Âu Lâm Ngọc nắm tay Cố Tiểu Khanh kéo vào phòng, đóng cánh cửa phía sau
rồi cúi đầu nhìn cô: “Em giúp anh tắm nhé.” Cách anh nói rất nghiêm
chỉnh đứng đắn, chẳng hề che giấu ý định gì mờ ám bên trong.
Cố Tiểu Khanh cúi mặt nhìn xuống chân anh, gật đầu không do dự.
Trong gian phòng tắm nhỏ hẹp, hai thân thể kề cận bên nhau. Anh vô tư thoải
mái cởi sạch trơn quần áo, còn cô thì thấy chân kia của anh cử động bất
tiện, sợ anh ngã úp mặt xuống đất, nên luôn ở sát bên dìu anh.
Cởi xong phần mình, anh lại quay sang vén vạt áo sơ mi của Cố Tiểu Khanh,
ra chiều muốn cởi quần áo cô. Lúc đầu cô có hơi kháng cự đôi chút, nhưng sau đó liền nghiêng người sang bên, thuận theo ý anh.
Mỗi động
tác của anh đều mang theo sự thận trọng và cả sự dịu dàng trước đây chưa bao giờ có. Cố Tiểu Khanh cúi nhìn người đàn ông đang khom vai cởi quần cho mình, tấm lưng anh trắng ngần với cơ bắp săn chắc ở hai bên thắt
lưng. Lúc quần Cố Tiểu Khanh xuống đến gót chân, anh khẽ vỗ vào đùi cô,
nhỏ nhẹ bảo: “Em nâng chân lên đi.” Ký ức xưa cũ từ nơi đâu chợt bỗng
hiện về. Cô nhớ, lần đầu tiên của họ đã diễn ra trong phòng tắm, và nhớ, đôi mắt mình đã ướt lệ nhạt nhòa vào chính khoảnh khắc định mệnh ấy.
Một thoáng sau, họ đứng trước nhau không gì che đậy. Cố Tiểu Khanh nhìn một Âu Lâm Ngọc toàn-vẹn, bỗng phát hiện anh thật sự gầy đi rất nhiều, đoạn cô thở dài xoay người mở vòi sen. Dưới dòng nước ấm tuôn trào trắng
xóa, họ mê mải nhìn vào mắt nhau. Anh cười thật hiền, đưa tay ấn đầu Cố
Tiểu Khanh thấp xuống để nước chảy tràn vào tóc cô.
Cố Tiểu
Khanh áp má lên bờ ngực anh, buồn buồn tủi tủi không nói lời nào. Anh tỉ mẩn gội đầu cho cô, ngón tay mềm mại đan vào mái tóc huyền. Cô lặng lẽ, chậm rãi vòng tay ôm sát eo anh. Sau khi đã tắm cẩn thận kỹ lưỡng cho
cô xong, anh quấn cô vào khăn rồi bảo cô rời nhà tắm trước. Ra ngoài, cô lấy khăn tắm lau đầu tóc qua loa sơ sài rồi lên giường, để mình trần
cuộn trong ga trải giường.
Không bao lâu sau thì Âu Lâm Ngọc đi
ra từ nhà tắm, anh vừa lau tóc vừa bước về phía giường. Ở đằng kia, Cố
Tiểu Khanh đang tựa vào đầu giường nhìn anh. Anh đến ngồi vào một bên
giường, lau tóc cho khô rồi quay người vỗ nhẹ vào mông cô, ý bảo cô
nhích sang bên. Cô liền hơi dịch người vào trong, chừa lại nửa phần
giường cho anh. Âu Lâm Ngọc tức thì nằm xuống, chui vào ga trải giường
vươn tay ôm gọn Cố Tiểu Khanh trong lòng anh. Cô nhu mì ngoan ngoãn, để
cơ thể mình thả lỏng, dán trên da thịt anh.
Trong căn phòng yên
ắng, họ kề sát vào nhau dưới chăn. Âu Lâm Ngọc vừa vuốt ve vừa vỗ về tấm lưng mảnh mai của cô, khoảng cách giữa hai đôi môi gần như không tồn
tại, thế nhưng bầu không khí lại chẳng mang chút nhục dục. Bàn tay ấm áp và hơi ẩm nước của anh lướt nhẹ trên cơ thể cô, tựa như đang cảm nhận
một món bảo vật quý giá nhất trên thế gian này.
