Phía bên ngoài bệnh viện. Các phóng viên báo chí chen lấn xô đẩy lẫn nhau tạo thành một mớ hỗn độn rối mắt, tất cả đều muốn xông thẳng vào bên trong nhưng lại bị vô số vệ sĩ thân hình cao lớn chặn lại bước chân tiếp theo. Tiếng ồn ào náo nhiệt, bàn luận rôm rả, tiếng “ tách tách “ của máy chụp hình vang lên khắp nơi. Trên khuôn mặt mỗi người không nén nổi một trận tò mò, nghiêng cứu.
Bên trong, đội ngũ bác sĩ được đào tạo khổ luyện từ phương Tây, năng lực đầy mình ra ra vào vào vô cùng vội vả, giống như gặp phải kẻ địch đang giương súng đe dọa đằng sau, một trận nhốn nháo hoản loạn hiếm thấy.
Đến cùng là đại nhân vật nào lại có thể khiến cho mấy vị bác sĩ đỉnh đỉnh đại danh cấp bậc Kim cương làm cho khiếp sợ đến như vậy.
“ Huhu, Tiểu Tương, con gái của mẹ, tại sao con lại khổ như vậy. “ Trong phòng Vip, Lăng Gia Tuệ ngồi bên giường con gái không ngừng khóc nháo ỉ ôi, nước mặt sớm đã rơi đầy trên dung nhan xinh đẹp không có vết tích của thời gian.
Tang Minh sau khi trao đổi với bác sĩ về tình hình của con gái lúc này bước vào phòng. Ông ta hết nhìn Tang Tương hiện tại đầu đã quấn một mớ băng trắng, sắc mặt tái nhợt không biết bao giờ tỉnh, rồi lại quay sang nhìn Lăng Gia Tuệ, mày khẽ nhíu, trong mắt cũng hiện lên tia lo lắng:
“ Cô khóc cái gì chứ hả? Khóc thì giải quyết được gì sao? “Giọng ông ta nghiêm lại, vững vàng cùng cứng rắn của người đứng đầu Tang gia.
Lăng Gia Tuệ nhìn thấy Tang Minh, giọng nói mang theo tia nức nở truyền đến:
“ Ông xem đi, cô ta khiến Tiểu Tương của tôi ra nông nổi này, tôi không khóc thì còn làm gì được đây. Trong khi con tôi lại nằm tại đây cô ta đang ở đâu hả? “ Dù trong thâm tâm Lăng Gia Tuệ biết Tang Tương không phải con ruột của bà, nhưng dù sao bà cũng không thể có con, lại ngay từ nhỏ mọi sủng ái đều vu cho một thân Tang Tương, sự nghiệp của nó cũng giúp bà không ít, địa vị cũng có nó mà được giữ lại, sớm cũng đã xem Tang Tương là con gái ruột của mình.
Ông ta hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi. Đi đâu? hẳn là ai cũng biết rồi.
------
“ Cô xem xem, vết thương vị Tang tiểu thư nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ. Nhưng có cần phải khiến cho bệnh viện của chúng ta náo loạn đến mức “ gà bay chó chạy “ không? “ Cách đó không xa, hai cô gái mặc lên trên người trang phục y tá ghé trước cánh cửa thì thầm to nhỏ với nhau.
“ Tình cảm người thân mà lại, Tang chủ tịch cũng là vì lo lắng cho con gái của mình quá mức mà thôi. “ Cô gái trẻ hơn nở nụ cười ngọt ngào, trong lời nói thể hiện rõ sự khen ngợi.
