Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 196: Hắn Thành Kính Cúi Đầu Hôn Xuống





Đã hơn nửa đêm.
Tuyết mịn ngoài cửa rơi càng nhiều, ánh đèn ảm đạm trong tuyết quang, hoa mai nhuốm máu, tuyết đọng đỏ tươi.
Tiếng chém giết dần dần im ắng lại, chỉ còn tiếng gió bấc gào thét như dã thú.
" Kết thúc...!sao?"
Hà Diệp nhỏ giọng.
Ánh lửa từ lò sưởi chiếu rọi trên khuôn mặt đám tiểu nha hoàn, nước mắt óng ánh, hai mắt nhìn nhau.
Nam Bảo Y vẫn nắm chặt cây trâm vàng, trong mắt tràn đầy mong chờ cháy bỏng.
Gian bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.
Nam Bảo Y vô ý thức đem trâm nắm chặt hơn, cả người căng cứng như dây cung.
Nàng ngước mắt nhìn lại, Dư Vị trang phục tay áo hẹp, lưu loát chạy vào phòng ngủ, hướng nàng quỳ một chân xuống, chắp tay nói:" Chín trăm ba mươi chín tên sơn tặc, toàn bộ bị tiêu diệt! Lão phu nhân, nhị lão gia, tam lão gia, tất cả đều lông tóc không tổn thương.

Chủ tử phân phó, tiểu thư không cần lo lắng!"
Phòng ngủ yên tĩnh.
Một lát, nhóm tiểu nha hoàn ôm nhau khóc lớn lên, là vui vẻ vì vượt qua kiếp nạn mà khóc.

Thập Ngôn tay cầm chuôi đao lặng yên buông xuống, trên khuôn mặt thanh tú nhiều chút dáng tươi cười.
Nam Bảo Y vành mắt đỏ bừng, bất chấp mọi thứ, nâng váy vọt ra khỏi phòng ngủ.
Nàng chạy đến trong lâm viên, chỉ thấy lồng đèn nhuốm máu, khắp nơi đều là vết máu cùng thi thể, vườn hoa vốn xinh đẹp bây giờ lại trở thành Luyện Ngục chốn nhân gian.
Cuối cùng hành lang, có ngươi đứng tay cầm đao.
Vạt áo đen phần phật tung bay trong gió, bông tuyết trắng muốt rơi xuống đuôi tóc cùng đầu vai hắn, lưỡi đao sắc bén, tràn đầy huyết dịch sền sệt.
Hắn canh giữ trên đường giữa hậu viện cùng tiền viện, bằng một sức mình, giết sạch mấy trăm địch, không bỏ qua cho bất kỳ tặc nhân nào xông vào hậu viện.
Hắn một chân đá văng Hồng Lão Cửu không rõ sống chết, tư thái lạnh thấy xương mà lương bạc.
" Nhị ca ca!"
Cách màn đêm gió tuyết, thiếu nữ hô to.
Tiêu Dịch thân hình hơi cương.
Hắn chậm rãi quay người.
Nam Bảo Y giật mình.
Trên hai gò má quyền thần đại nhân tung toé đầy vết máu, cẩm bào tay áo hẹp cũng bị máu tươi nhiễm thành màu đậm, khe hở năm ngón tay cầm Mạch Đao đều là máu.
Đồng tử hắn đỏ tươi, giống như phản chiếu một vòng huyết nguyệt, là biểu lộ thị sát.
Nàng chưa bao giờ thấy qua bộ dạng này của quyền thần đại nhân.
Thiếu niên trong ấn tượng, thỏa mái ôn nhu, lúc cười lên thỉnh thoảng sẽ lộ ra vẻ du côn hư hỏng, luôn luôn lấy tư thái hững hờ đem ấm áp cho nàng, là đối tượng rất dễ thân cận.
Thế nhưng tối nay....
Tiêu Dịch cách hành lang cũng nhìn Nam Bảo Y.
Tiểu kiều nương Nam phủ, đứng trong gió tuyết, chỉ mặc áo ngủ tơ lụa đơn bạc, váy lót trắng noãn sạch sẽ.
Tóc đen bay múa trong gió rét, giống như nét bút phác họa.
Khuôn mặt nhỏ vẫn tinh xảo trắng nõn như cũ, bên trong mắt phượng lại không hề ngậm nụ cười ngọt ngào, mà là nồng đậm e ngại.
Hai chân nàng trần trụi, chân cóng đến trắng bệch, so với tuyết đọng còn muốn trắng sáng chói mắt.
Tiêu Dịch mặt không thay đổi đi tới chỗ nàng.
Hắn xách theo đao tới, Nam Bảo Y vô ý thức lui lại.
Thẳng tới khi lưng mảnh khảnh đụng vào cây mai.
Tiêu Dịch ném Mạch Đao đi, quỳ một gối xuống trước mặt nàng.
Hắn nâng chân nàng lên, lấy tay lau cẩn thận, ngữ điệu lười biếng mà ôn nhu:" Mới sưởi ấm cho ngươi, lại cứ thế chạy đến như vậy, chẳng phải là lãng phí tâm ý ca ca?"
Nam Bảo Y mím môi, không lên tiếng.

