Tiếu Khuynh Nữ Phụ

Chương 30: Yêu mà đau đến không muốn sống



"Sao lại đưa tôi tới đây?" Cô nhìn biển trời nhuộm sắc hoàng hôn trước mắt, yên lặng buông lời.

Lạc Ảnh Ca đứng bên cạnh, trong đôi mắt xanh lơ là sự dịu dàng bất tận mà so với biển cả còn muốn bao la hơn, khiến cho tim gan của bất cứ ai nhìn vào cũng kìm không được mà tan thành nước.

"Anh nghe nói, khi ai đó buồn thì hãy đưa họ tới biển. Biển cả rộng lớn như vậy, có thể bao dung được nỗi buồn của em, rồi đưa nó trôi dạt đi đâu đó thật xa."

Bóng dáng hai người sóng vai bên nhau, trước mặt họ là hình ảnh đoàn tàu về vịnh, ánh tịch dương dần ngã về tây, từ xa nhìn lại chẳng khác nào một bức tranh sơn thuỷ vừa mộng mị vừa đẹp đẽ nên thơ.

Nghe vậy, môi cô liền cong lên: "Anh mà cũng cho là thật à? Tôi nghĩ điều đó chỉ dành cho bọn trẻ con thôi."

Lạc Ảnh Ca vẫn cười ôn nhu như cũ, anh vẫn luôn là thế, luôn luôn là một bộ dạng ấm áp tựa cơn gió xuân tạt ngang vào lòng người vào những ngày hè oi bức.

Anh rũ mắt nhìn xuống cô gái yếu ớt như một đoá sương mai, thân người gầy yếu mỏng manh đến mức chỉ cần một cơn gió thổi qua liền sẽ bay đi mất, chỉ để lại bụi trần rơi rớt trên nền cát.

"Ít nhất thì, lòng em cũng không còn khó chịu nữa. Không phải sao?"

Tang Họa trầm ngâm, mãi một lúc sau cũng không lên tiếng. Lạc Ảnh Ca lặng im không nói, khi anh hỏi câu này cũng không mang hi vọng rằng cô sẽ trả lời. Bởi vì Tang Họa chính là một kiểu người, dù trong lòng cô có đau đớn tơi bơi, cũng nhất quyết không chịu tỏ tường cùng ai.

Lạc Ảnh Ca trên mặt bộc lộ vẻ bi thương, trong lòng thầm thở dài, đến bao giờ em mới chịu mở lòng mình ra đây?

Tang Họa thất thần nhìn bầu trời trước mặt, đuôi mắt giãn ra, mềm mại như tơ.

"Nếu như tôi có năng khiếu về hội họa, bức tranh đầu tiên mà tôi vẽ nhất định là khung cảnh này."

Trông theo tầm mắt cô, Lạc Ảnh Ca dõi về phía cuối chân trời, thiên không giống như ai đó đang cầm cọ vẽ, chậm rãi phác họa lên những gam màu hoang hoải và huyền bí.

Rất lâu đó, anh nghe trong tiếng sóng vỗ rì rào, phảng phất tiếng nói của cô.

"Chuyện ban nãy, thành thật cảm ơn anh."

Lạc Ảnh Ca không thích thái độ vừa xa lạ vừa gần gũi của cô, mọi thứ mơ mơ màng màng luôn khiến anh đâm ra sợ hãi, lo được lo mất: "Không cần cảm ơn anh, nghe thật khách sáo."

"Cảm ơn anh vì đã tới." Tang Họa ngước mắt lên nhìn anh, khoé môi ẩn dấu ý cười mơ hồ. Ánh mắt cô thanh minh, trong sạch mà trống rỗng. Cõi lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp khó hiểu, khiến anh không khỏi sinh lòng bất an.

Lạc Ảnh Ca nhanh chóng xua đi mớ hỗn đỗn vừa mới nảy sinh, anh tỏ ra rất bình thường: "Nếu sau này còn có chuyện như vậy nữa xảy ra, em nhớ phải nói cho anh biết."

Tang Họa lắc đầu, giọng điệu có hơi lãng tránh: "Lạc Ảnh Ca, cảm ơn anh vì đã giúp tôi, nhưng nếu lúc đó không có anh, tôi cũng sẽ tự có kế hoạch riêng của bản thân."

"Ý em là anh thừa thãi lắm sao? Anh cản trở kế hoạch của em à?" Cảm giác bất an ngày một đong đầy cuối cùng cũng bộc phá khiến cho anh không nhịn được sự kích động dẫn đến nói năng lung tung.

