Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn

Chương 50



Chờ đến trong thôn, Tứ Nương đã ngủ thiếp ở trong ngực Dương thị!

Đợi khi đến nhà, cả nhà đều ngồi xuống thở một hơi, thì Mễ thị ở đầu bên kia chạy vào, trên mặt bà ta còn có dấu bàn tay.

Mễ thị là đại tẩu của Đỗ Hoa Thịnh, Dương thị nhìn thấy bộ dạng này của bà ta, vội vàng hỏi nói: “Đại tẩu, ngươi bị sao vậy?”

Mễ thị lau mặt, nói: “Còn có thể bị sao, là bị đại ca của ngươi đánh!”

Dương bị lời này của bà ta làm dọa sợ.

“Bị đại ca đánh! Vì sao vậy?”

Mặc dù lúc đại ca đại tẩu vẫn còn trẻ cũng thường cãi nhau đánh nhau một trận, nhưng bây giờ đã có con dâu rồi, sao hai người này lại còn đánh nhau!

Nhìn đại tẩu lau nước mắt, Dương thị nói: “Đại tẩu, ngươi cứ nói từ từ, Hoa Thịnh cũng có ở đây. Nếu là đại ca không đúng, chúng ta đi tìm đại ca nói! Chuẩn bị tết đến rồi, con cái cũng đã lớn hết rồi, sao hắn có thể đánh người chứ!”

Mễ thị lắc đầu, nói ra: “Còn có thể là ai, còn không phải là do nương chứ! Ngươi nói một chút xem, sắp đến năm mới rồi, lại chạy đến nhà của ta làm ầm ĩ, cứ nói là năm nay không có hiếu kính cho bà, muốn kêu chúng ta đưa tiền ra, nếu không bà ta sẽ đi kiện chúng tôi vì tội bất hiếu!”

“Ngươi nói có mẹ chồng nào giống như bà ta ko! Tại sao năm nay lại không có tiền hiếu kính, chẳng phải lúc trước hạn hán sao, ngay cả ăn cũng không có. Bây giờ cuộc sống mới tốt hơn nhiều, giờ biết đi đâu để lấy được tiền nhiều kính đây!” Mễ thị khóc lóc kể lể: “Lúc trước thê tử của Du ca nhi mang thai, vì không có gì ăn, nên đứa con cứ như thế mà mất, làm cho lòng của ta rất là đau. Thê tử của Du ca nhi mang thai, thế là ta muốn đến nhà Tứ đệ mượn ít gạo, nhưng hắn lại không chịu. Nếu nói trong lòng ta không có oán hận bọn họ là không thể nào, hắn ta có thể tàn nhẫn như vậy, lão nương vẫn luôn chăm sóc hắn, cái gì tốt cũng đều chừa cho hắn ta. Hiện tại mắt thấy sắp đến tết, lại chạy tới trong nhà ta muốn tiền hiếu kính!”

“Ngươi không có nhìn thấy thôi, hôm nay lão nương cứ nói những lời không biết liêm sỉ! Mắng đại ca của ngươi bất hiếu cứ coi như xong đi, còn nói đến mấy đứa nhỏ nữa, nói con trai con gái đại ca ngươi là từ trên trời rơi xuống, ngươi nhìn xem, đây là lời của người làm nương nên nói sao?”

Dương thị không nghĩ đến lão nương lại đến nhà đại ca đòi tiền hiếu kính, biết rõ năm nay cuộc sống của mọi người đều không tốt, cứ cho là năm nay không cho, sang năm chắc chắc không tệ hơn! Những năm qua cả nhà đại ca đều đi xuống, lúc này sắp qua tết, vậy mà lại đến đòi tiền hiếu kính!

Dương thị cũng là rất tức giận, nói: “Bà nương thật sự là quá tuyệt tình, mấy đứa lớn không phải từ trong bụng bà ấy ra, còn đứa út là con ruột của bà ấy. Cho dù là bất công cũng sẽ không bất công đến như thế! Vậy hai người có cho không?”

