Nam sinh đó không theo kịp mạch não suy nghĩ của Tô Bối, hình như hai người đang nói hai chuyện khác nhau.
“Tôi lưu số điện thoại của cậu nhé, có lẽ sau này chúng ta sẽ có cơ hội làm bạn với nhau.” Cậu ta thẳng thừng nói.
Tô Bối lắc đầu.
“Không thể cho được sao?” Cậu ta chán nản.
Tô Bối bất đắc dĩ nói: “Tôi không có điện thoại di động.”
Đúng vậy, ba mẹ Tô vẫn chưa mua điện thoại cho Tô Bối. Giống như sáng nay, cô phải dùng điện thoại của khách sạn để gọi cho Hồ Thừa Nghị.
Nam sinh lại không tin, cậu ta cười giễu cợt. Cậu ta như đang châm chọc chính bản thân mình vậy.
Cậu ta nói: “Vậy sao, hẹn gặp lại lần sau.”
Tô Bối gật đầu, sau đó quay lại nhìn bàn bên cạnh. Một nữ sinh vội vàng đặt điện thoại xuống, thấy Tô Bối nhìn mình cô ta vờ như không quan tâm, tiếp tục nói chuyện với mấy bạn cùng lớp.
Tô Bối nheo mắt lại, cô cảm thấy rất kỳ lạ nhưng lại không biết kỳ lạ chỗ nào, cho nên cô cũng không để ý nữa.
Sau khi cậu nam sinh rời đi, Tô Bối thở phào nhẹ nhõm.
Bản thân cô không thích nói chuyện với mấy người lạ, nhưng lại ngại không dám từ chối.
Nhưng mà cậu nam sinh hồi nãy nói cũng đúng, cô nên mua cho mình một chiếc điện thoại.
Tô Bối lấy cuốn sổ ra ghi chú lại vào đó.
Cô viết rất nghiêm túc, mỗi lần viết đều cố gắng viết rõ từng chữ một.
Anh bạn bàn bên cạnh đang cười nhạo nam sinh vừa nãy đến chỗ Tô Bối.
“Hot boy của lớp chúng ta bị từ chối rồi kìa, hahaha.” Hai nam sinh khác cười rất vui vẻ.
Cậu ta xấu hổ nhưng vẫn phải cười hùa theo để chuyện này trôi qua nhanh. Nữ sinh vừa nãy giơ điện thoại lên đang rất chăm chú cúi đầu viết gì đó trên điện thoại.
Rõ ràng là ngón tay đang gõ từng chữ trên điện thoại. Nam sinh ngồi xéo cô ta cố gắng nhìn vào điện thoại, nhưng dù có đứng lên xem thì bị người ngồi ở giữa chắn mất nên không thấy rõ cô ta đang làm gì. Hành động này của cậu ta khiến một nữ sinh khác chú ý, theo bản năng quay sang xem cô bạn mình làm gì.
Sau khi nhìn xong nữ sinh đó la lên một tiếng. Cô ta nháy mắt với nam sinh, nói: “Nó đem chuyện của cậu đăng lên mạng rồi kìa. Bây giờ cả lớp đều biết cậu bị từ chối đó.”
“Xóa ngay đi.”
Nam sinh vừa nghe xong hét lên định giật lấy điện thoại, nhưng mà nữ sinh lại không cho: “Đùa chút thôi mà, dù gì cũng là sự thật.”
Cậu ta lấy điện thoại ra xem cô ta đã viết cái gì.
“Hôm nay ở quán trà sữa gặp được một cô gái rất xinh đẹp, hot boy lớp đến làm quen thì bị từ chối. Muốn ăn thịt thiên nga à # đính kèm ảnh #, # đính kèm ảnh #”
Trong điện thoại là bức ảnh chụp lén cậu ta và Tô Bối, lúc đó cô hơi nghiêng đầu nhìn về phía camera. Đôi mắt to ranh mãnh nheo lại, nhưng nhìn tổng thể thì có hơi ngốc nghếch.
Nhan sắc của Tô Bối thì khỏi cần phải nói, ngay cả khi chụp bằng cam thường điện thoại thì làn da của cô vẫn trắng nõn nà. Mà nam sinh ngồi kế bên không xấu lắm cũng khá đẹp trai, nhưng khi ngồi cạnh Tô Bối thì lại thấy rõ sự chênh lệch nhan sắc này.
