Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 186: Ta Không Dễ Chịu Ngươi Cũng Đừng Nghĩ Sống Tốt





Nam Cảnh đem hầu bao ném đi, tức giận gào thét:" Nam Yên, ngươi cũng cố ý đối nghịch với ta đúng không? Ngươi cũng xem thường ta đúng không? Chỉ có mười lượng bạc, đủ mua cái gì?"
Nam Yên chưa từng thấy qua huynh trưởng thất thố như vậy.
Huynh trưởng của nàng, từ trước tới nay đều hăng hái, là trụ cột trong nhà, là thiên chi kiêu tử tại thư viện!
" Ca...."
" Đồ vô dụng, cút!"
Nam Cảnh tức giận đẩy nàng ngã trên mặt đất.
Tất cả mọi người đều chú ý tới chỗ này, khiến Nam Yên mười phần khó xử.
Nàng mặt đỏ bừng lên, lại gọi chưởng quầy tới, cẩn thận hỏi thăm đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Truyện Huyền Huyễn
Chưởng quầy xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, không chỉ đem chuyện nói ra một lượt, còn chê cười nói:" Ca ca ngươi đúng là....Trong tay không có bạc, cũng đừng đến Kim Ngọc Mãn Đường chúng ta! Cũng không nhìn một chút đây là nơi nào, hắn có tiêu xài nổi không! Hắn cũng không phải huyết mạch đường đường chính chính của Nam gia, làm bộ làm cái gì! Hiện tại liền hay rồi, ngay cả công danh cũng không thi được rồi!"
Lời nói giống như cái tát, không chút lưu tình đập lên mặt Nam Yên.
Nàng gắt gao cắn cánh môi.
Ca ca của nàng, lại bị xoá tên khỏi thư viện rồi?

Vậy sau này, làm sao còn có thể thẳng tới mây xanh, còn có thể chiếu cố muội muội là nàng?!
Dạng ca ca này, đối với nàng mà nói, nửa điểm tác dụng đều không có.
Cảm xúc trong mắt nàng biến ảo kịch liệt, nửa ngày, mới chậm rãi nói:" Oan có đầu nợ có chủ, Nam Cảnh thiếu nợ, không liên quan gì tới ta, tha thứ không thể phụng bồi."
Nàng xoay người rời đi.
Nam Cảnh nhìn bóng lưng tuyệt tình rời đi của nàng, cười ha ha.
Cười xong, hắn tức giận lật tung một chiếc bàn:" Nam Yên, nếu như ngươi không giúp lão tử trả nợ, lão tử liền tới phủ thái thú quấy nhiễu hôn sự của ngươi!"
Nam Yên đột nhiên quay người.
Mặt mũi nàng tràn đầy không dám tin," Ngươi nói cái gì?"
" Ta không dễ chịu, ngươi cũng đừng hòng sống tốt!" Nam Cảnh tức giận," Dù sao sớm muộn ngươi cũng gả tới phủ thái thú, dứt khoát gọi Trình Đức Ngữ tới, để hắn thanh toán là được! Hắn là muội phu, cũng nên trả nợ cho cái ca ca này!"
Lông mày Nam Yên loạn run, há to miệng, cơ hồ không phát ra được âm thanh nào.
Nàng còn chưa gả vào Trình gia, đã để Trình Đức Ngữ giúp huynh trưởng nhà mình thanh toán, đây là chuyện gì?
Nhưng mà không kịp chờ nàng cự tuyệt, Nam Cảnh đã nhanh chân đi tới.
Hắn níu lại tóc Nam Yên, thúc giục:" Có phải nghe không hiểu ta nói? Ta cho ngươi đi gọi Trình Đức Ngữ, đi gọi hắn tới thanh toán!"
Trong mắt hắn đều là tia đỏ, nhìn mười phần khủng bố.
Nam Yên nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng phân phó thị nữ:" Lộng nhi, đi mời Trình công tử tới."
Lúc này Nam Cảnh mới buông tay ra, giống như bùn nhão ngồi sụp xuống ghế.
Lúc trước hắn cũng coi như công tử phú gia, thiếu niên phong lưu, như thế nào ngay cả tiền một bữa cơm cũng không trả nổi?
Thế nhưng là bởi vì Nam Bảo Y, thể diện của hắn, sĩ đồ của hắn, quan lộ của hắn, đều bị hủy sạch....
Hủy sạch...
Hắn ôm đầu, sụp đổ cười ha ha.
Cười xong, hắn đột nhiên nhìn về phía Nam Bảo Y.
Thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, chính đang kéo tay áo ân cần rót nước ngô cho Tiêu Dịch, nghiễm nhiên là tư thái ung dung khoan thai.
Dựa vào cái gì hắn nghèo túng đến bước này, kẻ cầm đầu lại trôi qua phong sinh thủy khởi?!
Nam Cảnh đứng dậy, liều lĩnh đi tới hướng nàng.
" Nam Bảo Y, ta không dễ chịu, ngươi cũng đừng nghĩ có thể sống tốt! Tất cả các ngươi cũng đừng nghĩ sống tốt!"
Hắn gầm thét, muốn lập lại chiêu cũ lật tung bàn, lấy uy phong cho mình.
Thế nhưng Nam Bảo Y cũng không phải Nam Yên.
Hắn chưa tới gần, hai ám vệ hắc y đã ngăn lại trước mặt hắn, trường kiếm ra khỏi vỏ hai thốn, phong mang khiến người sợ hãi.
Khí huyết trong ngực Nam Cảnh cuồn cuộn.
Đúng vậy, hiện tại Nam Bảo Y là người của Tĩnh Tây hầu, chỗ nào đến phiên hắn động thủ?