“ Hừ, cô là người mới đến cho nên không biết đó thôi. Tôi bám ở nơi này cũng mấy năm rồi. Thế nào là lạnh ấm tình người tôi còn không biết sao? “
“ Cô nói vậy là có ý gì? Tôi nghe không hiểu? “
“ Ông ta có hai cô con gái, nhị tiểu thư Tang Tương tiếng thơm vang xa, lại là minh tinh nổi tiếng hiện nay, ai gặp cũng đều thích. Còn đại tiểu thư Tang Họa lại hoàn toàn ngược lại, thanh danh tệ đến mức ai cũng có thể không biết nhị tiểu thư Tang Tương nhưng không thể không biết thối danh Tang Họa. “Thấy cô gái trẻ gật gù trầm ngâm, người kia lại tiếp tục mở miệng:
“ Cái này mới là quan trọng, mấy năm về trước lúc tôi vừa mới vào nghề. Bệnh viện đưa đến hai vị tiểu thư cũng là con gái của Tang chủ tịch. Năm đó là năm dịch bệnh hoành hành nhất, vậy mà cô biết không tôi thậm chí còn không tin vào tai mình khi chính miệng ông ta lại lạnh lùng mà nói rằng mọi thứ đều ưu tiên cho cô con gái thứ hai của ông. Còn cô con gái thứ nhất bị bỏ ở một bên, may mà có vị bác sĩ già hiền lành cứu giúp chứ không cũng đã mất mạng rồi. haizzz” Người kia nói ra không nén được một tia thở dài.
“ Như vậy cũng thật quá đáng. “
“ Dù sao cũng không phải chuyện của chúng ta. Đi làm thôi. “
Những lời mà họ vừa nói, toàn bộ đều lọt vào trong căn phòng tại nơi hai cô y tá vừa ly khai không xót một chữ nào.
Bóng dáng yên tĩnh ngồi trên giường, không khó để nhận ra đó là một đại nam nhân khi dáng người thon dài hoàn mỹ. Sợi tóc đen mềm mại rũ xuống cổ, mơ hồ thấy được xương quái xanh gợi cảm như ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi đen tuyền. Nếu không phải cánh mũi cao gọn của người đó đang phập phồng những đã tưởng hắn là một pho tượng bằng băng.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, yên tĩnh đến bất động, góc mặt chỉ đệ lộ ra xương hàm tuyệt mỹ, cùng với rèm mi cong vút, hơi thở u lãnh mà thần bí.
“ Chủ nhân. “ Thân người chợt lóe, một hắc y nhân cung kính quỳ xuống.
“ Sao rồi? “ Môi mỏng khẽ mở, không mặn không nhạt.
“ Toàn bộ đã được giải quyết cặn kẽ, tuyệt không để lại một cọng cỏ nào. Đường môn không bao giờ lưu lại hậu thế. “
Tựa hồ có chút hài lòng với kết quả vừa rồi, hắn ta khẽ nhịp tay, từng đốt ngón tay sạch sẽ gõ lên mặt nệm trắng tinh đẹp đến nao lòng.
Dám đánh lén hắn, thủ đoạn ti tiện như vậy, chỉ có một chữ... “ CHẾT “
Hắc y nhân nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt chim ưng lạnh lẽo đảo qua, sau đó chờ ý chủ nhân.
“ Kẻ vừa mới nhập viện... chúng ta. “
“ Không vội. “ Khóe môi lộ ra vầng bán nguyệt. “ Ta hiện tại đột nhiên không muốn cho cô ta chết sớm. “
Hắn rất muốn xem bản lãnh con gái của Phong Lữ như thế nào?
------
“ Boss, có chuyện quan trọng. “ Đi ra từ trong bóng tối là một thiếu niên hơi gầy. Người khắp cả Huyết Sát các chắc cũng không nhận ra tên đó là ai, một khuôn mặt mới toanh trong có vẻ ngốc ngếch.
“ Ừ. “ Thanh âm thờ ơ rơi xuống, giống như chuyện quan trọng khi qua miệng anh cũng đều biến thành vô cùng bình thường.
Dung Phượng Khuynh chăm chú vào cuốn sách, tựa hồ rất đăm chiêu.
“ Nhị tiểu thư Tang Tương vì bị té cầu thang cho nên chấn thương ở đầu ạ. “
Tên mới đến cuối đầu rì rề nói tiếp, mắt lại đánh đến cuốn sách trên tay của Boss, không ngừng nheo mắt lại đọc kỹ dòng chữ.” Ừ.. “ Vẫn tiếp tục cắm cuối đọc sách, sau đó “ quan tâm “ bồi thêm một câu hỏi han. “... đã chết chưa?? “
“ Vẫn.. vẫn còn sống ạ.. nhưng.. “ Có chút nghĩ ngợi, bộ dáng trì độn.
“ Nhưng cái gì? “ Bởi vì quá chăm chú vào cuốn sách, cho nên cũng không phát giác được bản thân lần đầu tiên có kiên nhẫn ngồi nghe đến vậy.
