Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 101: Nàng Là Hoa Phú Quý Nhân Gian





Còn lạnh không?
Nam Quảng ủy khuất:" Không lạnh...."
Nam Bảo Y cười ngọt ngào.
Thấy quyền thần đại nhân cùng phụ thân mình chung đụng hoà hợp như thế, trong nội tâm nàng rất vui mừng!
Nàng ôn thanh nói:" Phụ thân, ngươi dùng bữa!"
Nam Quảng hít một hơi, xoắn xuýt nhìn một bàn đầy thức ăn.
Cũng không phải do đồ ăn không ngon, chỉ là hắn vừa mới dùng bữa ở tiền viện, hiện tại ăn không vào...
Tiêu Dịch ôn nhu đẩy móng heo hầm đậu nành tới trước mặt hắn," Biết tam thúc thích món này, Kiều Kiều cố ý phân phó nhà bếp nấu hai canh giờ, mềm mịn, tam thúc nhất định phải ăn hết mới được, nếu không sẽ khiến Kiều Kiều thương tâm."
Nói xong ông mười phần tri kỷ gắp cho hắn mấy cái móng heo.
Nam Quảng sờ lên bụng no căng tròn, rất muốn kêu" Cứu mạng".
Nhưng hắn không dám.
Hắn cố gắng gặm móng heo, gặm gặm liền khóc.
Nam Bảo Y hiếu kỳ," Phụ thân, ngươi sao thế? Là thức ăn không hợp khẩu vị? Ta thấy ngươi gặm móng heo rất cao hứng nha, cũng gặm năm, sau cái!"

" Ta thực sự quá cảm động...."Nam Quảng lệ rơi đầy mặt," Nhị ca ngươi, thật là hài tử tốt biết hiếu thuận trưởng bối!"
Dùng xong cơm tối, trăng đã lên giữa trời.
Nam Quảng không bước đi nổi, được gia đinh nhấc lên trở về tiền viện.
Nam Bảo Y uống hai chén rượu hoa quế, say khướt tựa ở đầu vai Tiêu Dịch, nhìn trăng tròn ngoài đình nghỉ mát.
Nàng dáng vẻ tươi cười thỏa mãn:" Nhị ca ca, Trung Thu năm nay, ta rất vui."
Tiêu Dịch cúi đầu, thấy trên môi nàng còn đọng lại giọt rượu óng ánh, đưa tay lau giúp nàng.(ahr)
Tiểu cô nương mỗi ngày đều dùng son môi chế từ hoa sen, cánh môi rất mềm mại.
Tuổi còn nhỏ đã rất thích chưng diện, từ đầu tới chân đều nuôi thành kiều nhộn tinh quý, thật sự là đóa hoa phú quý của nhân gian.
Thậm chí Tiêu Dịch còn cảm thấy, bàn tay hắn có vết chai sần sợ rằng sẽ làm rách môi nàng.
Hắn chậm rãi thu tay lại, ngắm nhìn giọt rượu trên ngón tay, nghiêng đầu khẽ liếm.
Gió đêm mang theo mùi hương thơm ngát, ánh trăng chọc lòng người.
Hắn đột nhiên cảm thấy uống cạn chum rượu hoa quế kia, cũng không thơm ngọt bằng giọt rượu trên môi Nam Kiều Kiều.
....
Sau tết Trung Thu, tiết trời bạch lộ giáng sương, thời tiết lạnh hơn.
Sáng sớm, đại thư phòng.
Nam Bảo Y trịnh trọng nói:" Nhị ca ca, mặc dù thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, nhưng ta vẫn nguyện ý kiên trì học tập.

Ta quyết định sau này sẽ ngủ lại ở đại thư phòng, ngày đêm cố gắng đọc sách.