Nam sinh bị mọi người chọc đỏ mặt hết lên, cậu ta xách lấy cặp trên bàn rồi bỏ chạy.
Nữ sinh thấy vậy cũng không chịu hối cãi, cô ta bĩu môi nói: “Chỉ đùa chút thôi mà, nam sinh thời nay nhỏ mọn thật.”
“Xóa bài đó đi. Dù là nam hay nữ thì vừa nãy cũng mới bị người ta từ chối, cậu còn châm chọc như thế thì chẳng ai thấy thoải mái đâu.” Một nam sinh khác không thích cách làm của cô ta nên mỉa mai nói.
Nữ sinh kia lập tức xóa bài đăng kia, còn đưa điện thoại cho mọi người xem: “Ok, tớ xóa rồi đó. Nếu chuyện này vẫn còn bị bàn tán nữa thì không phải lỗi của tớ đâu.”
“Được rồi, chúng ta đuổi theo cậu ấy đi. Đừng cãi lộn nữa…”
Cả nhóm rời đi, chỉ còn lại Tô Bối đang nghiêm túc chăm chỉ viết chữ, không biết bàn kế bên vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
Viết xong cô cầm cuốn sổ lên xem, gật đầu hài lòng.
Muốn đi tỏ tình thì phải ăn mặc thật đẹp mới được. Tất cả mọi thứ đều phải được chuẩn bị thật cẩn thận.
Nhưng mà bây giờ điện thoại di động cũng quan trọng không kém.
Sau khi Tô Bối cảm thấy mình nghỉ ngơi đủ rồi, thì cô đi xuống lối vào tầng 1 mua điện thoại. Cô không dám mua chiếc đắt tiền, chỉ mua chiếc có thể gọi và đăng nhập vào một số phần mềm thôi.
Khi cô mua điện thoại nữ nhân viên đứng kế bên giới thiệu rất nhiều mẫu mã, cô ấy biết Tô Bối là người nước E, không quen mọi thứ ở đây thì rất tích cực đứng cạnh giúp đỡ. Cô ấy còn giúp Tô Bối tải và đăng ký một số ứng dụng mọi người hay dùng.
Về bức hình đại diện thì Tô Bối cũng không muốn rắc rối, nên chụp một bức ảnh selfish. Cô hơi cúi mặt xuống lại nghiêng sang một bên, mở đôi mắt to ra rồi cười.
Tách tách, sau khi chụp xong cô nhìn lại ảnh cũng không biết là đẹp hay xấu nữa.
Tô Bối cảm thấy mình lớn lên cũng không xấu lắm, nam sinh vừa nãy cũng khen cô đẹp mà.
Ra khỏi trung tâm thương mại, cô đi bộ một mạch tới cửa hàng bán hoa. Nghe Tô Bối nói muốn đi tỏ tình, nhân viên cửa hàng vội vàng giới thiệu hoa hồng.
“Ngày mai tôi tới lấy được không?”
Giờ này cũng hơi muộn rồi, dù cô đã chuẩn bị xong mọi thứ, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị xong tâm trạng của mình.
“Được chứ.”
Tô Bối vui vẻ quay lại khách sạn, nhìn đồng hồ thì mới biết đã năm giờ chiều rồi. Ba cô thì sẽ không về sớm được, mà chắc giờ này Hồ Thừa Nghị cũng đã tan tầm rồi.
Lấy điện thoại ra, cô nhấn số gọi cho Hồ Thừa Nghị.
Trong lòng thì đang tự trách bản thân, cô không cố ý gọi điện cho Hồ Thừa Nghị trước đâu. Nhưng mà bây giờ gọi điện cho ba thì sẽ gây ảnh hưởng đến công việc của ông ấy….
Vì vậy sau khi gửi tin nhắn cho Tô Văn Thư, cô nhiệt tình gọi điện cho Hồ Thừa Nghị.
“Hi.” nghe thấy đầu dây bên kia kết nối, Tô Bối cẩn thận chào hỏi.
Hồ Thừa Nghị vừa nghe thôi đã biết là cô, anh nhìn lại không thấy ghi chú số điện thoại, xem ra cô nhóc này mua điện thoại mới rồi.
“Mới mua điện thoại sao?”
Tô Bối gật đầu một cái, nhưng một lúc sau cô mới nhận ra Hồ Thừa Nghị không thấy được. Cô vội vàng trả lời “Vâng” một tiếng.