“ Tang Họa đại tiểu thư bị đưa vào đồn cảnh sát vì cô ý đẩy nhị tiểu thư xuống lầu thưa Boss. “ Đều đều thốt ra không mang theo một tia sợ hãi.
Một khắc đó.
Rầm....!!!!!
“ Khốn kiếp... sao không nói sớm. “
Cái bàn bỗng chốc bị Dung Phượng Khuynh lật đổ, anh giận dữ đá tên ngốc đó ra ngoài. Sau đó thoắt một cái đã biến mất.
Sau khi Dung Phượng Khuynh rời đi, hai cái bóng đồng loạt xuất hiện.
Mị không ngừng lắc đầu chật lưỡi nhìn tên ngốc bất tỉnh nhân sự, cổ bị quẹo qua một bên trông rất thảm, quay sang tên nam nhân lạnh lùng bên cạnh lên tiếng, trong lời nói không mang theo tia thương tiếc.
“ Cổ bị gãy, chậc, ngươi thấy chưa? thật may khi chúng ta thông minh đưa tên ngốc đó ra làm bia đỡ đạn. “
Ảnh không thèm liếc nhìn nam nhân trước mặt mình, vòng tay lạnh lùng khinh bỉ:
“ Ngu ngốc, Boss của chúng ta là loại người nào. Chẳng lẽ lại không điều tra được sao? “
Mị tức khắc nhướng mày, bản tánh nóng nảy lại đơn thuần từ trước đến giờ chẳng cách nào có thể sửa đổi:
“ Hừ, có chết thì cũng là ta và ngươi cùng chết.... Ý!!! “
Mị đột nhiên la lên, cuối xuống nhặt quyển sách dưới chân mà mình không may đá phải, xong, khi nhìn thoáng qua dòng chữ trên bìa. Mắt của hắn đột nhiên tối xầm lại, Ảnh bên cạnh nhíu mày, cũng đi tới nhìn thử, một dòng chữ đập vào mắt hắn:
“ 199 cách tỏ tình khiến nàng không thể chối từ “
Hắn cam nguyện bị mù a~~
------
Cục cảnh sát.
Tang Họa im lặng ngồi trên ghế, tay vân vê giọt nước trong ly giống như mới phát hiện ra một điều thú vị. Đầu ngón tay hồng hồng của cô chấm lên mặt nước, sau đó đưa lên cao, chăm chú nhìn nó rơi xuống vang lên những tiếng “ tóc tóc “ đều đặn. Tên cảnh sát khẽ hắn giọng khi nhìn thấy bộ dáng lơ đãng không tập trung của cô, tay hắn chấp lên bàn, bên cạnh là tờ tường trình:
“ Nói cho tôi biết, trước tai nạn, cô và nạn nhân đã có tranh chấp với nhau điều gì? “
Cô khẽ ngước lên, lắc đầu không nói. Ánh mắt như đại dương không đáy như muốn hút cả hắn vào trong làm cho hắn mất hồn. Sau đó lại cuối đầu tiếp tục đùa nghịch ly nước.
Hơi xấu hổ về sự thất thố của mình, tên cảnh sát nghiêm người:
“ Yêu cầu cô hợp tác với chúng tôi, theo tôi được biết nạn nhân vẫn còn chưa tỉnh lại. Cô nên cầu nguyện cho mình đi. “” Anh biết không? Một khi tôi đã làm chuyện gì đó. Thì đương nhiên, kết quả ra sao cũng không còn quan trọng. “ Cô không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, vì cô biết bản thân dù có gào rách họng nói mình bị oan thì cũng không có ai đồng tình hay tin tưởng. Việc gì phải giải thích cho tốn nước bọt, chỉ là ngồi tù một thời gian thôi mà, bất quá...
“ Tang chủ tịch, ngài đến rồi à? “
Một tiếng nói vang lên, cô quay đầu lại.
Ông ta mang một bộ dáng hung thần dọa cho không ít người khiếp sợ hùng hùng hổ hổ đi đến. Cước bộ có vài phần dồn dập, hẳn là ông ta rất khẩn trương khi đến đây lại còn mang vẻ mặt vô cùng tức giận, trên tay còn thấp thoáng một cây roi dài đen xì.
Đây là...
Tang Họa ngay lập tức nhận ra được.
