Mỗi lần Lâm Diêu Chi đến nhà Tần Lộc, việc thứ nhất cần làm đó là xông lên tầng hai, tìm Meo Meo trong căn phòng của nó. Có điều gần đây nóng không tả nổi, Meo Meo cũng không có hứng thú đi phơi nắng, cả ngày chỉ làm tổ trong phòng khách, ngửa bụng lên cho điều hòa thổi vào.
“Meo Meo, Meo Meo.” Tiếng gọi của con gái vang lên từ ngoài phòng khiến Meo Meo đang thả lỏng trở nên khẩn trương hẳn, nó liên tục ngước mắt nhìn Tần Lộc.
Không chạy thoát cũng phải chạy, Meo Meo nghe thấy tiếng chốt cửa chuyển động, ngay lập tức nó đứng lên rồi chạy như điên về phía tầng hai. Nhưng mà động tác của nó vẫn chậm, chủ nhân của giọng nói kinh khủng kia đã xuất hiện ở phòng khách, Lâm Diêu Chi còn xách tận 5kg dưa hấu trong tay mà chẳng có chút ảnh hưởng nào đến động tác linh hoạt của mình, cô chạy nhanh như chớp đến trước mặt Meo Meo, đưa tay ôm lấy cái cổ xù lông và vô cùng mềm mại của Meo Meo, giọng ngọt ngào như đường: "Meo Meo..."
Meo Meo tuyệt vọng nhìn về phía Tần Lộc.
Tần Lộc đứng dậy, đi đến bên cạnh một người một lạc đà, dịu dàng bảo: "Đưa dưa hấu cho anh đi, anh để vào tủ lạnh."
"Được, để em chơi với Meo Meo một lát." Lâm Diêu Chi hết sức hào hứng.
Tần Lộc nhận dưa hấu rồi rời đi, trong ánh mắt tuyệt vọng của Meo Meo cũng không quay đầu lại, Lâm Diêu Chi ôm cổ Meo Meo, cô cọ qua cọ lại thật mạnh: "Meo Meo thân yêu, lâu lắm rồi không đến thăm mày, mày có nhớ tao không?"
Meo Meo dùng đôi mắt cá chết để trả lời.
"À, có nhớ hả?" Mặc dù Lâm Diêu Chi hoàn toàn không biết Meo Meo đang nói gì, nhưng lại bắt đầu giả vờ hiểu tiếng nói chuyện của Meo Meo giống như Tần Lộc, cô tự nhủ, "Vậy tốt quá rồi, tao cũng nhớ mày lắm đó."
Meo Meo: "..." Không phải đâu, không hề!
Nhưng cô gái này đâu quan tâm đến việc này, cô ôm chặt Meo Meo không buông tay, hùng hổ túm nó từ tầng hai xuống phòng khách dưới tầng một, đè xuống ghế sofa coi như đệm dựa.
Tần Lộc nhìn thấy tất cả, nhưng khi bắt gặp ánh mắt ai oán của Meo Meo, anh lại ra vẻ không thấy gì cả, Meo Meo cực kỳ tức giận, trong miệng còn cằn nhằn gì đó.
"Có phải lúc Meo Meo tức giận sẽ phun nước bọt vào người khác không ạ?" Đột nhiên Lâm Diêu Chi nhớ ra.
"Đúng rồi." Tần Lộc đáp, "Lạc đà Alpaca là loại động vật rất đặc biệt, mỗi khi gặp nguy hiểm thì sẽ nhổ nước bọt vào mặt kẻ thù..."
Anh nói đến đây, Meo Meo ở bên cạnh híp mắt lại, ném cho Tần Lộc một ánh mắt uy hiếp, sau đó Tần Lộc bình tĩnh bổ sung thêm một câu: "Để bản thân nhanh chết."
Meo Meo: "..."
Lâm Diêu Chi cười ha ha, cọ má vào phần gáy mềm mại của Meo Meo: "Meo Meo nhà ta đáng yêu như thế, sao lại có thể làm mấy chuyện thô lỗ vậy được?"
Tần Lộc: "Nếu nó làm thế thì sao?"
Lâm Diêu Chi: "Ăn lạc đà không phạm pháp đâu nhỉ?"
Meo Meo: "???" Hai người là ma quỷ sao???