“Tôi, tôi ở một mình rất buồn chán….” Tô Bối quơ quơ chân, ngẩn người nhìn chằm chằm mặt đất: “Hồ Thừa Nghị này, anh có cảm thấy buồn chán không?”
Hồ Thừa Nghị trả lời: “Tôi không sao.”
Tô Bối nghe vậy không tin, cô biết anh luôn đến công ty mỗi ngày để giải quyết công việc không có thời gian để vui chơi, giải trí. Sau khi về biệt thự luôn ngồi đờ người ra, sao không cảm thấy buồn chán được.
Lúc này, Tô Bối nhận được tin nhắn phản hồi: Tô Bối à, hôm nay ba phải làm việc đến tận khuya. Con ngoan ngoãn ở yên trong khách sạn, đừng đi đâu ra ngoài nha. Cũng đừng đi tìm Hồ Thừa Nghị, nếu đói bụng thì con cứ gọi tiếp tân đặt món.
Tô Bối trả lời: Vâng ạ.
Sau đó cô vui vẻ quay sang Hồ Thừa Nghị nói: “Tôi tới tìm anh nha.”
Bây giờ mới năm giờ chiều mà ba tới khuya mới về, nhưng ông ấy bận như vậy chắc đến mười giờ mới về. Nói cách khác thì cô có năm tiếng để đi gặp Hồ Thừa Nghị, dù sao thì ở không trong khách sạn cũng buồn chán.
Tô Bối cúp điện thoại, đeo túi lên vui vẻ đi tìm Hồ Thừa Nghị.
Biệt thự nơi Hồ Thừa Nghị ở không nằm trong trung tâm thành phố L, nhưng mà cũng cách đó không xa lắm. Đất ở đó thuộc sở hữu cá nhân, Hồ gia đã xây biệt thự tại đây. Rời xa khỏi thành thị ồn ào náo nhiệt, xung quanh đường đều là cây cối xanh tươi mơn mởn. Chọn nơi này làm địa điểm đi nghỉ dưỡng cũng không tệ chút nào.
Đương nhiên mấy đứa con ngoài giá thú của Hồ gia sẽ không được nhận những phúc lợi này.
Tô Bối ngồi taxi đến đây, may mắn người ra đón cô chính là quản gia. Nếu là người giúp việc khác thì chắc sẽ không nhận ra Tô Bối.
“Xin chào bác quản gia.”
Trong lòng quản gia đang cố gắng đoán ra thân phận của Tô Bối, nhưng khi nghe cô ngọt ngào chào hỏi như thế, ông vẫn giữ được bình tĩnh đứng lên.
“Xin chào, cô đến tìm cậu cả sao?”
“Cậu cả là ai thế ạ?” Tô Bối lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết người được gọi là “cậu cả” này.
“Hả……” Quản gia cảm thấy bất đắc dĩ, ông nghĩ là do cách nói ở nước L và nước E khác nhau: “Cậu cả chính là cậu Hồ…”
Lúc này Tô Bối mới gật đầu nói: “Cháu đến tìm Hồ Thừa Nghị ạ.”
Lúc cô đi taxi đến đây cũng đã sáu giờ, những người giúp việc bên trong đang chuẩn bị bữa tối.
Hồ Thừa Nghị đang ngồi tại bàn ăn, nhìn thấy cô tới thì anh ngoắc tay ra hiệu kêu cô tới gần.
Tô Bối xoa xoa bụng nhỏ, cô vẫn còn no lắm. Nãy ở khách sạn buồn quá nên cô đã ăn một ít hạt đác và động phộng.
Bây giờ bụng cô không còn chỗ để chứa thêm thức ăn.
“Tôi no rồi….”
“Ăn vài hoa quả sấy khô sao?” Hồ Thừa Nghị nhớ Tô Bối rất biếng ăn, sợ cô không đủ chất dinh dưỡng để cơ thể suy yếu sanh bệnh nên anh dỗ dành nói: “Ăn thêm một ít nữa đi.”
Nói xong anh gắp một miếng thịt bò đưa tới bên miệng Tô Bối đút cho cô ăn. Tô Bối ngoan ngoan nhai kĩ, nhưng gương mặt lại rất khó chịu vì cô không thích mùi vị này.
