Tiểu Khả Ái

Chương 38



Lúc còn trẻ, ba anh thích chơi bời với mấy cô tình nhân nên không để ý mấy chuyện này. Trong trường hợp nếu có tình nhân mang bụng bầu đến dây dưa với ông ta, ông ta chỉ cần gọi điện để ông nội giải quyết là được.

Về sau bỗng nhiên ông nội đổ bệnh, ông ta cũng không quan tâm đến, đợi tới khi tình nhân mang theo giấy xét nghiệm ADN đến, ông ta mới bắt đầu luống cuống tay chân lên.

Ông ta hết lần này tới lần khác đi trêu chọc đàn bà, toàn đi trêu chọc những người có điều kiện gia đình khá giả.

Quần áo lụa là không phân biệt nam với nữ, ông ta cho rằng mình đang chơi đàn bà của thằng khác, nhưng thật ra lại không biết là ai chơi ai. Một người bất ngờ mang thai ngoài ý muốn lại không dám đi phá thai, nhà gái đã cảm thấy chơi đủ rồi nên định nhờ đứa bé để bước vào Hồ gia. Nhưng sau đó lại phát hiện cho dù có đứa bé thì cũng không thể bước vào Hồ gia được, nên cô ta đã tìm đường khác.

Nhưng đứa trẻ đó vẫn được đưa cho Hồ gia nuôi dưỡng, một đám khoai nóng phỏng tay.

Anh đã xử lý gần xong mấy anh chị em khác, chỉ còn dư lại mấy người có chưa hành động. Nhưng mà cho dù chưa hành động gì thì cũng phải xử lý hết mới tốt.

Bọn họ đừng mong có thể bước chân vào Hồ gia này.

Hồ Thừa Nghị đi vào nhà kiểm tra camera.

Ông nội vẫn chưa tỉnh lại, anh không tin chuyện lần này xảy ra chỉ là do tình cờ.

Bên này, Tô Bối được Tô Văn Thư dẫn đến phòng triển lãm của buổi họp báo.

Tô Văn Thư thấy mỗi lần cảm xúc của cô không ổn định là sẽ biến hình, luôn dặn dò mãi: “Bối Bối à, con nhất định phải kiểm soát được đó nha.”

Tô Bối gật đầu một cái.

Cô nhìn lối vào phòng triển lãm hỏi: “Ba ơi, trên thẻ căn cước ba để bao nhiêu tuổi vậy?”

“Gần 34 tuổi.” Ban đầu Tô Văn Thư vẫn chưa nhận ra tại sao Tô Bối lại hỏi chuyện này.

Lần này Tô Bối lại không nói lắp: “34 – 18, vậy lúc ba 16 tuổi đã cùng mẹ sinh ra con sao, ba không cảm thấy kỳ lạ à?”

Tô Văn Thư bất chấp nói: “Không sao cả, cứ coi như ba 39 tuổi đi, năm sinh trên thẻ căn cước bị điền sai.”

Tô Văn Thư dẫn Tô Bối vào phòng.

Lần này, công việc của ông là tham gia buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới. Mấy ngày nay ông luôn chuẩn bị mọi thứ, ông là người phụ trách mở màn. Vậy nên chuyện lúc nãy ông đột nhiên xin nghỉ quả thực có chút phiền phức.

Người phụ trách ngồi trên ghế vắt chéo hai chân nhìn Tô Văn Thư đi tới, cũng thấy Tô Bối đang đứng sau lưng ông.

“Không thể nào, đứa bé này thật sự là con gái của anh sao?” Người phụ trách khiếp sợ nói.

Tô Văn Thư hơi cúi đầu xuống, mặt đối mặt với Tô Bối: “Nhìn không giống nhau sao?”

Người phụ trách nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của Tô Văn Thư, nếu như hắn nói không giống chắc anh ta sẽ đau lòng lắm.

Nhưng mà nhìn Tô Bối cũng không giống Tô Văn Thư lắm, nếu nói giống nhất thì chỉ có đôi mắt kia thôi.

Không lẽ là tình cờ nhặt cô gái nhỏ này bên đường vào cho đủ số hả?

“Không phải anh còn chưa kết hôn sao?” Người phụ trách nhỏ giọng hỏi.