Như vậy, nhị ca phải khen ngợi ta."
Tiêu Dịch mặt không đổi sắc liếc nhìn nàng.
Tiểu cô nương trong thư phòng đặt một cái giường ấm, trên giường bày biện một bàn nhỏ, thậm chí trên bàn còn có hoa quả bánh ngọt.
Nửa canh giờ, không thấy nàng lật đến trang sách thứ hai, ngược lại vỏ quýt lại nhiều nửa đĩa.
Chỗ nào là đến đọc sách, rõ ràng là đến nó hưởng phúc.
Hắn phê bình:" Bọc chăm đọc sách, lại là kiểu gì?"
" Là chăm mềm chủ động quấn lấy ta..." Nam Bảo Y cười tủm tỉm ôm chặt chăm thêu," Nhị ca ca, ngươi nói nếu như người có thể ngủ đông giống gấu thì tốt biết bao, đào cái hang, ấm áp ngủ cả một mùa đông, nghĩ thật là rất mỹ diệu."
Trong lúc nói chuyện Hà Diệp bưng môn cái lò sưởi tay nhỏ mạ vàng đem tới.
Nàng cười nói:" Nam nay không biết làm sao, mới qua Trung Thu không lâu, nhiệt độ lại lạnh như vậy.


Tiểu thư đọc sách vất vả, lão phu nhân phân phó, để nô tỳ đưa cho lò sưởi tay, ngài cần thận giữ ấm."
Nàng đem lò sưởi tay kín đáo đưa cho Nam Bảo Y," Nghe nói Nam Yên hôm qua bị bệnh, vì vậy tiểu thư càng phải coi chừng sức khỏe hơn mới được."
" Nam Yên bệnh?" Nam Bảo Y hiếu kỳ.(ahr)
" Đúng vậy! Nghe Hồng nhi nói, nàng ho khan dữ dội, từ buổi sáng hôm qua cũng chưa từng xuống giường.

" Hà Diệp căn dặn." Tiểu thư, hai ngày này tuyệt đối đừng đi gặp nàng, vạn nhất bị nàng lây bệnh phong hàn, vậy rất phiền toái!"
Nam Bảo y ngoan ngoãn gật đầu.
Nàng ôm ấm lô nhỏ, thấy quýt mật tơ vàng trong đĩa được lột vỏ tốt, cầm lên đưa cho Hà Diệp," Ngươi tự mình đi một chuyến tới Tùng Hạc viện, đem mấy trái quýt này giao cho tổ mẫu, nói là tự tay ta lột.

Tổ mẫu yêu thương ta, đưa tới cho ta lò sưởi tay, ta cũng lên hiếu thuận nàng mới phải."
Hà Diệp cười đáp ứng.
Tùng Hạc viện.
Lão phu nhân cầm lấy quý mật Nam Bảo Y lột vỏ, cười không ngậm được miệng.
Nàng tán thán nói:" Kiều Kiều nhi của ta chính là hiếu thuận, ăn quýt mật cũng không quên đưa tới cho ta, còn tự tay lột vỏ sạch sẽ, trên đời này có mấy tôn nữ có hiếu tâm như vậy?"
Quý ma ma cười nói " Đúng."
Đang lúc náo nhiệt, thị nữ tiến vào bẩm báo, nói Hạ phu nhân cầu kiến.
" Sao nàng lại tới đây?" Lão phu nhân không vui.
Nể tình nhiều năm quen biết, nàng vẫn để thị nữ đem nàng mời tiến vào.
Bởi vì chuyện của Vương Lăng, Hạ gia tổn thất mất một nửa vốn liếng.
Hạ phu nhân dung mạo tiều tụy, đuôi lông mày cùng khoé mắt lại thêm mấy phần chua ngoa.
Nàng ngồi xuống, ngoài cười nhưng trong không cười,"Lần này tới, là có chuyện muốn để ngài biết."
Lão phu nhân đang tinh tế ăn quýt, nghe vậy ngước mắt," Chuyện gì?"
" Thỉnh quý phủ lập tức chuẩn bị sính lễ cùng kiệu lớn tám người khiêng, để Tiêu Dịch cưới Tình Tình nhà ta!"
Lão phu nhân mỉm cười:" Hạ phu nhân hẳn là nhất thời hồ đồ? Dịch nhi nhà chúng ta đường đường là hầu gia nhị phẩm, vì sao phía cưới con gái ngươi? Nam phủ nhà chúng ta là gia đình thanh bạch, tuyệt đối không thể nào cưới một cô nương không có phẩm hạnh."
" Không có phẩm hạnh? Ha ha ha ha ha!" Tiếng cười Hạ phu nhân lanh lảnh," Chỉ sợ không có phẩm hạnh, là Nam gia các ngươi? Tiêu Dịch thân là huynh trưởng, lại đối với tiểu muội sinh ra tâm tư, nếu để người ngoài biết, ngươi đoán người khác sẽ nghị luận ra sao?"
Cả phòng kinh hãi.
Múi quýt trong tay lão phu nhân rớt xuống đất, đầu ngón tay run rẩy kịch liệt.

