"Về nhà thôi." Lục Xuyên kéo dài giọng điệu lẩm bẩm, nắm lấy bả vai Sở Sở, dẫn cô rời đi.
"Cậu dừng lại." Kiều lão phu nhân dường như không có ý định dễ dàng buông tha cho Sở Sở dễ như vậy.
"Bà lão tôi đây sống nhiều năm như vậy, mấy người thanh niên trẻ tuổi như mấy cậu đừng nghĩ rằng tùy tiện là có thể qua mặt tôi."
Bà ta quay đầu nhìn chằm chằm Kiều Sâm: "Sâm Sâm, bà hôm nay cũng chỉ nói với con một câu thôi, cô em gái này nếu như con nhận, vậy thì con không cần gọi bà là bà nội nữa, còn nếu con đoạn tuyệt quan hệ với cô ta, vậy thì con vẫn là cháu nội ngoan của Kiều gia chúng ta, gia sản trăm năm của bà và ông tất cả đều sẽ để lại hết cho con."
Kiều lão phu nhân phải nói là đặc biệt khôn khéo, đầu óc vô cùng linh hoạt, Kiều Sở dụ dỗ đứa cháu trai ngoan ngoãn của mình, tương lai khi bọn họ qua đời toàn bộ gia sản đều thuộc về Kiều Sâm, mà Kiều Sâm là người lỗ mãng, còn không phải sẽ để mặc cho cô nói cái gì thì thành cái đó hay sao.
Bà ta tuyệt đối không để chuyện như thế này phát sinh, tối hôm nay giữa bọn họ phải có kết thúc!
Lời này vừa dứt rất nghiêm trọng, Sở Sở còn không đợi Kiều Sâm mở miệng đã ngay lập tức tránh khỏi tay Lục Xuyên, đi đến trước mặt bà lão nói: "Bà sợ tôi mơ tưởng đến gia sản của Kiều gia mấy người, nên mới chờ không nổi mà hai ngày ba bữa vội vã thu xếp cho Kiều Sâm xem mắt, là vì muốn kiếm một cô vợ quản lý anh ấy, đúng không?"
Kiều lão phu nhân bị người vạch trần tâm tư, trên mặt có một chút lúng túng.
"Lão phu nhân, bây giờ tôi bày tỏ thái độ của mình, Kiều Sở tôi không hề có một chút hứng thú nào đối với gia sản của Kiều gia mấy người, nếu như tôi thật sự có tâm cơ muốn hướng đến nó thì ngay trước khi ba tôi qua đời, tôi đã sử dụng thân phận của mình mà tranh quyền thừa kế với Kiều Sâm rồi, nhưng mà tôi không làm, các người muốn để lại cho anh trai của tôi, vậy thì dù là một phần nhỏ tôi cũng sẽ không lấy."
"Bây giờ cô nói thì dễ nghe lắm, nhưng ai biết tương lai sẽ như thế nào." Kiều lão phu nhân lạnh lùng nhìn cô: "Chỉ cần ngày nào cô còn mang họ Kiều, thì ngày đấy tôi cũng sẽ không thể an tâm nổi!"
"Bà nội, bà quá đáng rồi đấy." Kiều Sâm tay chân luống cuống đứng bên cạnh: "Bây giờ mẹ của cô ấy đã như vậy rồi, con chính là người thân duy nhất của Sở Sở, bà không nhận nhưng con nhận, Sở Sở họ Kiều, cô ấy chính là em gái ruột của con."
"Cháu trai ngốc này, bà nội chỉ sợ...chỉ là sợ con không biết nhìn người, bị người ngoài bẫy thôi."
Sở Sở hết đường cãi, cũng bắt đầu trở nên gấp gáp: "Nếu bà đã nói như vậy thì ngày mai tôi sẽ đến cục cảnh sát đổi tên, tôi và Kiều gia mấy người phân rõ giới hạn, tôi không cần gì cả."