Tô Văn Thư giơ tay lên, quả nhiên trên tay không đeo nhẫn: “Sợ trong lúc đi công tác làm rơi, nên không mang theo.”

Nói đến chiếc nhẫn, Tô Bối nhìn chiếc nhẫn mình đeo trên tay. Càng nhìn càng thấy thích.

Tô Văn Thư cũng nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cô, cả người lẫn mặt bỗng nhiên tối sầm lại. Người phụ trách cũng nhìn thấy, định nói chúc mừng vì sắp gả con gái đi thì thấy gương mặt Tô Văn Thư giống như muốn cầm mã tấu chém con rể thành vũng bùn, nên hắn lựa chọn im miệng.

Được rồi, hắn tin được chưa.

Người bình thường sẽ không có oán niệm lớn như vậy…..

Tô Văn Thư nhìn Tô Bối nói: “Buổi tối chúng ta sẽ quay về khách sạn nói chuyện này. Ba đi làm việc trước.”

Tô Bối gật gật đầu.

Tô Văn Thư tìm cho cô một chỗ ngồi, sẵn tiện lấy thêm mấy cuốn sách cho cô đọc.

Tô Bối ngồi im lặng nghiêm túc đọc sách. Tô Văn Thư nhìn bộ dạng ngoan ngoãn bây giờ của cô, ông không thể nào tin được hôm nay cô lại chủ động đi tỏ tình người ta.

Thật sự là vợ dạy rất tốt, vô cùng tốt!

Người phụ trách nói: “Con gái anh thích học tập quá nhỉ.”

“Tất nhiên rồi.”

Tô Văn Thư nghe vậy lại vui vẻ gật đầu, ông rất thích nghe người khác khen con gái mình.

Tô Bối cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn này, cô không thể đi gặp Hồ Thừa Nghị được, nhưng cũng không lo lắng lắm. Dù sao ván cũng đã đóng thuyền rồi, dù ba phản đối thì cũng vô ích thôi.

Hơn nữa, Hồ Thừa Nghị có chỗ nào không tốt sao?

Còn không phải là do ba không thích à, nói không thích thì không thích. Vừa gặp Hồ Thừa Nghị thôi mà ba đã không cho sắc mặt tốt rồi.

Tô Bối hiểu là ba muốn tốt cho mình, nhưng mà ông ấy không thể đi theo cô suốt đời được.

Tô Bối bỏ sách xuống đi tới sân khấu xem buổi diễn tập.

Buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới sẽ được tổ chức vào tối mai.

Bây giờ đang điều chỉnh lại những khâu cuối cùng như thần thái của người mẫu, quần áo, ánh sáng và âm nhạc. Mọi thứ phải được chuẩn bị thật kỹ càng.

Tô Bối nhìn thấy có rất nhiều người mẫu đứng trên sân khấu, những bộ quần áo mà họ mặc có giá rất cao. Chỉ một món thôi cho dù có đi bán thân cũng không thể mua nổi.

Người phụ trách đang điều động các bộ phận, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi. Hắn thấy Tô Bối đứng đấy, thì đi sang hỏi: “Cháu cảm thấy thú vị sao?”

Thật ra Tô Bối không cảm thấy thú vị, nhưng xuất phát từ phép lịch sự nên cô gật đầu một cái.

Người phụ trách nói: “Cháu có từng nghĩ mình sẽ làm người mẫu chưa?”

Tô Bối quay sang nhìn hắn rồi lắc đầu, cô nghiêm túc nói: “Cháu rất lùn.”

Người phụ trách nghe vậy không nói tiếp nữa, nói một câu thôi là đã chặn họng được hắn rồi.

“Sau này cháu định làm nghề gì?”

Tô Bối trả lời: “Cháu muốn mở tiệm thú cưng ạ.”

Ngôn ngữ động vật đối với cô không thành vấn đề, nếu động vật có chuyện gì thì cứ nói thẳng với cô. Hơn nữa nếu ai không biết điều, cô sẽ cảnh cáo chúng nó.

“Chỗ này có wifi không ạ?” Thật ra đây mới chính là mục đích để cô đi ra đây đứng.

Người phụ trách nói mật khẩu ra cho cô nghe.

Tô Bối nói cảm ơn, bây giờ cô cũng biết mình không được tùy tiện hôn ai, ngay cả khi người đó đã giúp mình.