Hồ Thừa Nghị thấy vậy khẽ cười một tiếng, không thích cũng phải ăn.
Đút cho cô thêm vài miếng nữa thì dừng tay, anh biết cô nhóc này rất tham ăn. Chắc cô sẽ không bỏ qua một giây một phút nào để đi ăn cho đã bụng.
Bây giờ Tô Bối đang suy nghĩ tới kế hoạch tỏ tình ngày mai, sau khi ăn no xong cô nhìn Hồ Thừa Nghị cảm giác như tim sắp rớt ra ngoài, lời nói nghẹn lại trong cổ họng.
Làm sao để dẫn anh ấy đến đó nhỉ? Chẳng lẽ bây giờ cô nói thẳng ra.
Hu hu.
Thật sự cô chờ không kịp đến ngày mai nữa.
Hai tay cô nắm chặt lấy túi xách, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Tuy bây giờ không có hoa tươi, nhưng mà cô có mang nhẫn theo bên cạnh.
Dù sao thì cô cũng phải kìm nén lại, nhất định phải chọn chỗ nào đó tốt nhất khó có thể quên được. Như thế Hồ Thừa Nghị mới cảm động, không chừng sẽ đồng ý ngay lời tỏ tình của cô.
Sau khi ăn xong bữa tối, Tô Bối xung phong giành công việc đẩy Hồ Thừa Nghị lên lầu của quản gia.
Nơi này rất quen thuộc đối với cô, dù có nhắm mắt lại đi thì cô vẫn có thể đi hết một mạch xung quanh căn biệt thự này.
Mỗi ngày sau khi Hồ Thừa Nghị ăn xong bữa tối, anh thường sẽ đi tắm rửa cho sạch sẽ.
Tô Bối vẫn ngồi trong phòng, Hồ Thừa Nghị muốn nói anh muốn cởi quần áo đi tắm rửa, em ra ngoài trước đi. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tô Bối, anh lại không đành lòng mở miệng nói.
“Sao anh không đi tắm đi.” Tô Bối nói xong còn khua tay thúc giục anh: “Nếu như anh không tiện, tôi có thể giúp anh…”
Hồ Thừa Nghị vừa nghe xong cảm thấy vẫn là thôi đi, anh sợ Tô Văn Thư sẽ đánh anh tới mức không thể nào nhúc nhích được….
Anh vội vàng lăn xe vào phòng tắm.
Tô Bối nằm trên giường Hồ Thừa Nghị lăn qua lăn lại, vùi mình vào trong chăn của anh. Cô úp mặt vào chăn hít một hơi thật sâu, ôi mùi của đàn ông…….
Tô Bối đỏ mặt biến lại nguyên hình chui vào trong chăn. Cô nằm bên trong không hề động đậy, bàn chân nhỏ cào cào vào chăn. Cô không dám dùng hết sức, sợ chăn của Hồ Thừa Nghị bị rách ra, bông bay lung tung.
Tô Bối kêu la lên: “Chi chi chi…..”
Hồ Thừa Nghị, nhanh, nhanh cứu tôi……Hu hu.
Đợi Hồ Thừa Nghị ra khỏi phòng tắm thì không thấy bóng dáng của Tô Bối đâu cả. Nhưng mà chăn trên giường đã lộn xộn, căng phồng lên cuộn thành một cái gối ôm.
Mà quần áo của Tô Bối thì đang nằm xung quanh chiếc chăn….
Hồ Thừa Nghị nuốt nước miếng, chờ đã, Tô Bối đang trần truồng nằm trên giường anh sao?
Anh kêu lên: “Tô Bối ơi?”
Nhưng đáp lại là: “Chi chi chi, chi chi, chi chi chi…..”
Ai vậy?
Hồ Thừa Nghị mở chăn ra cứu được Tô Bối mặt đang đỏ bừng vì hết oxi. Khó khăn lắm Tô Bối mới đi ra được, nước mắt lưng tròng than thở: “Anh, chăn của anh dày quá!”
Hồ Thừa Nghị nghe không hiểu, nhưng khi nhìn thấy con sóc bay quen thuộc anh nhịn không được sờ lông nó. Tô Bối phồng má lên tức giận nhìn anh.
Hồ Thừa Nghị lấy ngón tay chọc vào má cô, cảm thấy rất thú vị.
Tô Bối vội vàng ôm lấy tay anh, không cho anh chọc nữa. Anh nói: “Bây giờ sao đây? Đợi chú đến đây à?”