Không cần bất cứ cái gì, chỉ cần anh trai của cô.
Trong đầu Kiều Sâm như có một hũ dấm chua, đau xót không sao chịu nổi: "Đừng nói mấy cái phân rõ giới hạn mà."
Kiều lão phu nhân giữ chặt Kiều Sâm, hung hắn trừng mắt liếc cậu ngăn không cho cậu nói tiếp.
Bà ta nhìn Sở Sở, lạnh lùng nói: "Cô đổi tên thì làm được gì, chuyện này phải có công chứng."
"Làm thì làm."
Lục Xuyên thật sự nghe không lọt tai được nữa, nhàn nhã nói: "Kiều lão phu nhân, bà suy nghĩ nhiều thật đấy, các người để lại di sản phong phú của Kiều gia cho Kiều Sâm, tương lai còn chẳng lọt vào mắt xanh của Sở Sở."
Kiều lão phu nhân mơ màng: "Cậu nói gì cơ?"
Sở Sở cũng nhìn về phía Lục Xuyên, mơ hồ không hiểu ý tứ của anh là gì.
Lục Xuyên cười nhạt thành tiếng, nhìn Sở Sở: "Không phải muốn đổi tên sao?"
"Hả?"
"Đổi thành họ Lục có được không?"
Bỗng nhiên một trận gió đêm nổi lên, xung quanh yên lặng như tờ.
.....
Lục Xuyên đưa Sở Sở về nhà mình, lúc đi còn không quên quay đầu sâu xa nhìn Kiều Sâm một cái, ánh mắt mang theo ý tứ, dù cho Kiều Sâm có thiếu thông minh đến đâu cũng có thể đọc hiểu được.
Biết là cậu muốn hiếu thuận với ông bà lão, nhưng loại chuyện như ngày hôm nay, Lục Xuyên không hy vọng sẽ xảy đến lần thứ hai.
Sau khi hai người rời đi, Kiều Sâm mệt mỏi vuốt trán, buông tiếng thở dài: "Bà nội, hôm nay đã quá muộn rồi, bà cứ ở lại đây đi đã, con về nấu một chút gì đó cho bà ăn."
Kiều lão phu nhân trong lòng vẫn như một ổ kiến lửa, chọt đầu Kiều Sâm: "Cô gái ngày hôm nay luận tướng mạo hay trình độ chỗ nào cũng rất tốt, con mà cứ nghe người phụ nữ kia thì sớm hay muộn cũng bị nó hại chết thôi."
Kiều Sâm lui về phía sau một bước, thu lại sự phóng túng, sắc mặt trở nên lạnh lẽo cứng rắn: "Kiều Sở là em gái con, con sẽ không để cho nó đổi tên họ, còn cái vụ công chứng nhảm nhí gì đó cũng không nốt, đây chính là thái độ của con."
Kiều lão phu nhân biết cháu trai nhà mình tính tình như xương cốt rất cứng rắn, bà lão cũng lười đối chọi với cậu, nói thẳng: "Bà cũng không nhiều lời với con nữa, cô gái này nếu không hợp ý con thì bà sẽ gọi người đi tìm thêm cho đến khi nào con vừa ý mới thôi, lần xem mắt sau bà sẽ đi chung với con."
Kiều Sâm dời mắt về hướng khác, buồn bã nói: "Bà đừng tìm cho con nữa, con sẽ không đi."
"Kiều Sâm, con muốn chọc cho bà nội tức đến chết có phải không hả?
Kiều Sâm ngẩng đầu nhìn bà lão, đột ngột nói: "Bà nội, hôn sự của ba con trước kia bà cũng làm như vậy nhỉ?"
Kiều lão phu nhân hơi sững sờ: "Con nói gì?"
