Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 1 - Chương 13: Quá gầy, ngồi cấn đau mông



Ám Nhất và Ám Tam nháy mắt mơ mộng các loại hành hạ Mạc Hàn Hàn phải nhận, chết theo phương thức thảm thiết nhất, chỉ còn chờ chủ tử nhà mình lên tiếng, liền xắn tay áo xông lên bắt người.

Đợi hồi lâu cũng không phản ứng gì, cả hai liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, chẳng lẽ chủ tử vẫn chưa nghĩ ra nên để nàng chết như thế nào? Không thể nào? Một kẻ dám trái ý chủ tử, không phải trước tiên đều bắt lại, sau đó sẽ giải quyết bằng 18 loại khổ hình sao? Chẳng lẽ cơ thể chủ tử nhỏ đi nên độc ác. . . . Không phải... Là uy nghiêm cũng thay đổi? Không có khả năng nha...

Mộ Dung Ý cũng bị hành động của Hàn Hàn làm sợ ngây người, mãi đến khi trên mông truyền đến cảm giác rõ ràng sâu sắc mới giật mình, thế mà mình lại bị đánh!

Chính! Là! Đánh! Mông! Hắn!

Quả thực là không thể nào dễ dàng tha thứ! Lần trước có thể nói là cử chỉ vô ý trong lúc ngủ mơ, hiện tại đúng là chân chân thực thực tỉnh táo! Quả nhiên mình quá nhân từ đối với nàng, mới khiến cho nàng hếch mũi lên trời!

Nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Ý trở nên âm trầm, bên trong con ngươi đen nhánh từ từ tụ tập khí tức kỳ dị, mây đen tầng tầng trùng điệp giống như dự báo giông bão sắp tới, xẹt qua ánh sáng tia chớp thật dài. Vừa định hô ám vệ, thì thân thể nho nhỏ của mình trong nháy mắt bị Hàn Hàn không vững ôm vào trong lòng, giọng nói nghẹn ngào từ bên tai truyền đến: "Đệ làm tỷ sợ muốn chết, đệ đúng là một đứa nhỏ không biết lo lắng mà! Nếu như đệ bị người khác bắt cóc thì phải làm sao bây giờ!" Ngay sau đó trên cổ áo ướt sũng nhỏ xuống giọt chất lỏng.

Mộ Dung Ý hơi mím môi, khí tức kỳ dị trong mắt tán đi, tay nhỏ sờ sờ chất lỏng ướt át trên cổ áo, ánh mắt trầm trầm, cái gọi là người nhà hận hắn không thể chết, tất cả sư môn đều khắc nghiệt huấn luyện hành hạ, cấp dưới lại càng coi hắn như chiến thần không gì làm không được, đây là lần đầu tiên có người vì hắn rơi lệ, trong lòng nói không nên lời cảm giác gì, giọng nói cũng không tự giác mà nhu hòa xuống: "Lần sau sẽ không như vậy." Nhìn nàng thành tâm thực sự trong lòng lo lắng cho mình, hắn không nên so đo đối phương vô lễ.

"Đệ còn dám có lần sau!"Tiếng Hàn Hàn nháy mắt cất cao, đứng lên trên cao nhìn xuống nhìn Mộ Dung Ý, hung tợn uy hiếp: "Nếu đệ dám có lần sau, tỷ liền nhốt đệ ở trong nhà, không cho đệ đi đâu được!"

Lông mày Mộ Dung Ý cau lại, lại uy hiếp mình! Chỉ là làm sao mình bị uy hiếp không hề tức giận, thậm chí trong lòng còn ngọt ngào? Nhất thời chân mày càng nhíu chặt hơn.

Muốn nói chuyện, đã bị Hàn Hàn thô lỗ cắt ngang: "Ngậm miệng! Bâty giờ tỷ không muốn nghe đệ giải thích! Nói cho đệ biết, lúc này tỷ đang rất tức giận, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng! Trước khi cơn tức chưa tiêu đi, không muốn nghe đệ nói chuyện!" Nói xong xoay người rời đi.