Ông ta chính là muốn dùng gia pháp với cô ngay tại đây.
“ Ông đến để đón tôi về, hay là tính tống tôi vào tù đây? “ Tang Họa dựa người vào bàn, khóe môi cong lên, đôi mắt hiện lên tia giảo hoạt, cợt nhã.
“ Mày làm cho em gái mày ra nông nổi như vậy mà còn ở đây mồm mép à? “
“ Tôi từ khi nào lại được thừa nhận thân phận trong ngôi nhà của các người vậy, vả lại, cô ta là tự tìm cái chết đó thôi. “ Tang Họa nhún vai thờ ơ nói, mang theo vẻ thản nhiên chăm chọc.
“ Mày... tại sao tao lại có đứa con như mày hả? “ Thối danh của nó vẫn còn chưa đủ khiến cho ông mất mặt hay sao.
Một tiếng “ vút “ khô khốc vang lên, xé không khí ra làm hai mảnh. Tang Họa khẽ nhắm mắt, cẩn thận che dấu sự run rẩy dưới hàng mi đang khép hờ.
Hoàn hảo. Cô chính là muốn chọc giận ông ta.
Đồn cảnh sát thình lình chìm vào yên lặng.
Tất cả mọi người có mặt tại đây đồng thời đều che miệng há hốc, to đến mức có thể nhét được một quả trứng gà, không ngờ đến việc ông ta lại ra tay tàn nhẫn với con gái mình như vậy. Họ rõ ràng được đào tạo rất nghiêm túc bản lĩnh. Nhưng cũng không thể chịu được một cái roi mang theo toàn bộ lực đạo này của một người đàn ông trung niên hiện tại còn đang bị cơn thịnh nộ chi phối cảm xúc. Ngay đến một tiếng rên rỉ cũng không bật ra.
Thật đáng sợ, đối với một cô gái mỏng manh xinh đẹp như vậy, làm sao có thể chịu được. Rõ ràng là đang muốn giết người mà.
Nhưng, đây mới chỉ là màn khởi đầu.
“ Có nhận sai không? “ Tang Minh gằn lên, mắt ông ta đỏ ngầu như dã thú. Những ai không biết còn tưởng đó là kẻ thù “ không đội trời chung “ của ông ta chứ không phải con gái mà đích thân chủ tịch Tang Minh nhận về nuôi.
Cô im lặng, không nói một lời.
Lại một tiếng vút chói tai vang lên.
Tang Họa cảm thấy mình như đang rơi vào một cái hố sâu, đen ngòm, mọi thứ âm thanh đều hoàn toàn tắc nghẽn, ngoài việc bản thân đang cố gắng để không bị nó nuốt chửng thì chẳng còn gì khác. Một trận đau rát đi qua hàng tỉ nơ ron truyền thẳng lên đại não, móng tay cô như muốn cào rách da thịt, đất trời như đảo lộn, cảm giác này quả thật là “ sống không bằng chết “” Tao hỏi, mày có nhận sai không? “
“ Tôi không sai. “ Cô ngước lên, đạm mạc cất lời, hoàn hảo che giấu sự run rẩy trong lời nói, chất giọng yếu ớt kèm theo một nụ cười nhàn nhạt đầy tà khí như trêu ngươi Tang Minh. Đôi mắt yên lặng, mang theo vẻ quật cường bất bại.
Tang Minh chính là bị ánh mắt ấy làm cho điên cuồng tức giận, một thời gian ngắn không gặp, kể từ cái hôm sinh nhật Tang Tương, nó thay đổi một cách chóng mặt làm cho ông không kịp trở tay. Phảng phất trước kia và bây giờ hoàn toàn là hai cá thể khác nhau. Giống như sau khi bị ông đuổi ra khỏi nhà liền biến thành một con người khác, một loại lãnh lệ tàn ác không người nào có được, ngay cả ông cũng không thể so bì. Nhưng đứa con gái mà ông hay xem thường lại làm ra một vẻ mặt cao cao tại thượng, đả kích tôn nghiêm của người đứng đầu Tang gia. Roi trong tay theo sự phẫn nộ mà vung lên.