"Từ nhỏ con đã cảm giác được, ba đối với mẹ rất lãnh đạm và xa cách, ngay cả nhà của chính mình mà cũng không muốn trở về, mà một khi về thì không cãi nhau cũng sẽ là chiến tranh lạnh." Kiều Sâm nhớ lại chuyện xưa, sắc mặt thả lỏng: "Nếu như ba thật sự thích mẹ thì sao có thể làm như vậy được chứ?"
Thân thể Kiều lão phu nhân run rẩy, giơ quải trượng lên muốn đánh, tức giận mắng: "Bà không cho con phép con nói như vậy!"
Thấy quải trượng sắp đụng vào đầu cậu, Kiều Sâm không né tránh, chỉ nhắm chặt mắt. Nhưng Kiều lão phu nhân quả thật không thể nhẫn tâm ra tay, đây là đứa cháu trai mà bà đặt ở đầu quả tim thương yêu từ nhỏ.
"Mẹ của con là một cô gái tốt, bà không cho phép con nói như thế nữa!" Bà lão tức giận đến mức thở gấp.
"Bà là người phụ nữ tốt, là con dâu tốt của mọi người." Kiều Sâm đau khổ mở to mắt: "Nhưng ba không thích bà ấy, cũng không thích con."
Trái tim Kiều lão phu nhân chìm xuống đáy cốc, nếp nhăn ngay khóe mắt càng sâu, vành mắt phiếm hồng, bà ném quải trượng xuống run rẩy đi đến bên cạnh Kiều Sâm, ôm chầm lấy cậu.
Đôi tay đầy nếp nhăn nheo như chân gà vỗ lên phía sau lưng rộng lớn của cậu, bà lão run rẩy nói với Kiều Sâm: "Sâm Sâm, ba không thương con thì bà thương con mà, con đừng khổ sở."
"Bà nội." Kiều Sâm hít sâu một hơi, bình ổn nỗi lòng: "Con không muốn giống như ba vậy, cưới một người mà mình không thích."
Kiều lão phu nhân buông Kiều Sâm ra, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Kiều Sâm thật lâu, cuối cùng vẫn thở dài một hơi đầy u ám: "Được rồi."
Bà quay người đi về chiếc xe con bên đường, vệ sĩ mở cửa xe cho bà, mà bà vẫn còn lẩm bẩm một mình: "Được rồi, là bà không thể quản con được nữa rồi, con muốn làm như thế nào thì cứ thế ấy đi."
.....
Đây là lần thứ mấy Sở Sở đến nhà Lục Xuyên nhỉ?
Năm lớp mười hai là lén lút đến, có điều vào kì nghỉ hè năm nhất đại học, Lục Xuyên đưa cô về nhà anh gặp mặt ba mẹ, Phương Nhã vì chuyện xuất ngoại đi du học của Lục Xuyên cũng đã gặp mặt Sở Sở một lần rồi, bà tán thưởng việc cô hiểu chuyện trọng đại, nên cũng đồng ý để cho hai người qua lại với nhau.
Lục thủ trưởng đương nhiên càng không có ý kiến gì, ông vốn không quản được Lục Xuyên, có điều nhìn dáng vẻ Sở Sở nói gì Lục Xuyên nghe nấy, cũng rất hy vọng tương lai cô con dâu nhỏ này có thể quản được thằng con ông cho nó ngoan ngoãn hơn.
Lục Xuyên tra chìa khóa vào, quay đầu thấy Sở Sở vẫn còn chần chừ trong bóng đêm không biết nên làm gì mới ổn, anh hiểu cô đang suy nghĩ điều gì nên dứt khoát nói: "Ba mẹ anh đều không có ở nhà, trong nhà không có ai đâu."
Sở Sở nhẹ gật đầu, yên lặng theo sau.
Lục Xuyên xoay ổ khóa mở ra, từ trong ngăn tủ giày lấy một đôi dép lê hình con thỏ đưa cho Sở Sở.
Sở Sở nhìn dép lê đầu thỏ lông xù kia, trong lòng đột nhiên buồn bực, Lục gia nghiêm túc lại câu nệ không có con gái, tại sao lại có đôi dép lê đáng yêu như vậy, cũng không thể nào là bà Lục mang được.