Tang Họa không ngờ anh lại phản ứng dữ dội như vậy, cô mím môi, gắt gao nhìn chằm chằm vào anh, trong lòng trăn trở.

Liệu mày có quyền, hạnh hạ anh ấy đến mức này hay không?

Nhưng, nếu không làm như vậy, thì Lạc Ảnh Ca sẽ ngày càng lầm được lạc lối.

"Lạc Ảnh Ca, tôi không quen nhận sự giúp đỡ. Nếu anh cứ như vậy hoài, tôi sẽ quen với sự xuất hiện của anh. Mà thói quen thì khó bỏ lắm. Có anh che chở, tôi sẽ càng trở nên yếu đuối, năng lực bảo vệ bản thân cũng chẳng còn."

Sợ hãi vì được bảo vệ.

Sợ hãi vì khi bản thân dựa dẫm vào một người quá nhiều.

Thì đến khi sóng gió ập tới, sẽ không còn khả năng chống đỡ.

Từng lời nói của em, giống như kim châm, đâm vào trái tim anh đau đến chết lặng.

Em không tin tưởng anh đến vậy sao? Sau tất cả những gì anh làm cho em, một chút lòng tin ít ỏi mà em cũng không đành lòng ban phát ư?

"Và trên hết..."

Còn chưa để cho Lạc Ảnh Ca lên tiếng, Tang Họa liền đánh đòn phủ đầu, trên gương mặt cô là sự bình tĩnh vô hạn, cô thản nhiên nói điều này như chẳng sợ làm tổn thương ai, như chẳng liên quan gì tới mình.

Quả thật là tuyệt tình đến tàn nhẫn.

"Anh không thể ở bên cạnh tôi cả đời được. Ai rồi cũng sẽ có cuộc sống của riêng ai. Không ai cùng ai đi chung mãi một đoạn đường."

Không gian như rơi vào một khoảng ngưng động, một khoảnh khắc trầm ngâm, nơi mà trái tim dường như chẳng muốn đập nữa, cũng không còn tha thiết điều gì.

Đến cả tiếng thở dài, cũng khiến người ta đau đến đứt ruột thắt gan.

"Anh về đi..."

Giây phút bình yên giữa anh và cô, đến đây là chấm dứt sao? Thời gian ở cạnh cô, không ngờ lại ngắn ngủi như vậy. Ngắn đến mức, vừa mới chợp mắt một chút, lại phải tỉnh dậy rồi.

Lạc Ảnh Ca nội tâm mơ hồ như một kẻ lưu lạc lang thang giữa hai miền hư thực, cái loại cảm giác đau đớn đến tận tâm can, nhưng lại không thể gào thét khóc lóc. Rõ ràng chỉ cần giết chết kẻ đầu sỏ, thì cơn đau buốt này sẽ chấm hết, nhưng lại không cách nào xuống tay được.

Bởi vì để ý, cho nên không thể nhẫn tâm.

Nhưng còn em?

Chỉ vì sự ích kỷ của bản thân, mà em xua đuổi anh sao? Anh nào mong mỏi em đáp lại tình cảm của mình, chỉ mong sao có một chỗ đứng nương nhờ bên cạnh em.

Mà em không cần anh nữa? Sao em lại không cần anh nữa?

Lạc Ảnh Ca mang theo hơi thở nồng đậm vị máu, bi thương nhả ra từng chữ một, kích động đến mức hít thở không thông, anh thấp giọng hỏi: "Em cho anh là một cửa hàng tiện lợi, thích thì đến không thích thì đi sao? Từ bao giờ Lạc Ảnh Ca anh trong mắt em lại trở nên hèn mọn đến như vậy?"

Tang Họa vẫn duy trì sự im lặng, nhưng trong mắt một kẻ gần như sắp đánh mắt toàn bộ lý trí là Lạc Ảnh Ca liền biến thành một sự khinh nhờn và coi thường trí mạng.

Bỗng cảm thấy như ai đang bóp nát trái tim, cõi lòng chực vỡ.

Lạc Ảnh Ca đau đến nát lòng, cũng thương tâm đến nát lòng. Sao em cứ nhẫn tâm, đâm hết nhát này đến nhát khác vào trái tim vốn đã máu thịt nhầy nhụa này của anh.

Sao em lạnh lùng như thế? Sao em không nói gì? Nhìn anh đi, nhìn anh bằng đôi mắt yêu kiều ấy. Sao đến cả một ánh nhìn mà em cũng keo kiệt không thèm bố thí.

