Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 1 - Chương 11: Tìm được ám vệ



Đại Tráng làm người giúp việc cho gia đình phú hộ Từ lão gia ở trấn trên, Từ lão gia ở nơi này cũng coi như là nhân vật có tiếng tăm, vì vậy, Hàn Hàn rất dễ dàng tìm thấy, gõ cửa vừa hỏi, không khéo hôm nay Đại Tráng phải đi đến cửa hàng bên ngoài của Từ lão gia giúp một tay, đến tối mới trở về. Hàn Hàn suy nghĩ một chút, trực tiếp đưa giầy cho người gác cổng, nhờ người gác cổng giúp đỡ truyền đạt lại.

Chuyện xong xuôi, Hàn Hàn không vội đi mua hạt giống, mà mang theo Mộ Dung Ý đi bộ khắp nơi.

"Khó có được lúc dẫn đệ lên trấn trên một chuyến, lát nữa nhìn thấy cái gì muốn ăn, thù nói với tỷ, tỷ mua cho đệ. Trước tiên phải là đồ tốt, không được quá đắt, hiện giờ bạc của tỷ có hạn, nhưng mà, chờ tỷ kiếm tiền, tỷ bảo đảm sẽ mua cho đệ thật là nhiều đồ ăn ngon. . . ." Hàn Hàn rất hào phóng nói, nàng một lòng tin tưởng, tiêu tiền mới kiếm được nhiều tiền, không có bạc mới có động lực để kiếm về.

Mộ Dung Ý không yên lòng, một đôi mắt đen như bảo thạch cẩn thận phân biệt vị trí hiện tại của mình.

Mặc dù ở Trăm Thước trấn này có cứ điểm của hắn, nhưng mà hắn luôn luôn ít tới, vì vậy đường đi cũng không phải rất quen thuộc, chẳng qua lúc này là chọn những nơi có nhiều người mà đi, nhiều người nói rõ lên khu vực này phồn hoa, khu vực phồn hoa sẽ có cứ điểm của hắn.

"Ai, đệ đi đâu vậy? Đệ đi chậm một chút, nhiều người như vậy, cẩn thận lạc mất đệ giờ!" Hàn Hàn nói xong, nghiêng đầu chỉ thấy thân thể nho nhỏ của Mộ Dung Ý chui trong đám người, sợ hết hồn, nhanh chóng đi lên kéo lại.

"Bên này nhiều người, náo nhiệt." Mộ Dung Ý nhấp môi, nếu như không giải thích, khẳng định con nhóc này sẽ nhìn mình gắt gao.

"Xem đệ suốt ngày một bộ dáng tiểu đại nhân, tỷ còn tưởng rằng đệ không thích náo nhiệt đấy." Hàn Hàn ngồi xổm xuống nửa người, cười híp mắt siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn Mộ Dung Ý: "Đi, tỷ dẫn đệ đi đến chỗ náo nhiệt." Nói xong, kéo tay nhỏ Mộ Dung Ý đi về phía trước. Nghĩ thầm, quả nhiên là đứa bé, tâm tính thích náo nhiệt là trời sinh, ngay cả một cổ nhân trưởng thành sớm như vậy cũng không thể tránh khỏi.

Nhìn Mạc Hàn Hàn kéo tay của mình, Mộ Dung Ý hơi giãy giụa một cái, mím môi, lại bỏ qua.

Tay Mạc Hàn Hàn không lớn, thậm chí cũng coi là khéo léo, trên mu bàn tay tròn trịa có đoạn da nứt lưu lại do mùa đông, trên tay có tầng tầng vết chai, sờ lên vô cùng thô ráp, ngón tay Mộ Dung Ý khẽ nhúc nhích, cảm thụ thô ráp chạm vào tay, trong lòng có chút không thoải mái, giương mắt nhìn một chút người đang lôi kéo tay mình, ánh mắt hoảng hốt, chưa từng có người nói với hắn rằng "Ngươi nghĩ muốn cái gì, ta mua cho ngươi", cũng chưa từng có người lôi kéo tay của hắn, nói với hắn, "Đi, ta dẫn ngươi đi" .

Cho tới nay, muốn cái gì đều là tự mình đi tranh thủ, mình chém giết đoạt lấy.

Kể từ lúc mẫu thân chết lúc mình ba tuổi, phụ thân cưới đích nữ gia tộc Tăng thị làm chính thất, cũng chưa từng nhìn qua mình dù chỉ một chút, cho dù bản thân hắn biểu hiện rất ưu tú. Đến khi hài tử Tăng thị ra đời, ưu tú của mình chính là cái đinh trong mắt, cái gai đâm trong thịt của bọn họ, nếu như không phải lúc mười tuổi ra ngoài đầu quân, có thể mình ngay cả cơ hội làm tướng quân cũng không có.