Lát sau, cô trở
người, đưa lưng về phía anh, nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Anh luồn một tay từ
sau cổ cô ra trước, phủ lên bầu ngực êm ái, tay kia thì mơn man từ bờ
vai đến bắp đùi cô.
Cô nghe anh thầm thì trong đêm: “Mệt hả?”
“Dạ.”
“Ngủ đi.” Giọng anh êm dịu và trầm ấm. Cô an tâm nhắm mắt ngủ, thôi không ngọ nguậy nữa.
Giữa đêm khuya, Cố Tiểu Khanh đột nhiên choàng tỉnh. Cô thầm lặng nhìn vách
tường trước mặt rất lâu, sau đó khẽ nắm lấy bàn tay anh đang đặt trước
ngực mình và yên lòng nhắm mắt tiếp tục giấc ngủ chưa trọn.
Sáng sớm thức dậy, Cố Tiểu Khanh phát hiện nửa giường bên kia trống không.
Cô choàng vội quần áo, mở cửa phòng bước nhanh ra hành lang. Thoáng thấy anh đang bận rộn trong nhà bếp, cô âm thầm thở nhẹ một hơi, rồi đi tới
đứng bên cửa bếp ngắm nhìn dáng hình anh tất bật nấu nướng.
Âu
Lâm Ngọc quay lại thấy Cố Tiểu Khanh, cười tươi nói: “Em ngủ ngon lắm
phải không?” Anh đã mặc quần áo ngay ngắn chỉnh tề, gương mặt anh tuấn
khôi ngô ngời sáng trong ánh nắng mai.
”Dạ.” Cô khe khẽ đáp.
Anh bước đến bên cô, giơ tay vuốt gọn mái đầu ngắn ngủn bù xù tán loạn của
cô: “Em rửa mặt đi, lát mình ăn sáng.” Cô gật đầu, rồi liền qua phòng vệ sinh bên cạnh nhà bếp.
Hôm nay, giây đầu tiên đặt chân vào
phòng vệ sinh, cô đã cảm thấy có điều gì đó khác với mọi ngày. Thế nhưng mãi cho tới khi vệ sinh buổi sáng xong xuôi và mở cửa bước ra ngoài, cô mới chợt ngoảnh đầu lại – quả nhiên, đồ dùng rửa mặt Âu Lâm Tỷ thường
hay đặt trên bồn rửa tay giờ đã biến mất chẳng thấy bóng dáng. Rồi thì
sau vài giây ngắn ngủi đứng thẫn thờ trong tư thế xoay nửa người ra sau, cô quay lưng cất bước và khép cửa lại.
Trên đường trở ra, tuy
trong lòng còn đôi chút ngần ngừ nhưng Cố Tiểu Khanh vẫn đi đến trước
phòng Âu Lâm Tỷ, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa.
Căn phòng trống rỗng
đúng như cô dự liệu. Cửa tủ đồ mở tung, bên trong trước đây treo đầy
quần áo Âu Lâm Tỷ thì nay không còn sót lại một thứ gì. Dưới mặt đất,
đôi dép lê nằm xiêu vẹo, vất vưởng. Trên bàn trà, chiếc gạt tàn chất vô
số đầu thuốc lụi tàn dang dở. Làn gió hây hây lùa qua cánh cửa sổ toang
hoang, thổi bức rèm bay chập chờn phất phơ.
Cô vào trong phòng,
cúi xuống nhặt lên đôi dép lê bị vứt mỗi chiếc mỗi nơi, để chúng ngay
ngắn dưới gầm giường, sau đó nhìn quanh căn phòng nhỏ bé một lần nữa,
cuối cùng chậm rãi bước ra ngoài và đóng kín cánh cửa sau lưng mình.
Cố Tiểu Khanh quay về phòng tắm của mình rửa mặt, lúc ra ngoài, Âu Lâm
Ngọc đã dọn xong bữa ăn sáng. Cô bước tới ngồi xuống ghế sofa bên cạnh
bàn trà, anh múc thêm một chén cháo đưa cho cô, cô đón lấy, húp một ngụm cháo rồi lẳng lặng nói: “Lâm Tỷ đi rồi.”
Anh cười thư thả, đưa
tay xoa nhẹ tóc cô: “Anh biết, sáng nay cậu ấy lên máy bay, em đừng lo
nghĩ nhiều, ai trong chúng ta rồi cũng sẽ có cuộc sống riêng của mình.”
Cô ngẩng đầu cười với anh: “Em không nghĩ gì nhiều đâu anh.”
