Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 69: Quá giới hạn



Edit + Beta: Min

Sở Sở ngồi nói chuyện với mẹ cả một buổi chiều, lúc hoàng hôn mới ra khỏi bệnh viện tâm thần, đúng lúc nhận được điện thoại của Kiều Sâm.

"Em gái, hôm nay em về đúng không? Bây giờ anh đang ở sân bay, em bay chuyến mấy giờ? Tại sao đến giờ vẫn còn chưa tới?"

"Ấy." Sở Sở nói: "Đến lúc sáng rồi ạ."

"Buổi sáng á?" Giọng nói Kiều Sâm còn mang theo chút gấp gáp: "Vậy sao em không điện thoại cho anh, bây giờ em đang ở đâu? Anh đến đón em."

"Em ở dưới chân núi Lộc Sơn, đến thăm mẹ."

"Vậy ở đó chờ anh, anh đến ngay đây."

"Không cần đâu, anh hai, em tự gọi xe về được."

"Gọi xe cái gì, anh đã lái xe qua rồi, em chờ một chút nhé, anh ra khỏi sân bay, đoán chừng nửa giờ là đến."

Sau khi cúp điện thoại Sở Sở ngồi trên cái ghế nhỏ trước cổng bệnh viện tâm thần chờ Kiều Sâm, tiện tay lấy di động xem tin tức mới nhất, trong nhóm chat của lớp nghiên cứu sinh mỹ thuật thông báo qua về nghiên cứu học thuật và thỏa luận về buổi giao lưu cùng khoa nghệ thuật, có điều bây giờ cô không ở Bắc Kinh nên không có cơ hội tham gia.

Tin tức trong nhóm còn kể thêm về chuyện gặp lại bạn cũ, có người gửi danh sách các bạn học tham gia, Sở Sở tìm kiếm một hồi vẫn không tìm ra tên của Lục Xuyên.

Cô và Lục Xuyên thuộc vào dạng chia tay trong hòa bình, đã nhiều năm như vậy chưa từng gặp lại, nhưng vào những ngày lễ hay ngày tết, cách nghìn trùng xa xôi vẫn ân cần hỏi thăm nhau một tiếng.

Trừ những cái đó ra thì cũng không có quá nhiều tin tức.

Năm đó xuất phát từ tự tôn và kiêu ngạo mà cô cố chấp muốn chia tay với Lục Xuyên, mặc dù là bất đắc dĩ, nhưng vẫn là...

Vẫn rất đau lòng, vẫn rất nhớ anh.

Cô không cách nào trốn tránh được sự thật rằng mình vẫn còn rất yêu anh, thế nhưng sau khi cô trả xong hết nợ nần lại càng không làm được loại chuyện đi tìm anh.

Chung quy lại thì là không có can đảm để đi.

Lúc cô còn đang suy nghĩ lung tung, một chiếc xe quân dụng Land Rover bảng số màu màu đen hống hách dừng lại ngay trước mặt Sở Sở.

Kiều Sâm bước xuống khỏi xe, thân hình thon dài mang một bộ quân phục màu xanh, nhìn qua rất có sức sống, rất có khí phách. Khuôn mặt cậu vẫn như thuở đầu, chỉ là theo thời gian càng tăng thêm sự sắc bén, màu da cũng sạm đi rất nhiều, thế nhưng dáng người thẳng tắp, bộ dạng cà lơ phất phơ hống hách của những năm tháng cao trung đã không còn, Kiều Sâm của lúc này, ưỡn bụng hóp ngực đều vô cùng có sức sống.

Kiều Sâm hưng phấn chạy về phía cô, còn không chờ cô kịp phản ứng đã nhận được một cái ôm to lớn, cậu trực tiếp ôm cô lên cao, chân rời khỏi mặt đất.

"Biết em muốn trở về anh đã mất ngủ cả đêm đấy, kết quả hôm nay ngủ đến hai giờ chiều mới vội vàng đến sân bay, không ngờ em đã đến rồi!"

Sở Sở bị cánh tay tráng kiện của cậu siết đến không thở nổi, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai cậu, dịu dàng nói: "Anh hai, thả em ra trước đã."

Kiều Sâm buông Sở Sở ra, gãi đầu cười cười, hình như còn có chút ngượng ngùng, đi qua mở cửa xe cho Sở Sở: "Về nhà thôi!"

Sau khi Kiều Sâm tốt nghiệp trường quân đội, trực tiếp được phân đên bộ tư lệnh lục quân khu vực Lộc Châu.

"Em có biết anh ở trước cửa bộ tư lệnh lục quân gặp được ai không?" Kiều Sâm vừa lái xe vừa quay đầu nói với Sở Sở.

Sở Sở mơ màng lắc đầu.

