Phùng Kiến Vũ thật sự muốn ngay lập tức xoay người chạy, Vương Thanh ngồi ở trên một chiếc ghế bành làm bằng da màu đen nhìn Phùng Kiến Vũ khàn giọng ra lệnh:
"Lại đây"
Phùng Kiến Vũ hai tay nắm chặt vạt áo sơ mi màu trắng sớm đã bị nước mưa làm cho dính chặt vào người, bước chân run rẩy tiến về phía trước. Đến khi Phùng Kiến Vũ đứng ở trước mặt Vương Thanh rồi hắn liền lên tiếng hỏi cậu:
"Trên đời này tôi ghét nhất là cái gì?"
Phùng Kiến Vũ run rẩy trả lời:
"Là nói dối"
Vương Thanh cầm chắc roi da ở trong tay vung lên cao đánh xuống chân của Phùng Kiến Vũ đến chát một tiếng, Phùng Kiến Vũ bị đau nhưng cũng không dám né tránh, khóe mắt phiếm hồng muốn khóc:
"Vẫn còn thiếu"
Phùng Kiến Vũ dùng giọng mũi đáp:
"Là... không nghe lời... a"
Vương Thanh lại tiếp tục mang roi da đánh vào chân của Phùng Kiến Vũ khiến cho cậu phải kêu lên:
"Chát!" một tiếng nữa, Phùng Kiến Vũ cảm thấy bên bắp đùi đau rát nhưng lại không dám kêu hay né tránh gì cả.
"Còn khóc?" Vương Thanh lạnh giọng.
Phùng Kiến Vũ nhanh chóng đưa tay lên lau nước mắt nhưng mới vừa định đưa tay lên lau đã bị Vương Thanh tiếp tục dùng roi quất tới:
"Tôi nói em lau nước mắt sao?"
Phùng Kiến Vũ lắc đầu hoảng sợ, Vương Thanh tiếp tục đánh:
"Nói!"
Phùng Kiến Vũ lên tiếng đáp:
"Không có!"
Vương Thanh lấy một điếu thuốc châm lên đưa vào miệng hút rồi nói với Phùng Kiến Vũ:
"Cởi quần"
Phùng Kiến Vũ không dám không nghe theo cúi người cởi quần ra thật nhanh, Vương Thanh âm trầm ra lệnh:
"Xoay người lại"
Phùng Kiến Vũ xoay người mang hai cặp mông kia bày ra rõ ràng trước mặt Vương Thanh, Vương Thanh không một chút lưu tình mang roi da quất xuống đó, Phùng Kiến Vũ bất ngờ bị đau liền kêu một tiếng xoay người lại. Vương Thanh tức giận quát:
"Xoay người lại, còn dám kêu tôi lập tức đổi thứ khác đánh"
Phùng Kiến Vũ cứ đứng im như vậy đưa tay lên miệng ngăn lại tiếng kêu của mình, cứ mỗi lần Vương Thanh đánh xuống chân cậu lại run rẩy lảo đảo, đánh đau tới mức mồ hôi ở hai bên huyệt thái dương cũng thi nhau chảy ra.
Không biết Vương Thanh đã đánh bao nhiêu cái mà ở trên mông của Phùng Kiến Vũ nhìn rõ vết ửng đỏ đến chói mắt. Vương Thanh mang roi da ném xuống sàn nhà rồi hỏi:
"Nói đi, đã biết lỗi hay chưa?"
Phùng Kiến Vũ nức nở cố gắng nói thật rõ ràng:
"Đã biết, em sẽ không có lần sau nữa..."