Lồng ngực như có cái gì đó vỡ nát, sắc bén đâm sâu vào vết thương ngày qua ngày càng thêm dữ tợn không cách nào kết vảy. Trong cơn mê mờ của đau đớn, chống cự cảm giác muốn ngã khuỵ xuống, anh khó khăn tìm lại giọng nói của bản thân, gắng gượng tô vẽ một nụ cười, lại không nhận ra nó méo mó đáng thương nhường nào.

Thật thảm hại biết bao, thảm hại đến mức chính mày còn kinh tởm chẳng dám nhìn lấy bộ dạng mày hiện giờ. Có bao nhiêu ngu xuẩn? Có bao nhiêu đáng thương?

Anh không cam lòng, thậm chí không cam lòng đến mức sinh ra một loại oán hận. Anh biết, nếu như anh còn ở lại đây, anh không chắc bản thân kìm nén được lý trí mà phát điên đến mức muốn giết chết người con gái độc ác trước mặt này hay không.

Ánh sáng trong mắt anh ngày càng nhạt nhoà, sắc xanh tựa biển, sâu không thấy đáy.

Anh lạnh nhạt mở miệng, như kẻ mất hồn, dường như đã chấp nhận buông xuôi, ánh mắt mù mịt chìm vào vô tận đêm đen.

"Anh không biết em muốn gì, nên anh cho em tất cả." Sau đó tự giễu cợt chính bản thân mình sao mà bi luỵ đến thế: "Nhưng em lại không cần..."

Mà phàm là những thứ không cần, có tốt đến đâu cũng chỉ là rác.

Lạc Ảnh Ca chậm rãi buông mắt, xoay người rời đi, anh dường như trút xuống toàn bộ ánh sáng của bản thân, khoác trên mình chiếc áo cô đơn của một kẻ bất hạnh, bước chân nặng nề mang theo gông cùm xiềng xích.

Cái xoay người này của anh, sự quyết tuyệt này khiến cho cô cảm giác rằng vạn năm sau anh cũng sẽ chẳng bao giờ quay đầu lại nữa. Trong khoảnh khắc đó, chỉ trong khoảnh khắc đó, Tang Họa thấy lòng ngực mình trở nên nhức nhối lạ kỳ. Thôi thúc cô đưa tay lên, muốn bắt lấy một hơi ấm mỏng manh, một góc áo hướm hơi lạnh, nhưng lại không kịp nữa rồi.

Sự dịu dàng đó, tuột khỏi tầm tay.

Rất lâu sau, cũng không cách nào có lại được.

Hoàng hôn nhuốm màu máu, một sắc thái huyễn lệ mê luyến phủ kín cả không gian.

Đối với cô, hoàng hôn là thứ đẹp hơn tất cả, vì bình minh quá chói mắt còn cô thì lại quá tịch mịch. Chỉ có ánh hoàng hôn ấm áp, dịu nhẹ u trầm, xinh đẹp mà không rạng rỡ.

Tang Họa đứng trên mỏm đá, chiếc nón vành bay bay.

Nhìn vầng thái dương từng chút, từng chút một, rơi xuống đường chân trời.

"Tiểu Ca, đừng tự phong toả hết mọi lối thoát của bản thân. Yêu tôi, con đường anh đi chỉ có một mà thôi, đó là đường cùng."

Một khi lỡ trao trái tim mình cho em rồi, anh đã lường trước việc em sẽ bóp nát nó mà không nhắm mắt, thay vì nâng niu trân trọng trong lòng bàn tay.

Mối quan hệ của chúng ta mỏng manh như một sợi chỉ. Bất cứ lúc nào cũng có thể vì một giọng nói sắc bén của em, mà đứt rời...

Em bình thản đến nhẫn tâm, kiêu hãnh đến kiệt cùng.

Còn anh, từ khi nào đã không còn là chính bản thân của mình nữa? Đâu còn một kẻ tự cho mình là lý trí nhất, đâu còn một kẻ ung dung hờ hững với thế gian. Chấp nhận từ bỏ tất cả tôn nghiêm chỉ đổi lại là một ánh mắt không chứa nổi dù chỉ bóng lưng mình.

Tất cả đều khẳng định rằng thực sự đối với em mà nói anh vốn dĩ không hề quan trọng, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Vì ngay từ đầu là anh bất chấp tất cả đề cầu cạnh em. Còn em chỉ là thơ ơ đón nhận.