Âu Lâm Ngọc bóc vỏ quả trứng luộc đưa cho cô, không nói gì thêm.
Xong bữa ăn sáng, Âu Lâm Ngọc vào bếp rửa bát đũa, Cố Tiểu Khanh xuống lầu
mở cửa siêu thị, bắt đầu một ngày làm việc mới. Chẳng mấy chốc đồng hồ
đã điểm chín giờ, ba cô cậu nhân viên lục tục kéo đến. Siêu thị nhỏ xíu, chỉ cần ba người họ là đã có thể đảm đương hết mọi việc, Cố Tiểu Khanh
không có việc gì làm, ngồi ở tầng dưới đợi một chút rồi liền đi lên lầu.
Lúc này Âu Lâm Ngọc đang ngồi trên sofa, laptop đặt trên đùi, ánh mắt
chuyên chú nhìn vào màn hình. Biết anh đang tập trung làm việc nên Cố
Tiểu Khanh cũng không quấy rầy, cô đi qua ngồi xuống bên cạnh, cầm điều
khiển từ xa mở tivi rồi xem với vẻ nhàm chán.
Không rõ thời gian trôi được bao lâu, Âu Lâm Ngọc ngẩng đầu lên, dụi dụi mắt, đặt laptop
trên đùi sang bên, sau đó vòng tay ôm chầm lấy Cố Tiểu Khanh. Cô thuận
thế gối đầu lên đùi anh, tay cầm điều khiển từ xa, mắt hướng về phía
tivi.
Tivi đang phát bộ phim truyền hình nhiều tập, Cố Tiểu
Khanh vừa uể oải xem vừa ngáp liên tục. Giọng anh vang lên trên đầu cô:
“Mệt rồi sao? Em mới rời giường chưa bao lâu đấy.”
Cô xoa mắt,
ngẩng mặt nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Anh định ở lại đây bao lâu?” Anh
vuốt dọc sợi tóc cô, mỉm cười: “Anh đợi đến khi em bằng lòng trở về cùng anh.”
Cố Tiểu Khanh nghe thế không những không nói gì mà còn
quay đầu nhìn tivi chăm chú hơn nữa. Âu Lâm Ngọc thấy cô như vậy cũng im lặng, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Và một lúc lâu sau, anh cất tiếng:
“Tiểu Khanh, chúng ta kết hôn nhé.” Ngữ điệu của anh nghe rất phẳng lặng bình ổn nhưng dịu dàng đến vô cùng.
Bộ phim truyền hình đã tới
đoạn nhạc kết thúc, cô không nói không rằng suốt cả buổi, Âu Lâm Ngọc
cũng chẳng hề lộ vẻ nôn nóng mà vẫn bình tĩnh, lưu luyến vuốt ve vết sẹo trên cánh tay cô.
Thật lâu sau cô mới ảo não trả lời anh: “Không biết mẹ em có đồng ý cho chúng mình kết hôn không.”
Anh bỗng chốc cười rạng rỡ: “Không sao hết, nếu mẹ em thật sự không đồng ý
thì em cứ nói với mẹ là em có thai rồi, gạo nấu thành cơm cả rồi, mẹ em
vì giữ thể diện chắc chắn sẽ chấp thuận ngay.”
Cô quay phắt lại, kinh ngạc nhìn anh: “Âu Lâm Ngọc, anh trở nên hư hỏng như thế này từ bao giờ vậy?”
Anh cười phá lên: “Anh có trở nên hư hỏng đâu nào, tại em cứ hay nghĩ tốt về anh thôi.”
Cô ra vẻ xem thường, lườm anh một cái rồi ngoảnh mặt đi, không thèm để ý.
Nhưng nháy mắt, tay anh bỗng trượt vào vạt áo sơ mi của cô rồi len lỏi
lên trên nắm lấy đôi gò bồng đảo mềm mại.
Cô hoảng hốt, cách lớp vải chặn bàn tay anh lại, trợn tròn mắt hỏi: “Anh làm gì đó?”
Anh cong khóe môi, trưng ra nụ cười có phần vô lại: “Giúp em biến lời nói
dối thành sự thật chứ làm gì, đến lúc đó em có nói cũng không thấy áy
náy, đúng không?”