Kiều Sâm thần thần bí bí nhìn thoáng qua cô, tựa hồ còn cố ý muốn nhử: "Em đoán xem?"

"Lục Xuyên."

"..."

Kiều Sâm ngay lập tức không còn sức sống, có chút nhụt chí nói: "Em thật sự chia tay với nó rồi sao?"

Sở Sở cúi đầu, trầm thấp nói: "Lục Xuyên có ba là Lục thủ trưởng, anh ấy xuất hiện ở bộ tư lệnh cũng là rất bình thường."

"Lần này thông minh ra rồi à?"

"Vốn không ngốc mà." Sở Sở phản bác cậu.

Kiều Sâm cười cười: "Thật sự đúng là không phải chỉ trưng cho đẹp, Lục thủ trưởng bây giờ gặp người đều khen con trai ông trâu bò, nhảy cấp đại học, chưa gì đã cầm được học vị thạc sĩ của Stanford, cũng là thạc sĩ trẻ tuổi nhất trong viện nghiên cứu, được đại học ở Bắc Kinh đặc biệt mời về thỉnh giảng."

Cậu sờ sờ cằm, cảm thán mà nói: "Cấp ba cũng không nhìn ra được tên kia lại thông minh đến vậy."

"Cấp ba mỗi lần anh gặp anh ấy cứ như gà bổ nhào vào người ta, còn tranh giành thắng thua, IQ có cao đến mấy cũng đều bị anh..."

Đều bị anh kéo xuống. Lời này Sở Sở không nói ra, tự mình cười trộm.

Kiều Sâm nhíu mày nhìn Sở Sở: "Bị anh thế nào?"

"Không có gì."

"Mấy năm này em có gặp lại Lục Xuyên không?" Kiều Sâm bắt đầu nhiều chuyện.

Sở Sở lắc đầu, cô không gặp anh đã được ba năm nay rồi.

Cô nhìn cậu, nhịn không được vẫn là hỏi thử: "Anh ấy thế nào?"

"Thì vẫn thế thôi!"

"Thế nào?"

"Xấu xí."

"..."

Thấy Sở Sở trầm mặc không nói, Kiều Sâm biết trong lòng cô hư bị mèo cào muốn cạy một chút tin tức tự miệng của cậu, cậu cười cười nói: "Nói thật thì chững chạc hơn rất nhiều."

Sở Sở he hé miệng không nói.

"Còn mời anh ăn cơm." Kiều Sâm tiếp tục kể: "Lúc tính tiền anh còn cố ý nhìn vào trong ví tiền của cậu ta đó."

Tim Sở Sở căng thẳng, cô không dám yêu cầu xa vời Lục Xuyên sẽ còn mang theo bức ảnh của cô đến tận bây giờ, nhưng biết đâu được?

"Trong ví có một xấp tiền dày ơi là dày, ít nhất cũng những năm ngàn! Đoán chừng cậu ta rất giàu!"

"..."

Sở Sở nhìn chằm chằm vào Kiều Sâm.

"Nhìn anh như thế làm gì?" Kiều Sâm hỏi cô.

"Đột nhiên nhớ đến trước kia Lục Xuyên từng gọi anh bằng một cái tên thân mật."

"Hả? Còn có tên thân mật nữa à, nói thử nghe xem nó gọi anh là gì?"

"Kiều ngu xuẩn."

.....

Lái xe vào trong nội thành, Kiều Sâm nói hôm qua còn cố ý mua rất nhiều đồ ăn trữ trong tủ lạnh, tất cả đều là món mà cô thích ăn, đến tối sẽ trổ tài nấu nướng cho cô.

Sở Sở cúi đầu cười thành tiếng: "Anh học nấu ăn luôn sao?"

"Hai năm trước từng đến Tây Tạng một thời gian, điều kiện khắc nghiệt, chỉ có thể tự lo cơm no áo ấm."

"Đúng rồi, anh hai, anh có còn liên lạc với Thời Hiểu không?"

Kiều Sâm nghe vậy, tâm hơi khựng lại, sau đó hững hờ nói: "Sau khi vào quân ngũ điện thoại anh cũng không cầm được mấy lần, có thể liên lạc gì được."

Sở Sở không hỏi nhiều nữa, lúc cấp ba Thời Hiểu và Kiều Sâm rất thân thiết, sau khi tan học thường đi chung với nhau, chỉ là hai người có xác lập quan hệ yêu đương hay không thì Sở Sở cũng không biết rõ, chỉ là nhìn qua vẫn thấy hai người có gì đó rất mập mờ. Có điều Sở Sở hiểu rõ anh trai mình, khi đó cậu cũng chỉ là một thằng nhóc to xác chưa trưởng thành, trong lòng có tình cảm gì cũng còn không rõ ràng.