Lâm Diêu Chi cười híp mắt nói Meo Meo yên tâm đi, bọn tao chỉ đùa chút thôi, mày đáng yêu như vậy, sao bọn tao lại nỡ ăn mày được.
Mặt Meo Meo không biểu cảm, tỏ vẻ mình không hiểu tiếng người, đúng rồi, nó chỉ là một con lạc đà Alpaca vô tội, sao có thể hiểu tiếng người được?
Lâm Diêu Chi ôm Meo Meo, cô giục Tần Lộc đi lấy băng ghi hình của anh đến, vì trước đó đã được xem video trận đấu của Bá Tước nên cô cực kỳ chờ mong được nhìn thấy dáng vẻ của Tần Lộc trên võ đài.
Tần Lộc cầm CD đi đến rồi bỏ vào đầu DVD.
Trên màn hình đen sì xuất hiện hình ảnh mờ nhạt, hiển nhiên đây không phải đang quay như bình thường, tay của người quay video này run kinh khủng, chính vì thế nên những hình ảnh tiếp đó cũng trở nên không rõ. Sau khi Lâm Diêu Chi cố gắng nhìn thật kĩ mới nhận ra đó không phải võ đài mà là một con ngõ nhỏ tối tăm.
"Hộc hộc... Hộc hộc..." Tiếng thở dốc nặng nhọc, kèm theo đó là tiếng người rên rỉ lẫn cầu xin tha thứ khiến hình ảnh càng tăng thêm phần rùng rợn, người quay thất tha thất thểu chạy về phía trước, hoàn toàn không dám dừng chân lại, anh ta vừa chạy vừa kêu cứu, nhưng có vẻ do bị thương nên tiếng cầu cứu hòa với tiếng thở dốc nghe vô cùng vi diệu.
"Cậu định đi đâu vậy?" Tiếng Tần Lộc truyền từ trong băng hình ra, bình thường anh vẫn dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói chuyện với Lâm Diêu Chi, có điều dường như giọng nói của anh trong video xen lẫn vụn băng, đâm vào khiến người ta đau đớn, anh chậm rãi hỏi một cách mỉa mai, "Không phải còn chưa đánh xong sao?"
Đâu là lần đầu tiên Lâm Diêu Chi nghe thấy Tần Lộc nói chuyện bằng giọng điệu này, cho dù lúc đối mặt với Vương Văn Nhạc đang cực kỳ hung dữ, Tần Lộc cũng chưa từng nói bằng giọng lạnh lùng xen lẫn dữ tợn như vậy.
Bước chân người quay dừng lại, sau đó hình ảnh lại rung lên kịch liệt, có vẻ người kia bị ngã rồi, nhưng vẫn luôn cầm chắc điện thoại trong tay, chính vào lúc này Lâm Diêu Chi thấy trong băng ghi hình hiện lên hình ảnh rõ ràng của Tần Lộc. Cả người Tần Lộc bị thương, khắp người dính máu tươi, nhưng không biết đó là máu của anh hay của ai khác. Anh hơi nghiêng đầu, tròng mắt đen chất chứa ý cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười kia không hề ấm áp chút nào, trái lại ngập tràn hương vị tàn ác giống như thú hoang đang trêu đùa con mồi.
"Không phải ban nãy lợi hại lắm à?" Tần Lộc ngồi xuống trước mặt người quay phim, anh vươn đầu lưỡi liếm đôi môi bị thương, "Vương Văn Nhạc, sao người của cậu vô dụng thế?"
Lâm Diêu Chi thoáng kinh ngạc. Không ngờ người quay lại là Vương Văn Nhạc!
Giọng Vương Văn Nhạc cực kỳ run rẩy, anh ta vội thanh minh: "Tần Lộc, Tần Lộc... Ý tôi không phải vậy."
Tần Lộc mỉm cười hỏi lại: "Vậy ý cậu là gì?"