Vương Thanh lạnh giọng ra lệnh:
"Vào phòng tắm"
Phùng Kiến Vũ khó nhọc nâng bước chân tiến vào trong phòng tắm, cả người đau ê ẩm, đầu óc cũng quay cuồng như sắp ngất đến nơi. Đúng lúc này ở phía sau lại có một giọng nam lạnh lẽo thúc giục cậu:
"Bước nhanh"
Phùng Kiến Vũ giật mình, không dám chậm trễ lời Vương Thanh, hai tay nắm chặt lại với nhau cố gắng nhịn đau sải bước chân dài hơn một chút. Phùng Kiến Vũ vừa bước vào phòng tắm liền nhìn thấy ở trên thành bồn đặt hai chai rượu vang đỏ rất lớn, hơn nữa trong không khí rõ ràng còn ngập tràn mùi rượu vang rất nồng. Khi cậu bước tới bên cạnh bồn tắm mới phát hiện ra nước trong bồn không phải màu trắng trong suốt mà thay vào đó lại chính là màu đỏ, nếu như cậu đoán không nhầm bồn tắm này ở bên trong chứa rượu. Phùng Kiến Vũ quay lại phía sau nhìn Vương Thanh, nhưng khi cậu mới chỉ vừa có ý định đó thôi thì phía sau cậu liền có một lực mạnh mẽ đẩy cậu ngã úp sấp xuống bồn tắm, rượu vang đỏ ở trong bồn cũng theo đó bắn ra. Phùng Kiến Vũ bị sặc, theo phản xạ tự nhiên muốn ngồi dậy nhưng Vương Thanh ở phía sau đã lên tiếng cảnh cáo cậu:
"Giữ nguyên như vậy"
Phùng Kiến Vũ trên người chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi màu trắng, hiện tại còn bị rượu vang ở trong bồn làm cho xộc xệch không được ngay ngắn, mông nhỏ vẫn còn hằn rõ những vết roi da vừa rồi Vương Thanh quất. Vương Thanh cúi người đưa ngón tay chạm nhẹ trên từng vết thương của Phùng Kiến Vũ, đầu ngón tay kia chỉ vừa mới chuyển động là cả thân thể của ai đó lại run rẩy khẽ rung lên. Vương Thanh nhẹ giọng hỏi Phùng Kiến Vũ:
"Sợ hãi tôi sao?"
Phùng Kiến Vũ không uống được rượu, tửu lượng của cậu vô cùng kém đến mức hiện tại chỉ cần ngửi thấy mùi rượu thôi cũng cảm thấy khó thở không thể thích ứng được rồi. Vương Thanh luồn tay vào bên trong vạt áo của Phùng Kiến Vũ, dùng một tay khẽ nhấc bụng cậu lên một chút, Phùng Kiến Vũ theo đó chới với phải dùng tay bám chặt lấy thành bồn tắm đề ngăn cho mặt không bị úp xuống dưới:
"Không trả lời?"
Phùng Kiến Vũ cố gắng dùng hết sức lực chống đỡ thân mình đáp:
"Không có"
Vương Thanh mang khăn lông đang quấn trên eo mình bỏ xuống, nhanh chóng tiến vào trong bồn tắm ngồi vào trong đó, hắn dùng lực kéo Phùng Kiến Vũ ngồi dậy, mang cậu tiến vào trong lòng lạnh giọng hỏi:
"Không sợ tôi cho nên mới tự tung tự tác như vậy?"
Phùng Kiến Vũ giật mình vội vã lắc đầu giải thích:
"Không phải, em không..."
Phùng Kiến Vũ còn chưa kịp nói xong, Vương Thanh đã đưa tay nắm lấy cằm cậu bóp thật mạnh:
"Đã nói tôi ghét nhất là cái gì? Thành thật trả lời tôi nếu không đừng có trách"
Phùng Kiến Vũ hai mắt phiếm hồng chớp chớp đôi mắt lớn kia ý nói sẽ nghe lời, Vương Thanh buông cằm Phùng Kiến Vũ ra rồi đưa tay với lấy chai rượu vang lớn đặt ở bên thành bồn, hắn mở nắp chai rượu đổ rượu vang đỏ chậm rãi lên đỉnh đầu của Phùng Kiến Vũ, cả một quá trình đó vẫn vô cùng nhẹ nhàng hỏi:
"Tôi quất em như vậy, em cảm thấy uất ức sao?"
Phùng Kiến Vũ lắc đầu không nói, Vương Thanh híp mắt mang chai rượu kia dốc thẳng đứng khiến cho rượu ở trong đó cũng chảy xuống nhanh hơn. Phùng Kiến Vũ hoảng sợ thành thật trả lời:
"Đúng vậy, em là bất đắc dĩ mới trở về muộn, em đã phải chạy ở ngoài trời mưa..."
Choang một tiếng chai rượu lớn kia đã bị Vương Thanh đáp xuống dưới sàn vỡ tan tành, Phùng Kiến Vũ trợn lớn hai mặt miệng cũng ngậm lại không dám nói cái gì nữa. Vương Thanh đưa tay về phía trước chầm chậm cởi ra từng nút áo sơ mi của Phùng Kiến Vũ:
"Tôi nói cho em biết nhé, uất ức cũng vô dụng, làm sai sẽ bị phạt, nếu như sau này em còn vi phạm nữa không cần biết là cố tình hay vô tình thì... không đơn giản là bị quất giống như hôm nay đâu, tôi sẽ... không cần em nữa!".