Không nghĩ tới, khi mình không ôm hi vọng với người khác, là lúc có một người kéo lại tay của mình như vậy.

Nhìn cô gái cười vui vẻ trước mắt, rõ ràng là vóc dáng không cao, rõ ràng là thân thể gầy yếu, rõ ràng là nhà chỉ có bốn bức tường, lại giống như hoàn toàn không thể ảnh hưởng gì đến nàng, hoàn toàn không thể đả động tới nàng.

Cầm bàn tay đang kéo mình, đột nhiên Mộ Dung Ý có chút không nỡ buông ra sự ấm áp này.

"Nha, đệ ở đây ăn cái này ngoan ngoãn chờ tỷ tỷ, tỷ qua bên kia nói chút chuyện, lát nữa sẽ tới tìm đệ." Hàn Hàn đưa một xiên mứt quả* cho Mộ Dung Ý, chỉ vào một nhà buôn trà phía đối diện nói.

Mộ Dung Ý theo bản năng đưa tay lấy xiên mứt quả, lúc này mới kinh ngạc thấy mình chẳng biết lúc nào đã cùng nàng đi tới con đường chính, ánh mắt sáng lên, nhìn xung quanh một chút, đây chẳng phải là vị trí cứ điểm của hắn ở Trăm Thước trấn sao!

Hàn Hàn nhìn Mộ Dung Ý không có phản ứng, lại khom lưng dặn dò hắn: "Nhớ nha, không thể chạy loạn, tỷ lập tức trở về. Nếu có người lạ cho đệ đồ vật gì đệ cũng được cầm lấy, càng không thể đi theo người lạ, biết không?"

Mộ Dung Ý nhìn tửu lâu Như Ý một bên một cái, gật đầu: "Ta biết, ngươi yên tâm đi đi."

Mạc Hàn Hàn kinh ngạc nhướn mi, bình thường nói với đứa nhỏ này mười câu, thì có chín câu không đáp trả, luôn thờ ơ giống như bị tự kỉ, thế nào hôm nay lại nghe lời như vậy?

Nhưng mà thời gian có hạn, mình muốn làm xong chuyện trước buổi trưa, phải nắm chặt thời gian, cũng không suy nghĩ nhiều, sờ sờ đầu Mộ Dung Ý: "Đệ chờ nhé, ăn xong mứt quả này tỷ sẽ trở lại."

Nhìn Hàn Hàn đến cửa tiệm trà đối diện thương lượng cùng lão bản bên trong cái gì đó, Mộ Dung Ý cầm mứt quả bước chân ngắn lắc mình vào tửu lâu bên cạnh.

"Ai, ngươi đứa bé này là nhà ai vậy, nhanh đi ra ngoài, chỗ này không phải là nơi ngươi có thể chạy loạn!" Tiểu nhị tửu lâu đang dọn dẹp bàn trong đại sảnh, cầm một chiếc khăn lau lau, vừa nhìn thấy một đứa trẻ y phục bằng vải bông màu lục tay cầm mứt quả đi vào, cho là con cái nhà ai chạy loạn, vội vàng đuổi ra ngoài.

" Gọi chưởng quỹ của ngươi ra đây." Mộ Dung Ý trầm mặt, lập tức một cỗ uy áp và quý khí do sống lâu ở bề trên đổ xuống phóng ra ngoài.

Tiểu nhị cả kinh, nhìn đứa trẻ trước mắt ăn mặc bình thường, lại có khí thế bức người nhất thời đầu óc trống rỗng, đứa nhỏ này tuổi không lớn lắm, chắc khoảng ba tuổi, thế nào khí tức cao quý như thế? Trong lòng tìm không ra lai lịch đứa nhỏ, vội vàng đi đến hậu đường gọi chưởng quỹ.

Không lâu sau, chưởng quỹ đầu đội bố khăn vuông, người mặc bào tử tơ lụa màu xanh ngọc từ phía sau đi đến, nhìn Mộ Dung Ý: "Tiểu ca, ngươi tìm lão hủ?"

Mộ Dung Ý đưa tay móc ra ngọc bội đưa tới.

Lão giả nhận lấy ngọc bội liếc mắt nhìn, nhất thời cả kinh, liếc mắt nhìn tiểu nhị bên cạnh: "Tốt lắm, ngươi đi làm việc đi, nhớ phải lau cho khô mỗi cái bàn." Sau đó nhìn Mộ Dung Ý: "Tiểu ca, xin vào bên trong nói chuyện."

Mộ Dung Ý gật đầu, bước chân nhỏ vững vàng đi vào hậu đường.