Nhưng sao anh có thể trách em được, anh nào nỡ oán hận em được chứ, là anh cam tâm tự nguyện, là tự anh tìm đến em, là tự anh mua dây buộc mình. Tất cả đau đớn thống khổ này hôm nay, cũng xem như là để chuộc lại tội lỗi cho năm tháng tang thương trước kia.

Ngẫm lại chuyện xưa, đều đã thành mây trôi gió thoảng, bắt không được, với không tới. Chậm rãi ngộ ra, hết thảy đều là quả báo mà bản thân phải gánh chịu.

Đến cuối cùng, anh cũng không cần phải ẩn nhẫn, che giấu tâm tư của mình nữa rồi.

Có những ngày mà tín ngưỡng, hi vọng, khát khao từng chút đều sụp đổ dưới chân. Trái tim loang lỗ máu thịt mà chẳng có cách nào lấp đầy. Một phần linh hồn của anh đang chết dần chết mòn, theo cách đau đớn nhất.

"A!" Anh phẫn nộ gào thét, như một con dã thú bị thương, tay anh nắm chặt thành quả đấm, một quyền đấm nát kính xe. Lạc Ảnh Ca như kẻ điên, tìm cơn đau đớn từ xác thịt để đè nén đau đớn tận sâu trong linh hồn. Nhưng dường như một chút thương tích này, chẳng bì được với vết thương lòng trong thâm tâm anh.

Thì ra, so với vết thương nhuốm đầy máu tươi trên thân thể, thì vết thương không nhìn thấy được lặng lẹ cắn nuốt khắp phế phổi, thì còn đau đớn hơn gấp trăm vạn lần.

Cứ như vậy, anh sẽ chết mất thôi, thật sự sẽ chết mất.

Lạc Ảnh Ca đột nhiên trở nên trấn tỉnh, mặc cho máu chảy không ngừng, anh móc ra điện thoại di động, run rẩy bấm một dãy số quen thuộc, trong xe vang lên một giọng nói trầm đục đè nén:

"Mẹ, chuyện kết hôn, con đồng ý."

———

Tang Họa sau một thời gian vắng bóng cuối cùng cũng đã trở lại trường học.

Cô hoàn toàn không biết rằng, có một người suốt ngày trông ngóng cô xuất hiện đến sắp hoá thành đá rồi.

————

"Đã chuẩn bị xong hết?" Dạ Diễm lười biếng gác chân lên bàn, đáy mắt không giấu được sự hào hứng phấn khởi mà đã lâu rồi không thấy.

"Đã xong rồi ạ." Hai chàng trai đứng trước bàn làm việc, sắc mặt giống như ăn phải phân bón hoá học, nuốt khan.

Dạ Diễm hài lòng, chả thèm liếc nhìn, đứng bật người dậy, tinh thần phơi phới đi ra khỏi cửa phòng hội trường.

Haha, đi thôi, đến chiêm ngưỡng vẻ mặt thối không thể thối hơn của cô ta nào.

Hai chàng học viên đưa mắt liếc nhìn nhau, dường như hội trưởng chưa bao giờ vui vẻ như lúc này. Chẳng lẽ cái vị nhân vật kia trở lại, tâm tình liền biến đổi khủng khiếp thế này sao?

Còn nhớ mấy người trước, sắc mặt người lúc nào cũng như âm trầm doạ người, động một chúc liền khiến cho bọn họ sống dở chết dở. Hai người cuối cùng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, an toàn bảo trì tính mạng trước trong những ngày sống cùng với quả bom nổ chậm kia rồi.

Có chút xung động muốn quỳ bái vị kia.

Mà cái "vị kia" lúc này trì độn nhìn vườn hoa trước mắt, vẻ mặt bỗng chốc thộn ra, khoé môi mãnh liệt co giật.

Nghe đồn, học viện Shallow có rất nhiều vườn hoa đẹp.

Nghe đồn, học viện Shallow có rất nhiều vườn hoa đẹp, đặc biệt phải nhắc đến vườn hoa ở phía Tây trường học.

Nghe đồn, vườn hoa phía tây của học viện Shallow được xem là một trong những vườn hoa đáng được chiêm ngưỡng nhất năm.

Really?

Nghe đồn, nghe đồn, nghe đồn cái con khỉ!

Nếu đúng thế thì cái bãi rác trước mặt cô này là cái gì hả?