Mễ thị nói: “Lấy tiền đâu ra mà cho! Năm nay không có thu hoạch hoa màu được, bây giờ chỉ dựa vào đám lúa mạch, nhưng mà vẫn chưa có thể thu hoạch được? Bà ấy muốn, ta nói là chờ năm sau sẽ đưa. Cho dù nói cái gì bà ấy cũng không chịu, chính là muốn tiền. Nếu không sẽ đi kiện chúng tôi vì tội bất hiếu! Ta thật sự là hết hi vọng với bọn họ rồi!”

“Bên trong nhà ta, đại ca ngươi lại là một người vô dụng, nói một câu khó nghe, còn không bằng Hoa Thịnh nhà ngươi. Ông ấy cũng chỉ dám ngang ngược ở trong nhà, ở bên ngoài thì dễ gần và hòa nhã, ta cùng lão nướng của ông ấy nói phải trái, vì ai, còn không phải là vì ông ấy, vì cái nhà của chúng tôi. Ông ấy thì tốt rồi, nhiều người vây quanh ở bên ngoài xem náo nhiệt, ngươi cũng biết miệng của lão nương lợi hại bao nhiêu, đại ca ngươi cũng chỉ biết kêu ta đi lấy tiền ra! Trong nhà tổng cộng chỉ có 200 văn tiền, sắp qua tết, còn phải đi thăm người thân, nếu cho bà ấy hết thì sao sống qua năm đây! Chẳng qua ta chỉ nói có vài câu, đại ca ngươi liền đánh ta, ta thật sự là tức không nhịn nổi, nên đánh với ông ấy một trận. Còn bà ta thì ở bên cạnh chửi rủa muốn con mình bỏ ta!”

“Đại ca cũng thật là, chuyện này ngươi đâu có lỗi, đánh ngươi làm cái gì! Đại tẩu, chờ một lúc ta để Hoa Thịnh đi nói với đại ca, gần sang năm mới, cả nhà ầm ĩ ra như vậy, thì ra thể thống gì nữa!” Dương thị nhíu mày nói.

Mễ thị lại lau nước mắt, nói: “Tâm trạng của ta có chút không tốt, lúc này tới tìm ngươi nói chuyện, tâm trạng cũng đã tốt hơn nhiều.”

Nói xong Mễ thị lại hỏi: “Hôm nay các ngươi đi thăm bà con hả?”

Dương thị cười nói: “Trước đó chẳng phải đã định thân cho Tam Nương sao, hôm nay cả nhà hắn mời chúng ta tham gia tiệc đoàn viên, nên sáng sớm chúng ta liền đi ra ngoài.”

Mễ thị gật đầu, con mắt nhìn vào chiếc xe lừa ở trong sân, Dương thị nói: “Hoa Thịnh uống không ít rượu, lúc về trời cũng không còn sớm nữa, thông gia liền cho nhà ta mượn chiếc xe lừa để đi vè, chờ quay về trả lại cho hắn.”

Tuy nói đều là người một nhà, nhưng mà Dương thị rất hiểu rõ đạo lý không nên để lộ tiền tài ra ngoài, nếu như biết nhà mình mua chiếc xe lừa này, đừng có thấy lúc này đại tẩu tìm mình khóc lóc kể lể, lúc quay về trong lòng sẽ không thoải mái! Dương thị ở trong cái nhà này nhiều năm như vậy, nên rất hiểu mấy người Đỗ gia.

Thường ngày nhà của mình là nghèo nhất, mấy chị em dâu ngồi chung một chỗ, cũng khó tránh khỏi sẽ khoe khoang một chút. Lúc này nếu bọn họ biết mình có tiền mua lừa, chưa chắc sẽ không có suy nghĩ.

Mễ thị gật đầu,bà ta đưa tay lau mặt, nói: “Nói đến chàng trai của Tam Nương, ta cũng còn chưa thấy qua. Năm nay ăn tết, hắn có tới không?”

Dương thị nói: “Ta đã nói với Trạm ca nhi, ngày mai đến nhà của ta ăn tết.”

Mễ thị lại nói: “Có tìm hiểu kỹ gia đình kia chưa, Tam Nương là một đứa trẻ tốt, cũng đừng có ủy khuất con bé.”

“Đại tẩu cứ yên tâm, đây, đây là do một tỷ muội tốt của nương ta giới thiệu, tướng mạo và nhân phẩm đều rất là xứng với Tam Nương. Chờ năm sau Tam Nương đến tuổi cập kê, thì sẽ làm chuyện cho hai đứa trẻ.” Dương thị cười nói.