Mộ Dung Ý im lặng, hắn có nói muốn giải thích sao? Thôi, không so đo cùng nàng vậy! Miệng cắn mứt quả, chân đi bước nhỏ bình tĩnh theo sau, nhăn mi, cái này ăn vào vừa ngọt lại vừa chua, không thích! Đang định ném xuống, nhìn bóng dáng đơn bạc tiểu nha đầu phía trước, ma xui quỷ khiến cắn thên phát nữa, đối pương đã ân cần “nịnh bợ” mình thế này, cố gắng ăn vậy.

Ám Nhất nhìn Ám Tam: "Chủ tử cứ đi như vậy?" Bất khả tư nghị* quá!

* Bất khả tư nghị: Không thể tin tưởng được

Ám Tam nhún nhún vai: "Hẳn là thế." Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao? Tại sao vừa rồi trước mắt mình xuất hiện ảo giác?

Ám Nhất: "..." Quá kinh sợ rồi ! Lại có người dám đánh mông chủ tử, đánh xong còn có thể hoàn chỉnh sống sót!

Ám Tam: "..." Quá sùng bái, thì ra còn có kẻ sau khi sờ đuôi lão hổ vẫn có thể vui vẻ tiếp tục sống nha! Thần tượng nha!

**

Mua xong hạt giống rau, lại mua năm cân bột mỳ, ba cân thịt béo, nghĩ nghĩ, Hàn Hàn mua thêm một chút gia vị, gia vị ở thời đại này vẫn không đầy đủ hết, nhưng một chút hạt tiêu, cây thìa là, các loại gia vị thông thường vẫn có.

Nhìn mấy gia vị đơn giản này, Hàn Hàn nhăn mi, miễn cưỡng tiếp thu, nghiền nát một chút thả vào trong miệng nếm thử, may mà thời đại này chất lượng gia vị còn rất cao, lúc này lông mày nhíu lại mới thoải mái.

Nhìn mặt trời càng ngày càng lên cao, Hàn Hàn không kịp xoay chuyển nữa, vội vàng dùng bạc còn dư mua mấy cái bánh nướng, mang theo Mộ Dung Ý nhanh chóng đến cổng trấn tập hợp với Ngô đại gia.

Lúc hai người đến cổng trấn, Ngô đại gia còn chưa trở lại.

Đồ vật cầm trong tay tìm nơi sạch sẽ để xuống, chính mình cũng ngồi ở một bên trên tảng đá, lúc này Hàn Hàn mới nhìn về phía Mộ Dung Ý vẫn trầm mặc không nói đi theo sau mình.

Đi nửa ngày, hỏa khí trong lòng đã sớm giảm xuống, nhìn Mộ Dung Ý nhướng mày lên giống như một bộ dáng rối rắm muốn nói lại không biết nói cái gì, Hàn Hàn "Xuy" một tiếng nở nụ cười, vẫy tay: "Lại đây."

Quả thật là Mộ Dung Ý đang rối rắm, lẽ ra là nếu có người dám hết một tới hai, hết hai tới ba lần uy hiếp hắn như vậy, theo như tính tình của mình, nhất định là ngũ mã phanh thây đối phương, nhưng làm sao mình lại dễ dàng tha thứ cho con nhóc này cứ hết một tới hai, hết hai tới ba lần như thế?

Chính mình bị uy hiếp xong rồi còn có thể lạnh nhạt ăn xong cái thứ chua ngọt đáng ghét đó, chuyện này quá là không bình thường rồi! Thậm chí nhìn tiểu nữ nhân kia một đường mặt trầm xuống không để ý đến mình, vậy mà bản thân lại có chút chột dạ nho nhỏ!

Qua 28 nắm, lần đầu tiên hắn cảm nhận được loại cảm giác này, thực sự không phải cùng một dạng như chán ghét!

Đang rối rắm, thấy Mạc Hàn Hàn vẫy tay về phía hắn, vốn định lạnh lùng nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới, nhưng bước chân không khống chế được mà đi đến.