Tiêu Dịch lấy từ trong ngực ra vớ lưới sạch sẽ, cẩn thận đeo vào cho nàng.
Hắn có thể cảm nhận được, tiểu cô nương đang run rẩy.
Nàng đang sợ.
Sợ hãi đao của hắn, sợ hãi huyết tính của hắn?
Mà bất luận ngôn ngữ gì, tựa hồ cũng không thể đem cảnh tượng huyết tinh tàn sát này hoá thành tràng cảnh ấm áp, càng không cách nào an ủi tiểu cô nương yêu kiều mềm mềm này.
Hắn không muốn hù dọa nàng.
Thế nên hắn thành kính cúi đầu, hôn một nụ hôn nhu hoà xuống mu bàn chân nàng.
Thế nhưng tiểu cô nương vẫn đang phát run.
Hắn ngẩng đầu lên, khoé miệng cười ôn nhu," Sợ ta?"
Nam Bảo Y hô hấp dồn dập.
Thiếu niên trong mắt, hai gò má bị máu tươi nhuộm đỏ hơn nửa, lúc cười lên giống như một đầu chó hoang.
Mà mắt phượng lại lộ ra trêu tức cùng tự giễu, giống như đã sớm ngờ tới nàng sẽ ghét bỏ hắn lãnh khốc cùng tàn nhẫn.
Nhưng mà, cũng không phải như vậy...
Khiến nàng ghét bỏ sợ hãi, chỉ là những cái máu đỏ tươi kia, chỉ là những thi thể này.
Nàng giọng nho nhỏ:" Ta vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ nhị ca ca...!Ta trốn trong phòng ngủ, nghe tiếng chém giết bên ngoài truyền vào, trong lòng rất sợ hãi.

Ta khẩn cầu nhị ca ca có thể giết được hết đám sơn tặc kia, nhưng lại lo lắng ngươi sẽ thụ thương.

Lúc ta nhìn thấy ngươi đứng cuối hành lang cả người đẫm máu, sợ ngươi một khắc sau sẽ chết mất."
Nước mắt không tự chủ lăn xuống.
Nàng cúi người xuống trước mặt Tiêu Dịch, cầm khăn thêu cẩn thận lau đi vết máu đọng trên mặt hắn.
Đầu ngón tay tinh tế trắng nõn, lướt qua da thịt Tiêu Dịch, mang theo một trận ôn nhu tê dại.
Tiêu Dịch ngửa đầu nhìn nàng.
Đồng tử nàng rõ ràng ôn nhuận như nước, nước mắt lăn xuống, là dáng vẻ cực kỳ đau lòng.
Trong lòng nàng thương hắn?
Nguyên lai Nam Kiều Kiều sẽ đau lòng vì hắn.
Cái nhận biết này khiến đáy lòng Tiêu Dịch sinh ra một cảm nhận kỳ diệu, giống như uống nước đậu đỏ ấm ngọt trong trời đông giá rét, ấm áp lan tỏa từ lục phủ ngũ tạng.
Hắn thuở nhỏ lớn lên trong Tỳ Ba viện, cô đơn đọc sách tập viết, cô đơn luyện tập đao pháp, cô đơn vượt qua sinh thần cùng ngày lễ tết mỗi năm.

Không có người đau lòng hắn, càng không có người sẽ nói với hắn sẽ lo lắng hắn bị thụ thương, lo lắng một khắc sau hắn sẽ chết mất.
Nguyên lai cảm giác được người để ý, là như vậy...
Rốt cục Nam Bảo Y cũng lau sạch sẽ mặt mũi cho hắn.
Nàng vứt bỏ khăn máu, hướng hắn đang hai tay:" ôm!"
Tiêu Dịch nhíu mày.(ahr)
Hắn cũng không phải người già mồm, nếu tiểu cô nương đã chủ động muốn ôm một cái, tất nhiên hắn không có đạo lý không cho.
Tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn thơm mềm, ôm vào trong ngực, còn thật ấm áp.
Tiêu Dịch đột nhiên cảm giác được, chỉ cần cái ôm này liền đáng giá hắn tru sát nhiều sơn tặc như vậy.
Trở lại phòng ngủ, hắn đem Nam Bải Y đặt trên giường ngủ, lại chú ý trên tay trái tiểu cô nương nắm thật chặt trâm sen vàng, phiến lá đuôi châm làm lòng bàn tay nàng bị thương, máu tuôn ra từ giữa ngón tay, nhìn mà giật mình.
Hắn đem hòm thuốc tới, ngồi xuống bên người nàng, nắm cổ tay nàng," Duỗi tay ra."
Động tác của Nam Bảo Y có chút cứng ngắc.
Cây trâm vàng này, nàng đã cầm quá lâu trong lòng bàn tay.
Bởi vì khẩn trương mà năm ngón tay đã có chút cứng ngắc.
Thật vất vả mới duỗi được ra, trâm vàng nhuốm máu, trong lòng bàn tay máu thịt be bét.
Nàng ngượng ngùng cọ chóp mũi," Trong lúc chờ đợi, ta khẩn trương quá, bởi vậy đâm rách lòng bàn tay lúc nào cũng không biết...."
Tiêu Dịch rất quen tay giúp nàng khử độc băng bó.
Hắn mỉm cười nói:" Nam Kiều Kiều yêu nhất tiền tài, dù cho muốn chạy trốn, cũng nên ôm theo ngân phiếu mới đúng, lại cầm trâm vàng làm gì?"
Nam Bảo Y nghẹn họng.
Nàng giống loại cô nương đại nạn lâm đầu, bỏ rơi người nhà chạy trốn hay sao?
Nàng yếu ớt nói:" Bởi vì lo lắng sơn tặc xông vào hậu viện, sợ Thập Ngôn không ngăn lại được, cho nên mới định dùng cây trâm này làm vũ khí.

Ta cũng nghĩ kỹ rồi, nếu ai dám khi dễ ta, ta liền dùng cây trâm này đâm mù mắt hắn, hoặc là đâm thủng cổ họng hắn! Nếu bọn hắn dám khi dễ người nhà của ta, ta cũng sẽ hung hăng động thủ, để bọn hắn biết sự lợi hại của ta!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.