Mễ thị nói:

“Giờ cũng không còn sớm nữa, ta về trước đây!”

Dương thị nói: “Đại tẩu, hay là ở nhà ta ăn cơm rồi về!”

“Không cần, ta trở về nấu cơm, còn có mấy miệng đang chờ ăn đó.” Nói xong Mễ thị đứng dậy, nhìnDương thị nói: “Ngươi cũng phải chú ý một chút, ta thấy bà ta muốn năm nay không cho ai sống tốt, không chừng bà ta cũng tới chỗ các người ồn ào!”

Dương thị gật đầu bày tỏ đã biết, tiễn Mễ thị đi ra ngoài. Một lần nữa vào trong nhà, Dương thị trừng Đỗ Hoa Thịnh một chút: “Ông xem thử lão nương đang muốn chuyện gì, ta thấy bà ấy bây giờ càng già càng hồ đồ. Sắp đến tết rồi, chạy đến bạc hiếu kính, may mà năm nay nhà ta tốt hơn, nếu không cũng phải ầm ĩ một trận!”

“Đại ca cũng thật là, đại tẩu ở nhà chăm sóc mấy bọn họ, còn đánh thê tử mình, hắn lợi hại thật, còn tự bỏ tiền ra!” Dương thị mím môi một cái, dặn dò Đỗ Hoa Thịnh: “Hoa Thịnh, nếu ai mà nói đến con lừa này, thì cứ nói là của nhà Trạm ca nhi, có biết không!”

Đỗ Hoa Thịnh méo miệng, gật đầu đáp: “Biết rồi.”

“Đừng có bực mình, ta cũng là muốn tốt cho nhà chúng ta thôi, nếu biết nhà chúng ta có xe lừa, từng người sẽ đến mượn, đến lúc đó ông có cho mượn hay không? Đặc biệt là nương của ông, nếu như bị bà ấy lấy đi, ông cũng đừng nghĩ đến là đòi về. Đỗ Hoa Thịnh, ta nói trước với ông đó, nếu mà nương đến mượn xe lừa, thì không được cho mượn đó! Ta cho ai mượn cũng được chứ cũng không cho bà ấy đâu!”

Vẻ mặt Đỗ Hoa Thịnh đầy bất đắc dĩ: “Được rồi, ta sẽ nghe theo lời của bà được chưa.”

Đỗ Tam Nương ở trong phòng, lúc Mễ thị đến nàng không có ra. Lúc này Đại bá mẫu đi, lại nghe tiếng nói chuyện của cha mẹ, nàng mới đi từ phòng ra, nhìn Dương thị nói: “Nương, con đi nấu cơm.”

Còn dư ít đồ ăn thừa của buổi tối hôm qua, ngày mai chính là ăn tết, nên tối nay sẽ ăn hết.

Khi về cũng đã đến phiên chợ mua vài thứ, ngày mai Lục Trạm đến, bọn họ là người một nhà nên cũng không làm nhiều đồ ăn, không ăn hết thì rất là lãng phí. Qua năm, phải đi thăm người thân, ngày mồng 5 tết cả nhà đều phải đến Đỗ gia ăn cơm, phải ngồi đến 4, 5 bàn.

Lúc làm cơm tối xong thì trời cũng bắt đầu tối, Đỗ Tam Nương ra ngoài gọi mọi người ăn cơm, cả nhà chạy vào phòng bếp ăn.

Tứ Nương ăn gần nửa bát liền không ăn nữa, thấy con bé chỉ ăn có nhiêu đó, Đỗ Tam Nương hỏi con bé sao không ăn nữa, Tứ Nương vỗ vỗ bụng nhỏ: “Tỷ, muội ăn no rồi!”

Dương thị nói: “Tam Nương, con cứ mặc kệ nó, có lẽ hôm nay con bé đã ăn rất nhiều, con nhìn bụng của nó kia, bây giờ vẫn còn phình to lên!”

Tứ Nương sờ lên bụng của mình, cười nói: “Tỷ, muội còn có rất nhiều tiền mừng tuổi!”