Nàng cau mày, trầm giọng:" Không có khả năng!"
Hạ phu nhân cười lạnh:" Có thể hay không có thể, đem Tiêu Dịch gọi đến chẳng phải sẽ biết?"
Lão phu nhân ổn định tinh thần, hai đưa bé đều lớn lên dưới gối nàng, phẩm hạnh thuần tốt, tuyệt đối không thể nào sinh ra tâm tư gì.
Nàng đưa mắt nhìn Quý ma ma.
Quý ma ma lập tức hiểu ý đi mời Tiêu Dịch.
Khi Tiêu Dịch bước vào, Hạ phu nhân tỉ mỉ dò xét hắn, rất là hài lòng.
Mặc dù có tâm tư với tiểu muội, nhưng nam nhân mà, đều là thấy một cái yêu một cái.
Chờ hắn cưới Tình Tình, là phu thê chính thức, một chút tâm tư kia coi là cái gì đâu?
Có thể dựa vào sức mình ngồi lên vị trí hầu gia, tiền đồ rất có hy vọng.
Rất xứng với Tình Tình nhà nàng, không có gì thích hợp bằng.
Nàng mỉm cười, đắc chí vừa lòng nhấp một ngụm trà.(ahr)
Lão phu nhân mặt đoan nghiêm:" Tiêu Dịch, ngươi là hài tử tốt.

Nhưng hôm nay tổ mẫu muốn hỏi người một câu, ngươi đối vối Kiều Kiều đến tột cùng là mang tâm tư như thế nào?"
Tiêu Dịch vẩy bào ngồi xuống:" Ta cùng Kiều Kiều chính là huynh muội, đối nàng, tất nhiên là sủng ái cùng chiếu cố."
" Vẻn vẹn chỉ là sủng ái chiếu cố sao?" Hạ phu nhân chế nhạo," Chỉ sợ, còn có tình yêu nam nữ?"
Tiêu Dịch lạnh lùng nhìn chăm chú về phía nàng.
Hạ phu nhân thấy mình có thể nắm được thóp của hắn, bởi vậy không một chút sợ hãi, cười nhẹ nhàng nói:" Hầu gia có dám cuộn tay áo lên không, để chúng ta nhìn xem, trên cổ tay ngươi mang thứ gì?"
Tiêu Dịch hững hờ:" Hạ phu nhân là lấy thân phận gì chất vấn bản hầu?"
" Tất nhiên là thân phận trưởng bối!"
Hạ phu nhân không thể để con rể ở trước mặt bày ra tư thế hầu gia," Tiêu Dịch, ngươi đối tiểu muội mang tâm tư bẩn thỉu, thiên lý bất dung! Nếu như truyền đi, tất cả mọi người sẽ châm biếm Nam phủ không có gia giáo! Muốn để chúng ta cất giữ bí mật này, chỉ cần ngươi cưới Tình Tình nhà ta, ta cam đoan sẽ không nói cho người khác biết tâm tư xấu xa của ngươi."
Tiêu Dịch khẽ vuốt nắp trà, giống như cười mà không cười:" Nếu cái Hạ phu nhân gọi là chứng cứ, cũng không tồn tại, lại nên làm như thế nào?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.