Kết quả thi đại học của Thời Hiểu rất khá, trúng tuyển một trường đại học trọng điểm của Thượng Hải, Kiều Sâm thì lại đi quân ngũ ở phía Bắc, hai người hai ngã, nghe nói bây giờ cô ấy đang làm cho một công ty tài chính ở Thượng Hải.

"Đúng rồi." Sở Sở lại nhớ đến, "Em vừa gặp được Trình Vũ Trạch ở sân bay, cậu ấy nói chuyện họp lớp với em, anh có đến không?"

"Loại chuyện họp lớp này chủ yếu cũng chỉ là nơi ganh đua so sánh cùng khoe khoang, từ chỗ người kém hơn kiếm được một chút ưu việt, hay từ nơi người tài giỏi mà tìm chút giao tình, ôm cái đùi tốt, quay đi quay lại chỉ có nhiêu đó, nhàm chán."

"Nào có, mọi người đều là đã lâu không gặp nên muốn tụ họp lại sau nhiều năm thôi mà."

Kiều Sâm nhìn Sở Sở cười cười, kéo dài giọng điệu: "Ừm, đúng là có ít người thật lòng, muốn gặp lại~~ bạn cũ."

Sở Sở biết cậu chế nhạo mình, buồn bã nói: "Em không đi."

"Em không đi?"

Sở Sở nói: "Hai ngày nữa còn phải đến khu vẽ bích động, công việc còn rất nhiều, có khả năng sẽ không tham gia buổi tụ tập họp lớp lần này, nếu anh đi thì chup một ít ảnh đưa về cho em ngắm là được rồi."

Kiều Sâm gật đầu: "Vậy cũng được, anh sẽ miễn cưỡng chụp vài tấm của Lục Xuyên cho em ngắm."

Xe chạy về đại viện, Kiều Sâm vừa lái xe vừa hô hào với Sở Sở bên cạnh: "Em cất đầu lại, đừng nhìn đông nhìn tây như kiểu chưa trải đời nữa, bị cấp dưới của anh nhìn lại mất mặt."

Sở Sở duỗi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, càng nhìn càng cảm thấy cảnh sắc xung quanh đây quá quen thuộc, đây...không phải là đại viện của nhà Lục Xuyên hay sao?

"Anh, anh dẫn em đi đâu vậy, em không đi! Mau lái xe đi đi!"

"Hả? Về nhà mà!" Kiều Sâm nhìn Sở Sở mặt đang đỏ bừng, dừng xe ở ven đường, giải thích: "Quân đội phân phòng cho anh ở, nằm ở khu này đó."

"Quân đội phân phòng?"

"Đúng vậy!" Kiều Sâm mơ màng nhìn Sở Sở: "Em kích động như vậy làm cái gì?"

"Ơ..."

Sở Sở còn tưởng là, cậu dẫn cô đi gặp Lục Xuyên.

Mặt cô đỏ bừng, vì suy nghĩ này nên có chút xấu hổ.

Kiều Sâm lại một lần nữa muốn khởi động lại động cơ, sau lưng có một chiếc Mercedes màu đen chạy đến, lướt qua bên xe Kiều Sâm, còn nhấn kèn một tiếng.

Sau khi Kiều Sâm chờ nó chạy qua, mới lần nữa chạy vào, cấp bậc lúc này của cậu đương nhiên không ở được cái biệt thự nhỏ như của Lục Xuyên kia, phòng được phân nằm ở lầu dưới cạnh một vườn hoa nhỏ, dưới khu còn có một chỗ đậu xe chuyên dụng.

Sau khi Kiều Sâm dừng xe hẳn, vừa đẩy cửa xe ra đã thấy cách đó không xa có một người đàn ông dựa vào trên thân xe Mercedes.

Đập vào đôi mắt Sở Sở đầu tiên chính là đôi chân thon dài thẳng tắp cạnh chiếc xe kia, thân trên mang theo một chiếc áo sơ mi đen, anh khiến cho trang phục trên người mình cân xứng đến hoàn hảo.

Anh mang kính râm từ xa xa nhìn về phía Kiều Sâm, nở một nụ cười đúng thương hiệu "Lục Xuyên" điển hình.

Mà cái mỉm cười này, nương theo những chiếc lá cây ngân hạnh tung bay lộn xộn trên không trung, đã từng vô số vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của Sở Sở, anh cười với cô, và cô lại luôn khóc đến khi tỉnh giấc.

Kiều Sâm nhìn thoáng qua người trước mắt, giơ tay lên vẫy vẫy, lớn giọng nói: "Lục Xuyên."

Lục Xuyên cất bước đi về phía cậu, Kiều Sâm lại đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng quay người lại, cửa xe vừa mới được mở ra một cái khe hở nhỏ lập tức đã được người bên trong kéo trở lại.

