Tiểu Kiều Kiều

Chương 27: Kẻ nhìn trộm



Editor: Tịnh Tịnh

Beta: An Hiên

Ngày hôm sau, Lâm Diêu Chi nói với Tần Lộc về chuyện Thạch Cốc Thu ở câu lạc bộ, Tần Lộc nghe xong thì nhíu mày: “Cô không nhìn nhầm chứ?”

“Không đâu.” Lâm Diêu Chi rất chắc chắn: “Đây là lần thứ hai tôi thấy cô ta rồi, lần trước nhìn không rõ mặt nên không nhớ ra.” Lâm Diêu Chi vạch ngón tay tính: “Không lẽ nhà cô ta gần nhà anh? Lần trước tôi thấy cô ta là từ nửa tháng trước.”

Nhưng Tần Lộc lại lắc đầu: “Không, chắc chắn nhà cô ta không gần nhà tôi.”

“Anh biết nhà cô ta ở đâu à?” Lâm Diêu Chi nắm được trọng điểm.

“Cô ta bị thương ở câu lạc bộ, tôi từng đưa cô ta về nhà một lần.” Tần Lộc nói: “Nhà cô ta cách nhà tôi rất xa.”

Nghe Tần Lộc nói xong, trong lòng Lâm Diêu Chi bỗng có một linh cảm, đánh giá Tần Lộc từ trên xuống dưới, cuối cùng hỏi: “Bỉ Bỉ, Thạch Cốc Thu không phải người biến thái chứ?”

Tần Lộc: “Biến thái sao?”

“Đúng thế.” Lâm Diêu Chi nói: “Lén lút đến gần nhà anh chỉ vì muốn được nhìn anh nhiều hơn.” Lâm Diêu Chi nói xong cũng tự thấy rùng mình, bởi vì nghe vậy thật sự hơi kinh khủng.

Tần Lộc cũng im lặng, nếu như thế thì quả thật khó giải quyết rồi, anh không đánh Thạch Cốc Thu được, càng không có cách ngăn cản cô ta, kể cả báo cảnh sát thì cùng lắm cảnh sát cũng chỉ khuyên bảo Thạch Cốc Thu thôi, dù sao người ta chỉ là một cô gái, còn Tần Lộc là một người đàn ông trưởng thành.

Tần Lộc thở ra một hơi: “Hi vọng không phải như thế.”

“Không sao, trước tiên tôi sẽ để ý giúp anh.” Lâm Diêu Chi cảm nhận được nỗi buồn phiền của Tần Lộc, lập tức vỗ ngực nói: “Đừng ai hòng bước qua tôi để làm phiền anh! Tôi là kỵ sĩ của anh! Nai con Bambi đáng yêu nhất của tôi.”

Tần Lộc: “...” Cô không nói câu cuối thì anh sẽ càng cảm động hơn.

Tần Lộc yên lặng vài giây, cuối cùng không nhịn được mà giải thích: “Tần Lộc là cái tên bắt nguồn từ cuốn sách cổ "Sử ký Tư Mã Thiên" (1), vua Tần bị lạc mất một con nai, thiên hạ đổ xô đi tìm, đời sau lại lấy con nai của vua Tần để ví von với ngôi vị đế vương sau này.” Chứ không phải cái khỉ gì mà nai con Bambi đâu.

(1) Sử Ký, hay Thái sử công thư là cuốn sử của Tư Mã Thiên được viết từ năm 109 TCN đến 91 TCN, ghi lại lịch sử Trung Quốc trong hơn 2500 năm từ thời Hoàng Đế thần thoại cho tới thời ông sống. Vì là văn bản lịch sử Trung Quốc có hệ thống đầu tiên, nó ảnh hưởng cực lớn tới việc chép sử và văn chương Trung Quốc sau này.

Lâm Diêu Chi: “Ồ... Tôi biết rồi, thì ra là thế Bỉ Bỉ.”

Tần Lộc: “...” Thôi quên đi.

Thật ra Lâm Diêu Chi cũng không lắng nghe cẩn thận những lời Tần Lộc nói, cô vẫn đang đặt tất cả sự chú ý vào Thạch Cốc Thu. Cô ta xuất hiện gần khu nhà Tần Lộc, rốt cuộc là trùng hợp hay có âm mưu gì, Lâm Diêu Chi quyết tâm điều tra rõ ràng chuyện này!