Màu hoa bỉ ngạn ôm lấy thân hình nhỏ gầy, nở rộ ra một vẻ kiều diễm xinh đẹp đến kinh tâm động phách. Hàng mi kịch liệt run rẩy, xong bóng dáng vẫn thẳng tắp không hề động đậy. Đối kháng với Tang Minh, khiến ông ta nổi giận lôi đình, quả là có chút hả hê thật.
Tóc cô xõa tung, bị gió thổi bay, mùi máu lan tỏa. Lại như một đóa hoa bách hợp tinh tế trước cơn giông bão.
Đánh nữa đi, đánh nữa đi. Coi như là phần tôn trọng cuối cùng tôi giành cho ông, coi như là nể tình ông hiến một phần t*ng trùng để sinh tôi ra trên cõi đời này, coi như là bồi thường về việc ông nuôi tôi lớn suốt mười năm nay. Đừng dừng lại, vì, một khi ông đã dừng lại, cũng là lúc tôi phản kháng.
Tang Họa sai ở đâu? Ngay cả cô cũng không biết. Một tâm hồn bị bỏ hoang, chẳng có gì ngoài khô cằn và nức nẻ. Tang Minh à, ông biết không? Mọi thứ mà ông đang sở hữu, khiến cho tôi chỉ muốn tự tay hủy diệt nó.
Nội tâm hoàn toàn tê liệt, ngoài trống rỗng ra cũng chẳng còn lại bất kỳ cảm giác gì nữa cả, bởi vì đã quá đau cho nên mọi thứ đều biến thành hư vô mờ ảo, giống như một đứa trẻ đi lạc, hoang mang tìm một lối ra. Bóng dáng cô gái, phảng phất như đang chìm đắm trong vô tận đóa Mạn Đà La đỏ chói phút chốc úa tàn.
Cửa ra vào, ngay lúc này lại đột ngột xuất hiện một mái tóc rực lửa khiến cho người ta đui mù. Dung Phượng Khuynh thở hỗn hển chạy đến, không lường trước được bản thân lại phải tiếp nhận một màn khiến cho hai mắt anh đau nhức, tâm cũng trở nên hỗn loạn.
Phượng mâu hoàn toàn ngây dại, hoang mang đến cực điểm, anh biết sinh mệnh của Tiểu Họa yếu ớt đến đáng thương, bóng hình cô ấy mảnh mai đến không thực, chính mình còn đang đánh đổi tất cả ngày đêm tính toán để giữ chân cô ấy lại. Vậy mà, thử hỏi anh làm sao có thể đón nhận được sự thật đang diễn ra trước mắt mình ngay lúc này đây.
Cô cứ như thế, gồng người chịu đựng đòn roi của Tang Minh. Kiên cường như vậy, rồi lại yếu đuối như vậy. Môi cắn đến bật máu, thắm thoắt đều đem tim của Dung Phượng Khuynh bóp nghẹt lại.
Nếu cứ như vậy...
Tiếng vút vang lên, đồng thời cũng đánh nát trái tim hắn.” Tao hỏi một lần nữa mày có nhận sai hay không? “ Tựa như đã đánh đến mỏi tay, Tang Minh dừng lại thở dốc, cố tình cho cô một cơ hội cuối cùng. Xong, Tang Minh cả kinh, vì sao vẫn lại là đôi mắt ấy.
“ Tôi-không-sai. “ Cô nghiến răng, toàn bộ sức lực đều rót vào câu nói ấy.
Vẫn còn cứng đầu cố chấp được sao, ông ta lại vung tay lên, thân hình cô khẽ lắc lư.
Không được gục ngã, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được phép cuối đầu. Năng lực chống đỡ của một người có là bao nhiêu? Nhưng bản thân cho dù có bị đánh đến tàn phế cũng sẽ không vì thế mà cam nguyện nhận sai. Cô lúc trước không sai, hiện tại cũng vậy về sau lại càng không. Âm thanh ù ù cạc cạc truyền đến bên tai đưa cô lạc giữa mê cung, đâu đó có một giọng nói vô lực vang lên, khàn đục và não nề, não nề đến xa lạ, xa lạ đến quen thuộc. Hình như có người nào đó đang gọi tên cô, là ai đó đang gào thét tên cô đến tê tâm lực kiệt.