Hoa Phù Dung tuy vẫn ươm mầm nở rộ, nhưng hiện thực tàn khốc này khiến vẻ đẹp nó hoàn toàn bị mai một. Khắp nơi hoang tàn bê bết, bao ni lông, hộp xốp đựng đồ ăn, ly nhựa thậm chí còn rất nhiều thứ bị vứt tứ tung. Tràng diện này thật là khủng cmn khiếp mà.

Tang Họa câm lặng, trên đầu phủ đầy mây đen.

Kiệt tác này, còn của ai được nữa đây chứ? Mẹ kiếp, tên hội trường chết tiệt, cô rốt cuộc đã gây thù chuốc oán gì với anh hả?

Cô nhìn dụng cụ dọn dẹp vệ sinh trên tay mình, chỉ có thể thở dài thườn thượt, sao bản thân lại lưu lạc đến mức phải đi làm lao công thế này?

Ở một góc nào đó, hai chàng trai đau lòng nuốt ngược nước mắt, âm thầm đổ lệ: "..." Hội trưởng à, chỉ vì muốn gây khó dễ cho con gái người ta, người nỡ lòng nào đem một vườn đáng tự hào kia trở thành một bãi tha ma thế này chứ hả. Huhu!

Dọn dẹp một chút, Tang Họa đang ngồi nghỉ ngơi sau một bụi hoa, chả biết kiếm đâu ra một cọng cỏ đuôi chó, cầm trong tay xoay xoay, nhìn rất thảnh thơi. Đang tính đứng dậy tiếp tục công việc dang dở, bất chợt tiếng khóc thút thít của một ai đó từ đâu truyền tới. Tang Họa ngó nghiêng, sau khi định vị được âm thanh, cô từ sau một bụi hoa nhú đầu lên.

Ô kìa!

Chàng trai kia không phải là hội trưởng đa tình của chúng ta sao? Cô gái đang khóc thương tâm bên cạnh hẳn là nạn nhân sắp được anh ta đá ra khỏi danh sách bạn gái rồi.

"Sao đột nhiên anh lại chuyển tiền vào tài khoản của em? Phí tổn thất tinh thần ư? Anh chán em rồi à?" Cô gái giương đôi mắt ướt lệ nhìn người trước mặt, yếu ớt chất vấn, từng giọt lệ rơi rớt trên gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lại mang đến cho người nhìn cảm giác rung động lòng người.

Dạ Diễm căn bản chỉ là muốn đi chọc tức Tang Họa mà thôi, thế nào vừa sắp đến nơi lại gặp phải phiền toái lớn này.

"Hẳn anh cũng đã nói rõ với em rồi, chúng ta đã kết thúc, cầm tiền và đi đi." Anh cau mày, lạnh giọng xua đuổi.

"Từ đầu em đến với anh không phải vì tiền." Cô gái đau lòng phản bác, giống như nức nở cầu xin, rồi lại khàn khàn đè nén: "Em không thiếu tiền, cũng không cần tiền, em cần anh."

Tang Họa nghe vậy, chỉ thiếu điều nôn sạch toàn bộ thức ăn ra ngoài.

Cô gái này rõ ràng là yêu tới ngu luôn rồi, đến đây với tôi, tôi sẽ cho cô biết thế nào là thiếu tiền thì ngay cả yêu cũng không có sức.

"Chúng ta đã chấm dứt rồi, từ đầu đến cuối đây chỉ là một trò chơi mà thôi." Dạ Diễm vẫn giữ nguyên thái độ không mặn không nhạt. Trên vẻ mặt lúc này chính là vạn dặm băng sương.

"Trò chơi?" Cô gái ngẩn ra, sau đó đột nhiên cười to, giữa tiếng cười ngập tràn nỗi bi thương, cô nhìn anh tha thiết: "Dạ Diễm, em yêu anh mà, anh biết em yêu anh mà, từ đầu đến cuối trong mắt em, trong lòng em đều chỉ chứa duy nhất một hình bóng anh."

Cái lời thoại này vậy mà cũng nói ra được à? Nổi cả da gà bản cô nương rồi. Các người có thể nói được một câu thiết thực hơn được không?

Tang Họa không rảnh rỗi ngồi nghe chuyện yêu đương của bọn họ, thật là vừa buồn nôn lại vừa buồn chán. Còn đang muốn bỏ đi, nhưng rồi cô lại ngẫm nghĩ, đây là địa bàn của cô, tại sao cô không đánh mà tự lui chứ? Người nên đi rõ ràng chính là hai bọn họ cơ mà?