Vì thế Lâm Diêu Chi bắt đầu nằm vùng ở gần nhà Tần Lộc, trời nóng bức, muỗi lại nhiều, Lâm Diêu Chi chỉ mới ngồi đó một buổi chiều đã bị muỗi đốt đến nỗi suýt nữa ngất xỉu.

Cô khóc lóc chạy vào nhà Tần Lộc, tủi thân kéo ống quần lên: “Tôi bị muỗi đốt sắp chết rồi Bỉ Bỉ.”

Tần Lộc vốn đang ở trong phòng bếp làm bữa tối, vừa đi ra lập tức thấy trên bắp chân trắng nõn của Lâm Diêu Chi đầy vết đỏ hồng lấm tấm, anh lấy nước hoa, cúi người nắm lấy mắt cá chân của Lâm Diêu Chi, xịt lên mấy vết muỗi đốt giúp cô: “Đừng đi nữa, đã bị đốt đến vậy rồi.”

“Không được, nếu không đi thì phí công bị đốt à?” Lâm Diêu Chi ngứa đến nỗi nhe răng trợn mắt, không chỉ dưới chân bị đốt, thậm chí trên cổ còn có hai ba vết mẩn đỏ, nhìn Tần Lộc xịt nước hoa cho mình, sau đó cô còn lẩm bẩm bắt anh lấy móng tay ấn hai lần tên từng vết sưng thành hình chữ thập cho đỡ ngứa.

Tần Lộc bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe theo lời cô.

Đây là di chứng của việc tiểu khu được phủ xanh quá tốt, tuy ban đêm có phun thuốc nhưng muỗi vẫn còn rất nhiều, đặc biệt là thời tiết mùa hè nóng bức, ra ngoài một lúc là có thể mang về vài vết sưng to. Hơn nữa một cô gái trắng nõn nà như Lâm Diêu Chi đứng ở bên ngoài không khác gì dê con lạc vào bầy sói... Muỗi không sợ tán thủ.

Sau đó, Lâm Diêu Chi bọc kín toàn thân, chạy đi trong ánh mắt bất đắc dĩ của Tần Lộc, lúc này đã gần chín giờ, đèn đường của tiểu khu sáng lên, mấy người đi vận động trong tiểu khu bắt đầu tản đi, màn đêm yên tĩnh dần bao phủ mặt đất.

Nơi Lâm Diêu Chi ẩn nấp cách nhà Tần Lộc không xa, cây cỏ ở chỗ này rậm rạp nhưng có thể quan sát toàn cảnh ngôi nhà Tần Lộc không sót thứ gì.

Chớp mắt đã đến mười giờ tối, vào lúc Lâm Diêu Chi nghĩ hôm nay không có thu hoạch gì thì một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt cô. Bóng dáng đó chính là người Lâm Diêu Chi đang đợi - Thạch Cốc Thu.

Hình như Thạch Cốc Thu đi ra từ căn nhà bên cạnh, cô ta mặc một chiếc váy dài, chân đi đôi sandal, mái tóc dài xõa tung trên vai, tuy nhiên vì sắc trời quá tối, Lâm Diêu Chi cũng không thể thấy rõ dáng dấp của Thạch Cốc Thu, nhưng nhìn động tác của cô ta lại cảm nhận được mùi vị đáng sợ.

Bên ngoài nhà Tần Lộc có một vườn hoa được hàng rào vây quanh, muốn vào phải đi ngang qua vườn hoa, lúc này cửa đã khóa, không biết Thạch Cốc Thu lấy đâu ra một cái thang gấp bằng nhựa, leo lên thang rồi trực tiếp trèo qua hàng rào, sau đó cô ta giống như một nữ quỷ âm u, chậm rãi đến gần cửa sổ, dán mặt vào đó.

Lâm Diêu Chi nhìn mà sởn gai ốc, ánh đèn màu cam hắt ra từ cửa sổ, thường ngày vào lúc này Tần Lộc đang xem TV với Meo Meo hoặc đọc sách ở phòng sách, hiển nhiên Thạch Cốc Thu đã có nhiều kinh nghiệm, bởi lúc này vị trí của cô ta vừa vặn có thể nhìn thấy Tần Lộc đang ngồi trước TV.

