Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 133: Ta Muốn Các Vạn Kiếp Bất Phục





Trình Đức Ngữ sờ lên cằm vừa bị hôn qua, đưa mắt nhìn Nam Yên đi xa.
Nam Yên có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiền lành, tài đức vẹn toàn, còn xem tiền tài như phù vân, nguyện ý vì sai lầm của người khác mà xin lỗi, thực sự là cô nương tốt khó gặp trên đời.
Cưới thê tử, nên cưới dạng tiểu thư khuê các như Nam Yên...
Trong lúc Trình Đức Ngữ cùng Nam Yên âm thầm tư thông, phương tâm nhộn nhạo, Nam Bảo Y một mình chạy tới hậu viện Trình gia, ở đình hóng mát không người cười to.
Cười đến đau cả bụng, nàng mới đỡ eo, chậm rãi nâng cặp mắt phượng lên.
Lại không biết từ khi nào, trong cặp mắt kia ngập tràn nước mắt.
Nàng nhìn chằm chằm vào đình đài lầu các Trình phủ, một ngọn cây ngọn cỏ, trong mắt có thù hận, có lương bạc, lại càng nhiều hơn là giải thoát.
Rốt cuộc nàng không phải hàng đêm chờ trong tân phòng, chờ cái nam nhân vĩnh viễn sẽ không trở về kia.
Rốt cục nàng cũng không cần phải lúc tuyết rơi đầy trời, canh giữ ngoài cửa phòng Hoàng thị học quy củ.(ahr)
Rốt cục Nàng cũng không cần tiếp nhận ánh mắt giễu cợt của hạ nhân Trình phủ, rốt cục không cần trải qua chuỗi thời gian không có tôn nghiêm!
Móng tay được vẽ tỉ mỉ, từng chút xẹt qua cột trụ hành lang sơn hồng, lưu lại lăm đường vết trầy.
Nàng tuỳ ý nghiêng đầu, dáng tươi cười như si như cuồng:" Trình ca ca, bà mẫu, ta trở về nha! Nam Bảo Y ta, trở về từ địa ngục nha! Kể từ hôm nay, các ngươi thiếu ta, thiếu Nam gia, ta từng giờ từng phút, đoạt lại toàn bộ! Ta muốn các ngươi vạn kiếp bất phục, ta muốn các ngươi phải thê thảm như ta kiếp trước vậy! Ha ha ha ha ha!"
Nàng ngửa mặt lên trời cười to.
Gió lạnh đột nổi lên.

Tuyết như lông ngỗng rì rào cuốn vào đình nghỉ mát, rơi trên váy áo son phấn tung bay phần phật của thiếu nữ, đẹp đến mức như thơ như họa.
Hà Diệp một đường đuổi tới, lo lắng đỡ lấy nàng:" Tiểu thư, nô tỳ ngồi trong xe ngựa ngoài phủ chờ mọi người, nghe Thập Khổ nói bên trong sảy ra chuyện, vội vàng tìm tới! Thập Khổ nói ngài bị từ hôn? Đang yên đang lành, đột nhiên Trình gia lại muốn từ hôn! Nhân duyên tốt như vậy, có thể gặp nhưng không thể cầu..."
Nàng gấp tới mức như kiến bò trên chảo nóng.
Nam Bảo Y vuốt vuốt chóp mũi nàng," Trình Đức Ngữ cũng không phải là lương phối.

Ta cảm đoan với ngươi, sau này nhất định sẽ gả cho nam tử tốt hơn, có được không?"
Hà Diệp nhíu mày.
Tiểu thư nhà nàng ngay cả áo choàng cũng không mặc, cóng đến chóp mũi hồng hồng, vành mắt cũng hồng hồng, giống như vừa mới khóc xong.
Nàng không đành lòng quở trách, đem áo choàng lông thỏ lấy ra, cẩn thận buộc lên cho Nam Bảo Y," Thôi, dưa hái xanh cũng không ngọt, nghĩ đến Trình gia xác thực cũng chướng mắt ngài.