Khoảnh khắc ấy, anh quên mất chính mình có thừa khả năng giữ lấy cái roi dài đang không ngừng hạ xuống từng nhát rồi từng nhát lên người cô. Nhưng trên thực tế, khi nhìn thấy một màn này Dung Phượng Khuynh chẳng còn nghĩ được bất cứ thứ gì nữa. Bóng người yêu mị nháy mắt lao đến, một phen đem thân thể sắp gục xuống của Tang Họa gắt gao ôm trong ngực, đồng thời cũng kịp hứng trọn vết roi vô tình giáng xuống.
Thời gian dường như dừng lại.
Tôi ngửa đầu nhìn bầu trời xanh lồng lộng của một ngày nắng đẹp như đang trêu ngươi.
Tôi cuối đầu nhìn thân thể bẩn thỉu loang lổ vết máu lại có chút buồn cười.
Tôi vẫn tưởng mình có thể làm được điều gì đó để thay đổi vận mệnh của bản thân. Nhưng khi biết được mình sẽ ôm cái suy nghĩ hảo huyền ấy mà bỏ mạng tại nơi đây. Tôi nhận ra rằng, mình vốn chẳng có cái bản sự thông thiên ấy, kể từ khi sinh ra, chú định cả cuộc đời tôi sẽ chỉ gói gọn trong một câu đơn giản lại quá phức tạp.
Vĩnh viễn cô độc, vĩnh viễn tối tăm, vĩnh viễn, không ai cần đến.
Sự tồn tại của tôi trong mắt họ, đơn giản chỉ là một vật trưng bày đẹp mắt, không thể làm cho mặt trời mọc sang hướng đông, không thể làm cho nước biển có vị ngọt, cũng chẳng thể thay đổi quy luật tồn tại của bất kỳ ai. Nhưng trên thực tế, trong mắt họ, vốn chưa bao giờ có tôi.
Vậy cũng tốt, lặng lẽ mà sống, đem hết thảy quá khứ cất vào dĩ vãng. Chiêm bao trong vỏ bọc mười năm, cuối cũng lại chỉ vì một người mà tỉnh dậy.
Từ đó mọi chuyện cũng bắt đầu thay đổi, nổi đau ập tới, trận đòn roi buốt giá da thịt. Chung qui, cũng chỉ vì yêu.
Trước từ đường lạnh giá, mùi máu tươi lan tỏa trong không khí, roi vô tình đánh xuống thân thể, một đôi mắt nức nở cầu xin hướng về phía mọi người, đổi lại là một cái nhìn thờ ơ cùng sự lãng tránh. Trên môi là nụ cười lạnh lùng mỉa mai.
Cô nói: Con đã làm gì sai?
Cô nói: Con trước giờ vốn không làm gì sai.
Không ai chở che, không ai vì thương hại mà tiến lên ngăn cản. Không một câu hỏi han, không một lời khuyên can. Mọi đôi mắt dửng dưng vô tình hết thảy đều là ngồi nhìn xem kịch.
Mãi cho đến khi...
Cô ngất đi, Tang Minh lạnh lùng ném roi da nhầy nhụa máu xuống mặt đất, vở kịch hạ màn, ai lại về nhà nấy.
Quá khứ khép lại, vốn tưởng rằng sẽ không còn gì vướng bận, nhưng tại sao? Cho đến nước này. Khi sinh mệnh đã sắp cạn kiệt, tứ chi vô lực trụ nổi. Tôi thủy chung vẫn không thể quên được người kia?
Tôi chợt nghĩ, giá như hiện tại có ai đó hỏi tôi rằng: Đau lắm phải không? Dù là ai cũng được, người quen cũng được, lạ cũng được, dù là, giả dối cũng chẳng sao. Tôi cũng sẽ vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc mỉm cười, hạnh phúc, mà đến thế giới bên kia.
Không hối, không oán.
“ Trích suy nghĩ cuối đời trước khi từ giã cõi đời của nữ phụ Tang Họa.”
Tiếng hít thở thật lâu cũng không thể bình ổn, mơ hồ còn nghe rõ tiếng trái tim đập vang dội trong lồng ngực ai đó. Giọng nói khàn đục từ cánh môi đỏ mọng rơi xuống bên tai, trong run rẩy có ôn nhu, trong ôn nhu có che chở, trong che chở, chính là tình yêu nồng đậm.
Phút chốc, cả thân thể run rẩy, cả trái tim run rẩy, cả, linh hồn run rẩy.