Mãi cho đến khi Lục Xuyên ngồi xổm người xuống để giật cái mạc trên đôi dép ra thì Sở Sở mới biết hóa ra là một đôi dép mới.
"Mấy năm trước mua về." Anh giải thích: "Đi dạo phố với mẹ, bà nói sau này sẽ bồi thường cho em, nên chuẩn bị trước cho em một đôi."
Tim Sở Sở bị bóp căng lại, không nói gì đổi giày, cùng Lục Xuyên vào nhà.
"Em ngồi đi." Sở Sở nghe lời ngồi ở một góc nhỏ của ghế sô pha, tay che váy, ngồi rất quy củ.
Lục Xuyên đến tủ lạnh mò mẫm hồi lâu, nghiêm mặt đi ra giải thích: "Trong nhà không có đồ ăn vặt, em uống Cocacola nhé."
Anh để Coca trước mặt Sở Sở, giúp cô căm ống hút vào, mặc dù Sở Sở không phải rất muốn ăn uống nhưng vẫn nhận lấy lon Coca.
"Cảm ơn."
"Anh giúp em thu dọn phòng cho khách." Lục Xuyên nói xong thì muốn đi ngay.
Sở Sở đột nhiên gọi anh lại: "Không cần."
Cô cụp mắt, đầu ngón tay nắm ống hút khuấy nước: "Chờ bà lão đi em sẽ về nhà anh hai, thay quần áo, còn phải tháo trang sức nữa."
Lục Xuyên như đột nhiên nhớ được gì đó, vội vàng lên lầu đến phòng của mình đảo lộn một trận, cầm được mấy cái váy kiểu nữ ra, nói với Sở Sở: "Đều có đều có đây, trong nhà vệ sinh cũng có cả sữa rửa mặt."
"Em.." Sở Sở đã không còn muốn nghĩ vì sao trong nhà anh cái gì cũng có, cô khó khăn nuốt ngụm Coca: "Vẫn nên trở về."
Ánh sáng trong đôi mắt Lục Xuyên dần tắt đi, anh cầm theo quần áo lần nữa để lại trong tử quần áo, đi đến ngồi xuống sô pha bên cạnh cô, buông tiếng thở dài: "Được rồi."
Sở Sở cẩn thận từng chút một nhìn anh, đường nét của anh rõ ràng hơn trước rất nhiều, càng lộ ra sự cứng rắn sắc bén, nhưng đôi mắt đào hoa kia vẫn sáng rực như trước.
Chỉ là không hiểu vì sao mà nốt ruồi ngay khóe mắt trái kia của anh lại đậm hơn rất nhiều.
Anh mặc một bộ đồ đậm màu, phác họa lấy đường cong cơ bắp lưu loát của anh, anh ngồi bên sô pha, đôi chân dài hơi mở ra, ánh mắt cô lại không kìm được tiếp tục lướt xuống nhìn bên dưới thắt lưng của anh.
Ngay lúc cô đang dò xét nhìn anh, Lục Xuyên dương như cũng đang nhìn cô, ánh mắt kia của cô có vẻ hồn nhiên nhưng lại ẩn ẩn mơ hồ có một loại nhanh nhẹn linh hoạt và thông minh.
"Em nhìn đi đâu đấy?"
Nghe vậy, Sở Sở lập tức dời mắt sang chỗ khác ngay.
Lục Xuyên cười khẽ thành tiếng, hỏi cô: "Trả nợ, đã xong chưa?"
"Sớm đã trả hết." Sở Sở thấp giọng trả lời.
"Vậy vì sao không đi tìm anh?"
Lúc trước cô và anh chia tay chính là vì chuyện này, nhiều năm xa cách, lần gặp lại anh, câu đầu tiên mà anh hỏi, "Vì sao lại không tìm anh?"