Trời đông giá rét, thân thể ngài mới là trọng yếu nhất, nhưng tuyệt đối đừng để nhiễm phong hàn, cành không cần vì Trình công tử mà thương tâm rơi lệ..."
Nam Bảo Y ngượng ngùng.
Trong mắt Hà Diệp, nàng vậy mà kém khỏi như vậy sao?
Rõ ràng là nàng chướng mắt Trình Đức Ngữ nha!
Nàng lười giải thích, cất bước đi ra ngoài phủ, " Hà Diệp, chúng ta hồi phủ, lát nữa ta mời ngươi ăn khoai lang nướng.

Không, mời ngươi ăn ốc đồng xào cay! Lần trước nhị ca ca mời ta ăn, hương vị không tồi, mùa đông chính là phải ăn cay nha!"
Hà Diệp cười tủm tỉm," Chỉ cần là tiểu thư mời, khoai lang nướng cũng tốt, ốc đồng xào cay cũng được, đối với nô tỳ đều là đồ ngon nhất trên đời."
Chủ tớ hai người dắt tay xuyên qua hành lang, Nam Bảo Y bỗng nhiên ánh mắt băng lãnh.
Nơi này là lối rẽ thông tới tiền viện.
Bên dưới gốc đại thụ nơi xa, một tên ngốc đang ngồi xổm.
Mặc áo dài, hai tay lồng trong tay áo, nước mũi hề hề, chính đang nhìn đống tuyết cười ngây ngô.
Nam Bảo Y nhận ra hắn.
Nhi tử ngốc của lão quản gia Trình phủ, Hoàng Thiết Trụ.
Lão quản gia là bà con xa Hoàng thị, ỷ vào tầng quan hệ này, hắn để cho nhi tử ngốc làm cái chân giữ cửa Trình phủ, còn thu xếp giúp hắn lấy vợ sinh con.
Kiếp trước nàng gả tới Trình gia, nghe đám nha hoàn nghị luận, cái đồ đần này từ nhỏ đến lớn, chơi chết không ít thiếu nữ vô tội, lại bởi vì có Trình gia bao che, bởi vậy vẫn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật.
Nàng còn nghe nói lão quản gia mua được mấy tiểu cô nương qua mẹ mìn, kín đáo đưa cho Hoàng Thiết Trụ làm vợ, kết quả những tiểu cô nương kia đều bị ngược đãi tới chết.
Về sau....

Hà Diệp vì muốn đổi bạc cho nàng mua chăn bông giữ ấm, chủ động gả cho tên súc sinh này.
Nàng cho tới nay vẫn nhớ kỹ, lúc bi thương tìm thấy Hà Diệp trong giếng cạn.
Hà Diệp của nàng, Hà Diệp theo nàng cùng lớn lên, giống như tượng băng co rúc ở đáy giếng, tuyết lớn bao trùm từ chân đến đầu, sớm đã đói lạnh mà chết.
Trên vách giếng cạn, tất cả đều là vết máu trước khi chết nàng cào lên.(ahr)
Nàng không dám tưởng tượng khi chết Hà Diệp đã tuyệt vọng thế nào.
" Hà Diệp."
Nàng đột nhiên khẽ gọi.
Hà Diệp ngây thơ:" Tiểu thư, sao vậy?"
" Đột nhiên ta tâm huyết dâng trào, muốn chơi trốn tìm."
" Tiểu thư, nơi này là Trình phủ, nếu ngài muốn chơi trốn tìm, chúng ta trở về phủ rồi chơi.

