Phùng Kiến Vũ giật mình hoảng sợ, người cũng lùi lại phía sau một chút, dáng vẻ này của Vương Thanh lại thật giống với dáng vẻ hung bạo trước đây, Phùng Kiến Vũ sợ đến mức hai vai run rẩy không dám nói cái gì nữa, một tay theo bản năng cũng đưa tới chạm vào bụng mình. Vương Thanh thấy vật nhỏ phía trước sợ hãi như vậy cũng kiềm chế lại một chút, hắn hít một hơi thật sâu kéo Phùng Kiến Vũ vào lòng nhẹ giọng nói:
"Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm gì nguy hiểm cho em cả"
Phùng Kiến Vũ cắn cắn môi đẩy hắn cách xa mình một chút, giọng nói mang theo tia nghẹn ngào:
"Em muốn có đứa nhỏ, em thật sự muốn có một đứa nhỏ lắm, ngài không muốn có đứa nhỏ hay là ngài không muốn em sinh đứa nhỏ cho ngài?"
Vương Thanh thành thật trả lời Phùng Kiến Vũ:
"Tôi không muốn em sinh đứa nhỏ cho tôi"
Phùng Kiến Vũ sớm đã biết đáp án này nhưng lại không thể ngờ rằng Vương Thanh thế nhưng lại có thể thẳng thắn nói ra như vậy, một câu nói đó của Vương Thanh liền khiến cho cậu khóc lớn hơn:
"Ngài không muốn em sinh đứa nhỏ cho ngài, ngài không phải nói ngài yêu em rồi sao, ngài vì sao không muốn em sinh cho ngài một đứa nhỏ?"
Vương Thanh nghe thấy giọng nói của Phùng Kiến Vũ đã khàn đặc đi rất nhiều, vật nhỏ kia hiện tại đang vô cùng hoảng loạn nắm lấy cổ tay hắn:
"Đừng phá bỏ, đừng phá bỏ có được không, em thật sự rất mong chờ có đứa nhỏ"
Vương Thanh dùng tay giữ chặt lấy hai vai của Phùng Kiến Vũ, ánh mắt kia mang theo tia quả quyết, môi mỏng kiêu ngạo khẽ nhếch phát ra duy nhất một từ, một từ kia chẳng khác nào làm cho Phùng Kiến Vũ thành công ngã xuống vực thẳm một lần nữa, Vương Thanh nói:
"Bỏ!"
Phùng Kiến Vũ hai vai buông thõng ngồi thất thần ở trên giường suy nghĩ rất nhiều, cậu vừa mới chỉ trải qua một chút ngọt ngào, một chút ngọt ngào đó tại vì sao lại ngắn ngủi đến thế, nó giống như là chỉ diễn ra đúng trong một cái chớp mắt thôi, chớp mắt mội cái liền xoay lưng lại với cậu. Vương Thanh ở trên phi thuyền cũng đã nói yêu cậu, nhưng bây giờ chính miệng hắn lại nói không muốn cậu sinh đứa nhỏ cho hắn, tình yêu này rốt cuộc là cái gì đấy? Phùng Kiến Vũ vội vã mang tay đặt ở trên bụng nhỏ, vô cùng bất an nhìn Vương Thanh, cậu đến tột cùng vẫn không hiểu Vương Thanh tại vì sao lại nhẫn tâm với cậu như thế. Vương Thanh đỡ Phùng Kiến Vũ nằm xuống giường, ở bên cạnh cậu mang chăn mỏng đắp lên:
"Đừng lo lắng, rất nhanh thôi sẽ không sao nữa"
Phùng Kiến Vũ nhắm mắt lại, thật muốn chẳng bao giờ mở mắt ra nữa, hoặc giả như nếu như có mở mắt thì cậu tình nguyện muốn mang đoạn ký ức tối hôm nay xóa bỏ hoàn toàn, chỉ dừng lại ở thời điểm Vương Thanh ở trên phi thuyền nói cũng yêu cậu mà thôi. Phùng Kiến Vũ không muốn có đoạn ký ức hiện tại này bởi vì cậu biết Vương Thanh căn bản không có yêu cậu, hắn thật sự chỉ coi cậu là tình nhân của hắn mà thôi.
Phùng Kiến Vũ nhắm mắt, từ bên khóe mắt vẫn không ngừng chảy ra những giọt nước mắt nóng bừng, Vương Thanh ở bên cạnh đưa tay giúp cậu lau đi những giọt nước mắt đó, giúp cậu mang mái tóc hơi rối vuốt lại có quy củ, hắn nhẹ giọng giống như muốn thôi miên:
"Đừng khóc, sẽ không đau, em chỉ cần nhắm mắt lại rất nhanh thôi là xong rồi"
Phùng Kiến Vũ nghe thấy câu nói kia liền hốt hoảng mở mắt ra, cậu vội vàng mang tay mình đẩy Vương Thanh ra muốn bước xuống giường, mảnh thủy tinh từ đèn ngủ tinh xảo vẫn còn ở dưới sàn nhà, Phùng Kiến Vũ không để ý mang chân dẫm phải, máu từ dưới lòng bàn chân cũng ồ ạt chảy ra, có vẻ như mảnh thủy tinh sắc nhọn kia đã đâm trúng động mạch máu của cậu. Vương Thanh chỉ kịp nghe thấy Phùng Kiến Vũ hét lên một tiếng, hắn ngay lập tức kéo cậu ngồi lại trên giường nhíu mày tức giận:
"Đừng để tôi phải dạy dỗ em lại một lần nữa, nếu như em không nghe lời tôi thì tôi sẽ không cần em nữa"
Nếu như là trước đây Phùng Kiến Vũ khi nghe thấy câu này này sẽ luống cuống xin lỗi Vương Thanh, nhưng mà bây giờ cậu liền quay sang nhìn hắn nói một câu thế này:
"Ngài không cần em... cũng được, ngày mai em sẽ rời đi"
Vương Thanh có điểm bất ngờ, hắn im lặng một chút rồi bất chợt dùng lực nắm chặt lấy cổ tay của Phùng Kiến Vũ:
"Đừng nghĩ là tôi đang nói đùa"
Phùng Kiến Vũ muốn thu tay lại nhưng không thể, chỉ còn biết ngồi ở tại chỗ nghẹn giọng trả lời hắn:
"Em không muốn bỏ đứa nhỏ này, em phải làm thế nào ngài mới chịu thay đổi ý định đây?"
Vương Thanh tức giận mang cổ tay Phùng Kiến Vũ siết chặt hơn, hắn lớn tiếng quát vào mặt cậu:
"Đứa nhỏ, đứa nhỏ, em lúc nào cũng nói muốn có đứa nhỏ, em căn bản không có khả năng có nó được"
Phùng Kiến Vũ nước mắt lã chã tuôn rơi, đây là lần đầu tiên cậu không quản Vương Thanh có tức giận hay không mà cũng mang tức giận đã tích tụ trong lòng mình bấy lâu nay lớn tiếng quát lại hắn:
"Em có thể, không phải ngài đã nghe tiến sĩ Most nói em có rồi sao, ngài tại vì sao còn muốn phá bỏ, ngài không thể một lần thôi cũng quan tâm đến cảm nhận của em hay sao? Em không cần ngài cũng sẽ yêu em nữa, em chỉ cần có đứa nhỏ thôi, em muốn rút lại đặc quyền lúc trước ngài cho em, em muốn có đứa nhỏ!".