“Em mặc kệ!” Cô vùng vằng muốn ngồi dậy. Dĩ
nhiên anh không cho cô cơ hội trốn thoát, loáng cái đã bế bổng cô đặt
xuống giường, ép cả thân thể mình lên người cô, nhìn sâu vào mắt cô và
nói một cách nghiêm túc: “Em đừng mặc kệ, năm nay em đã hai mươi tám
tuổi, hai năm nữa là ba mươi rồi, để lớn tuổi như vậy sinh con rất nguy
hiểm. Ngoan, nghe lời anh.” Anh nói mà tay cũng không quên ‘làm việc’,
rất nhanh đã cởi sạch sẽ quần áo cô.
Cô tức nghẹn, không biết
làm sao để phản bác lại anh, sau cùng đành lên tiếng kháng nghị trong
uất ức: “Bây giờ là ban ngày ban mặt đấy!”
“Chuyện này thì liên
quan gì đến ngày hay đêm?” Vừa dứt lời, anh cúi xuống hôn cô mãnh liệt – đến giây phút này thì anh không còn đủ kiên nhẫn để cởi quần áo mình và để nghe cô nói thêm bất kỳ một câu vô nghĩa nào nữa!
Đã lâu
không gần gũi, nụ hôn của anh lại bỗng nhiên ập đến bất thình lình như
thế, trong tích tắc đầu óc cô choáng váng, rồi cứ thế, cô vòng tay ôm
thân thể anh, cùng anh đắm say bồng bềnh trong ngọn sóng tình yêu.
¤¤¤
Từ ngày đó trở đi, Âu Lâm Ngọc yên tâm ở lại chỗ Cố Tiểu Khanh, anh làm
hết việc trong nhà và chăm sóc cô chu đáo từng li từng tí. Hàng ngày anh rời giường từ sáng sớm tinh sương để đến chợ bên mua hạt dẻ, Cố Tiểu
Khanh thì nằm nướng tới khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, thức dậy cô sẽ ăn luôn một lượt cả bữa sáng lẫn bữa trưa anh đã chuẩn bị sẵn, sau đó
xuống dưới siêu thị ngồi một chút, đợi Âu Lâm Ngọc làm việc xong rồi
cùng anh ra ngoài đi dạo biển. Hai người loanh quanh ở bãi biển đến khi
trời tối mới trở về. Về đến nhà, Cố Tiểu Khanh đóng cửa siêu thị, Âu Lâm Ngọc lên lầu nấu nướng, thế là một ngày êm ả, bình yên lại trôi qua.
Âu Lâm Ngọc chưa bao giờ nhắc đến chuyện trở về, Cố Tiểu Khanh cũng không
hỏi anh, chỉ là trong phòng cô số lượng đồ dùng văn phòng càng ngày càng tăng, ban đầu là máy tính, sau lại đến máy fax, máy đánh chữ, máy
photocopy, nhiều tới mức sau này phòng Cố Tiểu Khanh không đủ chỗ trống, phải chuyển tất cả sang phòng chứa đồ kế bên.
Một tháng sau,
vào một ngày nọ, nửa đêm Cố Tiểu Khanh giật mình tỉnh giấc, thấy giường
bên không có anh, cô bèn đứng dậy mở cửa bước ra hành lang.
Cách một cánh cửa, cô nghe thấy giọng anh truyền đến, anh nói bằng tiếng
Anh, cô biết anh đang bàn việc công ty với phía nước ngoài. Cô đứng
ngoài phòng chứa đồ mãi hồi lâu, cuối cùng quay lưng trở về phòng mình,
nằm trên giường mở mắt nhìn trần nhà, bất động suốt mấy tiếng đồng hồ.
Trời chập choạng sáng, cửa phòng cô bị đẩy nhẹ. Cô cố nhắm nghiền mắt,
thoáng chốc giường bên cạnh hơi lún xuống, bàn tay cô đặt bên người được anh nhẹ nhàng nắm lấy, rồi rất chóng vánh tiếng ngáy đều đều rất nhỏ
của anh vang lên bên tai cô.
Tảng sáng, Âu Lâm Ngọc tỉnh dậy
theo đúng giờ đồng hồ sinh học. Anh vừa mở mắt liền phát hiện Cố Tiểu
Khanh đã đi đâu mất, bình thường vào giờ này cô còn đang ngủ say bên
anh. Nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, anh quay đầu nhìn về phía đó,
cũng vừa đúng lúc Cố Tiểu Khanh đi ra, cô mới rửa mặt xong nên trên cằm
còn vương vài giọt nước.
Anh nhổm người ngồi dậy, mỉm cười hỏi cô: “Hôm nay sao em dậy sớm vậy?”