Nhưng ngay vào lúc này, có một bóng người xuất hiện sau lưng Tần Lộc, dường như trong tay người kia còn cầm theo vũ khí gì đó, tên kia lặng lẽ lại gần Tần Lộc đang nói chuyện với Vương Văn Nhạc. Lâm Diêu Chi nhìn thấy cảnh này thì lập tức trở nên căng thẳng, nếu tên kia mà đánh lén, chỉ sợ Tần Lộc đang ngồi sẽ không phản ứng kịp. Mà tên kia cũng đúng như lo lắng của Lâm Diêu Chi, nhân cơ hội Tần Lộc nói chuyện với Vương Văn Nhạc, lặng lẽ tới sau lưng Tần Lộc, giơ vũ khí trong tay lên... Lúc này Lâm Diêu Chi mới nhìn rõ, đó lại là một ống thép to bằng cánh tay, cô không kìm lòng được mà nín thở, nắm chặt cánh tay của Tần Lộc đang ngồi bên cạnh.
Dù Tần Lộc có lợi hại thế nào thì cũng là người, nếu bị đánh bằng thứ đó, nhẹ thì ngất xỉu, nặng thì chết, chắc chắn sẽ không có chuyện bị thương nhẹ.
Mà Tần Lộc vẫn ngồi im ở vị trí cũ, dường như không phát hiện ra người đứng đằng sau.
Hô hấp Vương Văn Nhạc nặng thêm, anh ta vẫn cầu xin, "Tần Lộc, chúng ta vốn là anh em cùng chung chiến tuyến, cậu cần gì phải làm loạn lên đến nỗi mất mặt vậy, Vương Khiếu là tên điên, nhưng cậu thì không phải mà…"
Tần Lộc thản nhiên hỏi ngược lại: "Làm sao cậu biết tôi không phải?" Sau khi dứt lời, anh đột ngột đạp Vương Văn Nhạc trước mặt thật mạnh khiến anh ta ngã lăn ra, Vương Văn Nhạc kêu thảm thiết, hình ảnh trong băng đảo lộn, sau đó là tiếng vũ khí xé gió lướt qua trong không trung...
Bởi vì hình ảnh quá lộn xộn và mơ hồ, Lâm Diêu Chi nhìn không rõ lắm, cô căng thẳng hỏi người bên cạnh: "Anh bị đánh có nặng không???"
Tần Lộc cười lắc đầu: "Bị đánh trúng mà anh còn ngồi đây à?"
Lâm Diêu Chi cũng thầm đoán như thế, cô tiếp tục nhìn về phía màn hình, xem tiếp, chợt phát hiện tên Vương Văn Nhạc này ngã lăn ra rồi nhưng vẫn kiên cường giơ điện thoại di động lên, thế là hình ảnh Tần Lộc lại xuất hiện lần nữa.
Tần Lộc đang đánh nhau với kẻ đánh lén mình, nó khác hoàn toàn với so tài trên võ đài, kiểu đánh nhau thế này chẳng theo trình tự nào hết, có thể tàn nhẫn bao nhiêu thì tàn nhẫn bấy nhiêu, mỗi đòn Tần Lộc vung ra đều nhắm vào bộ phận yếu nhất trên cơ thể người, đương nhiên anh cũng có chừng mực, nếu không tên kia chết chắc rồi.
Thật ra tên kia cũng không phải đối thủ của Tần Lộc, chỉ hai ba đòn đã ngã vật ra đất, Vương Văn Nhạc nhìn thấy Tần Lộc xử lí đàn em của mình nhanh như thế, vốn nên sợ hãi, ai ngờ anh ta lại hưng phấn kêu to: "Lão Trần, lão Trần, anh đến rồi..."
Tần Lộc dừng tay rồi ngước mắt lên, từ bóng tối trong con ngõ nhỏ, có một người trẻ tuổi mặc áo trắng đi ra. Dù Vương Văn Nhạc gọi người kia là lão Trần, nhưng nhìn khuôn mặt đó chắc mới chỉ hơn hai mươi tuổi, tầm tuổi với Tần Lộc. Dáng người anh ta cũng không quá to con, nhưng nhìn bước chân anh ta đi là có thể chắc chắn đã từng tập võ.
Lão Trần chậm rãi mở miệng, giọng anh ta rất hòa nhã: "Tần Lộc, tôi không muốn đánh nhau với cậu."
Tần Lộc nhổ một ngụm máu, đưa tay lên lau vết máu bên miệng mình: "Tôi cũng thế."
Lão Trần nói tiếp: "Nhưng có một số việc không phải cậu không muốn làm là có thể không làm." Anh ta thở dài, "Cậu cần gì?"
Tần Lộc đáp trả: "Tôi mới là người nên nói câu này." Anh đứng thẳng người, lạnh lùng hỏi, "Cậu cần gì?"