Tô Bối lo lắng ngẩng đầu lên nhìn anh, sao có thể kêu ba cô tới đây được. Ba mà tới đây là cô sẽ bị mắng đó.
Cô nhảy xuống giường tìm điện thoại, dùng móng vuốt nhấn màn hình mở khóa, mở tin nhắn vừa nãy ra.
Đưa tin nhắn mà ba nhắn cô cho anh xem.
Hồ Thừa Nghị vừa thấy cũng hiểu được, sau đó hỏi: “Vậy giờ em tính làm gì đây?”
Tô Bối gõ chữ ra điện thoại cho anh xem: “Lát nữa chắc có thể sẽ biến lại thành người, anh đừng lo lắng.”
Vừa rồi cô rất cao hứng, khi nghĩ đến chuyện sau này mình sẽ sống chung với Hồ Thừa Nghị là cô đã kích động biến về nguyên hình.
Chỉ cần cô bình tĩnh lại là được.
Đôi mắt Tô Bối trông mong nhìn vào bánh xe chạy, thấy thế Hồ Thừa Nghị đã ẵm cô lên.
Cô ghé lại bánh xe ngửi tới ngửi lui, tốt lắm, không có mùi của sóc bay hay động vật khác.
Có lẽ là do ngày mai phải làm một việc rất quan trọng, có liên quan tới hạnh phúc nửa đời sau của mình nên Tô Bối không thể bình tĩnh lại được, và cô vẫn bị giữ trong hình dạng sóc bay.
Hồ Thừa Nghị cũng không vội, anh bóc từng hạt dưa đưa cho cô ăn. Cuối cùng Tô Bối lại nằm lăn ra bánh xe ngủ.
Trong miệng vẫn còn đầy hạt dưa chưa ăn xong, hai má căng phồng lên. Cái miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng còn nhóp nhép, chắc cô đã mơ một giấc mơ đẹp.
Hồ Thừa Nghị cẩn thận ẵm cô lên giường, đắp chăn lại.
“Ngủ ngon nha cô nhóc.”
Bởi vì đợi Tô Văn Thư đến đón cô, nên gần mười giờ mà Hồ Thừa Nghị vẫn chưa ngủ. Đúng mười giờ, quản gia mới đi lên báo Tô Văn Thư đã tới đây.
Ông vội vàng đi vào, nhìn chiếc giường lộn xộn và quần áo của Tô Bối nằm xung quanh, ông đỏ mắt lên nói: “Thằng khốn này, cậu đã làm gì rồi?”
Ông còn muốn nói tiếp nhưng đôi mắt lại nhìn thấy một con sóc bay bé nhỏ đang nằm ngủ trên giường. Xấu hổ quá đi, hình như ông hiểu lầm rồi.
Nhưng mà Tô Văn Thư vẫn tức nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao không chịu nghe lời mà cứ thích đi tới đây vậy?”
Tô Văn Thư không còn lời nào để nói khi Tô Bối tự ý đi ra ngoài một mình như này. Con bé này, đợi quay về khách sạn ba phải dạy dỗ lại con mới được. Biến lại nguyên hình còn chưa nói, bị xách lên mà vẫn còn ngủ say như heo.
Ngày nào đó bị người ta bắt đi bán lấy tiền, chắc lúc đó ngơ ngác đếm tiền giúp người ta.
Tô Văn Thư mang Tô Bối rời khỏi biệt thự. Để con gái ở qua đêm trong hang sói, đùa ông à?
Hồ Thừa Nghị quay đầu nhìn đống lộn xộn trên giường, anh bắt đầu sửa sang lại. Tô Văn Thư đi quá nhanh, không đem theo đồ của Tô Bối về.
Quần áo, váy, áo khoác, tất của cô đều bị chăn quấn lại, chờ đã.
Hình như còn cái gì đó màu hồng mềm mềm……
Hồ Thừa Nghị ho khan một tiếng, anh lấy lại bình tĩnh gấp gọn gàng quần áo của Tô Bối.
Túi xách của cô cũng để trên giường, vừa rồi lúc cô biến hình đi lấy điện thoại ra thì quên khóa lại.
Hồ Thừa Nghị cũng không chú ý lắm, anh cầm một góc túi xách lên thì có vật gì đó rơi xuống giường.