Cô đứng tựa vào cửa phòng tắm, lặng lẽ nhìn anh không nói câu gì. Bị cô
nhìn chằm chặp như thế, anh cảm thấy khó hiểu, không kìm được hỏi: “Sao
vậy em?”
Cố Tiểu Khanh nói: “Lâm Ngọc, chúng ta trở về đi.”
Anh thoáng sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười: “Ừ!”
¤¤¤
Tháng mười, Cố Tiểu Khanh đóng cửa siêu thị, nhờ Lý Triết giúp cô lo việc
chuyển nhượng mặt bằng, thu xếp hành lý giản tiện rồi cùng Âu Lâm Ngọc
trở về thành phố C.
Thành phố C những ngày đầu tháng mười, tiết
trời chưa trở lạnh, không cần phải mặc nhiều lớp quần áo để giữ ấm. Trên máy bay hai người bàn tính với nhau, Cố Tiểu Khanh về nhà Âu Lâm Ngọc
trước, rồi họ sẽ dành ra ngày đầu tiên để thu xếp mọi việc kỹ càng, sang ngày thứ hai mới đi gặp gỡ, thưa chuyện với ba mẹ Cố Tiểu Khanh.
Ngày thứ hai trở lại thành phố C, họ đến nhà Cố Tiểu Khanh lúc bảy giờ tối.
Sở dĩ chọn đến vào giờ này vì đây là thời điểm ba mẹ cô đều ở nhà, vả
lại cũng đã qua giờ cơm chiều và còn cách giờ ngủ một đoạn thời gian
không dài không ngắn, đến chào hỏi bây giờ chắc chắn thích hợp, hơn nữa
nếu ba mẹ Cố Tiểu Khanh không muốn gặp Âu Lâm Ngọc thì anh chỉ cần ngồi
lại một lúc là đã có lý do để chào từ biệt ra về.
Cố Tiểu Khanh
đứng trước cửa nhà mình, chần chừ không dám gõ cửa. Suy cho cùng, cô đi
lâu như vậy, bây giờ lại trở về cùng với một người đàn ông mà có thể ba
mẹ cô không thích, nên không tránh khỏi cảm thấy có lỗi.
Âu Lâm
Ngọc ở bên cạnh thấy cô đứng tần ngần do dự, liền nâng tay gõ nhẹ cửa
hai lần, rồi quay đầu mỉm cười trấn an: “Không có việc gì đâu, đã có anh ở đây.” Nói đoạn anh nắm chặt tay cô.
Bà Cố ra mở cửa, trông
thấy hai người đứng bên ngoài tay trong tay không một kẽ hở, mới đầu bà
hơi sững lại, sau thì bất mãn nhíu chặt chân mày.
Cố Tiểu Khanh chột dạ, lí nhí gọi “Mẹ.” một tiếng, Âu Lâm Ngọc cũng lên tiếng chào: “Chào bác gái.”
Bà Cố im phăng phắt không màng ừ hử, thậm chí còn đứng chặn cửa tỏ vẻ
không cho họ vào nhà, Âu Lâm Ngọc và Cố Tiểu Khanh cũng đứng yên bên
ngoài không dám hó hé. Qua hồi lâu sau, tiếng ông Cố từ trong nhà vọng
ra: “Là ai thế? Sao bà không cho người ta vào?”
Bà Cố quay đầu nhìn thoáng qua, cuối cùng thở dài một hơi rồi đứng tránh sang bên: “Vào đi.”
Tình huống vừa rồi đối với Âu Lâm Ngọc có chút ngoài ý muốn. Hai người bước
vào nhà, ông Cố thấy con gái mình về cùng Âu Lâm Ngọc – người mà gia
đình ông đã gặp qua đôi lần trước kia – ban đầu hơi sửng sốt, kế đó liền lịch sự mời Âu Lâm Ngọc ngồi xuống. Trong lòng Cố Tiểu Khanh vẫn còn sợ mẹ, nhưng sau khi nhìn thấy ba, cô đã thấy an tâm hơn phần nào. Đợi cô
và Âu Lâm Ngọc ngồi vào chính giữa ghế sofa rồi, ba cô cũng ngồi chếch
sang bên.
Mẹ cô thì ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đơn đối điện,
trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Hai anh chị định bao giờ thì cưới?” Câu
này đương nhiên bà hỏi cả hai người, nhưng ánh mắt bà chỉ nhìn Âu Lâm
Ngọc.