Lão Trần cất bước, anh ta ra đòn, mang theo tiếng không khí bị xé toạc, Tần Lộc cũng không trốn tránh, nắm tay thành nắm đấm liên tục đỡ đòn.
Có tiếng động vang lên, đó là tiếng da thịt chạm nhau, máu nóng chảy dọc theo tay của hai người rơi xuống và nhỏ trên mặt đất, lão Trần cười to, lại ra đòn tiếp, Tần Lộc không trốn tránh mà đỡ đòn từ hướng chính diện. Hai người ra đòn hoàn toàn không có kỹ thuật gì, chỉ dùng kiểu đối kháng xác thịt theo lối nguyên thủy nhất, nhưng chính những nắm đấm thế này lại càng thêm rúng động lòng người, thậm chí Lâm Diêu Chi còn loáng thoáng nhìn thấy phần xương trắng lộ ra từ trong chỗ da thịt bị thương của họ.
Mới đầu Vương Văn Nhạc còn khá phấn khích, nhưng sau đó tay cầm điện thoại của anh ta run như cầy sấy, giống như gặp ma vậy.
Thậm chí đến Lâm Diêu Chi cũng không xem nổi, cô cắn môi, nắm thật chặt tay phải Tần Lộc, đụng đến vết thương đã khép miệng trên mu bàn tay anh. Họ luyện tập nhiều, trên người có vài vết thương là chuyện bình thường, thậm chí vài người còn coi vết thương như huân chương. Lúc đầu Lâm Diêu Chi còn tưởng đây là vết thương để lại lúc Tần Lộc trên võ đài, nhưng hôm nay xem băng thu hình, trong lòng cô cảm thấy vô cùng đau lòng, thậm chí còn bất giác nắm tay Tần Lộc, đặt trên môi hôn hồi lâu.
Tần Lộc duỗi một tay khác xoa đầu Lâm Diêu Chi, an ủi cô gái nhỏ nhà mình bị dọa, anh ấn nút tạm dừng: "Nếu em sợ thì chúng ta không xem nữa."
"Cuối cùng thì ai thắng ạ?" Lâm Diêu Chi tội nghiệp hỏi.
Tần Lộc chớp mắt mấy lần, anh cười đáp: "Không ai thắng cả."
"Ơ?" Lâm Diêu Chi nghi ngờ hỏi lại, "Là sao ạ?"
Tần Lộc chỉ đáp: "À..."
Lâm Diêu Chi cướp lấy điều khiển, ấn vào nút tiếp tục, kết quả là trong băng hình vang lên tiếng còi xe cảnh sát kêu ầm ĩ, khi tiếng động này truyền đến, cả Tần Lộc và lão Trần đều ngừng động tác, sau đó liếc mắt nhìn nhau rồi quay người nhanh chân chạy, về việc này thì cực kỳ ăn ý, nhưng ăn ý nhất chính là Vương Văn Nhạc bị dọa mềm nhũn ngồi dưới đất, anh ta lảo đảo bò dậy, còn hét to: "Mẹ nó, hai người là súc sinh à, chạy nhanh thế, lại còn không thèm dẫn tôi theo cùng..."
Quả nhiên Tần Lộc dừng bước, quay người chạy tới chỗ Vương Văn Nhạc, Vương Văn Nhạc còn chưa kịp vui mừng ba giây thì điện thoại trong tay đã bị Tần Lộc cướp mất, sau đó trên màn hình chỉ còn tiếng Vương Văn Nhạc căm phẫn chửi ầm lên rồi dần tối đi.
Lâm Diêu Chi ngây người, không ngờ chuyện này lại kết thúc như thế: "Anh có chạy kịp không?"
"Đương nhiên là chạy kịp." Tần Lộc nói, "Anh là công dân gương mẫu không có tiền án tiền sự."
"Thế Vương Văn Nhạc đâu anh?" Lâm Diêu Chi lại hỏi.
Tần Lộc trả lời: "Bỏ chạy theo anh và lão Trần rồi."
Lâm Diêu Chi nhớ đến đám người ngã đầy đất trong con ngõ nhỏ thì dở khóc dở cười, cô cảm thấy lúc đó mấy người kia giống trẻ con bị người lớn bắt nạt thật đấy.