Tô Bối trở về chỗ ngồi cũ, cúi đầu nhìn điện thoại.

Ngày mai cô sẽ đi tới biệt thự thăm ông nội, nên cần phải mua quà mang qua đó.

Nói không chừng sẽ ăn cơm ở đó, hôm nay cô phải học xong lễ nghi trên bàn ăn, cách sử dụng các loại chén đĩa.

Không thể để bị mất mặt được, cô phải chuẩn bị xong mọi thứ trước sáng mai.

Một lúc lâu sau, Tô Văn Thư tới gọi Tô Bối, lúc này cô mới ngẩng đầu lên, chỉnh lại cái cổ đau nhức.

Tô Văn Thư thấy cô đang xem lễ nghi trên bàn ăn thì hỏi: “Con xem cái này làm gì?”

Tô Bối không nói thẳng ra, chút nữa về khách sạn cô mới nói cho ba biết.

Cô nói dối là: “Cô chỉ xem qua một chút thôi.”

Tô Văn Thư không để trong lòng, bây giờ ông đang rất mệt nên mang Tô Bối về khách sạn.

Lúc về tới khách sạn, thời gian cũng không còn sớm nữa.

Là khoảng thời gian hai ba con tâm sự với nhau.

Tô Văn Thư ngồi trên ghế sofa, gương mặt không kiên nhẫn nói: “Hồ Thừa Nghị có gì tốt đâu con, cậu ta còn là người nước L.”

Tô Bối ngoan ngoãn nhỏ giọng nói: “Nhưng, nhưng con chỉ thích anh ấy.”

Tô Văn Thư sẽ không nói mấy câu đại loại như hai đứa sống với nhau sẽ không hạnh phúc, nếu sau này bỗng nhiên Hồ Thừa Nghị lại làm trái theo ý ông nói thì xui xẻo lắm.

“Nhưng mà Bối Bối à, con còn quá nhỏ để có thể nói tới chuyện kết hôn.”

Tô Văn Thư đau lòng ôm đầu nói.

Tô Bối lắc lắc đầu.

Tô Văn Thư thấy vậy vui vẻ ngạc nhiên, lắc đầu sao?

Con bé không muốn lấy chồng nữa đúng không?

Sau đó, Tô Bối từ từ nói: “Sẽ, sẽ không sớm đâu ba. Mẹ bảo, bảo là sau khi con trưởng thành mới kết hôn được.”

Lúc đầu Tô Văn Thư còn ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó cẩn thận suy nghĩ lại. Con bé chỉ còn mấy tháng nữa là tròn 18 rồi!

“Không được, ba không đồng ý.”

Tô Bối nước mắt đầm đìa nhìn ông, Tô Văn Thư thấy vậy cũng không mềm lòng.

Tô Bối từ tốn kể chuyện hôm nay mình cứu ông nội Hồ cho ba nghe, hơn nữa ngày mai ông nội còn muốn gặp cô.

Hai người cứ ngồi đó nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Tô Văn Thư cũng chịu thua. Ông nói: “Con thật sự muốn sống chung với Hồ Thừa Nghị sao?”

Tô Bối gật đầu một cái.

Tô Văn Thư đỡ trán nói: “Để ba gọi điện thương lượng với mẹ đã.”

Tô Bối vẫn gật đầu.

Tô Văn Thư bấm điện thoại gọi cho vợ mình, bây giờ cũng đã muộn rồi, giọng nói mệt mỏi của Lâm Bình vang lên.

“Này, chồng ơi.”

“Em làm nũng cũng vô dụng thôi, vợ à, sao em có thể đồng ý để Tô Bối và Hồ Thừa Nghị quen nhau vậy?” Hôm nay Tô Văn Thư cảm thấy rất đau đớn, ông hận không thể đập tay vào ngực.

“Nhưng mà chúng ta còn cách nào đâu. Ai bảo lúc đầu anh mang con bé ra ngoài hốc cây ngủ làm gì, rồi để cho nó lăn đến nhà Hồ Thừa Nghị. Em thấy đây chính là định mệnh của con bé, chúng ta đừng xen vào.”

“Nếu tộc trưởng mà biết thì….”

“Chúng ta không nói thì sao bọn họ biết được chứ. Hơn nữa Tô Bối gả qua tận nước L, tay của bọn họ không dài đến nổi với tới đó được đâu.”

