Trong nhà chính đã nấu tốt canh gừng làm ấm, Hàn Hàn thử nhiệt độ một chút,
uống thấy vừa đúng, vội vàng bưng chén đi vào: "Cho đệ, nhanh uống canh
gừng này, nhiệt nóng phát ra một lần mồ hôi, bảo đảm đệ sẽ không còn cảm thấy lạnh nữa."
Gương mặt Mộ Dung Ý chôn ở trong chăn, biết tiểu thân thể hiện nay của mình căn bản không làm gì được đối phương,
dứt khoát giả chết, nhắm mắt lại không lên tiếng.
Ồ, mặc dù
chăn này tuy cũ và được may vá nhiều chỗ rách, nhưng lại vô cùng sạch
sẽ, nhắm mắt còn có thể ngửi được mùi hương thơm mát và ấm áp, trong
lòng một chút bài xích cũng không có.
Thấy không ai trae
lời, Hàn Hàn bưng chén cau mày, đưa tay đẩy đẩy thân thể nho nhỏ của Mộ
Dung Ý: "Tiểu tử, mau dậy đi, uống xong canh gừng rồi ngủ tiếp."
Mộ Dung Ý bị nàng đẩy không kiên nhẫn, kéo chăn xuống lộ ra một đầu nhỏ,
âm thanh mềm nhũn nhu nhu vang lên: "Bưng đi, không uống!" Mặc dù hắn
rất muốn nói lạnh lùng, nhưng tiếng nói êm ái non nớt vừa ra khỏi miệng, lập tức trở thành tiểu hài tử cáu kỉnh vì trốn tránh uống thuốc.
Hàn Hàn bưng canh gừng nghe thấy thế, ặc, quả thật mùi rất nồng! Nhưng đã
nấu rồi cũng đành nhịn, dù sao cũng phải có một người uống vào chứ. Nàng từ nhỏ đã không thích vị cay của gừng, ghét nhất là ăn gừng, cho nên
bát canh gừng này đứa bé trước mắt nhất định phải uống vào!
Đưa tay sờ sờ đầu bóng mượt của Mộ Dung ý, Hàn Hàn cố gắng dịu dàng khuyên
giải: "Ngoan, tỷ tỷ nói ngươi biết, canh gừng này uống vào rất tốt nha,
đệ nhắm mắt lại nuốt xuống một hơi, toàn thân sẽ ấm áp thoải mái, giống
như được ông mặt trời xoa dịu nhẹ nhàng, vô cùng dễ chịu nha, không tin
đệ thử một chút xem." Vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt Mộ Dung Ý, nhìn hắn
có một tia động tâm nào hay không.
Đáng tiếc, Mộ Dung Ý chỉ
dùng một nửa ánh mắt liếc nàng một cái, mặt tràn đầy khinh bỉ và ghét
bỏ, bộ dáng kia giống như đang nhìn một tên lừa gạt miệng đầy lời nói
dối, sau đó kiêu ngạo thu hồi nhãn thần, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
"Uy, ngươi đủ rồi đó!" Hàn Hàn trong nháy mắt bùng nổ, tiểu thí hài này quả
là không đáng yêu, mình tân tân khổ khổ cứu hắn về nhà, không cảm tạ
mình không nói, còn dám ghét bỏ mình: "Tỷ nói cho ngươi biết, hôm nay
canh gừng này, ngươi uống cũng phải uống, không uống cũng phải uống,
ngươi dám không uống, tỷ sẽ dùng miệng uy ngươi!" Thật là tức chết nàng, chưa từng thấy qua đứa trẻ khó chiều như vậy!
Còn dám uy
hiếp mình! Vốn là Mộ Dung Ý đè xuống lửa giận lại lập tức tăng lên, nữ
nhân này có phải ngại mình sống quá dài hay không! Mở mắt ra, mắt thấy
Hàn Hàn định đưa canh gừng cho vào trong miệng, cắn răng: "Ta uống!" Nếu không Xú nha đầu* (nha đầu xấu/ thối) này thật sự sẽ dùng miệng cho
mình uống thuốc! Chỉ cần suy nghĩ đến việc có nữ nhân dùng miệng uy hắn, hắn liền rợn cả tóc gáy, trong dạ dày cuồn cuộn!
Hàn Hàn
thở phào, may nhờ tên tiểu tử này thật sợ, nếu không thật sự muốn đến
trình độ uống thuốc kiểu này, chỉ cần suy nghĩ bát canh gừng cay kia,
nàng đã cảm thấy khó chịu.