Tang Họa không phải người thích nhiều chuyện, nhưng lâu lâu cũng nên phá lệ một chút. Tuy "drama" này có điểm sến súa, miễn cưỡng cũng có thể nuốt được.

Nấn ná một hồi, Tang Họa tiếp tục xoay xoay cọng cỏ đuôi chó trong tay, khoanh chân ngồi lại vị trí cũ, khuất sau bụi hoa Phù Dung xum xuê, rất tự nhiên chống cằm ngồi nghe, thoải mái vô cùng, đôi lúc nhàm chán sẽ chen vào vài câu bình luận. Hoàn toàn không cho rằng mình đang nghe lén chuyện của người khác.

"Người yêu tôi có rất nhiều, không cần thiết phải thêm em." Ngữ khí của anh ta khá lạnh nhạt.

Độ tự mãn của anh ta sắp bay sang tinh cầu khác rồi.

Dạ Diễm cái không thiếu nhất đó chính là tình yêu. Cho nên anh ta không cần những thứ được xem là quá dư thừa ấy.

Bởi vì có rất nhiều, cho nên không biết quý trọng.

Một lúc sau, cô gái khóc không thành tiếng, sau đó xoay người bưng mặt bỏ chạy.

Tang Họa nhìn bóng lưng của cô ta không khỏi mỉa mai, thật là ngu ngốc đến hết thuốc chữa.

Sau khi bóng dáng cô gái dần đi xa, sắc mặt Dạ Diễm đã tối tăm lại càng thêm âm trầm, anh liếc con mắt xinh đẹp của mình sang một bụi hoa cách đó không xa, lạnh giọng quát: "Xem kịch đủ rồi, thì đi ra đây."

Biết mình bị phát hiện rồi, cũng chỉ là có hơi giật mình một chút. Tang Họa ném cọng cỏ đi, bản thân rất tự nhiên đứng dậy, phủi phủi bụi đất dưới mông.

"Bộ phim kịch tính hay nhất mà tôi đã từng xem." Lời nói vừa dứt, Dạ Diễm liền thấy bóng dáng xinh đẹp của cô chui ra từ bụi hoa Phù Dung, cô khoanh tay, thản nhiên dựa người vào gốc cây Dương Liễu xanh mát rũ bóng, giọng điệu suy tư xen lẫn tò mò hỏi: "Nhưng tôi vẫn đang thắc mắc, không biết nó được xếp vào thể loại hài kịch, hay, bi kịch nhỉ?"

Nhìn thấy cô xuất hiện, cảm xúc đầu tiên trong lòng anh không phải là phẫn nộ, mà là thoả mãn, một loại thoả mãn xuất phát từ trong xương cốt khiến sự khó chịu tích tụ trong mấy ngày qua liền tiêu tan không dấu vết. Cảm xúc lạ lùng không tài nào hiểu nổi vừa mới nảy sinh này liền bị anh bao biện rằng đó chỉ là vì đồ chơi của anh cuối cùng cũng đã trở về rồi. Ngày tháng buồn chán của anh đã chấm dứt rồi.

Dạ Diễm nheo mắt, không ngờ cô ta có thể sảng khoái trả lời như vậy. Hoàn toàn không có cảm giác nghe lén người khác nói chuyện bị bắt quả tang.

Tang Họa không thèm đếm xỉa tới ánh mắt chết chóc của Dạ Diễm, cô tỏ vẻ ngây thơ nhíu mày trầm ngâm xoa xoa cằm, như đang điều tra một vụ án hóc búa hoặc một câu hỏi gì đó rất khó trả lời, sau đó từ từ đi đến kết luận.

"Để phân tích xem nào, mất mặt cầu xin một người muốn vứt bỏ mình là hài kịch, yêu một người vốn dĩ không yêu mình là bi kịch. Ha, vậy là hai trong một rồi."

Nói xong, còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn xoè hai ngón tay ra minh họa, huênh hoang lắc lư trước mắt Dạ Diễm.

Sau đó lại dậm chân luyến tiếc, thở dài thườn thượt biểu thị thái độ không vừa ý của mình.

"Thật đáng ghét, tôi đang chờ một kết thúc có hậu, nhưng các người thật khiến tôi thất vọng mà."

Dạ Diễm nét mặt sa sầm: "..." Thật sự muốn trêu đùa với lửa ư?