Nói xong con bé lấy hết tiền trong túi của mình ra, bỏ lên trên ghế, Dương thị nhìn bộ dạng này của con bé, cũng cười đến mức không ngậm miệng được!

Đỗ Tam Nương cười tủm tỉm nhìn nàng, nói: “Tứ Nương, muội đã đếm chưa, có bao nhiêu?”

Tứ Nương cười khanh khách, hai mắt nheo lại như vầng trăng lưỡi liềm: “Rất là nhiều! Đều là tỷ phu cho con!”

“Đều là tỷ phu cho muội, vậy muội đã cho tỷ phu cái gì?” Dương thị nhịn không được mà đùa con bé.

Tứ Nương chu mỏ một cái, nghiêng đầu nói: “Nương, vậy con phải cho tỷ phu cái gì? Con không có cái gì hết!”

Nói xong con bé còn móc hai cái túi trống không, Tam Nương nhìn dáng vẻ nhí nha nhí nhảnh của con bé liền cười không ngừng, Đỗ Tam Nương vẫy tay với Tứ Nương, nói: “Đến đây, ta dạy cho muội.”

Tứ Nương chạy đến bên cạnh Tam Nương, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn nàng.

Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nghĩ nghĩ, vòng hai tay lại: “Đợi chút nữa tỷ phu muội đến, muội cứ nói như này ‘Chúc mừng phát tài, lấy lì xì ra.”

Tứ Nương cũng bắt chước vòng hai tay lại, nói: “Chúc mừng phát tài, lấy lì xì ra!”

“Chúc mừng phát tài, lấy lì xì ra!”

Tứ Nương mặc đồ rất dày, người cũng nhỏ, chắp tay cúi người như thế, nhìn rất là tức cười, mọi người đều bị cho chọc cười.

Mở to đôi mắt, Tứ Nương lại nói: “Tỷ, chúc mừng phát tài, lấy lì xì  ra, sao tỷ không phát lì xì cho muội?”

Vừa nói xong lời này, lập tức phu thê Đỗ Hoa Thịnh cười to lên, Dương thị nhìn hai nữ nhi của mình, đại nữ nhi thì hiểu chuyện, tiểu nữ nhi lại ngoan ngoãn, hai đứa trẻ đều là bảo bối của bà! Dương thị cười trêu nói: “Tam Nương, con dạy lung tung cho con bé, nếu có người khác đến cửa, cũng không thể như vậy được!”

Đỗ Tam Nương sờ đầu Tứ Nương, nói: “Chờ sáng ngày mai, Tứ Nương mở mắt ra thì sẽ có tiền lì xì!”

Nói xong nàng lại nhìn về phía Đỗ Phong, nói: “Phong ca cũng có!”

Đỗ Phong cũng nở nụ cười trên mặt, Đỗ Tam Nương đã sớm chuẩn bị tiền lì xì cho cả nhà, mỗi người đều có.

“Nương, hôm nay Lục đại ca đã mua sách vở, bút mực cho Phong ca, bỏ ra mấy văn tiền. Con nói là để cho con trả, nhưng mà huynh ấy cứ không chịu.” Đỗ Tam Nương nói.

Dương thị nói: “Cho nên ta đã nói, Trạm ca nhi là một đứa trẻ tốt, Tam Nương, hắn yêu quý con như vậy, sau này con rảnh thì phải may thêm y phục, vớ, giày cho hắn. Người khác nói cái gì thì cứ để bọn họ đi nói, cuộc sống sau này chính là của hai đứa.”

Đỗ Tam Nương mím môi dạ một tiếng: “Nương, con tự có cân nhắc, con sẽ lo liệu chuyện này!”

Tứ Nương nói ra: “Nương, còn có con, tỷ phu còn mua cái cài hoa cho con.”

Nói xong con bé chạy ra ngoài, rất nhanh cầm mấy cái hoa lụa ở trong tay, nàng chạy đến chỗ Dương thị khoe ra, nói: “Nương, có đẹp không?”

Dương thị nhìn hoa lụa ở trong tay Tứ Nương, bà cầm lấy một đóa, cài lên trên đầu Tứ Nương, sau đó nói: “Thật đẹp! Thật là đẹp!”