Gọi cả Bảo Châu tiểu thư tới Tùng Hạc viện chơi với ngài, được không?"
" Ta muốn chơi ngay ở đây!" Nam Bảo Y giọng nói ngang bướng," Hà Diệp, ngươi che mắt đếm đến một một ngàn, không đếm xong không được mở mắt."
Tiểu thư tuỳ hứng, Hà Diệp đành phải tuỳ theo nàng.
Nàng che mắt, ngoan ngoan bắt đầu đếm.
Nam Bảo Y bước nhanh khỏi hành lang, hướng Hoàng Thiết Trụ phất tay:" Đại ca, tới chơi với ta!"
Hoàng Thiết Trụ thấy nàng, đôi mắt tỏa sáng.
" Cô nương xinh đẹp!" Hắn vỗ tay, vui vẻ phóng tới chỗ Nam Bảo Y," Cô nương xinh đẹp chơi với ta!"
Nam Bảo Y lui về phía sau," Hoàng đại ca, chúng ta chơi trốn tìm trong thân viên được không?"
Thân viên là một tiểu viện bỏ hoang của Trình phủ, vắng vẻ không người, kiếp trước Hà Diệp chính là chết tại nơi đó.
Hoàng Thiết Trụ cao hứng xoay vòng," Thân viên, chơi trốn tìm!"
Nam Bảo Y đối với Trình gia chính là quen thuộc như nhà mình.
Nàng né tránh qua thị nữ cùng gia đinh trong phủ, đem Hoàng Thiết Trụ một đường đưa vào thân viên.
Nàng mặt mày tươi cười," Hoàng đại ca, ngươi qua đây nha!"
Hoàng Thiết Trụ sớm đã đuổi tới không kiên nhẫn.
Hắn nhìn chằm chằm dung mạo thiếu nữ, thèm nhỏ dãi, liếm môi xông về phía trước:" Cô nương xinh đẹp...!chơi trốn tìm, chơi trốn tìm!"
Hắn chạy quá nhanh, bị tảng đá dưới lớp tuyết ngăn cản, chật vật ngã trên đất.
Còn chưa kịp đứng lên, con mắt liền bị Nam Bảo Y buộc một dải băng.

" Nhìn thấy không...!nhìn thấy không..."
Hắn gấp, che mắt đứng dậy, hướng bốn phía khua tay, mưu toan bắt được Nam Bảo Y.
Nam Bao Y đứng vững sau miệng giếng cạn kia.
Nàng mỉm cười," Hoàng đại ca, ta ở đây."
Hoàng Thiết Trụ một tay vuốt mặt, hướng theo âm thanh mò tới.(ahr)
Miệng giếng thấp bé.
Hắn bị miệng giếng chặn vấp ngã, kêu tham rơi vào trong giếng cạn.
Nam Bảo Y lạnh lùng nhìn hắn, hắn bị trật chân, không ngừng kêu thảm tru lên, muốn dọc theo vách giếng bò lên, lại phí công tổn sức.
Nam Bảo Y trầm giọng:" Ngươi khi dễ Hà Diệp của ta, giết người vô tội, cũng nên nếm thử mùi vị lạnh đói mà chết!"
....!
Nam Bảo Y trở lại hành lang, trông thấy Hà Diệp vẫn còn che mắt đếm số.
" Không cần đếm nữa!" Nàng đưa tới một nhành hoa mai," Tặng cho ngươi!"
Hà Diệp mở mắt, kinh ngạc tiếp nhận hoa mai," Tiểu thư không phải nói muốn chơi trốn tìm sao?"
" Không muốn chơi nữa, hồi phủ thôi!"
" Nha..."
Hà Diệp đi theo sau lưng Nam Bảo Y, cúi đầu nhẹ ngửi hoa mai, vành mắt đỏ lên.
Lúc tiểu thư rời đi, nàng cũng không ngoan ngoãn chờ ở hành lang đếm số, mà vụng trộm đi theo.
Tiểu thư nói, tên ngốc kia từng khi dễ nàng.
Nàng không nhớ rõ từng bị khi dễ qua ở đó, nhưng lúc trông thấy giếng cạn kia, nàng không hiểu lại sinh ra bi thương cùng oán hận, phảng phất như nàng từng bị mai táng trong giếng cạn kia.
Thế nhưng theo tên đần kia rơi vào giếng cạn, khó chịu ứ đọng trong lồng ngực nàng đột nhiên biến mất, nhẹ nhõm vui vẻ giống như báo được đại thù.
Nàng cảm thấy, tựa như tiểu thư đã trải qua rất nhiều, rất nhiều chuyện, biết rất nhiều bí mật.
Nhưng không cần biết tiểu thư biến thành dạng gì, nàng đều là cô nương tốt nhất trên đời này!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.