Tiếp theo, Thạch Cốc Thu lấy thứ gì đó ra khỏi ngực, Lâm Diêu Chi dùng thị lực 0.5 của mình nhìn thấy rõ ràng, đó là một chiếc máy ảnh mini.

Lâm Diêu Chi hết hồn, ban đầu cô cho rằng Thạch Cốc Thu chỉ là một cô gái theo đuổi người trong lòng, bây giờ cử chỉ và hành động của cô ta khiến Lâm Diêu Chi có cảm giác như đang xem phim kinh dị, cô chưa thấy người nào chỉ vì thích một người mà có thể có hành động đáng sợ như vậy.

Lâm Diêu Chi suy nghĩ, không lên tiếng mà đi đến sau lưng Thạch Cốc Thu, ném thang đi, sau đó lấy điện thoại gọi cho Tần Lộc.

“Về thôi.” Tần Lộc nói: “Đã muộn thế này thì nên về nhà rồi.” Anh chưa biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng Lâm Diêu Chi vẫn ngồi đợi ở đó.

“Bỉ Bỉ, bây giờ tôi muốn nói với anh một chuyện, anh đừng quá kích động.” Lâm Diêu Chi lại nói: “Anh phải cố gắng giữ bình tĩnh nhé.”

Tần Lộc có dự cảm không tốt: “Chuyện gì?”

Lâm Diêu Chi hỏi: “Anh có kéo rèm cửa sổ phòng khách lại không?”

Tần Lộc: “Không.”

Bên ngoài mặt trời đã lặn, anh kéo rèm ra từ lâu rồi, vừa nghiêng đầu có thể thấy vầng trăng sáng tỏ, Tần Lộc nghe thấy ý tứ cẩn thận trong lời nói của Lâm Diêu Chi, cảm thấy có gì đó không đúng: “Có vấn đề gì sao?”

Lâm Diêu Chi nói: “Bây giờ anh không được nhìn ra cửa sổ, giả vờ lấy gì đó rồi đi đến cửa sổ sát đất, sau đó nhìn về góc phải bên dưới cửa sổ đi...”

Tần Lộc không hiểu ý của Lâm Diêu Chi lắm nhưng vẫn làm theo những gì cô nói, anh giả vờ đứng lên đi rót nước, đến gần cửa sổ sát đất, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về góc dưới bên phải của cửa sổ. Ngay sau đó, cái cốc trên tay Tần Lộc rơi xuống sàn, "choang" một tiếng vỡ tan tành.

Chỉ thấy ở bên phải phía dưới cửa sổ nhà anh có một cô gái mặc váy trắng tóc dài đang nằm sấp, cô gái đó dán sát mặt vào cửa sổ thủy tinh, dùng ánh mắt anh khó có thể hình dung mà quan sát toàn bộ căn phòng, hình như trên tay đang cầm thứ gì đó để chụp ảnh.

“Mẹ kiếp.” Tần Lộc hiếm khi chửi tục.

Sau khi cô gái đối mặt với Tần Lộc cũng biết mình đã bị phát hiện, cô ta hét lên một tiếng rồi định leo xuống thang chạy trốn, ai ngờ Lâm Diêu Chi đã vứt thang đi, cô ta không thể nào leo xuống hàng rào sắt cao hai mét được.

Tần Lộc xông ra ngoài, dồn cô ta vào góc, lúc này mới nhìn rõ mặt, vậy mà lại là Thạch Cốc Thu.

Sắc mặt Thạch Cốc Thu trắng như tờ giấy, kết hợp với chiếc váy dài màu trắng kia quả nhiên giống hệt nhân vật nữ quỷ trong phim kinh dị, có lẽ cô ta cũng biết tình huống của mình lúc này, không mở miệng cầu xin tha thứ, chỉ run rẩy đứng đó.

Lâm Diêu Chi thong thả đi tới, bước đến bên cạnh Tần Lộc, giọng nói tràn ngập sự đồng tình: “Chuyện này xử lí thế nào đây nhỉ?”

Tần Lộc nói: “Báo cảnh sát đi.”