Lạnh nhạt đưa chén cho Mộ Dung Ý, nhìn hắn mặt không đổi sắc uống hết sạch chén canh gừng, nàng khiêu mi, không nhìn ra, tiểu tử kỳ quặc lại kiêu ngạo này còn rất cố gắng, uống
canh gừng nồng như vậy mà chân mày cũng không hề nhăn một cái.
Cất xong chén, trở lại nhà chính, móc củi trong bếp đã đốt ra, nhét củi mới vào, sau đó thả số củi đã đốt kia vào trong hầm đào sau sân, trải ra
một tầng đất đen che lại, lại tiếp tục móc củi đã đốt ra, đổi thành củi
mới, thả củi đã dốt vào trong hầm, trải một tầng đất che lại.
Cứ như thế mấy lần, cái hố có chiều rộng nửa thước sâu đã bị lấp đầy, coi
là những than củi này đủ dùng một ngày, Hàn Hàn mới đứng dậy, trở lại
trong phòng Ngô Liễu thị thông khai cái hố nhỏ, chuyển lò bếp đến bên
trong hố, tiếp tục đốt.
Vừa không ngừng nhìn hố để thêm củi
vào trong, một mặt khác Hàn Hàn đi tìm rương gỗ rách bỏ măng mùa đông
vào, dùng đất cát ướt chôn cho tốt, lại thả măng mùa đông vào trong hầm chứa nho nhỏ trong viện, trong hầm còn có rau sam Ngô Liễu thị Hạ phơi
từ mùa hè, tràn đầy một tường treo trong hầm.
Cuộc sống
người trong thôn nghèo khổ, vừa đến mùa đông những thứ này trong nhà
người nghèo cơ hồ cũng không có mà ăn, rau sam tươi mới mặc dù chua chua khó nuốt, nhưng mà sau khi rau sam rửa qua một lần nước nóng xong rồi
đem đi phơi, chẳng những có thể cất chứa trong một khoảng thời gian dài, khi ăn vào cũng chỉ là hơi đắng chua, cũng có thể nuốt xuống, hơn nữa
vừa đến mùa hạ, khắp nơi đều sinh trưởng rau sam, cho nên, hàng năm đến
hè Ngô Mạc thị cũng sẽ ngắt rất nhiều rau sam để dự trữ, mùa đông lấy ra ăn.
Làm xong những việc này, Hàn Hàn thở ra một hơi, mới
phát giác ra cả người đau nhức, mệt mỏi không dứt. Siết chặt cánh tay ê
ẩm sưng đau, ngồi xuống chiếc ghế con ở trong phòng, chuyên tâm đốt lò
sưởi ấm gian phòng phía đông.
Lúc vừa mới xuyên không tới
đây, Ngô Mạc thị bởi vì khí huyết công tâm, lại bị gió rét ngấm vào
người, bệnh nặng nằm ở trên giường, suy cho cùng cũng do quá tuổi, thân
thể lại thiếu hụt nhiều năm, trong nhà không có dinh dưỡng gì đó, ngồi
dậy chăm sóc vô cùng phiền toái, may nhờ Hàn Hàn tinh thông Trung y, đối với một chút kỹ thuật tẩm quất, châm cứu, đánh gió, mát xa thích hợp
trong Trung y cũng có nhiều lúc đọc lướt qua, dùng cho Ngô Mạc thị, phối hợp với huyệt vị xoa bóp mấy lần, mới khống chế lại bệnh tình của Ngô
Mạc thị, bệnh cũng từ từ chuyển biến tốt lên.
Căn nhà bằng
đất mặc dù nóc nhà không lọt vào mưa tuyết, nhưng nói cho cùng cũng đã
xây nhiều năm, mái nhà mỏng manh không thể giữ ấm, Hàn Hàn dùng hai ngày từ phía sau gian phòng ôm về một đống rơm rạ, cây ngô, nhờ hàng xóm
giúp đỡ trải ra phía trên, gia cố lại tầng bùn đất ở trên, trong phòng
mới ấm áp lên chút.
Nhớ tới mình từ sách biết đến trang bị
than củi, lại lên núi chặt bớt hai gốc cây hòe, chặt thành từng đoạn
thật tốt mới đem về nhà làm than củi, thuận tiện từ trên núi đi đào ít
rau dại.
Cho tới nửa tháng, nàng cơ hồ không có một khắc
nhàn rỗi, một đôi tay nhỏ bé của nguyên chủ coi như mịn màng hiện tại đã đầy một lớp chai sạn.