Tứ Nương nói một cách đầy tự hào: “Nương, tỷ phu còn có mua hoa cho đại tỷ, còn mua cáo thật là dài, phía trên còn có con hồ điệp, rất là đẹp!”

Ngay lập tức Đỗ Tam Nương đỏ mặt lên: “Tứ Nương, sao muội cứ nói nhiều như thế!”

Đương nhiên Dương thị có thể nhìn thấy được Đỗ Tam Nương đang xấu hổ, bà cũng là người từng trải, lúc còn trẻ cũng có tình cảm sâu đậm với Đỗ Hoa Thịnh, Đỗ Hoa Thịnh đã từng giấu diếm Vương thị lén lút mua đồ cho bà. Lúc này nghe thấy lời này, trong lòng Dương thị cũng rất là cao hứng, con rể tốt với nữ nhi của mình như vậy, sau này bà còn không cần lo lắng như vậy.

Ăn xong bữa cơm, Đỗ Tam Nương vào trong phòng cầm lấy hai bao lì xì ra, một cái cho Đỗ Hoa Thịnh, một cái cho Dương thị: “Cha, mẹ, những năm này, hai người đều vì bọn con mà nhọc lòng hao trí! Hai người đã vất vả rồi! Năm sau nếu trong ruộng bận rộn, nên mời người giúp đỡ thì vẫn nên mời, đừng cái gì cũng tự mình làm! Nhà chúng ta, chỉ cần đoàn kết, chắc chắn sau này mình sẽ tốt hơn”

Trong lòng Dương thị có nước mắt, bà nhìn đại nữ nhi của mình, còn nhớ kỹ lúc con bé ra đời, lúc đó vẫn còn nhỏ bé, tay chân gầy ốm đến mức như chân gà, làm cho bà phải hoảng sợ lo lắng, sợ nuôi đứa nhỏ không có lớn. Hiện tại thoáng chớp mắt, đứa trẻ cũng đã trưởng thành, bây giờ cũng đã đã đính hôn, đã là một đại cô nương trưởng thành.

Đỗ Hoa Thịnh cũng có chút bùi ngùi, ông nói: “Tam Nương, ta biết bây giờ con rất là tài giỏi. Con cứ giữ tiền này, về sau xuất giá, trong tay con có chút tiền, thì làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn!”

Đỗ Tam Nương cười cười, nói: “Phụ thân, người cứ cầm đi, đây là con đang hiếu kính hai người, là tấm lòng thành của con. Hơn nữa, Lục đại ca có tay nghề, sau này huynh ấy có thể kiếm tiền nuôi gia đình, mặc dù không thể phú quý, cũng sẽ không thiếu ăn thiếu mặc!”

Dương thị lau nước mắt ở trên khóe mắt, bà nói: “Ông à, đây là tấm lòng thành của Tam Nương, ông cứ giữ lấy đi!”

Sau khi bắt đầu vào đông, thời tiết giá lạnh, Đỗ Tam Nương liền đã đi nghỉ ngơi sớm. Đỗ Phong cùng Tứ Nương cũng đã ngủ thiếp đi, Dương thị nói: “Chờ sang năm, ta sẽ hỏi nương ta một chút, xem chỗ nào có vật liệu, để sửa chữa và làm đồ cưới cho Tam Nương. Sang năm con bé đã 14, những cái đồ vật lớn như ngăn tủ, giường này phải làm sớm!”

Một đêm không mộng mị, ngày hôm sau tiếng gà gáy vang lên, Dương thị đã rời giường. Đun nước rửa mặt cho bọn nhỏ, buổi sáng nấu mì.

Ăn xong điểm tâm, Dương thị nói với Đỗ Tam Nương: “Tam Nương, chúng ta đi mua cá thôi. Nghe nói lão Lý bắt rất nhiều cá ở trong sông! Nhanh, nếu mà chậm là không còn nữa!”

Đỗ Tam Nương dạ một tiếng, đi theo Dương thị đến đầu thôn.

Hôm nay ở đầu thôn rất là náo nhiệt, trong trong ngoài ngoài có rất nhiều người vây quanh, thỉnh thoảng có người vặn hai cái đuôi cá.