Nhưng không sao, còn có Ngọc Lâu Xuân.
Lão bản Ngọc Lâu Xuân đã đáp ứng giết người cho hắn.
Hăng che ngực, dáng tươi cười dữ tợn," Tĩnh Tây hầu bảo vệ ngươi được nhất thời, lại không thể bảo vệ ngươi được cả đời! Nam Bảo Y, ngươi chờ xem, sớm muộn, sớm muộn...."
" Nếu như là ngươi trông cậy vào lời nói của Ngọc Lâu Xuân, như vậy sớm dập tắt ý tưởng đi."
Nam Bảo Y khoan thai lấy ra một phần khế ước từ trong tay áo.
Khế ước giấy trắng mực đen, còn có có dấu tay đỏ, rõ ràng là khế ước lúc Nam Cảnh giao bạc cho Ngọc Lâu Xuân.
Nam Bảo Y mỉm cười, ngay trước mặt Nam Cảnh, đem khế ước xé nát thành mảnh vụn.
Nam Cảnh nhìn vụn giấy đầy đất, biểu lộ ngơ ngác.
Khế ước của hắn cùng Ngọc Lâu Xuân, làm sao lại trong tay Nam Bảo Y?!
Hắn vô thức lấy ra phần khế ước kia trong ngực ra, thế nhưng chữ mực trên mặt giấy lại dần dần phai màu biến mất, chỉ còn lại một dấu vân tay đỏ chót!
" Chắc là ngươi không biết, ta cùng lão bản Hàn Yên Lương của Ngọc Lâu Xuân chính là tỷ muội tốt.

Ngươi thuê sát thủ giết ta, lại đi nhầm địa chỉ.

Phần khế ước nàng đưa cho ngươi, là dùng mực nước viết xong sẽ phai màu, cho dù cần tới nha môn, cũng không chứng minh được cái gì.

Huống chi chuyện thuê sát thủ giết người này, nghĩ đến ngươi cũng không nguyện ý náo lên nha môn."
Giọng Nam Bảo Y thanh thuý êm tai như tiếng chuông bạc.
Thế nhưng khi vào tai Nam Cảnh, lại giống như kinh lôi.
Lão bản Ngọc Lâu Xuân, là tỷ muội tốt của Nam Bảo Y?
Nói cách khác, ngân phiếu tám ngàn lượng kia của hắn, tương đương với trôi theo dòng nước?
Hắn hồi Nam phủ ngắn ngủi mấy ngày, lại liên tiếp tổn hao tiền tài, quan lộ, thể diện...
Hắn chẳng còn gì nữa...
Khí huyết trong lồng ngực cuồn cuộn, rốt cực cũng không thể ức chế được.
Nam Cảnh phun ra một ngụm máu, mặt như giấy vàng ngã trên mặt đất, không rõ sống chết!
" Ca!"
Nam Yên che miệng lại, hoảng hô một tiếng.
Đến cũng vẫn là huynh trưởng ruột thịt, vẫn còn có chút tình cảm.
Nàng đành phải nhặt hầu bao lên, đưa bạc nhờ tiểu nhị hỗ trợ đem Nam Cảnh nhấc về Nam phủ.

Bên cạnh bàn.
Nam Bảo Y dáng vẻ tươi cười ngọt ngào, mắt phượng sáng lấp lánh, giống như ẩn chưa cả ngân hà.
Nàng bưng lấy khuôn mặt nhỏ," Nam Cảnh ác giả ác báo, thật là đại khoái nhân tâm! Nếu như trên đời này ác nhân đều có bá ứng, trời yên biển lặng, đại đồng thịnh thế, ở trong tầm tay!"
Tiêu Dịch liếc nhìn nàng.
Cái tiểu cô nương khuê phòng yếu ớt này, cả ngày vui vẻ trang điểm, hận không thể ôm ngân phiếu đi ngủ, lại cũng có khát vọng trời yên biển lặng, đại đồng thịnh thế?
Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng.
Tiếng cười kia nhưng lại đắc tội với Nam Bảo Y.
Nàng không vui:" Nhị ca ca, ngươi đang chê cười ta?"
" Không."
Nam Bảo Y liếc mắt, đem chén nước đẩy tới bên tay hắn," Ta rót nước ngô cho ngươi, ngươi lại không uống lúc nóng, ngược lại chờ một lúc nữa nguội uống sẽ không ngon."
Tiêu Dịch nhìn chằm chằm chén nước ngô.
Nửa ngày, mới bưng lên một hơi uống cạn sạch.
Nam Bảo Y ân cần rót thêm cho hắn một chén:" Ta cũng không biết, nhị ca ca lại yêu thích nước ngô như vậy.

Chờ lúc hồi phủ, ta gọi tiểu nhị đóng gói một bình, ngươi mang về Triều Văn viện uống."
Tiêu Dịch:"....Ta thật sự là cảm ơn ngươi."
" Huynh muội với nhau, không cần phải khách khí."
Hai người nó chuyện, rốt cục Trình Đức Ngữ cũng được mời đến.
Thiếu niên quan gia, ôn nhuận như ngọc.
Hắn nhìn Nam Yên bổ nhào vào trong ngực hoa lê vũ đái, hai đầu lông mày đều là không vui.
Tháng giêng đầu năm, khóc sướt mướt làm cái gì?
Thật là không có thể diện.
Nam Yên ngẩng khuôn mặt nhỏ, xấu hổ nói:" Trình ca ca, huynh trưởng ta thiếu nợ Kim Ngọc Mãn Đường một ngàn hai trăm lượng bạc, Nam gia không chịu thanh toán cho chúng ta, không biết ngươi có thể hay không....".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.