“Báo cảnh sát có tác dụng không?” Lâm Diêu Chi cảm thấy chuyện này không đáng tin lắm: “Tịch thu cái máy ảnh đó trước đi.”

Tần Lộc "Ừ" một tiếng rồi vươn tay về phía Thạch Cốc Thu.

Vẻ mặt Thạch Cốc Thu không tình nguyện, cất giọng run rẩy: “Có thể... có thể cho em giữ lại chiếc máy ảnh này không ạ, em khó khăn lắm...”

“Cô cảm thấy có thể không?” Vẻ mặt Tần Lộc không thay đổi: “Cô nên thấy may mắn vì mình là con gái.” Nếu là đàn ông thì anh đã sớm vung quyền rồi.

Thạch Cốc Thu cắn môi dưới, dáng dấp cô ta không tệ, lúc này nhìn qua trông khá dễ thương và đáng thương, khiến người ta có ảo giác rằng bản thân đang bắt nạt cô ta: “Em... em chỉ thích anh thôi mà, Tần Lộc...”

Mặt Tần Lộc đen đến đáng sợ, Lâm Diêu Chi có thể cảm giác được anh đang dùng toàn bộ sức lực để kiềm chế cơn tức giận, anh không nói gì thêm, chỉ vươn tay, ý bảo Thạch Cốc Thu đưa máy ảnh đây.

Thạch Cốc Thu thấy Tần Lộc hoàn toàn không có phản ứng, đành chậm rãi đưa máy ảnh cho Tần Lộc, nét mặt của cô ta vẫn không tình nguyện chút nào.

Tần Lộc dứt khoát cầm lấy máy ảnh, Lâm Diêu Chi đồng tình hỏi anh: “Vẫn phải báo cảnh sát sao?”

Tần Lộc: “Báo đi.”

Lâm Diêu Chi lập tức lấy điện thoại ra, chẳng qua trong lòng hai người đều rõ, chuyện này sẽ không quá nghiêm trọng, vì Thạch Cốc Thu không trộm cắp gì, cũng không làm hại đến ai, chỉ tự ý xông vào nhà dân, xâm phạm quyền riêng tư của người khác, nhiều nhất thì sẽ bị giam vài ngày, phạt ít tiền là được thả ra ngay.

“Có thể đừng báo cảnh sát được không ạ?” Thạch Cốc Thu năn nỉ: “Tần Lộc, em chỉ thích anh mà thôi, không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh hết.”

“Cô làm chuyện như này mà còn nói không làm chuyện gì có lỗi với Tần Lộc sao?” Lâm Diêu Chi khó tin hỏi: “Nếu có người nằm sấp trên cửa sổ nhìn trộm cô, cô chịu được không?”

Logic Thạch Cốc Thu đưa ra vô cùng hoàn hảo: “Nếu người đó là Tần Lộc thì tôi chịu được.”

Lâm Diêu Chi: “...” Cô ta đúng là một cô gái lanh lợi.

Tần Lộc nói: “Không báo cảnh sát cũng được.”

Lâm Diêu Chi kinh ngạc nhìn Tần Lộc.

“Cô vẫn còn những tấm ảnh khác chụp lén tôi.” Tần Lộc lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi sẽ tới nhà cô, giao tất cả ảnh chụp của tôi từ trước tới giờ ra, tôi sẽ không báo cảnh sát.”

Thạch Cốc Thu cắn chặt môi, một lúc sau mới không tình nguyện đồng ý.

Lâm Diêu Chi lại cảm thấy không thể nào để yên chuyện này được, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho người có thể có hành động leo thang nhìn trộm nhà người khác như vậy chứ? Cô cảm thấy cực kỳ không ổn.

Nhưng chuyện quan trọng trước mắt vẫn là lấy lại tất cả hình của Tần Lộc, về việc này, Lâm Diêu Chi và Tần Lộc đều đồng quan điểm.

Thạch Cốc Thu không tình nguyện dẫn Tần Lộc và Lâm Diêu Chi về nhà mình, lúc này Lâm Diêu Chi mới chắc chắn, nhà Thạch Cốc Thu ở đây, hơn nữa chỉ cách nhà Tần Lộc ba bốn căn, chỉ là không biết rốt cuộc cô ta chuyển đến đây được bao lâu rồi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.