Cười khổ một tiếng, Sở Hàn Hàn tự
giễu nghĩ, nếu để cho đám bạn kia của mình biết được, bản thân nàng một
thân tiến sĩ của hai nghành thuốc Trung y và Sinh vật học tới sơn thôn
trồng trọt, không biết bọn họ sẽ cười nhạo mình như thế nào đây!
Ai, quả nhiên thế sự vô thường nha! Người khác nằm mơ cũng không mơ đến mình xuyên không như thế nào!
Trước khi xuyên đến đây mình đang làm một đề tài nghiên cứu mới về vi sinh
vật học, cũng không biết hạng nghiên cứu kia bọn họ có tiếp tục hay
không nữa.
Đang suy nghĩ miên man, liền nghe thanh âm Nhị Tráng từ ngoài cửa truyền đến: "Muội tử, ngươi có ở nhà không?"
Nhị Tráng là con thứ hai của Lâm thẩm nhà cách vách, năm nay mười chín
tuổi, mặt hơi vuông, môi dầy, thoạt nhìn rất chất phác. Nhà Lâm thẩm có
bốn người con trai, Đại Tráng, Nhị Tráng, Tam Tráng, Tiểu Tráng, không
có nữ nhi, cho nên vô cùng thân thiết với Sở Hàn Hàn, bình thường dù làm chút đồ ăn gì cũng đều chừa một ít cho hai bà cháu Hàn Hàn.
Nghe được thanh âm Nhị Tráng, Hàn Hàn vội vàng đáp một tiếng, đứng lên đi ra ngoài tiếp đón.
Nhị Tráng đã đẩy cửa vào nhà, cầm trong tay một túi vải trắng: "Mẹ ta có
nướng bánh bột ngô, nói ta đưa tới đây cho hai người, thuận tiện muốn ta nhìn xem Ngô nãi nãi đã khá hơn chút nào chưa? "
Không đợi
Hàn Hàn nói chuyện, Ngô Mạc thị nghe được tiếng động, cách cửa sổ nói
chuyện: "Ta đã tốt hơn nhiều, trở về nói với mẹ con, làm phiền bà phải
lo lắng, luôn luôn phiền toái mọi người, như thế nào không ngại được
chứ. Khụ khụ, Hàn Hàn, mau mời Nhị Tráng vào nhà ngồi, uống nước chút
nước làm ấm, ngày mùa đông này rất lạnh, như thế nào chịu được."
Nhị Tráng nhức đầu, nhìn trên nóc phòng ống khói thả khói ra, đại khái biết là Hàn Hàn đang nấu cơm, ngây ngô cười một tiếng: "Không phiền toái gì, hàng xóm quê nhà, chút chuyện giúp đỡ nhau cũng là nên. Khỏi vào trong
nhà, con về trước, có chuyện thì kêu con."
Vừa đang định đi, Hàn Hàn vội vàng kéo hắn: "Nhị Tráng ca, huynh chờ một chút, ta có chút đồ nhờ huynh mang về cho Lâm thẩm." Vừa nói xong liền chạy vào trong
phòng lấy ra măng mùa đông đã chuẩn bị xong đưa cho Nhị Tráng.
Nhị Tráng sửng sốt, nhìn đồ đưa tới trước mắt nhanh chóng khoát tay lo
lắng: "Không không không, cái này không cần, muội cùng Ngô nãi nãi giữ
lại ăn đi."
"Đây là ta lên núi đào, không phải là cái gì
đáng tiền, huynh cầm lấy đi." Hàn Hàn vừa nói vừa nhét măng mùa đông vào trên tay Nhị Tráng, nhìn hắn còn định từ chối, khuôn mặt nhỏ nhắn lập
tức trầm xuống: "Chẳng lẽ chỉ cho phép huynh cho ta đồ, không cho phép
ta đưa đồ cho huynh? Nếu huynh còn như vậy, huynh cầm bánh bột ngô hãy
về đi."
Nhìn Hàn Hàn giống như thật sự tức giận, Nhị Tráng bống nhiên nôn nóng đỏ mặt: "Ta không phải là... Ta vẫn là cầm lấy đi?"
"Phốc" Lúc này Hàn Hàn mới cười lên: "Thế mới tốt. Được rồi, sắp tới trời chắc sẽ
có tuyết rơi, huynh nhanh chóng về nhà giúp Lâm thẩm dọn dẹp một chút,
ta cũng không lưu huynh lại."