu ta, cậu ta đang ngắm nhìn trời chiều xa xăm, không biểu lộ gì, không hề giống như đang nói đùa.
“Cậu nói thật sao?”
Giản Trạm nhìn Sở Sở, ánh mắt sâu xa: “Cậu thấy thế nào?”
Sở Sở cúi đầu nghĩ nghĩ, lại nói: “Tiền tiêu vặt và tiền tiết kiệm trong sinh hoạt mấy tháng này của mình cộng lại, tổng được một ngàn, anh hai mình có cho mình một cái thẻ, trong đấy có thể có được mấy ngàn, mình đều đưa cho cậu…”
“Vậy thì một ngàn.”
“Hả?”
Giản Trạm xoay người rời khỏi bờ sông: “Cậu biết quy tắc của tôi rồi đấy, trả tiền trước, chờ có kết quả tôi sẽ liên lạc với cậu sau, nếu như một tháng sau không liên lạc với cậu thì chính là không có kết quả gì, tiền cũng xem như là đổ sông đổ biển, cậu cân nhắc cho kỹ vào, sau hai ngày gửi một ngàn này đến thẻ của tôi.”
Kiều Sâm chờ ở con đê bên cạnh đường lớn, thấy Sở Sở đến vội vàng chạy lên đón, hỏi: “Thế nào rồi, cậu ta đồng ý không?”
Sở Sở gật đầu, yên tâm hơn rất nhiều, mặc dù Giản Trạm đã nói sẽ không cam đoan rằng nhất định điều tra ra được cái gì, nhưng chỉ cần cậu ta đồng ý, chuyện này hơn chín mươi phần trăm là có hy vọng.
“Có giở thói chặt chém không đấy?” Kiều Sâm cất điện thoại lại vào trong túi: “Anh vừa mới nghe ngóng trong từ mấy bạn học của Thập Tam, tên Giản Trạm này là hacker chuyên nghiệp, danh tiếng trong giới hacker rất lớn, nên thu phí chắc cũng không rẻ, bình thường đều là năm chữ số trở lên thôi đấy.”
Sở Sở lấy thẻ trong cặp ra đưa cho Kiều Sâm: “Một ngàn.”
Kiều Sâm nhận thẻ, trong thoáng chốc còn tưởng rằng mình nghe lầm: “Một ngàn? Không thể nào đâu?”
Sở Sở và cậu đi về phía xe buýt: “Cậu ấy nói em có bao nhiêu thì cậu ấy lấy bấy nhiêu, em chỉ có một ngàn, thế là cậu ấy cũng chỉ lấy từng ấy thôi.”
“Em chắc chứ, tên Giản Trạm này có phải là hacker A kia không vậy? Hay chỉ là trùng họ trùng tên thôi thế! Anh đã nghe qua, hóa đơn của cậu ta rẻ nhất cũng là hơn mấy vạn.”
Sở Sở quay đầu nghiêm túc nói: “Là cậu ấy mà, em rất quen thuộc với cậu ấy.”
Kiều Sâm nghĩ nghĩ, hỏi: “Xem ra có vẻ là giá hữu nghị rồi, sao em lại không nói với nó là em chỉ có mười đồng thôi hả, ngốc quá.”
“…”
Lục Xuyên nói chuyện trong điện thoại với Sở Sở, thứ hai anh đã có thể quay lại trường học rồi, Sở Sở hỏi anh chuyện liên quan đến xử phạt, có phải thật sự là kết quả đã định rồi không, Lục Xuyên trầm mặc một hồi, chỉ nói ba anh sẽ đến trường thương lượng hòa giải, bảo cô không cần phải lo lắng.
Sở Sở một tay cầm màu nước, tay kia siết chặt điện thoại từ cửa hàng văn phòng phẩm đi ra: “Rồi sẽ có biện pháp, nhất định là vậy!”
Bây giờ cô dám nói hai từ nhất định, cũng bởi vì chuyện Giản Trạm khiến cô chắc chắn, hôm qua Giản Trạm có nhắn tin đến cho cô nói là đã có manh mối, cuối tuần sau là có thể gặp mặt, đến lúc đó nhất định sẽ có kinh hỷ.
“Anh không lo lắng.” Giọng nói của Lục Xuyên thảnh thơi hơn hẳn: “Không phải cũng chỉ là ghi tội lại thôi sao, sao phải xoắn, dựa vào năng lực của Xuyên ca nhà em, có thể để cho em bị đói sao?”
Sở Sở xùy cười một tiếng: “Không tìm được việc cũng chẳng sao, em có thể nuôi anh cơ mà.”
“Ha ha ha ha ha.”
“…”
Lục Xuyên cười đùa: “Xuyên ca của em mỗi ngày đều ăn rất nhiều thịt, mặc toàn hàng hiệu, lại thích mời người ta ăn uống, em nuôi nổi?”
Anh vừa nói như vậy, Sở Sở lại nghĩ nghĩ, đúng vậy nhỉ, sức ăn của tên này siêu lớn, mà lại chỉ thích ăn mỗi thịt, mặc quần áo thì toàn đồ hiệu giá cả không hề rẻ. Đã vậy dùng tiền còn rất hào phóng, mỗi lần ra ngoài chơi mặc kệ là gì, chỉ cần có Lục Xuyên ở đấy thì mọi người chẳng cần mang tiền.
Sở Sở thật sự đúng là không có lòng tin, có thể chu cấp cho ông lớn này.
“Alo, sao lại không nói chuyện rồi!”
“Đang suy nghĩ, có nên nói bye với anh không.” Sở Sở cười thành tiếng: “Anh phá của như thế này, em nuôi không nổi.”
“Hối hận cũng muộn rồi, anh nói cho em biết, đời này đừng hòng nghĩ đến nói bye với anh.”
Sở Sở mím môi mỉm cười, qua đường, đi về phía trường học.
“Vừa mới đi mua màu nước, hơn mấy trăm, đắt muốn chết.”
“Chờ một lát anh gửi hồng bao qua cho em.”
“Ôi! Không phải, không có ý….”
Sở Sở còn chưa dứt lời, đối diện đường đã nhìn thấy một người phụ nữ quần áo đoan trang đứng ngay cửa trường học, nhìn về phía cô, bà mang mắt kính, nở nụ cười hòa nhã dễ gần.
Tim Sở Sở nhảy lên mấy cái, lắp bắp nói: “Em…cúp trước.”
Cô nói xong còn không chờ Lục Xuyên đáp đã cúp điện thoại ngay.
Sở Sở nhận ra người phụ nữ ấy, bà là mẹ của Lục Xuyên, Phương Nhã.