Sống từ bé đến lớn, chưa có bất cứ một kẻ nào dám ngông cuồng đối nghịch với anh như vậy. Đàn bà nào anh cũng đã thấy qua, nhu nhược có, mạnh mẽ có, ngỗ nghịch cũng có,... Chỉ là dù đa dạng như thế nào, đặc biệt ra làm sao cũng không ai dám có thái độ xấc xược này đối với anh.

Cô ta, tính là cái gì?

"Cô nói đủ chưa?" Vẻ mặt Dạ Diễm không biểu tình, chỉ là hai con ngươi đã lộ ra lửa giận. Giống như chỉ cần cô dám nói thêm câu nào nữa, thì ánh trăng tối nay cũng không cần nhìn đâu.

"À, đủ rồi." Cô "ngoan ngoãn" ngậm miệng lại. Biết mình không nên được nước mà tiến tới chọc giận quả bom sắp phát nổ như anh ta.

"Thì ra cô là loại người thích nghe lén đến như vậy?" Dạ Diễm cười lạnh.

"Nghe lén á?" Khoé miệng cô khẽ nhếch, nhàn nhạt ý cười. Vẻ mặt không cho mình là sai.: "Các người lớn tiếng như vậy, tôi không muốn nghe cũng thật khó. Cô ta khóc lóc ỏm tỏi như vậy, kêu gào điên cuồng, gào ở đâu không gào, vừa hay đúng lúc tôi đang dọn dẹp vệ sinh tại vườn hoa này. Tôi chỉ vừa vặn nghe thấy mà thôi, như vậy cũng cho là nghe lén được sao?"

Chữ lọt vào tai, chẳng lẽ muốn cô tự cắt tai cô đi à?

"Được, nói hay lắm." Dạ Diễm cười đến phong quang vô hạn, lại ẩn dấu một chút tà ma ngoại đạo: "Cô lại một lần nữa khiến tôi cảm thấy hứng thú thêm nữa rồi."

Tang Họa nghe thế, trăm vạn lần xua xua tay, biểu tình không đồng tình: "Ấy, tốt nhất là anh đừng nảy sinh hứng thú với tôi, nếu không, càng hứng thú thì sẽ càng tò mò, mà càng tò mò về tôi thì anh sẽ hao hết tâm tư để tìm hiểu hết con người tôi và rồi sau đó anh bất tri bất giác sẽ yêu tôi sâu đậm đấy."

"A, nếu như vậy thì không phải cuộc sống sẽ thú vị hơn sao? Tôi cũng đang chờ xem, cô có cái gì để tôi yêu." Dạ Diễm cười nhẹ, cảm thấy điều đó chẳng khác gì một câu chuyện hài hi hữu.

Dạ Diễm ngắt một nhành Phù Dung, còn chưa được sự cho phép đã tự ý cài lên làn tóc thiên thanh của Tang Họa, động tác tao nhã cảnh đẹp ý vui. Sóng mắt hàm xúc nụ xuân nhẹ nhàng lưu chuyển, Dạ Diễm mỉm cười tà mị, vạn hoa nở rộ cũng không tài nào sánh nổi với nụ cười điên đảo chúng sinh ấy.

Phảng phất như có nắng nhẹ đu đưa, bướm lượn vây quanh. Tóc mây lững lờ trôi, ánh mắt như làn sương mù, đóa hoa Phù Dung càng làm nổi bật thêm dung mạo của Tang Họa. Xúc giác mềm mại truyền đến từ đầu ngón tay khiến anh tê dại. Dạ Diễm đáy mắt loé sáng, cẩn thận rụt tay về, tâm tình trở nên phức tạp. Dùng một nụ cười yêu mị che lấp sự bối rối nhất thời của bản thân.

"Cô rất đáng để tôi thưởng thức."

Mày khẽ cau lại, chỉ là cô vẫn không có lấy xuống.

Nhìn dáng vẻ lúc này của Tang Họa, Dạ Diễm đột nhiên ngẩn người. Chỉ thấy cô mi mục như hoạ, khí chất thanh đạm, thánh khiết tựa sương. Ánh mắt vừa trong trẻo như trăng rằm lại vừa tịch mịch như đầm nước. Một cảm giác kỳ lạ từng chút lan tràn trong huyết quản, Dạ Diễm có chút chật vật xoay sở, từ trước đến nay chưa bao giờ anh gặp phải loại tình trạng này.

Giống như như trái tim trong lồng ngực suýt nữa bị đánh mất vậy.

Vừa khó chịu, lại càng là sợ hãi.