Âu Lâm Ngọc đáp với vẻ trầm tĩnh: “Nếu bác trai bác gái
không phản đối, tụi con định đi đăng ký kết hôn trước, sau đó sẽ cử hành hôn lễ.”
Bà Cố nghe xong thoáng thả lỏng nét nghiêm nghị, lát
sau lại hỏi anh: “Còn nhà cậu thì sao? Chuyện hôn sự cậu tự mình quyết
định được chứ?”
Cuối cùng sắc mặt của bà Cố đã tươi vui hơn, bà không hỏi thêm gì nữa, đứng
lên đi thẳng vào nhà bếp. Mẹ đi rồi Cố Tiểu Khanh mới hết thấp thỏm, cô
ngẩng đầu nhìn ba mình, bấy giờ mới sợ hãi thốt lên một tiếng “Ba.” đầu
tiên kể từ khi vào nhà.
Ông Cố mỉm cười, giơ bàn tay to rộng xoa đầu con gái, bất đắc dĩ cảm thán: “Con gái à!”
Việc trong nhà Cố Tiểu Khanh đều do mẹ cô định đoạt, nếu bà Cố không phản
đối cuộc hôn nhân của họ thì mọi chuyện xem như đã định.
Hôn lễ
của họ diễn ra vào ngày cuối cùng của năm, thêm một năm này nữa là vừa
tròn mười năm kể từ ngày đầu tiên Cố Tiểu Khanh gặp Âu Lâm Ngọc.
Một ngày trước hôn lễ, Cố Tiểu Khanh nhận được một món quà cưới gửi đến từ
bên kia bờ đại dương, đó là bộ váy cưới bằng lụa vô cùng xinh đẹp. Cô
lấy nó ra khỏi rương, cầm lên trước mặt ngắm nghía. Váy cưới thiết kế
theo kiểu cổ điển, phần thân trên được điểm xuyết bởi hàng trăm hạt trân châu mượt mà, chân váy kiêu sa với nhiều tầng ren có hoa văn sang
trọng, không chỉ vậy, trong rương còn có thêm tấm voan và đôi bao tay
bằng lụa mỏng.
Một tấm thiệp màu vàng nhạt được đặt trên tấm
voan trắng tinh khiết, Cố Tiểu Khanh mở ra xem, hàng chữ tiếng Hoa méo
mó lệch lạc, nhưng vẫn nhìn ra được người viết rất có lòng, vì rằng từng chữ tuy rất khó coi song mỗi nét bút đều sạch sẽ gọn gàng. Thiệp viết:
Mặc nó trong đám cưới đi, em trông xấu quá, nó có thể giúp em đẹp hơn
chút đấy. Phía dưới là chữ ký của Âu Lâm Tỷ – chữ Tỷ (玺) còn thiếu một
nét xổ ngang phía dưới để có nghĩa là ngọc tỷ. Cố Tiểu Khanh cười khẽ,
nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài trời bông tuyết như muôn vàn sợi lông ngỗng
trắng thuần khiết bay dập dìu lơ thơ giữa không gian, thế giới trong mắt cô bây giờ đẹp đến nao lòng.
Ngày thành hôn, Cố Tiểu Khanh mặc
chiếc váy cưới ấy, choàng tay ba mình bước đi trong giáo đường giữa
tiếng nhạc ngân vang thánh thót. Ông Cố đưa con gái đến bên cạnh Âu Lâm
Ngọc, trao tay con mình vào tay anh, trịnh trọng nói: “Lâm Ngọc, ba giao con gái của ba cho con, con hãy quan tâm chăm sóc con bé nhé. Ba chúc
hai con hạnh phúc.”
Âu Lâm Ngọc điềm tĩnh gật đầu với ông Cố,
rồi anh quay sang nhìn vào mắt Cố Tiểu Khanh, hai bàn tay anh nắm lấy
hai bàn tay cô, giọng nói anh trầm ấm và chứa chan xúc động: “Tiểu
Khanh, cám ơn em đã chờ đợi anh suốt mười năm mà chưa bao giờ buông
tay.”
Dưới ánh đèn rực rỡ, anh lịch lãm trong bộ lễ phục đen
tuyền, khuôn mặt đẹp tinh xảo, đôi mắt ngấn nước. Cô nhớ lần đầu gặp anh vào buổi trưa mùa hạ mười năm về trước, và rồi nước mắt cũng hoen mi.