Nhìn đứa bé không được tự nhiên đang đi tới, Hàn Hàn ôm hắn đặt thân thể nho nhỏ lên đùi mình, tay cầm lấy hai chân nhỏ xoa xoa: " Đi đoạn đường dài như vậy, có đau chân không?" Lúc tức giận, mình lại quên mất đứa bé này vốn là công tử trong gia đình phú quý, nhìn thân thể nhỏ trắng trẻo mềm mại kia thì biết lúc trước tuyệt đối chưa gặp qua khổ sở, đột nhiên bây giờ phải đi một đoạn đường dài như vậy, sợ là lòng bàn chân đã nổi bọng nước đi? Thật sự là tính tình ngang ngược, mệt mỏi cũng không biết nói chuyện sao?

Hàn Hàn đau lòng ngồi im suy nghĩ, trên tay vẫn không ngừng xoa bóp.

Làm một chuyên gia lâu năm trong ngành y học, nàng tự nhiên biết được mát xa chỗ nào là có lợi cho tuần hoàn máu chảy, càng có thể thả lỏng cơ thể.

Bị Hàn Hàn ôm ấp quen, Mộ Dung Ý có thể cực kỳ thản nhiên tiếp thu chiếu cố thân mật của Hàn Hàn, còn nói, như vậy vẫn thật là thoải mái.

Mộ Dung Ý híp mắt hưởng thụ, nghiêng đầu lại gần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, làn da vẫn vàng vọt, nguyên nhân đại khái là lao động trên mặt đất trong thời gian dài, thậm chí có chút thô ráp, chỉ là so với lúc ban đầu thấy nàng, khí sắc đã tốt hơn rất nhiều. Hẳn là do bán bộ cẩm bào kia của mình, nên mấy ngày nay thức ăn khấm khá hơn chút đi?

Cho dù như vậy, cơ thể của nàng vẫn gầy yếu giống như một trận gió có thể thổi bay, nhịn không được mở miệng: " Sau này ngươi ăn cơm nhiều hơn chút."

Mạc Hàn Hàn kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Ý, đứa bé kiêu ngạo này là đang quan tâm đến mình sao?

Mộ Dung Ý không được tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, di chuyển di chuyển cái mông nhỏ, lỗ tai hơi hơi phiếm hồng: "Ngươi quá gầy, ngồi cấn* đau mông."

*Cấn: Chạm vào vật lồi ra cảm thấy khó chịu hoăch bị tổn thương. Ý trong câu này có nghĩa là Hàn tỷ quá gầy  nhiều xương  Phong ca ngồi lên đau mông )

Cái mũi của Mạc Hàn Hàn gần như là bị chọc giận cho méo lệch, nàng đã nói mà, đứa nhỏ kiêu ngạo hung dữ như thế này, làm sao có thể quan tâm đến mình. Thì ra là ngồi cấn đau mông! Nàng cũng không phải sô pha, dựa vào cái gì trở nên mềm mại được!

Chính mình tốt bụng giúp hắn bóp chân, vậy mà hắn còn dám ghét bỏ mình gầy, được rồi, tuy nhiên hiện tại cỗ thân thể này của nàng quả thật là quá gầy, so với dân chạy nạn ở Châu Phi không khá hơn bao nhiêu, nhưng đây không phải trọng điểm có được hay không, trọng điểm là hắn cũng dám ghét bỏ mình!

Hàn Hàn bồng thân thể của hắn để hắn lên trên đất, xoa bóp của hắn khuôn mặt nhỏ: "Đệ mập như heo, tỷ còn không có ghét bỏ đệ nặng đấy, đệ lại còn kén cá chọn canh. Tỷ hiện tại tay đau, chính đệ ngồi xoa bóp đi!"

Ám Nhất Ám Tam yên lặng xoay người, chủ tử là heo? Bọn hắn có thể làm bộ như không nghe qua được hay không? Vì chủ tử anh minh thần võ, khí phách hung hãn của bọn họ bi ai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.