Trong đầu cô một mảnh hỗn loạn, che giấu: "Em thi lên nghiên cứu sinh."
"Nói dối." Lục Xuyên nhàn nhạt nhìn cô: "Thi cái gì, em đã bảo vệ xong luận án rồi."
Sở Sở siết chặt lon nước trong tay, ngón tay cào lấy lon nước, khẩn trương đến mức không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.
Năm thứ ba đại học đã trả hết tiền nợ, cô cảm giác cả thế giới như muốn sụp đổ, tự giam mình trong phòng ngủ quên trời quên đất một ngày một đêm.
Vì sao lại không đi tìm anh.
Cho dù đã chia tay nhưng cô chưa hề bỏ lỡ một phần tin tức nào của anh, nghe nói bài phát biểu luận văn của anh lại được lên báo trọng yếu quốc tế, thế là cô trăm phương nghìn kế nhờ người bên đấy mua cho bằng được tờ báo đấy, đọc từng câu từng chữ một trong bài luận của anh, mặc dù không hoàn toàn hiểu hết được những chữ cái chuyên ngành trong bài luận này đang nói gì, nhưng cô vẫn có thể một tay cầm từ điển Anh-Hán tra từ, một tay dò chữ đọc, bởi vì trong mỗi câu chữ này, tất cả đều chứa tin tức của anh.
Cô không bỏ sót bất kỳ luận văn nào, anh xuất bản học thuật cô cũng sẽ mua về, phiên dịch không ra thì cô sẽ ôm nó mà niệm, xem như là luyện phát âm tiếng Anh đi, trên Internet, chỉ cần liên quan đến hai chữ Lục Xuyên này cô đều sẽ tra hết gốc rễ, mà tin tức cũng càng ngày càng nhiều, cô vì vơ vét tin tức của anh mà ngay cả điện thoại di động và máy tính của mình cũng đều tải app Facebook(*) và Twitter(**) về.
(*), (**): Ở Trung quốc thì bạn không thể sử dụng được FB và Twitter, vậy nên nếu muốn tải nó về thì thường sẽ fake IP.
Lục Xuyên ở Stanford cũng được xem như là một sinh viên nổi tiếng, tin tức trên Facebook liên quan đến anh rất nhiều, đều là đánh giá tốt từ các bạn học và thể hiện sự yêu thích với anh, đương nhiên cũng có không ít người bôi đen anh. Sở Sở đăng ký cho mình một cái tài khoản ẩn danh, vụng trộm vào kết bạn và theo dõi Facebook của anh, trên wall của anh khá đơn giản, bình thường cũng chỉ đăng mấy bài về học thuật kèm theo suy nghĩ của mình, thảo luận với các bạn học, Sở Sở có phần không hiểu, nhưng cô vẫn like bài viết của anh, bài nào cũng like, lén lút theo dõi anh.
Sau này cô lại phát hiện, phong cách Facebook của Lục Xuyên không còn giống như trước nữa, bài đăng về cuộc sống sinh hoạt nhiều hơn một chút, học thuật lại ít đi một chút, thậm chí đôi khi còn đăng thêm mấy bức ảnh selfie, ảnh chụp là ở trong phòng thể thao, mặc một chiếc áo ba lỗ đen ôm sát người vạt áo phía trước ướt một mảng, anh đứng cùng với một đám người da trắng toàn thân toàn cơ bắp, lại không có chút gầy gò ốm yếu nào, ngược lại khí chất ngời ngời, da thịt căng cứng tỏa ra hơi thở năng lượng.
Sở Sở vẫn mỗi ngày đều like bài, mỗi bài đăng của anh có ít nhất hơn hăm trăm lượt like, vậy nên cô mới dám trà trộn vào trong đấy, tựa như một cái acc clone theo dõi anh, vụng trộm đọc mỗi bài đăng của anh.
Ngay cả dũng khí để nhắn tin với anh cô còn không có.