Kiều Sâm nhỏ giọng nói: "Em mau xuống đi."

Sở Sở trầm mặc không nói, tựa như xác chết kéo lấy cửa xe không cho Kiều Sâm mở ra.

Hai người giằng co một trận, Sở Sở lại như có được nguồn sức mạnh to lớn, cậu mạnh mẽ đến mấy cũng kéo không ra, nhìn thoáng qua kiếng xe đen sì, nháy mắt liên tục nhìn cô, thế nhưng Sở Sở lại nhất quyết không chịu xuống xe, Kiều Sâm chỉ có thể coi như xong.

Lục Xuyên đến gần, lẩm bẩm vài tiếng: "Cửa xe này có vấn đề gì vậy?"

Giọng nói của anh hoàn toàn trầm thấp và từ tính như trước kia.

Sở Sở nghiêm túc che miệng, xuyên qua cửa xe tối tăm nhìn anh, trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Anh tháo kính râm xuống, cặp mắt đào hoa kia vẫn rất giống như trước.

"Không, không có gì đâu." Kiều Sâm vỗ vỗ cửa xe: "Cấp trên đưa xuống một con chó lớn, có chết cũng không chịu xuống xe, xấu hổ ấy mà."

Lục Xuyên nhìn vào trong xe, ánh mắt của cô và anh vẻn vẹn chỉ tiếp xúc chưa đến nửa giây, tựa như lông vũ nhẹ lướt qua mặt hồ, từng lớp từng lớp sóng nhẹ nhàng rung lên, mặc dù biết anh không thể nào nhìn thấy cô.

"Một mình cậu được không, hay là tôi vẫn nên hỗ trợ ôm nó vào cùng cậu nhỉ." Lục Xuyên tựa hồ rất có nhiệt tình muốn ra tay giúp đỡ.

"Đừng đừng!" Kiều Sâm vội vàng ngăn ở cửa xe: "Con chó này tính cách có hơi hoang dã, sẽ cắn người."

Lục Xuyên gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

"Sao cậu lại ở đây?" Kiều Sâm vội vàng chuyển chủ đề, đồng thời bất động thanh sắc dịch người đến cửa xe, ngăn trước cửa xe có Sở Sở.

"Ba gọi tôi trở về vài ngày, mẹ tôi bảo nhớ tôi rồi."

"Bây giờ cậu định cư ở đâu?"

"Bắc Kinh."

"Bắc Kinh à?" Kiều Sâm nhanh mồm nhanh miệng: "Kiều Kiều của tôi cũng ở đó..."

Cậu còn chưa dứt lời, cửa xe truyền đến một tiếng "rầm", Kiều Sâm tự biết ý lập tức ngậm mồm.

"Con chó này của cậu..."

"Nó thích ầm ĩ, đừng quan tâm đến nó."

"Nếu không thì cứ để tôi ôm nó vào giúp cậu đi, mấy ngày nay trời nóng, để nó một mình trong xe hẳn là rất khó chịu." Lục Xuyên trước sau thiện lương, cho dù là chó thì anh cũng tỏ ra rất quan tâm.

"Đừng đừng đừng!" Kiều Sâm vội vàng dính người vào trên xe không để anh mở được cửa: "Cắn người thật đấy, ngoại trừ tôi ra ai nó cũng không chịu nhận chủ, thả ra coi chừng nó cắn cậu."

Lục Xuyên cũng không miễn cưỡng thêm nữa, nói: "Vậy cậu bận việc đi, tôi về nhà đã, tối nay anh em mình cùng uống một chén."

"Được, chờ tôi dọn dẹp lại nhà rồi mua đồ nhắm điện thoại cho cậu. " Kiều Sâm thở dài một hơi nói.

"Ừm." Ngón tay Lục Xuyên xoay chìa khóa, thảnh thơi rời đi, lúc Kiều Sâm muốn mở cửa xem, anh đột nhiên quay đầu: "Đúng rồi..."

Cửa xe vừa được hé mở liền bị Kiều Sâm lập tức đóng lại, suýt nữa đập trúng cái mũi của Sở Sở.

"Còn chuyện gì nữa?"

"Số điện thoại của tôi vẫn chưa đổi."

"Hả?"

Lục Xuyên lấy điện thoại trong tay đưa lên, tăng âm lượng, cất cao giọng: "Vẫn là số năm cấp ba, không hề đổi!"

"Tôi biết mà!" Kiều Sâm gãi gãi sau gáy: "Trước đó không phải tôi còn liên lạc với cậu sao?"

Khóe miệng Lục Xuyên khẽ nhếch lên, quay người cất bước rời đi: "Đi đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.