Vừa vào nhà, chưởng quỹ đóng cửa lại, tay nắm ngọc bội cũng rỉ ra một tầng mồ hôi, ánh mắt nhìn Mộ Dung Ý tràn đầy cảnh giác: "Ngươi là ai, tại sao ngọc bội kia ở trong tay ngươi?" Tin tức từ kinh thành truyền đến, chủ tử đã mất tích mười ngày, mấy ngày trước y phục chủ tử xuất hiện ở hiệu cầm đồ Cẩm Nguyên, vẫn chưa tra ra đầu mối, bây giờ ngọc bội lại xuất hiện... Ánh mắt chưởng quỹ càng phát lên cảnh giác.

Cơ thể Mộ Dung Ý nho nhỏ vững vàng ngồi ở ghế chủ vị trong phòng: "Liên Cẩm đã đến đi?"

Liên Cẩm là thủ lĩnh ám vệ dưới tay hắn, trông coi tất cả ám vệ, cũng phụ trách giám thị động tác khắp nơi trong triều đình và thế lực giang hồ, đối với mình là người trung thành không hai lòng. Mấy ngày trước nha đầu cầm bào tử của mình đi bán, dựa vào bản lĩnh ám vệ, khẳng định trước tiên sẽ truy xét được nơi này, Liên Cẩm tất nhiên sẽ tới.

Chưởng quỹ cả kinh, chăm chú nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Ý, rõ ràng là đứa bé, lại cho hắn một loại cảm giác nhìn xuống chúng sinh, trong lòng ngạc nhiên nghi ngờ, tìm không ra lai lịch của Mộ Dung Ý, nhất thời không dám trả lời.

Nhưng Mộ Dung Ý không có kiên nhẫn để chờ hắn suy nghĩ ra, nhìn mứt quả trong tay, lát nữa nha đầu kia trở lại không thấy mình, sợ là sẽ nóng nảy. Trong mắt lóe lên một chút không kiên nhẫn: "Đi kêu Liên Cẩm đến đây." Giọng nói hết sức bình thường xem là chuyện đương nhiên.

Chưởng quỹ do dự một lúc, đứa bé trước mắt này trong mắt xẹt qua một đạo hàn quang, trong lòng cả kinh, vội vàng đáp ứng: "Tốt, ngươi chờ, ta lập tức đi ngay." Xoay người đẩy cửa đi ra ngoài, đến ngoài cửa xoa một chút mồ hôi, không dám trì hoãn, cầm ngọc bội hấp tấp đi về phía nhã gian trên lầu.

Một tay Mộ Dung Ý gõ cái bàn, trong lòng suy nghĩ nhất định phải tăng cường huấn luyện thủ hạ lại một lần, tốc độ quá chậm!

Đang lúc không nhịn được, cánh cửa ‘chi nha’ một tiếng mở ra, Liên Cẩm một bộ trang phục màu đen đi vào. Thấy dáng vẻ của Mộ Dung Ý thì cả kinh, đưa tay ngăn lại chưởng quỹ đang định nhấc chân tiến vào: "Ngươi ra ngoài cách xa phòng ba thước, không cho bất luận kẻ nào tới gần nơi này."

Chưởng quỹ cả kinh, không hiểu tại sao một đứa bé nho nhỏ lại khiến cho Liên đại nhân coi trọng như vậy, trong lòng biết chuyện này không phải là điều mình nên hỏi, cuống quít lui về phía sau, đứng cách ba thước canh gác bên ngoài.

Liên Cẩm thấy thế lúc này mới đóng cửa lại, ba bước thành hai đi vào trong nhà, hai tay nâng ngọc bội cong lưng quỳ xuống: "Thuộc hạ ra mắt chủ tử!" Mười năm trước hắn được tướng quân Mộ Dung Ý cứu, liền làm thiếp thân thị vệ luôn đi theo Mộ Dung Ý khắp nơi chinh chiến, khi đó độc tố Mộ Dung Ý còn chưa được chế trụ, hắn tất nhiên cũng đã gặp qua dáng vẻ nhỏ đi sau khi Mộ Dung Ý phát độc.

Vì vậy vừa nhìn thấy đứa bé trước mắt, Liên Cẩm lập tức biết, Vương gia mình phát độc! Không trách được lần này ám vệ bọn họ lật tung Trăm Thước trấn và xung quanh mười dặm tám thôn cũng không tìm được chủ tử, bọn họ không hề nghĩ đến chủ tử lại đột nhiên phát độc!

------ đề lời nói với người xa lạ ------

Bán manh lăn lộn cầu xin cất giấu = ̄ω ̄=

Các cô nương, các bằng hữu, không phải kín đáo, không phải do dự, yên tâm to gan gia nhập cất giấu đi, hiện tại nhẹ nhàng một chút (gia nhập giá sách), nhìn lên nhẹ nhõm dễ dàng (không cần tìm tòi).

Theo nhân vật từ từ gia nhập, Vân nàng bảo đảm, chuyện xưa sẽ càng ngày càng đặc sắc, từ thôn đấu, trạch đấu đến cung đấu, tranh đấu vô hạn, đặc sắc vô hạn, cưng chìu vô hạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.