Dương thị mua hai con cá lớn, một con hôm nay ăn, một con thì để lại đến mùng 5, nuôi ở trong chum nước, mười ngày nửa tháng cũng không chết được. Cân lên, một con thì nặng hơn 3 cân, còn một cân thì nặng hơn 5 cân, lão Lý nói: “Dương đại tẩu, hai con cá này của ngươi không hề nhẹ đâu đó.”

Đỗ Tam Nương nhìn cá con trong một cái chậu khác, có chút nhớ món cá con chiên, xốp giòn và rất thơm, Đỗ Tam Nương nói: “Nương, chúng ta mua một ít cá về, trộn với bột mì, nếu có khách đến, thì cũng có đồ ăn để lấy ra!

Dương thị cười nói: “Được rồi, tùy con.”

Nói xong rồi lấy mấy con ác con, Dương thị nói: “Con này còn chưa đến hai dọn thịt, làm cá cũng phải nửa ngày!”

Đỗ Tam Nương cười nói: “Nương, không sao đâu, để con làm là được rồi.”

Dương thị cười trêu nói: “Ta thấy là do con thèm ăn mới đúng.”

Đỗ Tam Nương ngượng ngùng cười cười: “Đã bị nương phát hiện rồi!”

Trở về nhà, Dương thị bỏ hai con cá lớn vào trong vại rồi đổ nước vào, Đỗ Tam Nương bưng ghế đẩu đến, rồi cầm cái dao nhỏ và kéo đến, ngồi ở chỗ đó cạo vảy cá, mổ bụng.

Đỗ Hoa Thịnh nói: “Tam Nương, con cần gì phải làm sạch sẽ quá cái con cá con này, cứ lấy ruột nó ra là được rồi!”

Đỗ Tam Nương nói: “Phụ thân, mình ăn, vẫn là nên làm sạch một chút, nếu không ăn vào sẽ bị đắng!”

Dương thị nói: “Hoa Thịnh, ông còn không mau đi xay mấy hạt đậu ngâm kia, hôm nay có muốn ăn không!”

Quả nhiên buổi sáng Đỗ Phong và Tứ Nương nhận được tiền lì xì, hai đứa nhỏ rất là vui vẻ, lúc này Đỗ Tam Nương làm gì, hai đứa đều chạy đi theo. Đỗ Tam Nương nói với Tứ Nương: “Tứ Nương, muội đừng làm, để ca ca làm đi.”

Nói xong để Đỗ Phong cạo vảy cá, Đỗ Tam Nương dùng kéo cắt bỏ cái bụng cá, nhất thời có mấy con gà do nhà nuôi cũng chạy đến tham gia náo nhiệt, chạy vây quanh mấy người họ, thỉnh thoảng còn kêu cục tác vài tiếng.

Vừa sáng sớm Lục Trạm đã dậy, hắn vẫn mặc y phục của Tam Nương may, lại vào trong thành mua hạt kê, mười mấy cân thịt heo, rồi gánh cái sọt đi đến Đỗ gia.

Lúc đến Đỗ gia, đã thấy Đỗ Tam Nương, Đỗ Phong và Tứ Nương ngồi ở trong sân giết cá.

Tứ Nương là người đầu tiên nhìn thấy Lục Trạm đến, liền nhanh chóng chạy đến chỗ Lục Trạm, còn kêu lên: “Tỷ phu!”

“Tỷ phu, chúc mừng phát tài, mau lấy tiền lì xì ra.”

Đỗ Tam Nương nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Lục Trạm đến đây, còn đem hạt kê đến, hai đầu đòn gánh đều treo một miếng thịt. Đỗ Tam Nương mím môi một cái, vội vàng kêu nương của mình, tay nàng còn bị dơ, đứng lên, nhìn Lục Trạm nói: “Huynh cũng thật là, đến đây là được rồi, còn mang nhiều đồ đến làm cái gì!”

Lục Trạm nhìn nàng cười cười, nói: “Cũng không có nhiều đồ gì.”

Dương thị cũng vội vàng từ trong nhà ra, bà ở một bên lau tay, nhìn thấy Lục Trạm, hoảng sợ nói: “Trạm ca nhi, đứa nhỏ này, cần gì phải tốn kém thế! Ngươi có thể đến cũng làm cho chúng ta vui rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.