Lâm Bình không thèm để ý nói.

“Với lại anh không muốn ôm cháu sớm sao chồng?”

Tô Văn Thư đứng hình tại chỗ, cháu, cháu trai…..

Lời này của Lâm Bình như mũi tên dài của nước E bắn xuyên qua lòng ông, bất ngờ chết thẳng cẳng.

Cuối cùng ông cũng bại trận nói: “Được rồi, vì để được ôm cháu sớm, em thắng rồi đó vợ.”

Lâm Bình gật đầu rồi dặn dò chồng mình: “Cho nên anh nhất định phải kiểm tra nghiêm ngặt, nếu như Hồ Thừa Nghị là người không đứng đắn thì anh cứ thẳng tay thiến chỗ đó của cậu ta cho em.”

Câu cuối được nhấn mạnh cực kỳ sinh động.

Tô Văn Thư cảm giác được chỗ phía dưới của mình đột nhiên lạnh lẽo.

Cuối cùng hai người cũng thống nhất lại với nhau.

Từ ban công đi vào phòng, ông thấy Tô Bối đang cầm đũa tập gắp thức ăn.

“Con đang làm gì thế Bối Bối.”

“Học dùng đũa ạ.” Tô Bối trả lời.

Hôm nay cô thấy trong phòng bếp Hồ gia có đũa, còn có dao nĩa. Cho thấy là thường ngày nhà anh hay ăn những món phương Tây.

Cô không biết ngày mai sẽ ăn kiểu Trung hay kiểu Tây, nhưng cứ học hết đi cho chắc.

Không thể làm mất mặt được.

Ban ngày cô cũng đã học xong cách dùng dao nĩa phương Tây rồi.

Nhưng mà khó học cách cầm đũa quá….QAQ

Tô Văn Thư nói: “Để ba dạy con.”

Tô Văn Thư kinh ngạc mừng rỡ nhìn ông, vậy là mẹ đã thuyết phục thành công ba rồi.

Cô cũng không đi hỏi sao mẹ thuyết phục được ba, cô chỉ cần kết quả tốt là được.

Ngày hôm sau, Tô Văn Thư dẫn Tô Bối đến trước cửa Hồ gia.

Hồ Thừa Nghị đang đứng chờ cô.

Anh cũng rất bất ngờ khi thấy ông đồng ý dẫn cô tới.

Tô Văn Thư ngoắc ngoắc tay chỉ sang bên cạnh, ông có lời muốn nói với Hồ Thừa Nghị.

Lúc hai người thì thầm vào tai nhau xong, Tô Bối thấy Hồ Thừa Nghị đi lại, cô cũng tò mò hai người nói chuyện gì. Nhưng mà anh lại không nói, nên cô cũng không tiện hỏi.

Tô Bối đẩy Hồ Thừa Nghị vào nhà cũ.

Có người mở cửa từ bên trong, rất nhiều người tập trung lại ngồi trên sofa đại sảnh.

Thấy hai người đi vào, mấy người trẻ tuổi đứng dậy hết lên.

Ông cụ Hồ đi đứng không tiện, hơn nữa thân thể bây giờ cũng không còn tốt như trước nên ông không thể xoay người lại nhìn.

Tô Bối lo sợ đẩy Hồ Thừa Nghị vào trong nhà, thấy Tô Bối khẩn trương, anh an ủi vỗ nhẹ tay cô.

Nhỏ giọng nói: “Không có chuyện gì đâu.”

Tô Bối “vâng” một tiếng, cô là ân nhân cứu mạng của ông nội, bây giờ xin mang người đi chắc không sao đâu nhỉ.

Hồ Thừa Nghị giới thiệu Tô Bối cho ông nội: “Ông nội ơi, đây là Tô Bối ạ.”

Ông nội “ừ” một tiếng, gương mặt bắt đầu trầm tư. Cô bé này nhìn quen quá.

Tô Bối ngọt ngào nói: “Xin chào ông nội ạ.”

Hồ Thừa Nghị không muốn mất thời gian, còn có rất nhiều người phải giới thiệu: “Đây là ba anh.”

Tô Bối cũng ngọt ngào kêu: “Ba ạ!”

Ba Hồ suýt chút nữa bị sặc nước, cô bé này tự nhiên như đang ở nhà mình vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.