Tang Họa kín đáo đánh giá sắc mặt thất thường của anh, buông lời trêu chọc: "Hội trưởng, anh có bệnh khó nói à?"

Dạ Diễm nhanh chóng thu lại sự thất thố vừa rồi, anh cười lười nhác, lấy lại vẻ phong tình vạn chủng, toàn thân cao ngạo mà tôn quý bức người.

"Cô suy nghĩ quá nhiều rồi." Tầm mắt dừng lại đoá hoa bên vành tai cô, Dạ Diễm bỗng hỏi: "Cô biết đóa Phù Dung này có nghĩa là gì không?"

Phù Dung là loài hoa tinh mỹ, cánh hoa mỏng manh như màn sương sớm. Tuy nhiên, đoá Phù Dung này lại gắn liền với một mối tình không thành. Kể về cuộc đời của một nàng tiên nữ tội nghiệp, trải qua trăm ngàn cay cắng, kết cục cuối cùng vẫn là ly biệt. Phù Dung sớm nở tối đã tàn cũng vì muốn bỏ mặc nhân gian sầu thế để quên đi nỗi muộn phiền...

Tang Họa suy nghĩ một chút, mở miệng trả lời: "Duyên phận mỏng manh."

"Nhưng tôi lại thích ý nghĩa thứ hai của nó hơn." Anh cười khẽ, nụ cười của anh rất mê người, nhưng cũng rất... thâm thuý.

Tang Họa nhướng mày hỏi: "Là gì?"

Dạ Diễm ý tứ nhìn dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của Tang Họa, đoá Phù Dung lay động trong gió, đôi môi mê người khẽ mấp máy, ý vị thâm trường, minh mị tuyệt luân: "...Hồng nhan đa truân."

Hồng nhan đa truân?

Ha~

Hay cho câu hồng nhan đa truân.

Hội trưởng thật là có, ý, tứ.

"Vậy mà tôi lại thích thông điệp thứ ba của nó." Tang Họa nào lại bị động để anh ta đùa bỡn bản thân, cô nâng mắt lên nhìn anh, tử mâu dưới rèm mi dày đặc loé lên tia sáng sắc bén cơ hồ muốn đem bóng hình trước mắt ra lăng trì.

"Còn có thứ ba sao?" Anh xem ra rất hứng thú, tự động bỏ qua cho ánh mắt vô lễ của cô. Nếu như là kẻ khác, khẳng định là chết hơn trăm lần cũng chưa đủ.

"Anh muốn biết sao?" Cô chớp mắt.

"Sao lại không chứ."

"Chính là..." Tang Họa cười ẩn ý, cô khẽ nhón chân lên, ghé vào tai anh, ánh mắt một mảnh lạnh lùng: "... Chân tình khó cầu."

Chỉ là cả đời này, anh ngay đến cả yêu cũng không xứng.

Nụ cười tuyệt mỹ trên dung mạo Dạ Diễm vẫn còn đó, nhưng ánh mắt rõ ràng đã lạnh như muốn đóng băng người khác, hơi thở nguy hiểm tản ra tứ phía.

Cô vừa đắc ý nhìn gương mặt bị chọc giận đến u ám của anh, vừa đưa tay lấy xuống đoá hoa được Dạ Diễm cài trên làn tóc, ánh mắt không nén nổi tia châm chọc, cô thả tay ra, đoá hoa lẳng lặng nằm lại trên mặt đất.

Không dừng lại đó, Tang Họa di di gót giày dẫm nát đoá hoa dưới ánh mắt như chứa cả bầu trời bão tố của Dạ Diễm. Hành động vừa rồi chẳng khác nào tuyên bố dẫm đạp lên mặt mũi của anh mà đi.

Tang Họa nhếch nhếch môi, ung dung quay lưng bước rời khỏi, nhưng chỉ mới đi được hai bước, gót chân cô xoay lại, đối diện với Dạ Diễm, lời cảnh cáo vang lên trên đầu môi:

"Dạ Diễm, cẩn thận đấy, nếu như thật sự có ngày anh lỡ yêu tôi. Thì tôi, sẽ cho anh nếm thử tư vị, thế nào là yêu mà đau đến không muốn sống."

Phía sau, ánh mắt của Dạ Diễm ngày càng tối dần. Bàn tay không tự chủ được run rẩy.

Chân tình khó cầu.

Chân tình khó cầu.

Hết thảy tương lai u ám sau này, đều đã được tiết lộ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.